Quẩn Quanh Nhân Gian

Chương 30



Phụ vương ta lúc tại vị (*còn giữ ngôi vua) cử hành triều kiến lần cuối cùng, Tề Phương Sóc dẫn theo Bạch Liên đến Đằng Lĩnh sắc phong Thế tử, đây là lần duy nhất cũng là lần cuối cùng Bạch Liên tiếp xúc với Đoạn Niết, ta không biết ngọc bội này có phải lần đó Đoạn Niết đưa cho nó hay không.

Nhưng nếu như không phải.

Ngồi trên ngôi vị Hoàng đế lâu rồi, cái khác không học được, chuyện nghi vấn ngược lại học rất hanh.

Chuyện này không làm rõ, ta chỉ sợ ngủ cũng ngủ không yên.

“Bạch Liên, tới đây.” Ta vẫy tay, gọi hài tử đang chơi đùa đến bên cạnh.

Mấy năm trước lần đầu tiên ta nhìn thấy Bạch Liên, bằng vào tướng mạo có thể xác định đây là chủng của Tề Phương Sóc. Mấy năm gần đây có lẽ nảy nở rồi, lại mang theo chút bóng dáng của Bạch Tam Cẩn, đặc biệt nhìn vào thần thái, hồn nhiên lương thiện, đứng chung một chỗ với Bạch Tam Cẩn rất giống hai con thỏ vô tội.

Có thể thấy được nó được hai phụ thân bảo vệ rất tốt, tốt đến mức cho dù thân thế có đặc biệt lại phiền toái như vậy đi nữa, vẫn có thể cười đến xuân quang xán lạn (*cảnh xuân rực rỡ.), sống được vô ưu vô lự. (*k buồn k lo).

“Bệ hạ?” Bạch Liên thấy ta nhìn nó không nói lời nào, trong mắt nghi hoặc.

Ta ngồi xổm xuống, cầm lên miếng ngọc bội bên hông nó nhìn kỹ một chút, xác định thật sự giống với nút thắt trên Bích hồng linh châu, cười hỏi nó: “Bạch Liên, miếng ngọc bội này ai cho ngươi ngươi còn nhớ không?”

Bạch Liên chớp mắt mấy cái, vừa muốn mở miệng, đột nhiên nhớ tới gì đó, lại khổ não ngậm mồm lại.

Ta nhíu mày, nói: “Không thể nói với quả nhân?”

Bạch Liên cắn môi nhìn ta một lát, nghiêm mặt nói: “Liễu Trần sư huynh nói ta không thể lừa gạt người.”

“Ngươi không thể nói cho ta biết người đó là ai, lại không muốn lừa gạt ta đúng không?”

Bạch Liên dùng sức gật đầu.

Ta lại hỏi: “Có phải phụ thân ngươi nói cho ngươi, người tặng ngọc bội này cho ngươi, hành tung của hắn ngươi một chữ cũng không thể lộ ra với người khác?” Ta dừng một chút, bổ sung nói: “Đặc biệt là ta.”

Bạch Liên lập tức mở to hai mắt, mặt mũi đều viết  ——  làm sao người biết!

Cho dù nó ngậm kín miệng một chữ cũng không nói, nhưng nó tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn không thể làm giống bộ dạng mọi sự không lộ của phụ thân nó, bởi vậy lời nói ra đều vô cùng khách sáo.

Ta xoa xoa đầu nó, nói: “Không sao, ngươi đi chơi đi.”

Bạch Liên nhẹ nhàng thở ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lại lần nữa hiện lên nụ cười xán lạn, quay người chạy như bay gia nhập vào đội ngũ chơi đùa của đám bạn nhỏ.

Ta đứng dậy, âm u nhìn về phía bọn nó, chậm rãi che dấu biểu lộ.

Việc này điểm đáng ngờ chồng chất, lại liên quan đến Đoạn Niết, ta tuyệt đối sẽ không chưa biết rõ liền bỏ qua như vậy, không hỏi ra nguyên cớ, thật sự là khiến ta canh cánh trong lòng.

Sau Đông Liệp, ta một mực tâm sự nặng nề, mấy chư hầu khác thu hoạch cũng không tệ, trái lại ta không buồn săn bắn, thật là không săn được thứ gì.

Tiến hành được nửa buổi, mọi người tự mình tách ra, đi đến nơi rất xa.

Ta nhìn về phía Tề Phương Sóc ở xa, thấy y cùng Ngôi Linh Quân không để ý đến bên này, liền nói với An Lan bên cạnh: “Quả nhân đột nhiên cảm thấy không khỏe, chúng ta về nơi trú quân trước đi.”

An Lan nói: “Có cần báo với các chư hầu ngừng cuộc săn bắn hôm nay lại không?”

Ta lắc đầu nói: “Không cần, thật vất vả tụ tập một lần, đừng khiến bọn họ mất hứng.” Dứt lời ta quay đầu ngựa trở về.

Chờ đến khi về đến đại doanh, An Lan cởi áo choàng xuống cho ta, lại hỏi ta có muốn truyền thái y không.

Ta căn bản không có bệnh, truyền thái y cái gì.

“Ngươi gọi Bạch công tử của Yến Mục Hầu qua đây, nói quả nhân có chuyện tìm y.” Nghĩ một chút, lại bỏ thêm câu, “Trước khi tìm y gọi hộ vệ Giáp Tị  bên cạnh Thượng vũ hầu đến đây, lại để cho hắn lập tức tới gặp ta.”

An Lan nghe vậy con ngươi đảo một vòng, cũng không chần chờ, nói “Vâng” liền lui xuống.

Ta ngồi bên bàn, hướng về phía cửa lều nhắm mắt trầm tư, chưa đến nửa nén nhang, hộ vệ truyền báo GIáp Tị đã đến.

Ta chậm rãi mở mắt ra: “Để gã vào.”

Trời lạnh như vậy, Giáp Tị vẫn mặc bộ kính trang (*劲装) màu đen đơn bạc (*ít ỏi, mỏng manh), bởi vì tới gặp ta, kiếm trên người đã bị thu ở cửa vào. Nhưng người gã giống như lợi kiếm ra khỏi vỏ, cho dù trên tay không có vũ khí, cũng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm vạn phần.

“Tham kiến Bệ hạ.” Gã quỳ một chân dưới đất.

Ta cũng không dài dòng, nói ngay vào điểm chính: “Đứng lên đi, ta có việc muốn giao cho ngươi làm…”

Này thậm chí là một chuyện không hề có căn cứ, vớ vẩn đến mức khiến cho bản thân đều cảm thấy điên cuồng.

Ta là tận mắt nhìn thấy hắn chết, lại tận mắt nhìn hắn hạ táng, nếu như… nếu như Đoạn Niết thật sự còn sống, như vậy trong Hoàng lăng là ai? Hoặc là, trong đó căn bản đã sớm không một bóng người?

“… Hiểu chưa?”

Giáp Tị nghe ta nói xong, nhếch môi dẫn ra một nụ cười xấu xa: “Hiểu.”

Ta bên này vừa dặn dò xong, ngoài lều liền truyền vào tiếng của An Lan.

Bạch Tam Cẩn đã tới.

Ta cho Giáp Tị một ánh mắt, gã vô thanh vô tức núp phía sau bình phong.

“Tiến vào.”

Rất nhanh, Bạch Tam Cẩn vén rèm mà vào, y thận trọng hành lễ với ta, vẻ mặt vô cùng khẩn trương.

Ta lại để y ngồi xuống đối diện, rót cho y ly trà nóng.

“Vài năm không thấy, ngươi ngược lại không thay đổi mấy.”

Y gãi gãi mặt: “Bệ hạ thay đổi cũng…” Liếc nhìn tóc ta,  “Không quá lớn.”

Ta nhìn thẳng y, khóe môi mang theo nụ cười, cứ ngồi như vậy, hồi lâu cũng không mở miệng.

Bầu không khí dần cổ quái, nụ cười trên mặt Bạch Tam Cẩn không giữ nổi nữa, chuyển tầm mắt giơ ly lên nhấp một ngụm, nhịn không được hỏi: “Bệ hạ tìm thần tới có chuyện gì không?”

Bạch Tam Cẩn cùng Bạch Liên mặc dù đều là con thỏ, nhưng không phải không hề có chỗ khác biệt. Bạch Liên là thú con chưa mọc răng, con thú trước mắt này nếu bị ép đến nóng nảy người nào cũng cắn.

Cho nên đối với y, chỉ có thể mềm.

“Hắn ở đâu?”

Ta hỏi một câu không đầu không đuôi, Bạch Tam Cẩn vốn là sững sờ, phản ứng vi diệu tương tự Bạch Liên.

“Bệ hạ… chỉ giáo cho?”

“Ngọc bội bên hông Bạch Liên là hắn cho, ngươi đừng gạt ta, hắn căn bản chưa chết có phải không? Năm đó tất cả cũng chỉ là một hồi âm mưu do các ngươi thông đồng tính kế, để đưa hắn ra khỏi Đằng Lĩnh.”

“Thần…” Bạch Tam Cẩn nghẹn lời, lúng túng không biết nên nói thế nào với ta.

“Hai năm qua ta nằm mộng cũng muốn được gặp hắn một lần, hắn rồi lại nhẫn tâm như vậy.” Ta ảm đạm nói: “Tóc đen biến trắng nhưng không thể gọi hắn quay đầu lại, vậy có phải chỉ khi ta chết đi, hắn mới chịu tha thứ cho ta?”

“Đừng đừng đừng!” Bạch Tam Cẩn trừng mắt, một bộ bị hù đến kinh hãi, “Này sao được a Bệ hạ! Kỳ thật chuyện của hai người thần cũng không rõ ràng lắm, nhưng người đừng xúc động a!”

Y phản ứng như vậy, khiến ta vững tin bảy phần, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần.

Nếu như Đoạn Niết không chết, chính là vì muốn chạy trốn ta mà giả chết. Thiên tân vạn khổ (*trăm cay vạn đắng), đủ trò công phu, cũng chỉ là muốn ta không tìm được hắn nữa, cũng không thể bắt được hắn. Nghĩ thông suốt điểm ấy, toàn bộ vui mừng khi biết hắn còn sống liền hóa thành chua xót cùng oán giận nồng đậm.

Ta vì hắn đau đớn hơn bảy trăm ngày đêm, hối hận hơn bảy trăm ngày đêm, cuối cùng hắn lại ở nơi ta không nhìn thấy sống đến tiêu diêu tự tại.

Hắn nhất định là hận ta, mới tuyệt tình như vậy…

“Cho nên, hắn thật sự còn sống.” Ta bình tĩnh nhìn Bạch Tam Cẩn, khẽ nói.

Y một phen giãy giụa, cuối cùng bị ta lay động, tâm  địa mềm nhũn, yếu ớt gật đầu, coi như đáp lại ta.

Con thỏ dù cắn người, cuối cùng vẫn là con thỏ.

Ta cong khóe môi, nói: “Cảm ơn ngươi.”

Y có chút lúng túng khoát khoát tay: “Bệ hạ khách khí…”

“Giáp Tị.”

Tay Bạch Tam Cẩn ngừng tại đó, mặt mũi tràn đầy nghi vấn, còn không đợi y kịp mở miệng, võ giả (*người có võ) như quỷ mị liền xuất hiện phía sau y, một chương khiến y ngất đi.

Thanh niên mềm nhũn gục xuống bàn, ta nhìn thoáng qua, nói với Giáp Tị: “Bằng tốc độ nhanh nhất đưa y về Thượng Địa nhốt lại, không có mệnh lệnh của ta không được phép thả ra.”

Giáp Tị nâng Bạch Tam Cẩn lên, nhưng vẫn còn hạ xác nhận với ta: “Chủ công bên kia…”

“Ta sẽ nói với y.”

Giáp Tị không nói gì nữa, gật gật đầu, bay nhanh rời đi.

Đến chạng vạng tối, chư hầu săn bắn trở về, lúc này Tề Phương Sóc nhận được tin mới vội vàng chạy đến, nhưng đã quá muộn, Bạch Tam Cẩn đã sớm bị Giáp Tị cưỡi ngựa chạy đi.

“Người rốt cuộc muốn thế nào?” Tề Phương Sóc cả người lạnh lẽo, sắc mặt khó coi.

Ta chậm rãi uống một ngụm trà, nói điều kiện với y: “Dẫn ta đi gặp Đoạn Niết.”

Tề Phương Sóc mím chặt môi, vẻ mặt khó xử, bóng dáng cao to đứng trong lều, kéo căng giống như dây cung bị kéo đến mức tận cùng.

Ta nói rồi, nhược điểm của y cũng là nghịch lân của y, ta đơn giản không muốn chạm, nhưng chuyện cho tới bây giờ, cho dù muốn cùng y đánh đến lưỡng bại câu thương (*hai bên đều thiệt), máu me đầm đìa, ta cũng không đoái hoài.

Thời gian từng chút trôi qua, ta cũng không thúc giục. Qua hôi lâu, Tề Phương Sóc thở ra một hơi thật dài, hiển nhiên đã làm ra lựa chọn.

Người nào quan trọng nhất, không thể mất đi nhất, với y mà nói chưa bao giờ là một lựa chọn khó khăn.

Y cau mày nói: “Hắn ở Ma Vân Tự.”

Đạt được đáp án cần có, ta cũng không vội buông lỏng, lộ ra nụ cười yếu ớt.

“Tìm được Đoạn Niết, trả lại ngươi Bạch Tam Cẩn nguyên dạng, nếu như ngươi còn muốn gạt ta…” Ta híp mắt,  “Đừng trách ta không khách khí!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.