Bầu không khí xung quanh Sở Thiếu Giáo hôm nay cực kỳ ảm đạm.
Lại có thêm người chết. Một số phụ huynh đã đến đón con ngay khi biết tin này. Còn một số không có chỗ để đi, dưới sự hướng dẫn của cán bộ quản giáo ngồi trong lớp hoang mang học tập.
Khi Chiêm Sắc trở lại ký túc xá, Đỗ Hiểu Nhân đang ôm chặt gối dựa vào đầu giường, thân thể hơi co rút. Qua mấy ngày, người cô ấy giống như gầy đi một vòng.
“Hiểu Nhân, cậu làm sao vậy, lạnh à?”
“Không lạnh, chỉ là có chút sợ hãi thôi.”
“Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ngươi tuyệt không thể sống đến canh năm. Sợ cái gì?” Chiêm Sắc nói đùa an ủi cô, tiện thể thu dọn đồ đạc của mình.
“Chiêm Sắc, cậu, cậu muốn đi đâu thế?”
Chiêm Sắc nghĩ nghĩ, tránh nặng tìm nhẹ nói cho cô ấy, một tuần sẽ không về.
Ánh mắt Đỗ Hiểu Nhân thoáng giật mình, vùi đầu vào cái gối trong lòng, một lúc lâu không nói gì.
Đồ đạc của Chiêm Sắc rất đơn giản, vài bộ quần áo, mấy quyển sách và một ít đồ dùng vệ sinh cá nhân là hết. Thu dọn xong mới phát hiện Đỗ Hiểu Nhân nửa ngày không lên tiếng, đi qua vén tóc mới phát hiện cô ấy đã sớm rơi lệ đầy mặt.
“Ôi, đang êm đẹp mà, sao lại khóc?”
Đôi mắt nhiễm một tầng sương mù của Đỗ Hiểu Nhân tràn đầy đau thương. Sau khi trải qua cuộc phỏng vấn lúc trước, cả người cô giống như bị hút hết linh khí, cả ngày tự trách. Ngẩng đầu nhìn Chiêm Sắc, nước mắt xoay vài vòng ở đáy mắt, cuối cùng tựa đầu lên vai Chiêm Sắc.
“Tiểu Sắc, tớ khó chịu…… Rất khó chịu, thật sự rất khó chịu.”
“Tớ hiểu. Ngoan, đều qua rồi, nếu cậu không buông tha chính mình, sớm muộn gì cũng có vấn đề về tâm lý, đến lúc đó trầm cảm, thì đừng tìm tớ đó!”
“A……”
“Hiểu Nhân, tin tưởng bản thân, không làm chuyện trái với lương tâm, nhất định có thần trợ giúp. Còn những người làm chuyện xấu, bọn họ sẽ không có kết cục tốt.”
Mấy hôm trước quan hệ hai người có chút không được tự nhiên, Chiêm Sắc sẽ không chủ động đi an ủi cô ấy, vì sợ trong lòng cô ấy không thoải mái, không thì chính mình cũng cảm thấy đau lưng. Hiện tại chính cô ấy chủ động nói, cô cũng không tránh được khuyên nhiều hơn vài câu.
Không lâu sau, chuông điện thoại vang lên.
Chiêm Sắc cầm lên, quả nhiên là tên họ Quyền đòi mạng.
“Đến đây, đến đây ——”
Khẽ nói hai tiếng, cô không kiên nhẫn mà tắt máy.
Đỗ Hiểu Nhân trầm ngâm yên lặng nhìn cô, ánh mắt kỳ dị nói không nên lời, “Chiêm Sắc, anh ta chính là tên lần trước ở Đế Cung đúng không? A, mệnh cậu tốt thật. Đi WC cũng có thể đụng trúng một nam nhân cực phẩm như vậy…. Bộ dạng trưởng thành thật tốt, vừa có tiền, lại còn có quyền…”
Chiêm Sắc méo miệng, sắc mặt không vui, “Hiểu Nhân, tớ nói lại lần nữa. Sự thật không phải như cậu nghĩ đâu, tớ chỉ là đi công tác thôi. Hơn nữa cậu không biết, chữ “tốt” và anh ta căn bản không có quan hệ gì cả.”
Nhẹ “a” một tiếng, Đỗ Hiểu Nhân sụt sịt mũi.
“Được rồi. Đi thôi, tớ đưa cậu ra ngoài.”
Kéo theo chiếc vali nhỏ của Chiêm Sắc, Đỗ Hiểu Nhân từ xa đã thấy chiếc xe việt dã Dartz Kombat T98, nhưng Chiêm Sắc lại không nhận ra. Chỉ liếc mắt một cái, cô đã bị khí chất thượng lưu quý tộc thuần khiết kia bóp nghẹt trái tim.
Đương nhiên, càng thu hút lòng người hơn là người đàn ông trong ô cửa sổ xe mui trần kia.
Khác hẳn so với lần đầu gặp ở Đế Cung, lúc này anh vừa trầm ổn lại có chút ngang tàn. Bình tĩnh, lãnh ngạo, xa cách, phảng phất mang một loại thu hút phụ nữ trí mạng trời sinh – như yêu tinh, lại như rượu ủ, làm cô mê muội không thôi.
“Cùng người đàn ông như vậy yêu đương, để cho anh ta hung hăng làm mình một hồi, có chết cũng đáng đi?”
“Đỗ Hiểu Nhân?” Âm thanh của cô ấy rất nhỏ, lẩm bẩm giống như nói mớ, Chiêm Sắc nghe không rõ, “Cậu nói thầm gì vậy?”
Trên mặt nóng bừng, Đỗ Hiểu Nhân lấy lại tinh thần đi tới, đưa vali trong tay cho cô, ”Đi thôi, đừng để anh ta chờ lâu…… Chiêm Sắc, tạm biệt.”
Tạm biệt!
Quá khuôn phép.
Khuôn phép đến mức lạnh nhạt.
Chiêm Sắc nhìn cô ấy, đáy mắt xẹt qua tia sáng, “Tạm biệt.”
Phật dạy: Chấp nhất như vực sâu, rơi vào là bờ vực cái chết.
Một bên là thiên đường, một bên là địa ngục.
Có một số việc, một số người, một số vận mệnh, theo sự tham lam từ trong xương cốt nổi lên, có lẽ tất cả đã được sắp đặt từ trước.
Thật lâu sau, Chiêm Sắc mới hiểu được.
Ngày đó gặp lại không phải là người, mà là —— tình bạn.
ZMI chi nhánh kinh đô.
Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn là kinh đô, thủ đô, đế đô.
Đối với nơi mình đã học tập và sinh sống nhiều năm, Chiêm Sắc cũng có cảm tình. Nhưng mà chính như lời Đỗ Hiểu Nhân nói, kinh đô kỳ thật không thuộc về cô. Bọn họ đều như vậy, dù có vì thành phố này chết đi, tro cốt cũng không thể lưu lại nơi này.
Bên ngoài có đồn trú binh, cứ năm bước lại có một trạm gác. Nhưng người bên ngoài không bao giờ biết được nơi này làm gì. Tường vây chia cắt làm hai nửa, hoàn toàn là hai thế giới.
Chiêm Sắc ngồi bên cửa sổ, nghiêm túc nghiên cứu tài liệu hàng đầu trong một tuần này —《 Điều lệ bảo mật 》
“Tình báo quân sự và nguồn gốc, tình huống cơ bản như thư từ qua lại, điện tử đối kháng và các trạng thái đặc chủng khác, cấp bậc bộ đội trong đơn vị — cấp bậc: Tuyệt mật!”
Hai chữ tuyệt mật tự có khả năng chấn động người đọc, cô xoa xoa đầu, có chút không rõ ràng, cô làm về tâm lý học tội phạm, như thế nào lại có quan hệ với mấy thứ này.
À, đúng rồi!
Truy Mệnh nói với cô, vì để thích ứng với hoàn cảnh chiến đấu ngày càng ác liệt dưới hình thức công nghệ cao hiện nay, ZMI chuẩn bị thành lập một tổ nghiên cứu tâm lý chuyên nghiệp.
Mà cô, giống như chuột bạch thí nghiệm.
“Tôi đã bảo rồi trời ơi, Chiêm Sắc, Chiêm lão sư, chỉ số IQ của cô thật làm người ta lo lắng. Không phải nói cô đúng 10 giờ xuống xem số đặc biệt sao? Đã quá mười phút rồi, cô còn đang làm gì?!”
Truy Mệnh tuỳ tiện đẩy cửa tiến vào, nhìn màn hình notebook của cô, bĩu môi oán trách.
Quay đầu đi, Chiêm Sắc thưởng thức bút máy trong tay, chớp mắt cười nhìn cô ấy, “Tôi tới đây giúp đỡ công tác, không phải quân nhân của các người. Không có hứng thú!”
“Ngốc quá! Chỉ số IQ thật đáng lo! Tất cả đều là soái ca đấy, hiện trường phát sóng trực tiếp mà cô cũng không xem à?”
Truy Mệnh ngồi trên tay vịn ghế của cô, kéo notebook của cô qua, gõ gõ bàn phím hai ba cái, liền kết nối được với mạng cục bộ của ZMI.
Lúc này, trên màn hình đang phát trực tiếp một cuộc diễn tập chống bắt cóc nào đó của bộ đội đặc chủng. Chỉ thấy những người bộ đội đặc chủng vác súng trên vai, đạn lên nòng từ tầng 10 đi xuống, động tác phản ứng nhanh chóng. Cầm súng, lên đạn, nhắm chuẩn, bắn, bò sấp, tiến lên…!
“Chiêm Sắc, nhìn này, nhìn này, có thích hay không, soái quá đi?” Đôi mắt Truy Mệnh sáng lên như đèn pha.
Dưới ánh mặt trời, những khuôn mặt sơn ngụy trang, căn bản không thấy rõ.
Chiêm Sắc liếc cô một cái, lắc đầu, chẹp miệng, “Bộ dạng đều giống nhau.”
“Cắt, chỉ số IQ của cô…… thật đáng lo.” Lông mày Truy Mệnh dựng lên, nhỏ giọng trách cứ Chiêm Sắc, nghĩ nghĩ, lại dùng đầu gối ở dưới bàn huých cô một cái, “Chắc cô biết đây là ai nhỉ? Hồng thứ đặc chiến đội cô đã nghe qua chưa?”
“Chưa.” Chiêm Sắc ăn ngay nói thật.
“Ai da, tôi lạy trời! Chỉ số thông minh của cô…… Quên đi, nói cho cô vậy. Đây là hồng thứ đặc chiến đội nhạy bén nhất trong chiến đội Thiên Hạt. Còn nữa, nói cho cô một bí mật. Đó là lão đại của chúng ta ——”
Truy Mệnh lảm nhảm còn chưa xong, một trận gió lạnh liền quét đến.
“Truy Mệnh!”
Âm thanh lạnh buốt, làm Truy Mệnh sợ tới mức bả vai nhỏ run lên, vội đứng lên xoay người, hướng về khuôn mặt lạnh lẽo của người đàn ông ở phía cửa cúi chào, “Báo cáo lão đại, tôi đang giải thích điều lệ của ZMI cho Chiêm lão sư!”
“Đi xuống!”
“Vâng!” Chào kiểu quân đội lần nữa, Truy Mệnh nghĩ nghĩ, cúi đầu lại gần tai Chiêm Sắc, nhỏ giọng nói, “Chiêm lão sư, tên tôi gọi là Tả Ái. Còn có, tôi rất thích lão đại của chúng ta…… Tin tôi đi, tôi sẽ là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô đấy.”
Tả Ái… thật sự…
Chiêm Sắc nhìn cô ấy, trong lòng thấy buồn cười, “Cái tên rất — đặc biệt.”
“Cảm ơn!”
Chiêm Sắc nhún vai, nhìn bộ dáng Truy Mệnh kẹp chặt cái đuôi chạy trốn, tâm trạng trở nên tốt hơn, ngay cả đối mặt với người đàn ông mang khuôn mặt âm trầm đang tiến vào cũng không cảm thấy khó chịu.
“Lần đầu tiên thấy anh mặc quân trang, thật không nghĩ tới……”
Thành thật mà nói, Chiêm Sắc là đồng phục khống, đặc biệt là quân trang khống. Theo cô thấy, nam nhân mặc quân trang có một loại khí phách hiên ngang, anh hùng. Cho dù là mặc ở trên người tên cặn bã Quyền Thiếu Hoàng này, cũng đặc biệt nam tính.
“Tiếp tục nói đi?” Thấy cô dừng lại, Quyền Thiếu Hoàng cười lạnh.
Nghiêng đầu, Chiêm Sắc nâng má nhìn nhìn, bĩu môi cười lạnh, “Không nghĩ tới còn rất giống dạng chó hình người nha.”
Quyền Thiếu Hoàng cau mày liếc cô một cái, duỗi tay cởi nút cổ áo, bỏ quân trang xuống, trực tiếp vắt lên lưng ghế cô. Vừa xắn tay áo sơ mi, vừa âm trầm hỏi.
“Tiểu phù thuỷ, tính thử xem, em sẽ vì những lời này mà trả giá thế nào đây?”
“Xắn tay áo, định đánh tôi ư?”
Nhìn chằm chằm cô từ trên cao xuống vài giây, Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày rồi lại cười, “Nữ nhân ngốc! Em không thể nghĩ ra phương pháp nào thông minh hơn à?”
“…… Đối với giống heo như anh mà nói, trí tuệ là một thứ quá xa xỉ đi?”
“Bản tự đồng căn sinh, tương tiên hà thái cấp!”*
(*”Sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau!” – Đây là hai câu cuối trích trong bài “Thất bộ thi” của Tào Thực.)
Chiêm Sắc cảm khái, không hé răng.
Đối với tên âm tình bất định, suy nghĩ không rõ, đấu võ mồm còn không thua này, biện pháp duy nhất của cô là thuận thế leo lên. Mặc kệ anh hung dữ hay dịu dàng, mặc kệ anh nội liễm hay kiêu ngạo, mặc kệ anh giả làm người hay biến thú, tốt nhất cô vẫn nên giữ bình tĩnh.
“Chiêm Tiểu Yêu!” Liếc thấy cô phân tâm, người đàn ông dùng sức vò đầu cô.
“Có việc thì nói!”
“Tiểu tử này, còn ra oai quá mức?” Người đàn ông thấp giọng cười, hai tay từ sau vòng qua ôm lấy bả vai cô, vùi đầu vào cổ cô, “Thật thơm, dùng dầu gội gì vậy?”
Sống lưng Chiêm Sắc cứng đờ, “Phòng làm việc có camera, Quyền thủ trưởng không cần chú ý hình tượng sao?”
Nghiêng đầu nhìn gò má trắng sứ nhiễm hồng của cô, trong lòng Quyền Thiếu Hoàng rung động. Không chỉ không buông, ngược lại càng ôm cô chặt hơn. Đôi môi nóng bỏng theo cần cổ mẫn cảm hôn lướt qua, dừng lại vài giây trên chiếc cằm tinh xảo, sau đó mút nhẹ vành tai cô, âm thanh nỉ non, tràn đầy sắc dục.
“Chiêm Tiểu Yêu, lão tử thật muốn xử em ngay tại chỗ……”
“Quyền Thiếu Hoàng!” Chiêm Sắc nghiến răng nghiến lợi, không có cách nào giữ bình tĩnh được nữa.
Giãy dụa phải trái đều không thoát, cô liền cúi đầu cắn cánh tay anh.
Quyền Thiếu Hoàng nhếch môi, sương mù trên mặt tản ra, nét mặt hiện rõ vướng mắc không nói nên lời. Đáng tiếc, anh đang ở sau lưng cô nên cô không nhìn thấy.
Chỉ biết rằng một ngụm kia cắn xuống, cánh tay không thấy đau. Mà một bàn tay nóng bỏng nháy mắt liền đặt trên eo cô, cách một tầng vải mỏng nhẹ nhàng vuốt ve.