Tâm tư nặng nề lại càng nặng nề hơn, cô bất đắc dĩ nhìn người đàn ông đang đè lên người mình, ánh mắt mang theo vẻ bối rối và dò xét.
Buông tay cô ra, chân mày Quyền Thiếu Hoàng không hề nhăn lại dù chỉ một chút, dứt khoát cởi áo sơ mi của mình quấn chặt lấy cô, sau đó bế cô từ trên bàn làm việc tùy tiện ngồi trở lại ghế giám đốc. Để lộ nửa thân trên màu đồng mạnh mẽ và hấp dẫn, anh dửng dưng nhún vai.
“Chị, sao chị lại ở đây?”
Chị của Quyền Thiếu Hoàng?
Nhận thức này khiến Chiêm Sắc càng thêm khó hiểu. Cúi đầu nhìn xuống “trang phục không đứng đắn” của mình, cô liền muốn từ trên người anh xuống. Nhưng người đàn ông lại không cho phép, khẽ mỉm cười rồi ấn chặt cô vào người mình lần nữa, thắt chặt eo cô, ở bên tai cô thấp giọng nói.
“Bảo bối, cảm nhận được gì không…”
Lỗ tai Chiêm Sắc nóng lên.
Cô đương nhiên biết cảm giác tên lưu manh này nói là gì.
Giờ phút này, cô mập mờ ngồi trên đùi anh, trong một tư thế vừa vặn như vậy, cô không thể tránh né mà chạm vào nơi rắn chắc bốc lửa đã hoàn toàn biến đổi như dã thú. Tim cô đập thình thịch, cô mặc kệ người phụ nữ vào cửa đang nhìn chằm chằm, dùng sức đẩy bả vai anh.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh thả tôi xuống.”
“Bảo bối, đừng nhúc nhích!” Quyền Thiếu Hoàng thở dài, anh híp mắt lại, dùng âm thanh cực nhỏ nói, “Giúp lão tử giấu diếm, nếu không với người ở đằng kia, anh không phải người duy nhất mất mặt đâu?”
Còn biết xấu hổ?
Ah, tên biến thái!
Chiêm Sắc trừng mắt nhìn anh, nhỏ giọng hừ một tiếng, rốt cuộc không động đậy nữa.
“Khụ ——!”
Quyền Phượng Nghi hắng giọng, nặng nề ho một tiếng lấy lại tinh thần.
Cô đến chết cũng không nghĩ tới, chạy vào thư phòng lại bắt gặp một cảnh tượng nóng bỏng giống phim hành động như vậy, cho nên vừa rồi có chút xấu hổ. Nhưng dù sao cô cũng là phu nhân danh môn có giáo dưỡng, nhanh chóng giấu đi sự ngạc nhiên và tùy hứng, gõ cửa rồi chậm rãi bước vào.
“Lão Tứ, chị không quấy rầy cậu chứ?”
Cô vốn chỉ nói một câu khách khí, theo như thường lệ hẳn là anh sẽ trả lời không quấy rầy.
Ai ngờ, Quyền Thiếu Hoàng lại khó chịu mà hừ hừ, “Nhìn không rõ ư, đang làm việc chính.”
Quyền Phượng Nghi lúng túng cắn môi, cô liếc anh, như có như không nhìn về phía Chiêm Sắc, ánh mắt đầy dò xét.
Cha mẹ Quyền Thiếu Hoàng mất sớm, chị cả Quyền Phượng Nghi đã nuôi anh và Quyền Thiếu Đằng lớn lên. Vì vậy, địa vị của chị cả trong suy nghĩ của bọn họ vô hình trung càng cao hơn. Hiện tại, cô cũng như bậc cha mẹ trong thiên hạ quan tâm con cái, Quyền Phượng Nghi đương nhiên muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
“Thiếu Hoàng, vị tiểu thư này là…?”
“Chiêm Sắc.” Giữ chặt Chiêm Sắc trước mặt, Quyền Thiếu Hoàng thân thiết ôm cô, đầy nhiệt tình nói, “Chị, bọn em chuẩn bị kết hôn.”
“Kết hôn?!”
Tin tức tới quá đột ngột, Quyền Phượng Nghi có chút tiêu hóa không nổi.
Mà một lần nữa âm thanh kì diệu này lại xâm chiếm não bộ Chiêm Sắc, thân thể thoáng cứng đờ một chút, đang muốn nói chuyện, người đàn ông liền dừng lòng bàn tay trên sống lưng cô. Nơi nào đó càng không biết xấu hổ mà chọc chọc cô một chút, sắc mặt vẫn có thể bình tĩnh làm điệu bộ trấn an cô.
“Bảo bối, đừng sợ, chị của anh rất hiền.”
Còn nói, cô giống như đang sợ sao? Cô chỉ muốn giải thích thôi…
Nhưng, Quyền Tứ gia hiển nhiên sẽ không cho cô cơ hội giải thích, hai tay bóp chặt cổ tay cô, một lần nữa mang theo ý cười liếc nhìn Quyền Phượng Nghi, người đang ngạc nhiên như thể gặp quái vật, giọng nói quỷ dị và gợi cảm.
“Chị, tính tình cô ấy không tốt, chị đừng để ý…. Cô gái nhỏ, dạy dỗ một chút là ổn rồi.”
Dạy dỗ cái đầu anh.
Chiêm Sắc trong lòng thầm mắng, lại chỉ có thể thừa nhận.
Đương nhiên, Quyền Phượng Nghi càng sợ hãi, cả kinh không nói nên lời.
Những năm gần đây, cô còn tưởng rằng em trai muốn làm hòa thượng. Không gần nữ sắc, không kết giao với người phụ nữ nào, thậm chí người làm còn nói anh có vấn đề sinh lý, làm theo ý mình đến mức người làm chị như cô cũng phải cắn răng chịu đựng. Trong nháy mắt, anh đã tới ba mươi tuổi, các tiểu thư khuê các đều không để mắt tới, cô rất tức giận. Lựa chọn người tốt gửi đến phòng anh, tạo cơ hội cho anh.
Kết quả, mấy năm nay, những người phụ nữ đó đều được trả nguyên vẹn trở về.
Đêm qua, lại mấy người phụ nữ xinh đẹp bị trả về, khiến cô vội muốn chết.
Nào ngờ, hôm nay…
Cô nghe quản gia nói, chính anh mang theo một cô gái trở về…
Quyền Phượng Nghi không tin, cho rằng anh ta cố tình khoác lác với cô, sống chết đều phải tới đây nhìn xem.
Không nghĩ tới, vừa gặp mặt đã thấy một màn xuân cung đồ nóng bỏng.
Bởi vậy giờ phút này, cô thật sự không biết nên khóc hay nên cười!
“Lão Tứ, cậu tính khi nào làm?”
“Làm gì?”
“Không phải hai đứa nói muốn kết hôn?”
“Cái này à…” Quyền Thiếu Hoàng nhướng mày, ngón tay lười biếng vén mép quần áo của Chiêm Sắc, hôn lên gò má trắng nõn của cô, “Mấy ngày nữa đi, bảo bối, em nói xem?”
“Tôi…”
Chiêm Sắc không biết nói cái gì.
Giải thích sao? Giải thích nói hai người bọn họ không có gì?
Nhưng vừa rồi bộ dáng hai người đè ở trên bàn sách, vừa thấy chính là ** cộng thêm đói khát khó nhịn, nếu không có thể không chọn chỗ, làm luôn trong thư phòng ư? Cho dù cô nói, người khác cũng sẽ không tin?
Chết tiệt, thật nực cười ——!
Tốt rồi, bây giờ cô có miệng cũng không nói được.
Khó chịu, kinh ngạc, thần kinh căng lên… Cho dù có nhiều từ ngữ cũng đều không thể miêu tả tâm trạng cô lúc này.
Liếc về phía cô, người đàn ông cười như không cười, “Bảo bối, ngại ngùng à? Không sợ, tất cả đều để anh làm.”
Âm thầm cắn răng, Chiêm Sắc nhìn khuôn mặt tuấn tú xấu xa của người đàn ông, thật muốn xé nát anh ra. Bởi vì trong tư thế ngồi phản cảm này, phần bộ vị của anh mỗi lần anh cử động cứ chạm vào cô không cho cô nói, mỗi khi cô muốn mở miệng, anh đều cố tình đẩy về phía cô.
Đúng là một người đàn ông không biết xấu hổ.
Nhìn thấy sự tương tác “thân mật” của hai người, Quyền Phượng Nghi xác thực được kia là một cô gái ngượng ngùng.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô làm chị cả trong nhà cần phải nghiêm túc, làm chủ việc này, “Chiêm tiểu thư, em trai của chị, tuy nhìn hơi không đứng đắn, nhưng chị đảm bảo những năm gần đây, chị thật sự không thấy cậu ấy có hứng thú với một cô gái nào. Nếu em và cậu ấy đều đã có… Có quan hệ vợ chồng… Em vẫn không cần thiết từ chối.”
“Em không có…”
“Chiêm tiểu thư, chị biết con gái thời nay, quan điểm về thời đại bọn chị không giống nhau. Chị ấy à, tôn trọng suy nghĩ của em. Tuy nhiên, lão Tứ nhà chúng ta tuổi không nhỏ, cũng nên kết hôn rồi. Chuyện này cứ như vậy đi. Hôm nay chị sẽ trở về để xem ngày tốt…”
“Cái gì, Quyền Đại tỷ… Chiêm Sắc đang muốn nói chuyện, tiểu đệ của Quyền tứ gia lại cố ý đẩy cô. Tuy rằng cô biết rõ Quyền Phượng Nghi căn bản không nhìn thấy, nhưng loại chuyện nam nữ này lại làm trước mặt người thứ ba khiến cô cảm thấy mặt mình sắp đốt thành gan lợn rồi.
Hơn nữa, cô cũng đã nhìn ra.
Chỉ cần cô mở miệng nói, người đàn ông này sẽ cố ý chọc cô.
Cùng với sự trêu chọc của anh, cô lập tức im lặng.
Không biết là do bộ quần áo xộc xệch của Chiêm Sắc không tạo được ấn tượng tốt với Quyền Phượng Nghi, hay là do cô cách tiêu chuẩn của Quyền Phượng Nghi quá xa. Sau vài lần thở dài, tuy rằng thái độ của Quyền Phượng Nghi không lạnh nhạt, nhưng cũng không quá thân thiết.
“Vậy thì quyết định xong nhé, chị đi trước. Chiêm Sắc, ba mẹ của em, ngày sau chị sẽ đích thân đến… Nhà họ Quyền chúng ta sẽ không để em thiệt thòi.”
Cái gì cái gì?
Khóe môi giật giật, Chiêm Sắc có một loại cảm giác bị người nhà họ Quyền hố chết.
Nhìn bóng dáng Quyền Phượng Nghi nhanh chóng rời đi, cô thật sự không dám tưởng tượng mẹ và cha dượng hận không thể bán con gái mình đi để lấy tiền, lại nhìn thấy dáng vẻ yêu kiều như ngọc của Quyền Phượng Nghi, nhìn thấy món quà hứa hôn hào phóng của cô ấy tặng, nhất định sẽ nôn nóng trói cô đến tận giường Quyền Thiếu Hoàng….
“Người đi rồi, còn nhìn gì?”
Người đàn ông cong khóe môi xinh đẹp nở nụ cười, nhéo nhéo khuôn mặt ửng hồng của cô.
Đẩy chân anh ra, đầu óc Chiêm Sắc hơi mông lung, “Quyền Thiếu Hoàng, chị anh nói anh không gần nữ sắc?”
“Đó là vì chị không hiểu anh.” Ánh mắt càng lúc càng gần hơn, hô hấp cũng ngày càng nặng nề, chóp mũi cọ lên mặt cô, nhìn chằm chằm cô ở cự ly gần, dùng ngôn ngữ chính xác nói, “Thật ra lão tử có chút háo sắc.”
“Đó là tất nhiên, đàn ông đều háo sắc.”
“Ồ?!” Nâng cằm cô lên, Quyền Thiếu Hoàng rũ mắt xuống, “Để lão tử bắn một chút?”
“Cút! Tôi tới để vay tiền, Quyền Tứ gia.”
Người đàn ông híp mắt, ánh mắt tối sầm. Đôi mắt xảo quyệt nhìn từ trên cao xuống dưới, lơ đãng liếc tới khe rãnh thật sâu trước ngực cô… Kết quả, eo đã tê rần, hốc mắt nóng rực, hô hấp dồn dập, rất dữ dội. Trong đáy mắt có nhiệt, nóng, lửa, thăm dò, như có một con quái vật to lớn đang rình rập, muốn nhảy ra ngoài nuốt chửng cô xuống bụng. Yết hầu trượt rồi lại trượt, anh nói ra âm thành khàn khàn không thể chịu đựng được.
“Chiêm Tiểu Yêu.”
“Anh muốn nói gì?”
Tà khí từ đôi mắt thâm thúy lại xấu xa của anh, Chiêm Sắc có thể cảm nhận được anh không hề có ý tốt.
Nhưng, trốn sao? Trốn sao?
Vừa không làm được, cũng không thể.
Cô đột nhiên cảm thấy, bản thân giống như một con mồi trong lồng của anh.
Tất cả đều không do mình kiểm soát, thật sự không được thoải mái.
“Được! Khuôn mặt thối.” Vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, Quyền Thiếu Hoàng giãn mày ra, thở một hơi, đột nhiên chuyển chủ đề, “Tại sao em không hỏi, muốn anh tặng em cái gì?”
Chiêm Sắc sửng sốt.
Đúng vậy, vừa rồi Quyền Tứ gia đã nói, thế nhưng cô lại quên mất.
“Gì chứ? Đưa tiền là tốt nhất!”
“Tục!” Người đàn ông suy nghĩ, nhịn cười hôn lên trán cô, chậm rãi nói ra ba chữ, “Giấy hôn thú.”
Trái tim rung động, Chiêm Sắc bất đắc dĩ lắc đầu cười.
“… Rất có sáng tạo, đáng tiếc, tôi chỉ cần tiền.”
“Chiêm Tiểu Yêu, em chưa từng nghe nói à? Món quà tốt nhất mà một người đàn ông có thể cho một người phụ nữ, chính là giấy hôn thú.”
Lời này nghe quen quen.
Thật đúng là…
Cổ họng nghẹn lại, Chiêm Sắc thật sự không biết giải thích như thế nào.
Quyền Thiếu Hoàng không khác gì một kẻ độc đoán, anh chưa từng cho phép ai từ chối, từ Đế Cung kéo cô vào làm các động tác trêu ghẹo Lý Truyền Bá, giống như chính cô bị thu thập đứng ở phía bị động. Nhưng những thứ đó không là gì cả, lần này là hôn nhân, cô có thể để anh tùy hứng sao?
Lòng cô chùng xuống, cảm xúc chồng chất ngày càng nhiều, cô thì thào nói, “Hôn nhân của tôi do tôi làm chủ.”
“Chưa nói không cho em làm chủ.”
Người đàn ông than thở, tùy tiện ngồi xuống ghế, nhân tiện kéo cô xuống.
“Chiêm Tiểu Yêu, Tứ gia không có thói quen bức hôn, em cẩn thận suy nghĩ.”
Ánh mắt nheo lại, Chiêm Sắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, vừa thâm tình vừa u ám của anh.
Thấy thế nhưng cũng không thể hiểu.
Cô so sánh với anh, hoàn toàn là sự khác biệt giữa mây và bùn… Mà cuộc hôn nhân Chiêm Sắc muốn, chưa bao giờ dự tính loại đàn ông như anh trong đó, cô cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày có cuộc hôn nhân chớp nhoáng, kết hôn với một người đàn ông mới quen chưa đầy một tháng.
Hừ! Thật không đáng tin cậy mà…
Nhưng vấn đề day dứt là, trước mắt, không nói anh có thể buông tay hay không, cô có thể tìm được người đáng tin cậy hơn anh sao?