Lẳng lặng đứng trong gió đêm, Chiêm Sắc như bị thất thần.
Lúc này, bầu trời đã bắt đầu xám xịt.
Ở đây, ánh sáng rất yếu ớt.
Cảm xúc của con người khi ở trong hoàn cảnh tối tăm đương nhiên sẽ khác với ban ngày. Cảm giác sẽ càng mạnh hơn, thần kinh cũng minh mẫn hơn, tất cả suy nghĩ đều dựa theo bản năng. Lúc nãy nhìn chằm chằm vào nhau, không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, sự yên tĩnh hiếm có ấy khiến cô hốt hoảng tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, mà trong mơ lại có bạch mã hoàng tử của cô xuất hiện…
Giây phút ấy, cô đã quên nhúc nhích.
Nhưng khi mùi rượu nồng nặc trên người đàn ông xộc vào chóp mũi, và cả lúc anh thầm thì vào màng nhĩ, ảo tưởng như thể sắp được bay lên cõi tiên của cô bỗng biến mất, thay vào đó là linh hồn cô được đánh thức.
Cô ngốc thật!
Cô đang chờ đợi được ai ưu ái?
Cô đang chờ đợi được ai tìm kiếm chứ?!
Oán hận mắng căn bệnh si tình của mình, cô không thức tỉnh nổi, trong đầu toàn là cám dỗ của sắc dục. Quả nhiên, nếu làm một chuyện quá nhiều lần thì nó cũng sẽ trở thành thói quen thôi. Mấy ngày nay cứ dây dưa với tên họ Quyền, thân thể này, hay là chính trái tim cô, đã dần dần quen thuộc nhịp điệu không đàng hoàng của tên đàn ông kia, quên mất cả việc phản kháng.
Bỗng nhiên nghĩ tới đây, cô liền đẩy tay anh ra.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh ——”
“Chiêm Tiểu Yêu, em ——”
Hai người dường như cùng cất lời, nhưng một tiếng “em/anh” cứ treo ở trên miệng, cả hai đều im lặng một cách kỳ lạ.
Nhìn anh, da đầu của Chiêm Sắc bất chợt trở nên tê dại.
Quyền Thiếu Hoàng, có lẽ anh không phải là một người xấu, nhưng anh lại thần bí giống như một ngôi mộ cổ, cái đầu của cô không thể chơi đùa với anh. Huống chi, bây giờ anh còn đang say rượu. Đàn ông lúc uống rượu ngẫu nhiên động tình sẽ hoàn toàn không cần cái não ở nửa người trên, chỉ có thể theo bản năng bị nửa người dưới chi phối.
Vậy mà cô suýt chút nữa đã bị mê hoặc——
Đúng là vội vã tới buồn bã!
Càng nghĩ càng thấy ảo não, cô cảm giác bản thân sớm muộn gì cũng sẽ bị anh làm cho tâm thần phân liệt, vướng bận gấp đôi hơn cả bây giờ.
Hơi nghĩ ngợi, cô cất lời trước, “Quyền Tứ gia, ngôi miếu nhỏ không chứa nổi Bồ Tát lớn, anh tới đây làm gì?”
Người đàn ông vươn tay kéo cô lại gần, khóe môi giương lên nụ cười cô quen thuộc, vừa mê người lại thâm thúy, “Chiêm Tiểu Yêu, nếu không phá hỏng bầu không khí này thì em sẽ chết à?”
“Sẽ không chết.” Cô nheo mắt, trái tim co rút lại, chân mày nhướng lên, “Nhưng mà Quyền Tứ gia à, bây giờ chúng ta đã thanh toán xong, có thể phiền anh đừng tới quấy rầy cuộc sống của tôi nữa không?”
“Thanh toán xong?” Người đàn ông nhướng mày.
“Anh có trách nhiệm gián tiếp về việc Chương Trung Khải xảy ra chuyện. Thật sự, anh nên đi bệnh viện xem dáng vẻ đáng thương của anh ấy đi. Nếu trước kia tôi thực sự đã nợ anh cái gì, thì chuyện này, tôi càng cảm thấy mình đã nợ nhiều hơn, mạng sống của con người quý giá như vậy. Mà anh lại không áy náy chút nào cả, cũng không có chi trả nửa tiền viện phí… Bởi vậy, chúng ta đã thanh toán xong rồi.”
“A!” Giơ tay lên xoa mặt cô, nhìn cái miệng nhỏ lúc mở lúc đóng, đôi môi tà lệ của Quyền Tứ Gia giương lên, nở một nụ cười ma mị, cặp mắt đen mông lung có chút men say, với một chút cô đơn lẻ bóng dưới ánh trăng.
“Muốn nghe anh nói rõ không?”
Chiêm Sắc ném tay anh ra, sắc mặt lạnh lùng, “Tư duy của anh tôi ngăn cản không nổi, nhưng tôi cũng không thích người khác can thiệp vào quyết định của tôi.”
“Chiêm Tiểu Yêu, anh rất hoài nghi đầu của em đã trưởng thành như thế nào. Sao em vẫn bình tĩnh như vậy?”
Cô bình tĩnh sao?
Chiêm Sắc nhếch môi, cười nhẹ, se se nơi khóe miệng.
Không biết là đang nói với anh, hay là tự lẩm bẩm một mình, giọng nói của cô có chút lâng lâng.
“Mỗi một người phụ nữ bình tĩnh như vậy đều có một thời quá khứ vô cùng ngây thơ và ngốc nghếch…”
Đúng vậy, cố chấp nhất chính là ác quỷ.
Bây giờ, cô sẽ không chạm vào bất cứ thứ gì mà mình không biết, không thích, không hiểu.
Đó là một loại bản năng tự bảo vệ của cô.
Quyền Thiếu Hoàng lạnh lùng cong môi, nở một nụ cười khó hiểu không thể đoán trước được, ánh mắt của anh chăm chú nhìn vào cô. Dù đã say, nhưng anh vẫn kiêu ngạo tôn quý tàn ác như ban đầu, tư thái thật giống với đại bàng đi săn mồi, ánh mắt mang theo chút mê muội và say mê.
Giây tiếp theo, đôi môi mỏng của anh bất chợt mở ra.
“Đau khổ tới vậy sao? Ai thương em không?”
Đau khổ?
Đôi tay xoa xoa lên mặt, Chiêm Sắc lạnh lùng nhìn anh: “Quyền Tứ gia, nếu không phải anh từ nhỏ đã được ăn cơm no mặc áo ấm, lái chiếc xe hơi BMW đắt tiền, mà tất cả đều dựa vào bản thân thì anh sẽ hiểu ra thôi… Trừ chuyện sống chết, những việc khác đều nhỏ. Không có gì quan trọng hơn là tự bảo vệ chính mình.”
Trầm mặc hai giây, người đàn ông cong môi, lại cười, “Anh hiểu.”
“Anh thì biết cái gì, anh đã có một cuộc sống vô lo vô nghĩ, muốn thứ gì thì cũng có thể dễ dàng lấy được, giống nhau sao?” Hít một hơi, Chiêm Sắc càng nói càng thấy tệ, đứng ở khu nhà thuê, cách mấy chục mét là căn phòng mà cô thuê với giá rẻ, còn trước mặt cô là người đàn ông đang lái một chiếc xe hơi thể thao xa xỉ hào hoa tận mấy trăm vạn…
Đây chính là sự khác biệt.
Nói cho dùng, tên họ Quyền sở dĩ có thể không kiêng nể gì mà bắt nạt cô, ảnh hưởng tới cô, phá hủy cô, còn không phải là bởi vì thân phận, địa vị, quyền thế, tiền tài của anh sao?
Để nói chuyện cho rõ ràng thì cô phải tận dụng cơ hội này.
Nếu muốn tách ra thì phải bàn tường tận.
Thở ra một hơi, cô bình tĩnh nhướng mày nhìn anh, gương mặt nhỏ căng chặt vô cùng nghiêm túc.
“Còn có một chuyện nữa, tiện thể tôi nói luôn với anh. Bây giờ đã có người tốt bụng giúp đỡ tiền viện phí cho chúng tôi, Chương Trung Khải sẽ nhanh chóng khỏe lên thôi.”
Người đàn ông híp mắt, cười, “Vậy chúc mừng.”
Chiêm Sắc cười nhạt, “Cảm ơn, và chuyện chính là tôi quyết định gả cho anh ấy.”
Gả cho Chương Trung Khải, đương nhiên đây chỉ là một cái cớ mà cô thuận tiện nói cho người đàn ông này. Mặc dù Chiêm Sắc cô có vĩ đại, vì áy náy mà tình nguyện hy sinh, thì cũng sẽ không dùng hôn nhân cả đời này của mình để báo đáp.
Nhưng nếu như không nói như vậy thì tên họ Quyền có thể chết tâm sao?
Một quả bom nổ đã khiến không khí dừng lại một cách kỳ lạ.
Im lặng.
Ánh đèn mờ ảo xua tan đi cái lạnh khắp nơi, gió đêm bất chợt giá rét.
Một hồi lâu, Quyền Thiếu Hoàng mới hỏi, “Chiêm Tiểu Yêu, em có ý gì?”
“Nghĩa đen, rất dễ hiểu.”
Ánh mắt u ám hơi lóe, thân hình cao lớn của người đàn ông tiến lên một bước, tới gần cô. Vẻ cao lớn của anh đã hoàn toàn nhấn chìm thân hình nhỏ nhắn của cô vào trong bóng tối. Mà đôi mắt u ám sâu thẳm của anh lại gắt gao nhìn chằm chằm cô hệt như lưỡi dao, bỗng nhiên nổi giận giống như một con báo sắp sửa ăn thịt người.
“Chiêm Tiểu Yêu, mẹ nó em lặp lại lần nữa xem!”
Bùm!
Trái tim lo lắng của Chiêm Sắc ngày càng đập mạnh.
Lùi về sau một bước, cặp mắt cô rũ xuống, không thể nhìn thẳng vào ánh mắt điên cuồng của anh.
“Tôi nói là tôi muốn kết hôn cùng Chương Trung Khải, xin anh đừng quấy rầy tôi nữa.”
“Chiêm Tiểu Yêu, em mẹ nó thật tốt bụng mà!” Người đàn ông trầm thấp cười lạnh, nắm chặt tay, lại tiến gần thêm một bước. Dưới men rượu say, dáng vẻ của anh bỗng nhiên hưng phấn táo bạo, cặp mắt đã nhuốm màu đỏ tươi rực lửa, như là hận không thể giết cô.
Thình thịch ——!
Chiêm Sắc không muốn thừa nhận, nhưng cô thật sự rất lo lắng.
Cặp mắt của người đàn ông, tựa như dao nhọn, cũng tựa như điện quang, phảng phất có thể xuyên qua cả xương, xé nát cả cơ bắp.
Cô vừa lùi, anh lại tiến.
Cô muốn tránh, anh càng ép sát.
Mặc kệ cô lẩn trốn như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của anh.
Phòng thuê vừa thấp bé vừa đơn sơ, nhưng trong cuộc tranh tài giữa hai người, lửa lại văng ra khắp nơi, giống như thanh gươm trên đỉnh núi Hoa Sơn, ánh mắt của họ như thể là rồng thiêng và bầu trời, ai mà tới là tôi sẽ chiến đấu, chẳng ai chịu thỏa hiệp một bước. Có lẽ là do trong lòng quá hoảng loạn nên Chiêm Sắc không chú ý tới đoạn gập ghềnh trên mặt đất được một đám trẻ xới lên khi chúng nô đùa.
Lùi về phía sau một bước, rồi lại lùi một bước.
Cô không cẩn thận dẫm vào cái hố kia, dưới chân không còn trọng lượng khiến cơ thể cô mất cân bằng, hơn nữa tâm lý còn hoảng loạn, thật đáng thương cho cô chuẩn bị ngã xuống.
A!
Thân thể nhói lên, cô theobphản xạ có điều kiện hét lên một tiếng.
Xong rồi!
Thời khắc mấu chốt lại bị mất mặt như vậy…
Chóng mặt nhức đầu, cô đang chuẩn bị chật vật tiếp xúc với mặt đất thì thấy người đàn ông đang say rượu trước mặt mạnh mẽ nghiêng người về phía trước, động tác nhanh như chớp, thân thủ giống với cao thủ võ lâm. Bóng đen chợt lóe lên, anh tiếp đất đón cô an toàn.
Eo cô cong về phía sau, còn anh thì rướn người về phía trước…
Tsk!
Động tác này cực kỳ giống với cảnh quay kinh điển trong mấy bộ phim truyền hình cẩu huyết, nếu bối cảnh bờ liễu ven sông với những cánh hoa bay, núi đồng tuyệt bích nhàn nhã, thì đó lại là một bộ phim tình cảm lãng mạn. Nhưng ở đây lại là nhà thuê gồ ghề lồi lõm, không gian chật chội của những đống rác… Cảnh ý cảnh sao, suýt chút nữa đã như vậy thôi.
Trong lòng ngạc nhiên, cô đang chuẩn bị phản kích thì cơ thể lại bị bốc lên không trung, hai cánh tay cường tráng của người đàn ông nâng cô ôm lên, trong ngực anh toàn bộ đều là cơ thể mềm mại của thiếu nữ.
Khi Chiêm Sắc thất thần, một mùi hương nam tính đã vô tình xộc vào mũi cô.
Hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về Quyền Thiếu Hoàng, mang theo hơi thuốc lá nhàn nhạt.
Trên người đàn ông này chưa bao giờ có mùi thơm của nước hoa, càng không có cái thứ gọi là ‘Long Tiên Hương’ trong truyền thuyết, mà là một thứ ngọt ngào được bọc trong thuốc lá khiến cô không thể diễn tả rõ. Đương nhiên, còn trộn lẫn với một ít thứ gọi là hormone.
Phi thường… Có mị lực.
Được rồi, Chiêm Sắc cảm thấy lý trí của mình hôm nay đã lung lay đủ. May mắn mà trốn thoát được một kiếp, nhưng lại bị người ta bắt sống, cô có thể suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, thật sự không giống với phong cách ổn thỏa thường ngày của cô. Đương nhiên, cô cho rằng, phụ nữ thích ngắm soái ca là xuất phát từ bản năng sinh lý, không hề liên quan tới việc yêu hay thích gì cả.
Kế tiếp, tình hình đã thay đổi bất ngờ.
Phần còn lại hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của cô.
Không cho cô cơ hội từ chối hay phản đối, lại càng mặc kệ cô thở hổn hển, cơ thể đã gặp chấn động, bị tên bá vương họ Quyền Tứ gia hung tợn ném trên ghế ô tô.
Chết tiệt!
Lời nói ác độc còn chưa cất ra, cửa xe đã bị đóng ‘bịch’ một tiếng.
Ô tô nhanh chóng được lái ra khỏi khu nhà thuê——
Vừa mới rời khỏi nơi thị trấn tồi tàn, ngay trên đại lộ, một vài cảnh vệ không biết chui từ đâu ra nối đuôi nhau chạy tới. Bị bốn năm chiếc xe trước sau vây quanh, hơn nữa cộng với chiếc ONE—77 trâu bò, đội hình khổng lồ kia càng khiến Chiêm Sắc cảm thấy mình gặp quỷ rồi.