Chiêm Sắc ngồi trong không gian rộng rãi, cảm thụ phong cách xa hoa hiện đại của chiếc ONE – 77, tức một bụng đến nỗi sắp nghẹt thở, cô hận không thể đá chết anh. Tuy nhiên, cô vẫn phải kìm nén cơn giận, vuốt vuốt tóc, cố gắng khiến mình bình tĩnh.
“Này, cho tôi hỏi, anh định đưa tôi đi đâu?”
“……”
“Họ Quyền, anh mau dừng xe, cho tôi xuống!”
“……”
“Này! Quyền Thiếu Hoàng, lỗ tai của anh mọc ra là để trang trí, hay để đánh muỗi?”
“……”
Mềm cứng đều không ăn, Chiêm Sắc sắp ngã quỵ xuống rồi, “Quyền Tứ Gia, chẳng giấu gì anh, hôm nay tôi có chuyện rất gấp, mẹ tôi đang bảo tôi trở về, anh có hiểu chuyện sinh tử nghiêm trọng tới thế nào không? Sao anh cứ thích cưỡng ép ý muốn của người khác như vậy hả?”
Cưỡng ép ý muốn?
Lông mày Quyền Thiếu Hoàng giật giật, quay đầu lại.
Ngay sau đó, ánh mắt của anh lập tức trở nên bình tĩnh, không hề gợn sóng, nhưng tốt xấu gì thì cũng nên đáp lại một câu, “Đừng ồn ào, chị gái anh đã nói chuyện với mẹ em về cuộc hôn nhân của hai chúng ta rồi. Vì vậy, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng đâu.”
Chiêm Sắc cả kinh, “Anh nói cái gì?”
“Nghĩa đen thôi, rất dễ hiểu.”
Ném lời vừa nói qua cho cô xong, anh lại tiếp tục không để ý tới cô nữa, cái dáng vẻ kiêu ngạo lạnh lùng kia, đúng là khiến người ta hận tới ngứa răng, cô cảm thấy nhất cử nhất động của anh chẳng hề soái khí một chút nào cả.
Trông thấy anh đang chăm chú lái xe, trong lòng Chiêm Sắc lại giận tới phát run.
Đi thì đi! Quả thực là cô đã đoán trúng rồi, thảo nào mẹ cứ liên tục giục cô quay về.
Hóa ra sức quyến rũ của đồng tiền lại lớn đến thế ——
Cứ như vậy, cứ như vậy, thì thì thì.…… Chẳng phải cô bị “bán” cho tên họ Quyền rồi sao?
Hít một hơi khí lạnh, nhìn khung cảnh bên đường đang sượt qua nhanh, trong lòng cô lại càng thêm bực bội.
“Tôi nói này, sao lần nào anh cũng như vậy thế? Cứ làm như thể mấy tên đại thổ phỉ, không cần phải dùng sức lực, nhưng vẫn dùng, rồi lại tiếp tục dùng.”
Người đàn ông kia vẫn không để ý tới cô, anh híp mắt, nhướng mày, nhếch môi, nhấp miệng, một vài cử chỉ soái khí này chẳng thể hiện cảm xúc gì cả, nhìn rất lơ đãng, nhưng mỗi nơi đều tản ra hormone đặc thù của đàn ông.
Nhưng thật đáng tiếc, Chiêm Sắc lại chẳng có thời gian để thưởng thức!
Sự khinh thường lớn nhất của người này đối với người kia chính là sự phớt lờ, tên họ Quyền này cứ coi mình là đúng. Bị lăn lộn một hồi lâu như vậy, sự kiên nhẫn của cô cũng sắp tới giới hạn rồi. Nghiến răng nghiến lợi, cô, người mà từ trước tới nay luôn ngưỡng mộ trí óc và coi thường vũ lực, bây giờ lại hung tợn nhào tới, nắm chặt lấy cánh tay đang lái xe của người đàn ông rồi hét lên một cách khó chịu.
“Đồ khùng, anh đang say rượu mà còn lái xe ư, mau cho tôi xuống nhanh!”
Vốn tưởng rằng bản thân sẽ có thể lay động anh, nhưng kết quả là người đàn ông này còn không hề nhíu mày, anh lập tức kéo lấy cánh tay cô, lôi cả tuyệt chiêu giương nanh múa vuốt cùng với thân thể nhỏ nhắn ép vào trong lồng ngực.
Một bàn tay cầm vô lăng, một bàn tay thì gắt gao đè cô lên đùi, vẻ mặt của người đàn ông u ám hẳn.
“Muốn được ôm thì cũng phải chú ý an toàn giao thông chứ.”
Cái gì!
Người say rượu lái xe vẫn còn biết an toàn giao thông là gì sao?
Trong lòng khinh bỉ, nhưng đã giãy giụa vài cái rồi mà cô chưa thể thoát ra, cũng không dám động đậy quá nhiều. Ngẩng đầu lên, cô tức giận trừng mắt nhìn anh, nghiến răng cười lạnh.
“Quyền Tứ gia, dù anh không muốn sống nữa thì tôi vẫn cần cái mạng của mình. Xin anh hãy nghĩ cách yêu quý cái tay của mình đi? Được không?”
“Được chứ.”
Ngay giây tiếp theo ——
Một tiếng ‘keng’ thanh thúy vang lên, cô thậm chí còn chưa nhìn rõ tên khốn nạn này lấy một cặp còng tay ra từ đâu, động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn, không hề ảnh hưởng tới công chuyện lái xe, lập tức còng cổ tay cô vào chiếc tay vịn.
“Quý tay, giơ cao thế này được chưa?”
“Anh… Tên khốn!”
Chiêm Sắc nghiến răng nghiến lợi, quả thực không thể tin được vào hai mắt của mình, “Sao anh lại còng tay tôi? Anh có hiểu luật pháp không?”
Người đàn ông nghiêng đầu, trên gương mặt xấu xa, khóe môi của anh khẽ cong lên: “Thứ này gọi là tình thú của vợ chồng, pháp luật đương nhiên không thể quản được.”
“Hai mắt gợn sóng, tóc mai rối tung. Chiêm Tiểu Yêu, dáng vẻ nóng giận của em, so với lúc bình tĩnh thành thục thường ngày… Còn xinh đẹp hơn nhiều.”
Hừ hừ ——
Thở hổn hển, Chiêm Sắc thật sự tức giận tới nỗi sắp ngất đi. Nhìn vào cặp mắt ranh mãnh ẩn hiện nụ cười của anh, lông tơ cô đều dựng đứng hết lên, tim đập loạn xạ, rõ ràng đây chính là màn dạo đầu cho một cơn đau tim.
Nhưng may mà cô không bị mắc căn bệnh đó.
Lúc sau, cô phải lập tức đối mặt với những vấn đề ngay trước mắt.
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi sẽ không gả cho anh đâu!”
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống, anh liếc nhìn gương mặt nhỏ lo lắng của cô với vẻ dữ tợn, đôi lông mày tuấn tú uốn lượn, lộ ra vẻ hung ác điên cuồng, “Không phải do em.”
“Trời ạ! Rốt cuộc tôi đã gặp phải tên thần kinh rồi…?”
“Chiêm Tiểu Yêu.” Một bàn tay đỡ vô lăng, cặp mắt ma mị của người đàn ông liếc nhìn cô một cái rồi bỗng nhiên tiến tới trước mặt, âm trầm nhìn môi cô, giọng nói khàn khàn, “Nhìn dáng vẻ lúc em tức giận, thật đáng yêu!”
“Vô sỉ!”
Ngoắc ngoắc môi, người đàn ông cười nhạt, “Tuy lão tử vô sỉ, nhưng không giống em —— không tim không phổi!”
Biệt thự Cẩm Sơn.
Màn đêm vắng lặng, mây mù lác đác.
Diện tích tận mấy ngàn mét, phong cảnh đẹp đẽ, xa hoa ung dung, thực chất chính là một tòa thành đầy lính canh, một sơn phủ lớn của vị chủ nhân nhà họ Quyền.
Mấy căn biệt thự, bể bơi sang trọng, các nhà cao tầng, đều được xây ở trên đỉnh núi Cẩm Sơn.
Tại sao lại lựa chọn nơi này, lý do rất đơn giản —— là vì nó cao.
Vì ở vị trí địa lý cao nhất nên những người bên trong sẽ không bị mấy tay súng bắn tỉa nhắm đến.
Lúc lên núi, khi chiếc xe đã tiến vào Cẩm Sơn Thự, kỳ thật Chiêm Sắc cũng không biết rằng tên họ Quyền này liệu có uống say hay không.
Nói anh say rượu, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, vẫn lái xe vững vàng như bình thường.
Nói anh không say, nhưng cặp mắt đặc biệt đỏ ngầu, trên người cũng tản ra đầy mùi rượu.
Thật vớ vẩn!
Cô oán hận chửi rủa suốt chặng đường đi.
Lúc này, ánh đèn bên trong Cẩm Sơn Thự vẫn còn sáng.
Con người vốn có khả năng sợ bão táp, ngay khi Quyền Thiếu Hoàng ôm Chiêm Sắc bước ra khỏi chiếc ONE – 77 với khuôn mặt lạnh lùng và giận dữ. Từ người bảo vệ đến Tứ Đại Danh Bổ* đều ngây ngẩn cả người. Không có ai rõ nguyên do, chỉ quay mặt nhìn nhau, im lặng như ve sầu mùa đông, chẳng người nào dám hé răng nửa lời.
(*Tứ Đại Danh Bổ là câu chuyện kể về 4 bổ đầu (đóng vai trò bảo an trong xã hội Trung Hoa xưa) dưới thời nhà Tống. Bọn họ lần lượt là Vô Tình, Thiết Thủ, Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bằng sức mạnh và tài trí siêu quần, bốn bổ đầu đã lập nhiều công trạng, giúp triều đình trừ gian diệt ác.)
Chung quy Thiết Thủ vẫn là người thân cận nhất với Quyền Thiếu Hoàng. Sau khi sửng sốt vài giây, anh ta khẽ đi tới.
“Tứ Gia…”
“Tránh ra!” Giọng nói của người đàn ông vô cùng nặng nề.
Cô gái Truy Mệnh nhìn Chiêm Sắc, trên gương mặt lộ ra vẻ đồng cảm, mấp máy bờ môi hồng phấn, cô cũng căng da đầu đi qua, có ý định muốn khuyên giải: “Lão đại, chẳng phải cơ thể của Chiêm Sắc không tốt sao, ha ha…… Hai người làm sao vậy? Cãi nhau đúng không!”
“Cút đi!”
Lão đại ăn phải thuốc nổ rồi à?
Truy Mệnh ném cho Chiêm Sắc một ánh mắt, ý bảo tự cầu phúc đi, rồi yên lặng thối lui.
Hai người vừa ăn vừa thêm dầu lửa, kết quả, ngoại trừ bọn họ thì tất cả đều nhanh chóng lẩn đi hết.
Tính cách của Quyền Tứ Gia kỳ lạ như nào, mọi người ai cũng biết rõ.
Có vẻ như đêm nay….
Chậc chậc, sẽ có cảnh bạo lực rồi?
Bước vào tầng chính của căn biệt thự, dọc theo chiếc cầu thang đẹp đẽ quý giá, Chiêm Sắc đang bị người đàn ông gắt gao ôm chặt vào trong ngực mới nhận ra rằng, tên Vương bát đản này hình như đang say thật rồi. Bởi vì bước đi của anh hơi run.
Nhoáng như vậy, trái tim nhỏ bé của cô bị dọa tới mức run rẩy lên một chút.
Tuy nhiên, cô chỉ cau mày, chẳng nói câu nào.
Chắc hẳn ở Cẩm Sơn Thự đêm nay, cô chính là người bình tĩnh nhất.
Mọi chuyện đã đến nước này rồi, còn điều gì để cô nói thêm nữa?
Gặp chiêu nào thì phá chiêu đó thôi!
Đôi tay bận ôm cô vào lòng, Quyền Thiếu Hoàng đá tung cánh cửa phòng rồi lại tiếp tục đá nó sang một góc. Vừa mới đóng cửa ‘cạch’ một tiếng, đèn còn chưa được bật. Anh đã lảo đảo chạy tới hai ba bước, lập tức ném cô lên giường như sói đói vồ mồi.
Đè lên người cô rồi chế trụ, cặp mắt đen của anh sáng quắc, hơi thở gấp gáp như lửa nóng.
“Chiêm Tiểu Yêu, anh hỏi lại một lần nữa, em có gả hay không?”
Thổ phỉ cướp tân nương?
Trong lòng chấn động, Chiêm Sắc cảm nhận được lửa giận uy nghiêm của anh, bây giờ còn có thể đi ngược gió không? Cô là một người phụ nữ thông minh, biết tìm lợi tránh hại. Nói đến chuyện cô bảo gả cho Chương Trung Khải, không phải là do não bị phồng rộp, hay là do cô thực sự mắc nợ anh như lời cô đã nói.
Kết quả, giọng nói của cô đã trở nên nhẹ nhàng hơn.
“Gả!”
“Gả cho ai?” Người đàn ông hung dữ.
“Không gả cho Chương Trung Khải.” Chiêm Sắc rất giỏi trả lời vòng vo.
Quyền Thiếu Hoàng nhìn cô chằm chằm, chẳng hé răng nửa lời.
Nguồn ánh sáng ảm đạm trong phòng ngủ khiến Chiêm Sắc không thể nhìn rõ gương mặt anh.
Cũng may, vẫn chỉ là một con ma men thôi, dường như anh chưa nhận ra được lỗi sai trong lời cô nói.
Dừng một chút, cơn giận của anh lập tức tiêu tán, trầm mặc thở dài, anh dùng đầu ngón tay nóng ran chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, thấp giọng lẩm bẩm.
“Chiêm Tiểu Yêu… Mẹ kiếp sao em lại mọc ra hai gương mặt vậy?”
Trong lòng nghĩ ngợi, Chiêm Sắc liền hiểu ra.
Tên khốn này khi say thật hồ đồ mà.
Cô nên nói gì với con ma men này bây giờ?
Sống lưng cứng đờ trong hai giây, cô thả lỏng cơ thể, chuẩn bị dỗ dành anh, “Thân là nữ quỷ, đương nhiên tôi phải có hai gương mặt rồi.”
“Nữ quỷ?”
Người đàn ông hừ lạnh một chút, sắc bén cau mày, lại tiếp tục chuyên tâm nhìn cô chằm chằm, hầu kết nâng lên rồi hạ xuống, như thể là không chịu được cơn nóng rực này nữa, anh khó chịu kéo chiếc cổ áo sơ mi, áp lên người cô, giọng mũi dày đặc, âm thanh khàn khàn giống như đang tự nói với bản thân.
“Vớ vẩn, em không phải nữ quỷ, phải là yêu tinh mới đúng. Yêu tinh có thể câu dẫn người.”
“……”
“Chiêm Tiểu Yêu.”
“Hửm?”
“Em nói mình không gả cho Tứ gia, không thấy sợ sao?”
“…….” Thật kiêu ngạo, tên điên!
Nắm cằm cô một hồi, giọng nói của người đàn ông lại trở nên lạnh lùng: “Mẹ kiếp em bị câm rồi à?”
“Tôi không thể nói chuyện với một tên say rượu được.”
“Ai nói lão tử say?”
“Người uống say ai cũng nói năng như vậy.”
“Lão tử là người bình thường mà? Chiêm Tiểu Yêu…”
“… Có cái rắm ấy!”
Cuộc nói chuyện kỳ lạ, ở một tư thế kỳ lạ, trong một không gian cũng u tối đến kì lạ, hô hấp hai người rất gần kề, tuy có thể nghe được, nhưng lại không thể thấy rõ gương mặt của đối phương, chỉ có hơi thở đang hòa quyện, vẫn chăm chú như ban đầu, Chiêm Sắc thừa nhận rằng trái tim của mình đập vô cùng dữ dội, khiến cô không thể bình tĩnh được thêm nữa.
Chẳng ngờ rằng, khi cô vừa mới hỏi, người đàn ông kia đã nắm chặt eo cô, rũ cặp mắt đen xuống nhìn chằm chằm, mặc dù không thấy, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nụ cười xấu xa của anh. Mà khi có mùi rượu trên người, tên lưu manh này lại càng ngang ngạnh hơn, lời nói ra cực kỳ nghiêm túc: “Tiểu Yêu, Tứ gia muốn em!”