Cô đang suy nghĩ, người đàn ông bên kia không còn kiên nhẫn.
“Này, Chiêm Tiểu Yêu, có đang nghe không đấy?”
Khẽ lên tiếng, Chiêm Sắc có chút giật mình, lấy lại tinh thần, phản xạ hỏi: “Anh đến đón tôi?”
“Nói thừa, nếu không phải anh thì em đang muốn ai đến?”
Giọng điệu của anh rõ ràng là đang lạnh lùng và khó chịu, Chiêm Sắc hơi buồn cười: “Tôi hy vọng là Hoa ca hoặc Phát ca.”
“Ngu ngốc! Chốt nhé! Tắt máy đi!”
Huh!
Cuộc gọi trêu chọc quái lạ đã xong, Chiêm Sắc chậm chạp nắm chặt điện thoại, suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Cảm thấy tâm lý của mình có vấn đề. Rõ ràng chán ghét tên họ Quyền kia, vì lí do gì không tự bản thân mình phát giác mà lại cùng anh ta phối hợp?
Không đợi cô để điện thoại vào túi, Đỗ Hiểu Nhân liền quay đầu đi tới: “Anh ấy đến hả?”
Lúc này, Chiêm Sắc không phủ nhận, khẽ “Ừ” một tiếng.
Chớp mắt nhìn cô, Đỗ Hiểu Nhân cười than thở: “Tiểu Sắc, tớ thật hâm mộ cậu.” Không đợi Chiêm Sắc trả lời câu nói của cô, cô đã vội chuyển sang câu tiếp theo: “Soái ca vừa nói tối nay ngủ chung hả? Ôi, tớ nói này Tiểu Sắc, cậu phải làm cho anh ta kiềm chế một chút. Nhìn thân hình nhỏ bé của cậu xem, có chịu đựng được trận giày vò đó sao?”
“Nói gì vậy? Tìm tớ có việc quan trọng.” Chiêm Sắc cau mày, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đỗ Hiểu Nhân.
Mà Đỗ Hiểu Nhân không để ý đến sự dò xét của cô, vẫn còn che miệng cười không ngớt, cười híp cả mắt.
“Tiểu Sắc, đây chính là chị em quan tâm cậu. Với lại, nhớ bảo vệ bản thân mình cho tốt, nhớ dặn anh ta dùng “ba con sói”. Nếu anh ta nhận con thì tốt, nếu không thì không thể nào chấp nhận, chỉ có cậu chịu khổ thôi.”
Chiêm Sắc nheo mắt.
Khi một người phụ nữ trưởng thành nói về tình dục, nhất là nói cụ thể chỗ đó của người đàn ông, đa số thường che miệng cười, nhưng thực ra là để che đậy phản ứng tâm lý thuần túy. Điều đó có nghĩa rằng trong lòng cô ấy có ham muốn và khát vọng tình dục, rất dễ bị dụ dỗ. Đặc biệt là người đàn ông làm cho cô ấy rung động, mà ngày hôm nay Đỗ Hiểu Nhân đã làm động tác này lần thứ hai.
Thành thật mà nói, phụ nữ có khát vọng không kỳ quái, chính bản thân cô cũng đã từng có. Huống chi Đỗ Hiểu Nhân mới 25 tuổi, tuổi này không từng ảo tưởng về đàn ông, thì mới là chuyện lạ… Nếu như người đàn ông đó là Quyền Thiếu Hoàng, cô nghĩ như nào cũng không thông suốt.
“Khụ.”
Ho nhẹ một cái, cô rũ mắt, sắc mặt lạnh nhạt nắm lấy con chuột, mở bản ghi chép trên máy tính ra, không mặn không nhạt nói: “Được rồi, Hiểu Nhân, cậu cũng bận mà. Tớ muốn làm việc, nếu không, tí nữa sếp Ngải lên xé xác cậu.”
Vừa dứt lời, cô cúi xuống sắp xếp lại tài liệu.
Bộ dạng cô so với lúc nãy có chút xa cách, Đỗ Hiểu Nhân kéo túi tài liệu qua, liếc nhìn cô, nụ cười càng lúc càng nham hiểm: “Được rồi, Sắc, chuyện đó đã quyết định xong, tớ đi trước đây.”
“Ok.”
Mãi cho đến khi tiếng bước chân của Đỗ Hiểu Nhân không còn, Chiêm Sắc mới nhẹ nhõm thở phào một hơi.
Cô thực sự rất khó chịu.
Về tình bạn ở một số khía cạnh nào đó nó cũng tương tự như tình yêu. Cũng như người yêu và bạn bè không nên có những điều khuất tất. Một khi đã xảy ra chuyện gì đó ở trong lòng, chắc hẳn khó có thể trở về điểm ban đầu.
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt đã đến giờ ăn trưa, nghe tiếng cười đùa vui vẻ của đám học sinh ở bên ngoài, Chiêm Sắc khép lại bản ghi chép trên máy tính, chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm. Nhưng khi nghĩ xong, cô ngồi trở lại. Nghĩ tới những dấu hôn dưới cổ áo hoặc đơn thuần là tránh Đỗ Hiểu Nhân và những lời bàn tán đó, cô quyết định nửa tiếng sau sẽ đi.
Phù! Người ở khắp nơi là thế, đã không thân thì thôi xã giao đều như vậy?
Bị chính suy nghĩ đó làm cho bật cười, cô bật máy tính lần nữa, đăng nhập vào QQ, chuẩn bị thư giãn đầu óc.
Vừa vào, tiếng chim cánh cụt* đã kêu lên “tít tít tít”. Cô xem đi xem lại ảnh đại diện, không cần phải nói, không ai khác, lại là tiểu thư Ellen có khiếu thẩm mỹ làm cho quần chúng nhân dân bị tổn thương.
(*Biểu tượng của QQ là chim cánh cụt.)
“Bé Tiểu Chiêm, có đây không?”
“Đang làm gì đấy?”
“Không làm gì cả, tưởng cậu không ở đây?”
“…… Thời gian có hạn, không có thời gian quan tâm đến những điều vụn vặt trên Trái Đất.”
Đối với bạn bè bình thường, Chiêm Sắc vẫn là cô gái rất thiếu thốn và rất dễ tổn thương. Chỉ khi đối mặt với những người không quen không biết cô mới có thể bình tĩnh và an ổn hơn. Mặc dù đã không gặp lại từ ngày hôm đó, nhưng cô cho rằng Ellen là cô gái ngoại trừ việc thiếu thông minh thì không có tật xấu nào cả.
“Hahaha, bé Tiểu Chiêm, tớ thật sự có rất nhiều tin bát quái, cậu có muốn nghe không?”
Bát quái? Một mình cậu ấy mà có rất nhiều tin bát quái.
“Vãi, cậu thật nhàm chán.” Gửi đi icon nhếch mép, Ellen không nói lời nào bấm vào yêu cầu video, “Được rồi, bé gái, cho cậu xem diện mạo mới của Ngải gia đây.”
Chiêm Sắc không thích video call cùng người khác, thẳng thừng từ chối.
Nhưng Ellen là một con nhóc cố chấp đến biến thái, tiếp tục bấm vào yêu cầu video call.
Như vậy vài lần, Chiêm Sắc thật sự chịu không nổi nữa, cuối cùng cũng đồng ý, nhìn màn hình hiển thị video, cô cảm thấy hối hận. May mà buổi trưa vẫn chưa ăn cơm, nếu không thực sự bị con vẹt khổng lồ này hù chết.
Đầu dày đặc trang điểm ở trước mặt cô, đôi mắt xinh đẹp vốn có của Ellen hoàn toàn bị phá hủy bởi cặp lông mi giả dài, đuôi mắt vẽ như mắt cáo, vểnh lên hạ xuống trên khuôn mặt như hát kinh kịch. Và mái tóc của cô ấy được nhuộm thành màu sắc như con vẹt, trên người mặc hai tấm vải lớn trông chúng cũng không giống quần áo.
“Lạy chúa! Ellen, cậu tha cho tớ đi. Tại sao cậu cứ phải phá hủy đôi mắt của tớ vậy?”
“Có nói cậu cũng không hiểu! Bé Tiểu Chiêm, bà đây là cho cậu tiếp xúc với thời trang quốc tế. Chao ôi xem cậu kìa!”
Quả nhiên nửa câu không hài lòng. Chuyện này chính là vấn đề thẩm mỹ, không ai có thể thay đổi người khác. Nghĩ như vậy, Chiêm Sắc bây giờ càng ngày càng thích câu nói của Truy Mệnh – chỉ số IQ thực sự đáng lo ngại. Nhìn thấy Ellen, cô lại lần nữa cảm thấy lo lắng về chỉ số IQ của mình. Nhưng mặc kệ cô nói lại vài chữ hoặc chỉ là một biểu cảm, thì tiểu thư Ellen ở phía bên kia có thể trả lời lại một chuỗi Hán tự một cách vô cùng thích thú.
Chống tay lên trán, nhìn Ellen đang khoa tay múa chân trong video, biểu cảm quái dị, Chiêm Sắc thực sự không có cách nào lý giải, với bản tính tốt như vậy, làm sao lúc nào cũng gặp được những người không được bình thường? Chẳng lẽ là do số mệnh hay là do phong thủy có vấn đề?
“Tít tít tít ––”
Lúc này, tiếng thông báo chim cánh cụt của QQ lại truyền đến.
Không phải Ellen, cô thuận tay click mở thì thấy – được xếp vào danh sách người lạ – một cái tên là “Nhìn vào mắt tôi.”
“Chào, nói chuyện không?”
Đối với cách bắt chuyện như này, cô đã gặp rất nhiều kể từ khi bắt đầu sử dụng QQ. Kết quả là cô trực tiếp tắt đi khung chat. Thật không ngờ cái tên đó cũng cố chấp như Ellen, lại gửi tiếp một câu.
“Bạn gái tôi đã chạy trốn cùng với người khác cho nên tôi muốn tự tử.”
Chiêm Sắc cau mày, bạn gái bỏ đi liền muốn tự tử? Lần nữa đóng khung chat lại.
Tiếp đó người bên kia gửi một chuỗi dài ––
“Thật sự thời thế đã thay đổi rồi ư? Đạo lí đối nhân xử thế như vậy lòng người sao lại vô tâm, không thể thấy và chạm vào vết thương của người khác. Tôi có thể hiểu được. Tại sao không ai có thể bình tĩnh nghe tôi tâm sự một chút, phun ra vài câu rác rưởi, hoặc an ủi tôi vài câu. Tại sao không có ai nghĩ tới, dù chỉ là một lời nói, không chừng có thể cứu rỗi một linh hồn.”
Nhìn màn hình, Chiêm Sắc sững sờ.
Nhịp sống quá nhanh, lòng người cũng rất xốc nổi, mỗi người đều có muộn phiền của riêng mình, liệu ai sẽ thấy an tâm khi nghe một người xa lạ tâm sự?
Cô chưa hề trả lời cũng không đóng khung chat, cô muốn xem người đó nói gì.
“Tôi không biết rốt cuộc cô là loại người như thế nào, tôi chỉ biết rằng, cô là người lạ thứ mười ba mà tôi tìm ở trên mạng. Trước cô có hai mươi chín người, có người nói tôi là đồ điên, có người nói tôi là đồ tâm thần, dù vậy cũng không có ai an ủi tôi ––”
“Bây giờ, tôi đang ngồi ở ban công nhà mình trên tầng 29, gió bên ngoài thật to, nhìn thành phố này từ xa, thấy nhiều người bé nhỏ đang xuống lầu, đủ loại người đi đi lại lại, tôi cảm thấy mình thật cô đơn…”
“Tôi vừa rồi tự đánh cược với bản thân mình. Tìm được 30 người nói cho họ biết nỗi đau của tôi. Nếu có ai đó an ủi tôi thì tôi sẽ sống thật tốt, nếu như không có ai thì tôi cũng chỉ có thể nhảy xuống và vĩnh viễn tạm biệt thế giới này!”
Trời ơi! Khi đoạn này xuất hiện, Chiêm Sắc thật sự rất kinh ngạc.
Ở trên mạng, chuyện này không thể nói được là đúng hay sai. Cô chưa từng gặp qua, nếu đã gặp được với tư cách là chuyên gia tâm lý, cô làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn?
Ngón tay rất nhanh mà chuyển qua bàn phím, cô gõ ra một hàng chữ “Xem thường mạng sống là biểu hiện hèn nhát nhất trong những bản chất của con người.”
“Cuối cùng cô cũng chú ý đến tôi? Hèn nhát có vấn đề gì ư?”
“Hèn nhát làm tổn thương chính mình, tình cờ cũng sẽ làm tổn thương người khác.”
“Tại sao chứ? Tôi không ăn trộm cũng không ăn cướp, tôi chưa bao giờ làm tổn thương người khác, tôi là một người tốt.”
“Người tốt và kẻ xấu không khác biệt, chỉ có sự khác biệt trong đối nhân xử thế. Người tốt và kẻ xấu chỉ là ranh giới, một khi phá bỏ ranh giới và vượt qua giới hạn, người tốt có thể trở thành kẻ xấu và kẻ xấu cũng có thể trở thành người tốt.”
Xoa bả vai, nói tràng giang đại hải, Chiêm Sắc chậm rãi chuyển hướng chú ý: “Thời tiết ở chỗ anh thế nào?”
“Mặt trời rất lớn và rất nóng. Nếu không tin thì nhìn xem.”
Khi dòng chữ này được gửi đi, người đó yêu cầu video call.
Lại lần nữa, trong lòng Chiêm Sắc khẩn trương, tóc gáy đều dựng đứng lên.
Từ vị trí của video không thể thấy được khuôn mặt của người đó, nhưng có thể đoán ra được đây là một người đàn ông. Điều quan trọng là anh ta thực sự đang ngồi trên ban công. Đánh giá theo cảnh vật xung quanh trong video, hẳn là một tầng rất cao.
A!
Cô cho rằng anh ta không giống đang bịa chuyện.
Nhanh chóng phân tích tình hình tâm lý của anh ta, trán cô toát mồ hôi hột, không kịp gõ chữ, trực tiếp sử dụng voice chat.
“Mặt trời rất lớn nên sẽ rất nóng, vì vậy mà anh buồn bực. Alo, anh nhắm mắt lại đi, từ từ nhắm mắt lại… Có thấy hoàng hôn không? Anh đang thổi gió biển, đang đi dạo trên bãi biển, những người mà anh đang nhìn thấy đều đang mỉm cười với anh… Cho tới bây giờ chưa có ai không thích anh.”
“Thật vậy sao? Chưa có ai không thích tôi?”
Tiếng người đàn ông lẩm bẩm có chút không ổn định, cảm xúc rất mất mát.
Anh ta không tự tin, vui vẻ hỏi lại “Thật vậy ư?” Anh cần phải chắc chắn.
Chiêm Sắc ổn định lại hơi thở, cố gắng dịu giọng: “Thật đấy. Bây giờ anh thử từ ban công bước xuống, mở tủ lạnh trong nhà cảm nhận sự mát mẻ ở đó. Anh sẽ cảm thấy cơ thể rất thoải mái, lỗ chân lông đều mở ra… anh sẽ rất hạnh phúc…”
“Thật sao?”
“Thật mà. Tôi không lừa anh đâu. Đi xuống đi, anh có thể ăn một que kem. Sau đó nhớ lại thời thơ ấu, nhớ lại cha mẹ dấu yêu của anh. Kem thực sự rất ngọt, lành lạnh ở đầu lưỡi và làm thư giãn cơ thể đang bị kích thích. Tiếp đó, anh sẽ cảm thấy rất ấm áp và sẽ biết rằng thế gian này có thật nhiều yêu thương và quan tâm… Giống như việc sưởi ấm vào mùa đông, sẽ có thịt ăn khi đói… Anh thử xem?”
Sau khi cô nói xong, video rung chuyển dữ dội, camera hướng lên trời không một tiếng động.