Con mắt đen thâm thuý của người đàn ông tối xuống.
Có triển vọng!
Chiêm Sắc nhìn biểu tình của anh, trong lòng cân nhắc như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa đã ngồi trên đùi anh, thân thể cũng đã khôi phục lại năng lực chiến đấu. Một bàn tay choàng lên vai, nhẹ nhàng bình tĩnh nhìn vào mắt anh, lần nữa nhẹ giọng nói.
“Tứ ca, tôi có chuyện tốt muốn nói cho anh, anh thả tôi xuống trước.”
Người đàn ông nhìn cô chằm chằm, vẫn im lặng.
Anh đang nghĩ cái gì? Lần này, Chiêm Sắc cũng ngây ngẩn cả người.
Hai từ Tứ ca này, có ma lực lớn như vậy sao?
Nhìn nhau một lúc lâu, Quyền Thiếu Hoàng đột nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng, đuôi lông mày đang nhíu lại buông lỏng, ánh mắt dừng trên khuôn mặt chờ mong của cô.
“Chiêm Tiểu Yêu, mánh khóe càng ngày càng nhiều, hửm?”
A, bị anh phát hiện rồi!
Tảng đá lớn treo trong tim của Chiêm Sắc một lần nữa được nhấc lên. Tuy nhiên, sự bình tĩnh và thờ ơ là vũ khí cần thiết cho sự sống còn của cô lúc này. Ngừng một chút, cô hít một hơi sâu, nhỏ giọng khẽ cười.
“Quyền Tứ gia, anh nói xem anh và tôi dây dưa ở chỗ này làm gì. Không phải lúc này anh đang có chuyện rất quan trọng cần phải giải quyết à? Chuyện của viện 317, anh đã giải quyết hết rồi?”
“Quan tâm anh à?” Quyền Thiếu Hoàng liếc mắt nhìn cô một cái, ánh mắt trong trẻo hơn rất nhiều, rõ ràng không giống bộ dáng “Tứ ca” vừa rồi bị cô nói.
Dứt lời anh lại cúi đầu, nhìn xuống dò xét cô, lại nhịn không được vuốt ve khuôn mặt đỏ ửng như cà chua của Chiêm Sắc, giọng nói mang theo chút tình ý.
“Nếu trái tim em cũng đẹp giống vậy… Thì tốt biết bao.”
Anh nói không sai, dáng người của Chiêm Sắc rất đẹp, cằm nộn da trắng mặt nhỏ, phấn trang điểm hoà với khuôn mặt mơ màng của cô làm ánh lên một vẻ đẹp khó tả. Chỉ chốc lát, theo tiết tấu cử động của cô, cũng có thể khiến anh rung động.
Trong lòng cô tắc nghẽn không thông, cô không hiểu anh có ý gì.
Cái gì gọi là trái tim cô giống vậy thì tốt? Tim cô xấu lắm ư?
Dưới sự vân vê chậm chạp của anh, giọng cô có phần run rẩy.
“Quyền Thiếu Hoàng, anh có chút tình người đi được không?”
Bộ dáng nghiến răng nghiến lợi bốc hỏa của cô, vừa nhìn đã biết là một đóa hoa cải đắng vừa lớn vừa bất đắc dĩ. Dưới sự chà xát đầu ngón tay của mình, răng không thể chịu được va vào nhau, nhìn thấy càng thêm thương, chọc cho anh nóng càng thêm nóng, hận không thể cắn chết cô.
“Tình người? Cái này, lão tử thật sự không có!” Quyền Thiếu Hoàng cười khẽ, vỗ nhẹ mặt cô một cái, bộ dáng híp mắt, giống như một con rắn độc chuẩn bị cắn nuốt thức ăn, tiến đến gần bên môi cô nói, “Ngoan nào, lão tử thay em dọn dẹp sạch sẽ.”
“Anh tránh ra, tôi có thể tự tắm.” Giọng nói của Chiêm Sắc run rẩy, cổ họng khàn khàn.
“Đừng nhúc nhích!” Người đàn ông mất kiên nhẫn.
Nước trái cây có ngon không?
Lúc này khẳng định Quyền Tứ gia cảm thấy vô cùng ngon, bởi vì nhìn cách “dọn dẹp” của anh mà xem, anh mút vừa cẩn thận vừa nghiêm túc, yết hầu gợi cảm như sắp trượt ra khỏi cổ họng, đưa nước trái cây trên da thịt trắng nõn chậm rãi cuốn vào trong miệng, tiết tấu chặt chẽ, cắn mút một chút rồi lại liếm qua, hút vào; nước trái cây vào miệng anh cũng tiêu tan mất.
“Quyền Thiếu Hoàng!”
Chiêm Sắc không chịu nổi run người, khàn giọng gọi anh.
Người đàn ông không trả lời cô, đôi mắt đen hời hợt liếc nhìn, tiếp tục cẩn thận và kiên nhẫn làm sạch. Chiêm Sắc từ chối anh, bất đắc dĩ ngọ nguậy, nhưng không biết rằng cơ thể vặn vẹo như vậy lại tạo thành một vòng cung quyến rũ.
Bốn phía phòng tắm được bao quanh bởi gương.
Hình ảnh phản chiếu trong gương lúc này, không thể không nói là, rất kích thích.
Mái tóc dài đến thắt lưng của cô tán loạn rủ xuống như một tấm vải sa tanh đen, một số xoã trên tường gương, một số rơi trên vai anh, và trên eo hẹp của cô, quần lót dính nước trái cây, cả người mềm nhũn, mặc cho anh từng chút từng chút làm sạch.
Ánh mắt nóng càng thêm nóng, cô nhìn vào hình ảnh xấu hổ trong gương, cơ thể khó chịu, thậm chí vặn vẹo mãnh liệt hơn.
Dĩ nhiên, cô cũng không nhịn được mắng người.
“Anh buông tôi ra, khốn khiếp!”
“Đừng cử động!” Anh bị cô vặn vẹo đến nóng nảy, Quyền Tiểu Tứ đáng thương đã sớm không còn kiên nhẫn. Đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mắt cô, hơi thở của anh càng thở càng gấp gáp, giống như bị người ta châm lửa, nhiệt độ cơ thể tăng lên. Ngay khi cô gào, anh đơn giản nâng cô lên, trực tiếp đặt cô trên bồn rửa mặt bằng đá cẩm thạch.
Sau đó, anh khó chịu kéo quần áo của mình ra.
Nhìn anh rồi lại nhìn chính mình trong gương, trong đầu Chiêm Sắc vang lên tiếng ‘ong ong’, tai cô đỏ lên như sắp bốc cháy. Cúc áo sơ mi của người đàn ông nhanh chóng được tháo ra, để lộ cơ bắp mạnh mẽ, ngay bên dưới là cơ bụng rắn chắc, có một ít lông tơ kéo dài xuống dưới, nhìn xuống thắt lưng anh, mặc dù không thể nhìn thấy ‘nội dung’ bên trong, nhưng cô đã từng có dịp chạm qua, có thể tưởng tượng được con thú ‘to lớn’ trong rừng rậm kia như thế nào.
Không phải anh đã nói, trước khi kết hôn sẽ không động vào cô ư.
Nhưng bây giờ anh đã chạm vào nơi đó. Hơn nữa, nhìn tình huống trước mắt…
Ánh mắt cô rơi xuống bên dưới một lần nữa, rất dễ dàng nhìn thấy một ‘ngọn núi nhỏ’ đang chống lên chiếc quần âu kia.
Trong lòng đột nhiên rối loạn, cô hoảng hốt không chịu nổi, giả vờ muốn nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt.
“Quyền Thiếu Hoàng, tôi không chơi với anh nữa, tôi cũng không gả. Anh tha cho tôi đi!”
Cầu xin tha thứ, không phải là thật tâm, nhưng không còn biện pháp nào khác.
“Chiêm Tiểu Yêu, lão tử bảo em đừng nhúc nhích!” Quyền Thiếu Hoàng một tay kìm lấy cô, ấn ngược trở về.
Ánh mắt ảm đạm, Chiêm Sắc thật sự sắp bị anh làm cho hỏng mất, “Quyền Thiếu Hoàng, tôi thật sự chịu không nổi anh như vậy. Anh có thể giơ cao đánh khẽ được không, đừng chọc ghẹo tôi nữa. Tôi không hiểu được anh, cũng không biết rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có hiểu hay không, một người đối với tương lai mù mịt, sẽ rất sợ hãi, rất không có cảm giác an toàn…”
“Đừng ầm ĩ nữa, toàn thân nước trái cây thoải mái lắm sao?” Quyền Thiếu Hoàng không để ý tới cô, nói như thật, lập tức mở nước ấm ra.
“Tôi không cần anh tắm!” Chiêm Sắc hung hăng đẩy anh.
“Tiếp tục cử động, lão tử lập tức làm em, tin không? Con mẹ nó! Em có thể để cho tên họ Nghiêm làm loạn, lão tử chạm một chút thì làm sao?” Trong lúc hai người cãi nhau, Chiêm Sắc vừa xô đẩy vừa giãy dụa, người đàn ông đột nhiên tăng thêm ngữ điệu gầm nhẹ, giống như mãnh thú đè nén áp lực phát ra tiếng gào thét từ cổ họng, giống như một loại gào thét điên cuồng.
Nhìn chằm chằm đôi mắt dọa người của anh, Chiêm Sắc không động đậy nữa.
Quyền Thiếu Hoàng nổi giận thật rồi!
Là do anh nhìn thấy động tác vừa rồi của Nghiêm Chiến ư?
Rốt cuộc anh đang ghen hay thật ra quan hệ giữa anh và Nghiêm Chiến vốn không hợp nhau?
Nghĩ ngợi hai giây, cô liền thở dài một hơi.
Được rồi! Để tránh ăn thua thiệt lớn, trước chịu một chút thua thiệt nhỏ vậy. Chiêm Sắc tự an ủi mình, dưới bàn tay khống chế nóng bỏng đáng sợ của anh, ngoan ngoãn ngồi trên bồn rửa mặt không nhúc nhích nữa.
Dần dần, được anh lau rửa qua, chân mềm đến nỗi không còn sức.
Tại sao? Sao anh lại dịu dàng như thế.
Động tác ôn nhu tỉ mỉ, còn tốt hơn nhiều so với bình thường cô tắm cho mình.
Không cần cúi đầu, cô có thể nhìn thấy hành động và ánh mắt của anh từ trong gương. Thương tiếc, trân trọng, như thể anh không xem đó là rửa sạch nước trái cây trên người cô, mà là đang lau chùi cho báu vật của mình. Hết thảy những điều này khiến cô quá bất an, bối rối, không biết làm thế nào… Sợ bản thân sẽ chìm đắm trong sự ôn nhu này, cô liên tục nhắc nhở bản thân mình — Quyền Thiếu Hoàng là một ngư dân, mà cô chỉ là một con cá nhỏ, ngư dân sẽ không vì tình yêu mà lấy nước nuôi cá. Có lẽ, chỉ là muốn khi đặt cô lên thớt, thịt sẽ tươi ngon hơn thôi.
Không biết trôi qua bao lâu.
Quyền Thiếu Hoàng rửa sạch sẽ ‘quả đào’ vừa tròn vừa cong phía sau, thân thể đẫm nước trái cây cũng lau sạch. Ngay khi Chiêm Sắc vừa định thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt của người đàn ông tuần tra trên thân thể mềm mại đến mức gần như không thể tìm thấy lỗ chân lông, đột nhiên đặt tay bên cạnh chiếc quần duy nhất của cô, bàn tay mang theo vết chai do cầm súng ấn xuống.
“Nơi này cũng nên rửa qua một chút.”
“Quyền Thiếu Hoàng!” Chiêm Tiểu Yêu đáng thương, toàn thân yếu ớt bị tập kích, cảm giác vô lực của cô tăng lên gấp bội, trọng lượng thân thể hầu như đều dựa vào vai anh. Nhàn nhạt mở miệng thở dốc, ánh mắt tan rã, giọng nói khàn khàn, bên tai đều xuất hiện ảo giác, trơ mắt nhìn anh cách lớp quần lót cọ cọ bên ngoài.
“Quyền Thiếu Hoàng… Anh đừng như vậy!”
“Đừng vặn vẹo, lão tử thương em.” Giọng nói của người đàn ông cũng trầm khàn không chịu nổi, yết hầu lên xuống nặng nề, tầm mắt hoàn toàn bị hấp dẫn rơi vào vị trí Y trêu người của cô, cúi đầu xuống nhìn kĩ, trán rịn đầy mồ hôi, một thân cơ bắp rắn chắc đường cong căng thẳng, giống như một con thú hoang ẩn nhẫn sắp bùng nổ.
“Quyền Thiếu Hoàng, không, không muốn!”
Khuôn mặt Chiêm Sắc vốn đỏ bừng, trong hơi nước nóng, mông lung đẹp đến mức làm lòng người run rẩy!
Tuy nhiên, chữ không của cô, về cơ bản không có chút tác dụng gì trong từ điển của Quyền Tứ gia. Cô hoàn toàn không biết, mình càng ngượng ngùng từ chối, càng làm cho tâm tình của người đàn ông sắp bị lửa thiêu rụi này trở nên ác liệt, hận không thể trực tiếp chọc thủng cô. Ngay sau hai tiếng nước “tí tách”, người đàn ông cười tà mị hơn vài phần, bàn tay lớn từng chút một kéo quần lót của cô ra, giọng nói tà ác khàn khàn.
“Chiêm Tiểu Yêu, em thật non… “
Trên mặt nóng lên, đầu óc Chiêm Sắc lờ mờ, “Quyền Thiếu Hoàng, tại sao anh lại phải… Như vậy!”
Vào thời điểm này không phải là cô vẫn còn kiểu cách, mà là một người phụ nữ bình thường, trong tình huống đối mặt với ánh mắt trêu chọc của người đàn ông đều sẽ xấu hổ. Thành thật mà nói, bây giờ cô tình nguyện anh muốn làm gì thì làm nhanh đi, còn hơn là bị anh trêu chọc và đùa giỡn như thế.
Càng như vậy, Quyền Thiếu Hoàng – người đàn ông này càng khiến cô sợ hãi.
Trên người anh có bao nhiêu bí mật? Cô không biết.
Bất kể là anh cười hay tức giận, hoặc là mặt không biểu cảm, mỗi một loại ưu tư, cô nhìn đều không hiểu được.
Cho đến nay, Chiêm Sắc rất ghét cảm giác bị người khác chi phối, điều này khiến cô cảm thấy không có chút tôn nghiêm nào.
Đương nhiên, cô càng ngượng, anh lại càng tiến tới. Nhẹ nhàng trêu đùa cô, đầu anh vùi xuống thấp hơn, một bàn tay chống lên thân thể mềm nhũn của cô, chóp mũi từ từ cọ xuống, rơi xuống nơi anh vừa lau sạch cho cô, nhả một hơi thở nam tính lên đó.
“Dáng vẻ này, trời sinh là để câu dẫn đàn ông?”
“Quyền Thiếu Hoàng, anh đã đáp ứng cái gì? Anh nói, anh sẽ không chạm vào tôi trước khi kết hôn!” Dưới hơi thở nồng đậm của anh, não bộ Chiêm Sắc có chút nghẽn mạch, cũng không biết suy nghĩ thế nào, thở hổn hển, nghẹn ngào đem những gì anh từng nói làm thành một kim bài miễn tử.
Bàn tay Quyền Thiếu Hoàng dừng lại.
Đôi mắt vừa rồi còn cười cợt, ngay lúc này lại lạnh tới mức có thể bắn ra băng.
“Chiêm Tiểu Yêu, em sợ cái gì? Con mẹ nó anh cũng không phải muốn em!”
Sẽ không muốn cô ư?
Người đàn ông đột nhiên lạnh lùng hung ác, đáng sợ như thể ma quỷ đang chơi một bản nhạc muốn mạng người. Lập tức đánh tan sự mập mờ giữa hai người vừa ấp ủ. Tim Chiêm Sắc nhen nhóm lên một ánh lửa nhỏ, cũng ngay lập tức bị chôn vùi trong sông băng vạn năm.
“Khốn khiếp, nếu anh không muốn tôi, tại sao lại đối xử với tôi như thế?”
Đôi mắt hồ ly hơi gợn sóng, con ngươi đen sâu thẳm của người đàn ông, so với nước dưới đầm sâu ngàn năm giống nhau đều không có chút nhiệt độ nào. Im lặng một lúc, anh giơ tay lên tách hai chân cô, đặt cơ thể mình vào trong, ánh mắt mờ ám đến gần mặt cô.
“Lão tử cao hứng, được không?”
Trái tim khẽ rét lạnh, sống lưng Chiêm Sắc lạnh như băng.
Người đàn ông này… Rốt cuộc anh có ý gì?
Cô không hiểu sao cúi đầu, vừa vặn đụng phải đôi mắt đen nhiễm giận dữ và tà khí của Quyền Thiếu Hoàng.
Đó là ánh mắt gì? Có một chút ẩn nhẫn, có kiên trì, có thương tiếc, dường như còn có một chút … Hận thù rối rắm.