Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 48-1



Edit: Li

Beta: Kim

Dưới sự kiên trì của Chiêm Sắc, Vệ Thác không bị đưa đến ZMI để thẩm vấn, mà được đưa trở lại Cẩm Sơn Thự.

Tuy nhiên, bởi vì chuyện liên quan đến việc trọng yếu, mặc dù thông tin về Bắc X-21D không bị rò rỉ hoàn toàn, nhưng thẩm vấn Vệ Thác vẫn là vấn đề lớn nhất. Để tạo thái độ thẩm vấn ôn hoà như Chiêm Sắc nói, Quyền Thiếu Hoàng đặc biệt dựa theo ý của cô, chuẩn bị một thiên sảnh gần hoa viên.

Toàn bộ bức tường trong sảnh này đều là cửa sổ sát đất, ngoài cửa sổ sát đất chính là khu vườn nhỏ ở biệt thự Cẩm Sơn. Lúc này, hoàng hôn sau cơn mưa đang chiếu lên những chiếc lá, như những hạt châu lấp lánh. Ngồi bên chiếc bàn gỗ cạnh cửa sổ sát đất, một ấm trà hoa cúc thơm ngát vừa mới pha, vài tia nắng cuối ngày rọi vào một nửa thân thể, khiến cho tâm trí con người tựa hồ cũng dễ dàng trở lại nguyên trạng hơn.

Ngoại trừ để lại Truy Mệnh trên ghế sofa bên cạnh chơi máy tính, trên thực tế là làm một bản ghi chép. Tất cả những người khác, đều bị Quyền Thiếu Hoàng kêu ra ngoài.

“Vệ Thác, hiện tại Chiêm lão sư có chút chuyện muốn nói với con, con nguyện ý phối hợp không?”

Ngồi đối diện với Vệ Thác, nửa sườn mặt Chiêm Sắc được tắm dưới ánh mặt trời, không có kéo dài nụ cười và sự hiền hòa vừa rồi, hơi đanh mặt lại để Vệ Thác biết được tính nghiêm túc của sự việc.

“Vâng.” Vệ Thác trả lời, giọng nhỏ như muỗi kêu.

Nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn gần như tái nhợt của cô bé, Chiêm Sắc thả giọng mềm lại: “Con có biết hậu quả của vấn đề này không?”

Vệ Thác không nói gì, đầu lại cúi xuống thấp hơn.

Gặp phải một cái hũ nút, là một chuyện rất đau đầu.

Chiêm Sắc nhíu mày, chọn một khía cạnh ngắn gọn cùng dễ hiểu nhất để nói với cô bé. Dĩ nhiên, cô cũng không hát một bài vì quốc gia dân tộc hay mấy thứ đại loại như thế, cô chỉ nói với Vệ Thác rằng đó là mồ hôi cùng thành quả lao động của cha cô bé và các cô chú ở Viện nghiên cứu Bắc 317, thiếu chút nữa vì cô bé copy mà hỏng mất.

Cô không có nói từ ‘ăn cắp’, trước mặt một đứa trẻ đang mắc hội chứng trộm cắp, đó là điều cấm kỵ.

Nói một lúc, thấy Vệ Thác thoáng có chút xúc động, cô mới hỏi lại.

“Vệ Thác, cô hỏi con rốt cuộc là ai đã kêu con giả bệnh lừa cha con quay lại. Sau đó lại sao chép thứ gì đó trong máy tính của anh ấy?”

Vệ Thác dường như ngạc nhiên về việc Chiêm Sắc biết cô giả bệnh, sau đó lại cắn cắn môi dưới mỏng manh, hai tay không ngừng xoắn tay áo, thanh âm rất thấp, cảm xúc rõ ràng đang muốn trốn tránh.

“Con không thể nói …”

Chiêm Sắc nhìn chằm chằm vào cô bé, “Vệ Thác, con ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Chiêm lão sư mà nói.”

“…” Vệ Thác chậm rãi ngẩng đầu lên, miệng giật giật, lại cúi đầu.

“Nhìn vào mắt cô.”

Trong giọng nói nghiêm túc không ít, bả vai nhỏ bé của Vệ Thác run rẩy, dường như không còn cách nào kháng cự lời nói của cô nữa, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô, nhỏ giọng nói, “Con biết sai rồi, Chiêm lão sư.”

“Biết sai là được rồi, nói cho Chiêm lão sư biết người đó là ai? Hắn ở đâu?”

Vệ Thác lắc đầu.

Chiêm Sắc nhìn cái trán nhỏ đầy đặn của cô bé, còn có đôi môi run rẩy không ngừng, nhắc nhở cô bé một lần nữa.

“Vệ Thác, Chiêm lão sư đã nói qua phạm sai lầm không phải là chuyện lớn gì. Miễn là chúng ta biết sửa chữa nó! Nhưng tâm lý trốn tránh của con bây giờ, làm sao Chiêm lão sư có thể giúp đỡ con? Vệ Thác, bây giờ có phải con đặc biệt cần người giúp đỡ không?”

Hít mũi một cái, Vệ Thác không cúi đầu nữa, nhưng ánh mắt thủy chung mang theo chút né tránh.

“Chiêm lão sư, con không biết… Con cũng không biết… Cô đừng hỏi con nữa có được không?”

Nhíu mày, Chiêm Sắc lại nhìn chằm chằm vào cô bé một lúc, hỏi lại: “Được rồi, cô không hỏi cái này nữa. Con chỉ cần nói cho cô biết, những gì con sao chép từ máy tính của cha con, rốt cuộc là giao cho ai?”

Ánh mắt Vệ Thác vẫn trốn tránh, không dám nhìn cô: “Con giấu đi.”

Không cố gắng chèn ép nữa, Chiêm Sắc chờ cô bé hơi thở ra, mới cười nói, “Vậy con giấu nó ở đâu?”

Vệ Thác suy nghĩ một chút, mi tâm nhíu lại, vẫn lắc đầu.

“Con không nhớ.”

“Mẹ kiếp! Không biết là ai còn chưa tính, vậy mà chuyện mình giấu ở đâu cũng không biết?” Truy Mệnh ngồi trên ghế sofa, nghe nãy giờ thật sự đã không còn kiên nhẫn, cô trợn trắng mắt, liền cao giọng chen vào, “Chiêm Sắc, tôi thấy con bé này chính là muốn đùa giỡn cô. Vừa nhìn đã thấy cố chấp không chịu nổi, cô cứ tiếp tục hỏi như vậy, hỏi ba ngày ba đêm cũng không hỏi ra kết quả. Tôi thực sự chưa từng thấy qua một cô gái nhỏ cứng rắn như vậy. Không bằng trực tiếp giao cho lão đại, dùng chút thủ đoạn, muốn cái gì còn không khai?”

“Truy Mệnh!”

Chiêm Sắc nháy mắt với cô nàng, lắc đầu một cái, mới khẽ quay lại cười nói với Vệ Thác, “Tôi tin tưởng lời Vệ Thác, cô bé thật sự là quên mất đi. Nhưng tại sao con không muốn nói cho cô biết người đó là ai?”

Ánh mắt khẩn trương của Vệ Thác nhìn loạn xạ, chính là không nhìn cô.

Tất nhiên, cô bé cũng không trả lời.

Chống khuỷu tay lên mặt bàn, Chiêm Sắc nghiêng cơ thể về phía trước, cười tủm tỉm an ủi Vệ Thác, “Con không cần sợ, cô ấy đùa với con thôi, không ai làm gì con đâu. Bất quá, Chiêm lão sư đã nói với con rồi... Nếu con không nói ra, tâm huyết của rất nhiều người sẽ không còn nữa... Con có nguyện ý nhìn thấy cha thất vọng và khổ sở không?”

Ánh mắt hơi lóe lên, Vệ Thác đau đớn lắc đầu, hai tay che mặt.

“Chiêm lão sư, con không biết, thật sự không biết, cô đừng hỏi con nữa, làm ơn đi...”

Chiêm Sắc suy nghĩ một chút, cũng không còn truy vấn cô bé cùng một câu hỏi nữa, mà là thay đổi chủ đề hỏi.

“Vậy mật khẩu máy tính của cha, làm sao con biết được?”

Đem khuôn mặt nhỏ nhắn từ trong lòng bàn tay dời ra, Vệ Thác bĩu môi, “Mật khẩu là sinh nhật con!”

Trời ạ! Vệ Quý Bắc này cũng quá ngốc rồi?

Chiêm Sắc vừa hỏi vừa suy nghĩ, trò chuyện gần nửa tiếng, câu trả lời nhận được về cơ bản được chia thành ba loại: một loại là cô bé không thể nói, một loại là cô bé không biết, loại khác là những gì biết thì cô bé đều đã nói ra.

Dựa trên câu trả lời của Vệ Thác, cô phán đoán rằng cô bé cũng không nói dối.

Bởi vì, nếu cô bé nói dối, hoàn toàn có thể nói không biết hoặc là không thể nói. Cần gì phải phức tạp như vậy?

Nhưng nếu cô bé không nói dối, vậy tại sao lại nói rằng mình đã đem đồ vật giấu đi mà giấu đi đâu cũng không biết?

Chiêm Sắc suy nghĩ một chút, trong đầu có một ý tưởng dần dần thành hình. Vì vậy, cô cũng không tiếp tục truy vấn Vệ Thác nữa. Thay vào đó, cô đứng dậy nắm lấy tay cô bé, mỉm cười và nói, “Chúng ta trước không hỏi nữa, cùng đi ra vườn dạo một chút nào... Con nhìn kìa mặt trời sắp lặn rồi, không khí vào lúc này là tốt nhất.”

Vệ Thác cầu còn không được, không có phản đối nữa, đi theo cô ra ngoài.

Đầu Truy Mệnh đầy sương mù, đi theo hai người ở phía sau, hoàn toàn không hiểu hành động của Chiêm Sắc.

Đẩy cửa kính ra, Chiêm Sắc duỗi duỗi cái eo lười biếng.

“Vệ Thác, con cũng thử xem, giống như lão sư, sẽ rất thoải mái nha.”

Tiếp theo, Vệ Thác dưới sự hướng dẫn của cô mà làm theo, duỗi thẳng lưng, vươn vai hít một hơi thật sâu, từ từ thư giãn cơ thể đi dạo trong vườn, một vòng lại một vòng nữa. Truy Mệnh đi theo phía sau một câu cũng không nói được, nghẹn một bụng đến ngột ngạt.

Núi Cẩm Sơn lúc hoàng hôn rất đẹp.

Khu vườn nhỏ ở biệt thự Cẩm Sơn vào lúc hoàng hôn còn đẹp hơn.

Thảm thực vật tươi tốt trong vườn, cây cối hoa cỏ xen lẫn ở trong đó, có tầng có lớp chứ không hỗn loạn, có phong cách riêng, có thể thấy rằng người xây dựng ban đầu đã dành rất nhiều tâm trí. Hít thở không khí trong lành xung quanh, mùi thơm của từng loại cây cỏ như giao thoa, ba người chậm rãi tản bộ trong khu vườn.

Hai người bọn họ rất vui vẻ tự đắc, chỉ có Truy Mệnh là cảm thấy vô cùng kỳ lạ.

Đi qua đi lại hai vòng, Chiêm Sắc dắt tay Vệ Thác, thì thầm nói với cô bé: “Vệ Thác, con thử nhắm mắt lại xem... Như vậy sẽ thoải mái hơn...”

“Vâng!”

“Con yên tâm, Chiêm lão sư sẽ dắt con... Mệt mỏi thì nhắm mắt lại, đi theo cô đi...”

“Vâng!”

Thanh âm của Vệ Thác càng ngày càng thấp, nhưng rõ ràng đã không còn khẩn trương cùng phòng bị như vừa rồi.

Chiêm Sắc cẩn thận nắm tay cô bé, cảm giác được bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, quay đầu về phía Truy Mệnh đang buồn bực đạp lá cây cỏ khô kia, ném cô ấy một ánh mắt, muốn cô ấy hãy đứng yên bất động, đừng tạo ra bất cứ âm thanh nào.

Truy Mệnh không rõ nguyên nhân, nhưng cũng làm theo.

Chiêm Sắc chậm rãi dắt Vệ Thác đi thêm hai vòng nữa, ngồi xuống bên cạnh một đài hoa yên tĩnh, vừa vặn nhìn thấy tia nắng cuối cùng của ngày hôm nay, lơ đãng hỏi Vệ Thác.

“Người kia, có phải cũng khiến con nhắm mắt lại không?”

“Vâng…” Giọng nói của Vệ Thác nhẹ nhàng hơn, khi trả lời cô cũng không mở mắt ra.

Chiêm Sắc nhìn bóng dáng loang lổ của hai người dưới ánh mặt trời ấm áp, lại hỏi: “Vệ Thác, nói cho cô biết, cô ấy còn nói gì với con nữa?”

“Cô ấy nói, con cần phải yên tĩnh suy nghĩ thật tốt, phải làm thế nào để ba mẹ thích con... Làm thế nào để thầy cô cùng các bạn ở trường thích con... Cô ấy đối với con rất tốt... Còn mua cho con đồ ăn vặt yêu thích, còn xin chữ ký ngôi sao ca nhạc mà con thích nữa...”

Chiêm Sắc lại từ từ hỏi cô bé: “Thật tốt, cô cũng muốn biết cô ấy, hiện tại đang ở đâu?”

“Cô ấy nói đó là bí mật của hai người mà thôi... Không thể nói cho người khác biết... Con phải là một đứa bé ngoan...”

“Vệ Thác, cô ta đang dạy con làm chuyện sai trái, cô ta không trung thực với con, con không cần phải nghe theo cô ta nữa.”

“Đó không phải là điều sai trái...” Cảm xúc của Vệ Thác vốn đang bình tĩnh đột nhiên kích động, ngữ khí phập phồng rất lớn, ngực cũng đang lên xuống kịch liệt, “Cô ấy là một sứ giả hòa bình... Những gì cha con nghiên cứu là hạt nhân, tên lửa, giết người... Một viên cũng có thể giết rất nhiều người... Con cũng là sứ giả hòa bình... Con còn có thể nhận được Huân chương Hòa bình của Tổng thống... Các bạn học khác sẽ không bao giờ nhận được huy chương hòa bình... “

Hóa ra là như vậy?!

Chiêm Sắc suy tư một chút, nặng nề nói, “Vệ Thác, cô ta đang lừa gạt con.”

“Không... Cô ấy sẽ không lừa gạt con... “

“Vệ Thác, cô ta thực sự đang lừa dối con.” Giọng điệu Chiêm Sắc mạnh mẽ, tiếp tục ám chỉ tâm lý cho cô bé.

“Cô ấy sẽ không nói dối con... Cô ấy là bạn của con…” Vệ Sai rất bướng bỉnh.

“Cô ta thực sự đang chỉ nói dối con thôi, cô ta sẽ đưa dữ liệu con lấy được ra nước ngoài... Sẽ tạo ra nhiều vũ khí hơn, giết nhiều người hơn... Và đó là người của chúng ta... Những người xung quanh chúng ta... Còn có người thân của chúng ta...”

Từng câu từng chữ, Chiêm Sắc nói với ngữ điệu nắm chắc.

“Không, con không tin!” Vệ Thác có chút khó chịu, nhưng vẫn không mở mắt.

Cúi đầu cười, lần này Chiêm Sắc dừng lại rất lâu, mới chậm rãi nói: “Không, con đã tin. Vệ Thác nói cho cô biết, kẻ lừa gạt kia ở nơi nào? Nếu con không nói, cô ta sẽ hại rất nhiều người...”

Không gian dừng lại, rơi vào tĩnh lặng.

Chiêm Sắc không có hỏi lại, cho cô bé một chút thời gian để suy nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.