Khi mọi người vừa mới giơ họng súng thì lại thấy Quyền Thiếu Hoàng nheo lại, vỗ vỗ mu bàn tay của Lãnh Kiêu, lập tức đứng dậy đi thẳng tới chỗ Quyền Thiếu Hành, nở nụ cười duỗi tay tới chỗ ông ta.
“Bác hai, đi đường vất vả rồi!”
“Lão Tứ? Ha ha. Không vất vả, không vất vả.”
Quyền Thế Hành vội vàng chống nạng kim loại, bước lại, hai tay nắm chặt tay anh, ánh mắt rơi xuống bàn tay của anh, tất cả đều là tình yêu thương của trưởng bối dành cho vãn bối.
Hai người, ba bàn tay, nắm hơn nửa ngày, Quyền Thế Hành thật sự không nhịn được, đưa nạng cho Lyon bên cạnh, gắt gao ôm chặt Quyền Thiếu Hoàng, ứa nước mắt nói ra một câu, hoặc có thể nói tuyến lệ được dịp tung hoành cũng không quá.
“Lão Tứ à, lão Tứ, sao con lại muốn giết bác hai của con vậy. Mấy ngày nay, cơ thể của ta không được tốt lắm, bác gái của con nói với ta, hay là không đi. Ta đã nói làm sao có thể được? Lão Tứ nhà ta kết hôn, thân là bác sao ta lại không đi chủ trì hôn lễ cho con, chẳng lẽ phải để người ta chê cười Quyền gia chúng ta sao?!”
Quyền Thiếu Hoàng cười cười, nhìn ông, “Bác gái không tới ạ?”
“Không. Sức khỏe bác gái của con còn tệ hơn cả ta nữa. Có lẽ chúng ta đều đã già rồi!”
Hai bác cháu kề vai nhau hàn huyên, vừa đi vừa nói đã lâu không gặp nhớ nhung như thế nào, nhìn qua quả thực thân thiết đến không tưởng. Nhưng biến cố này tới quá nhanh, khiến người được bố trí ở hiện trường không thể thông não nổi.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lão đại đổi chủ ý sao?!
Quyền Thiếu Hoàng nở nụ cười rạng rỡ, không có bất kỳ biểu cảm gì khác thường, nâng cánh tay của Quyền Thế Hành, chỉ vào Lãnh Kiêu đang đứng, nhướng mày nói, “Bác hai, vị này là anh em tốt của con, họ Lãnh, đứa con thứ hai của Lãnh gia, Lãnh Kiêu. Bác hai chắc nghe nói qua rồi?”
Quyền Thế Hành nghe thấy tên của Lãnh Kiêu, sắc mặt tức khắc liền thay đổi.
Nhưng đó chỉ là trong chốc lát thôi, một giây sau, ông ta liền vươn tay ra, nhiệt tình tiếp đón.
“Uy danh của nhị thiếu Lãnh gia, ta dù ở bên nước ngoài nhưng cũng có nghe nói… Khâm phục khâm phục!”
Nhìn ông ta, cặp mắt hồ ly của Quyền Thiếu Hoàng tà mị vô cùng.
So với những người khác, Lãnh Kiêu là người bình tĩnh nhất trước sự thay đổi của Quyền Thiếu Hoàng. Tuy chưa biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng anh vẫn che giấu đi cảm xúc của mình rất tốt, vươn tay ra bắt nhẹ với Quyền Thế Hành.
“Lãnh mỗ nghe danh của Quyền đổng đã lâu.”
“Ha ha, nói rất dễ nghe, các con vẫn còn trẻ như vậy… Ai ai cũng có nhiều triển vọng, nhìn lại ta thật là… Aiz!”
Quyền Thế Hành lại than thở, mạnh mẽ ôm lấy Quyền Thiếu Hoàng, không ngừng lấy mu bàn tay lau đi giọt lệ trên hốc mắt, cặp mắt rất nhanh đã đỏ bừng, từ dáng vẻ vị trưởng bối đầy tình yêu thương, đến tình cảm của thân nhân sau bao ngày xa cách, thực sự rõ ràng đến mười phần.
Lại hàn huyên vài câu, Quyền Thiếu Hoàng mới cử người đưa Quyền Thế Hành đi, sắp xếp xe chở ông ta đến khách sạn đã đặt trước trong thành phố. Nhưng khi đứng nhìn chiếc xe ngày càng đi khuất dần, ánh mắt của anh càng thêm âm trầm.
Đứng ở bên cạnh anh, Lãnh Kiêu vô cảm hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Quay đầu lại, Quyền Thiếu Hoàng đón ánh mắt khó hiểu của anh, nghiến răng nghiến lợi nói ra lời oán hận.
“Ông ta không phải Quyền Thế Hành.”
“Không phải?” Lãnh Kiêu trong lòng rùng mình, cảm thấy có chút khó tin. Sau khi Quyền Thế Hành làm những chuyện đó với Lãnh gia, anh cũng đã từng nghiên cứu sâu về ông ta, tấm ảnh đã nhìn hơn ngàn lần, người vừa rồi giống ông ta tới như vậy, sao có thể không phải được.
“Yên tâm, tôi nói không phải là không phải.”
“……” Trầm mặc vài giây, giọng nói của Lãnh Kiêu chùng xuống, “Người thay thế này không chỉ ở bên cạnh ông ta một hai năm đúng không?”
“Hừ! Còn sợ chết hơn cả lão tử. Ông già kia càng ngày càng trở nên khó lường!”
Quyền Thiếu Hoàng vừa thấp thỏm lại phiền muộn, vốn dĩ đã bố trí tiết mục đón kẻ thù, vậy mà lại bị tên cáo già giảo hoạt này chơi một vố như vậy. Trước đó anh đã chuẩn bị tốt, vừa tới là sẽ ‘đánh chết’ luôn, sau đó chỉ cần nói chuyện đó ngoài ý muốn là được rồi. Nếu Quyền Thế Hành không tới, thì ông ta sẽ lấy mối quan hệ bất hòa giữa bác cháu làm cái cớ, giành được sự ủng hộ của quan chức kỳ cựu, từ từ cắt đứt đi gốc rễ với nhà họ Quyền.
Nhưng anh không thể ngờ rằng, ông ta lại đưa tới một tên thế thân giống mình đến mười phần như vậy!
Lúc anh còn đang nghiến răng nghiến lợi, giọng nói của Thiết Thủ lại truyền tới lỗ tai.
“Tứ gia, hôn lễ ngày mai phải làm sao đây?”
Quyền Thiếu Hoàng nhíu mày, ngón tay gắt gao nắm chặt, “Tất cả cứ cử hành như bình thường.”
“Vâng!”
Giọng nói của Thiết Thủ rơi xuống, anh nhướng mày, bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, khóe môi nhếch lên thành hình vòng cung, chế giễu, “Xe cưới ngày mai, lão tử muốn tự lái.”
“Chuyện này…?”
Thiết Thủ chần chừ, sao có chuyện để tân lang tự mình lái xe cưới được.
Quyền Thiếu Hoàng vẫn cười như không cười, nói với Thiết Thủ, “Tối nay kiểm tra xe của tôi một chút. Tôi đoán bác hai thân yêu của tôi, chắc chắn sẽ chuẩn bị cho tôi một món quà cưới cực kì lớn.”
“Vâng!”
Hiểu ý của anh, Thiết Thủ không nói thêm gì nữa, lập tức lên xe.
Đúng lúc này, tài xế của Lãnh Kiêu, Trần ‘chó đen’ đã lái ô tô tới đây. Trước khi đi, Lãnh Kiêu vỗ vỗ bờ vai của anh, để lại bốn chữ.
“Tương lai còn dài.”
“Hử?”
Lãnh Kiêu nhìn anh chằm chằm, khó nhịn cười, “Trước tiên phải chuẩn bị cho đêm động phòng thật tốt, rồi mới tính đến chuyện tương lai.”
Tầm mắt của Quyền Thiếu Hoàng lướt qua, nện một quyền lên vai anh ta, cười cười đem những lời Chiêm Sắc mắng nhiếc anh vứt sang cho Lãnh Kiêu.
“Hừ! Lưu manh!”
“A.”
Lãnh Kiêu cản nắm đấm của anh rồi nhướng mày, “Trải qua thời gian dài như vậy, cuối cùng cậu cũng kết hôn, làm cho tốt vào!”
Lắc lắc đầu, cặp mắt của Quyền Thiếu Hoàng tiêu tan đi sự hung ác nham hiểm, bật cười không thôi, “Ồ, thật không ngờ đấy lão Điểu, mẹ nó cậu vẫn nhàm chán như vậy!”
Lãnh Kiêu xua tay, “Còn kém xa Quyền Tứ gia lắm.”
“Cũng thế cũng thế!”
Hai người đàn ông nhìn nhau cười, không nói nhiều thêm nữa, lên xe, ai về nhà nấy.
Nói đến Chiêm Sắc ở đầu đằng này.
Khi về đến nhà, dù trong lòng đã chuẩn bị, nhưng cô vẫn bị hoảng sợ.
Hôm nay là trước hôn lễ một ngày, tuy rằng chưa chuẩn bị chúc rượu hương hoa, nhưng bây giờ từ trong nhà ra ngoài ngõ, đã bị chữ ‘hỷ’ đỏ thẫm dán đầy mất rồi. Trừ cái này, cô cũng không biết Quyền Thiếu Hoàng tìm ra trợ lý đám cưới ở đâu. Vừa mới bước vào nhà, cô đã bị cô ấy ngăn lại.
Tiếp đó, cô trợ lý họ Tôn kia chưa nói một lời đã đưa cô đến quán spa làm đẹp, kêu vài vị sư phụ trị liệu toàn thân cho cô. Cô bị sửa sang tới nỗi cả người lảo đảo, người trong nhà càng ngày càng nhiều.
Thợ trang điểm đám cưới, thợ làm đẹp, nhà thiết kế trang phục… Tất cả đều có mặt…
Những người này chen chúc đầy ở trong phòng, còn đề cử phù dâu cho cô —— Truy Mệnh!
Cô gái Truy Mệnh hôm nay không mặc quân trang, mà mặc lên mình chiếc áo phông tay ngắn phong cách Hàn Quốc, cùng chiếc quần Jean hoạt hình rộng thùng thình, cả người thoạt nhìn rất tươi sáng, so với thường ngày thì trông có vẻ nghịch ngợm đáng yêu hơn nhiều. Cô nàng chìm đắm trong công việc chuẩn bị, nghiễm nhiên còn quan tâm Chiêm Sắc hơn.
Một lúc lâu sau, cô nàng nhìn thấy dáng vẻ buồn bực của Chiêm Sắc mới khó hiểu ngồi dậy.
“Này, Chiêm Sắc, sao cô lại không vui?”
Chiêm Sắc cười với cô ấy, “Đâu có! Sao cô lại nghĩ vậy?”
Truy Mệnh ngồi xuống, nhìn vào đôi mắt cô, chống một tay lên cằm, “Còn nói không phải không vui? Tôi chưa bao giờ gặp cô dâu nào có biểu cảm giống như cô. Thế nào, cô cũng cười lên đi?”
Cười sao?
Cô cũng muốn cười, nhưng tâm lý đã đổ vỡ thì cười thế nào được?
Hít một hơi, cô nhìn sắc đỏ trong nhà, không biết nên trả lời Truy Mệnh như thế nào. Nói thật, bản thân cô cũng cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng đang tổ chức hôn lễ trong nhà cô, nhưng cô lại cảm giác như thể chẳng liên quan gì tới mình cả, ai ai cũng sung sướng, nhưng chỉ duy nhất mỗi cô trông như người ngoài cuộc.
Nhìn Truy Mệnh, suy nghĩ của cô bỗng nhiên trống rỗng, trong đầu càng ngày càng trắng xóa, không đầu không đuôi nói ra một câu.
“Có lẽ… Do tôi bị hội chứng sợ hãi trước hôn nhân?”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Truy Mệnh chớp chớp mắt, tin luôn. Cô gái này vô tư, thần kinh thô, không hề nhận ra sơ hở trong lời của Chiêm Sắc.
“Sợ hãi sao? Chỉ số thông minh của cô đâu, thật giống bị người ta lấy mất mà. Ngày kết hôn hẳn phải vui vẻ mới đúng. Vậy, để tôi dạy cô cách xóa bỏ hội chứng sợ hãi trước hôn nhân nha. Đi! Đi với tôi.”
“Làm gì?” Chiêm Sắc khó hiểu.
“Cô thử mặc váy cưới đi? Nhìn váy cưới, tâm trạng không phải sẽ tốt lên sao?”
Váy cưới?
Chiêm Sắc lúc này mới nhớ ra còn có chuyện này, hơi buồn cười, lắc đầu.
“Ngày mai nói sau, váy cưới ở đâu, tôi không nhìn thấy.”
Nhẹ nhàng ‘a’ một tiếng, Truy Mệnh cũng mở to hai mắt nhìn, “Cô chưa mặc thử sao?”
“Chưa!”
Truy Mệnh gãi gãi đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi nở nụ cười, trêu ghẹo hài hước nói: “Haha, thật ra cô cũng không cần mặc, lão đại khẳng định đã nắm chắc rồi. Số đo ba vòng của cô… Nhất định ngài ấy biết rất rõ.”
Biết số đo 3 vòng… Cô tin!
Quyền Tứ gia sao có thể không quen thuộc đối với cơ thể phụ nữ?
Trong lòng rầu rĩ nghĩ, Chiêm Sắc nhìn Truy Mệnh tính tình trẻ con, cong khóe môi, nở nụ cười nhẹ nhàng với cô ấy.
“Không sai, lão đại nhà cô chắc chắn đã được bầu làm người bạn tri kỷ của chị em phụ nữ rồi!”
“Ầy, Chiêm Sắc, nói trước nha, câu này của cô, tôi không ủng hộ đâu.” Truy Mệnh thò đầu qua, cặp mắt oan ức, rõ ràng đang muốn đòi công đạo cho Quyền Thiếu Hoàng, “Tôi là người đi theo lão đại trong quãng thời gian ngắn nhất, nhưng cũng hơn hai năm trôi qua rồi… Mấy năm nay, tôi chưa từng thấy bên cạnh lão đại có một người phụ nữ nào cả. Cô nghĩ sao? Nếu không sao tôi có thể thích ngài ấy như vậy? Còn chẳng phải vì ngài ấy vừa soái lại vừa giữ mình trong sạch sao? Mỗi ngày ôm mặt hàng vô tình này, mỗi ngày nhìn người đàn ông xinh đẹp như hoa đào lại tàn nhẫn này… Chỉ số thông minh của tôi rất nhanh chóng đã cấp báo rằng không thể không yêu.”
Truy Mệnh lảm nhảm từ trước đến nay chỉ xoay quanh một đề tài, cô ấy có thể suy ra rất nhiều nội dung và ý nghĩa từ một chủ đề.
Kết quả là bùm bùm một đống lời rơi vào tai của Chiêm Sắc. Chiêm Sắc thở hắt ra, nhìn cô ấy, duỗi cái eo lười, trầm thấp nở nụ cười.
“Được, tôi biết rồi, cô đó, vốn dĩ cô đã thuộc về anh ta.”
“Không thể nói như vậy, hiện tại tôi cũng là của cô! Đi thôi, Chiêm Sắc, chúng ta đi thử váy cưới… Tôi vừa thấy đống váy trợ lý Tôn cất ở trong phòng. Còn có cả váy phù dâu của tôi nữa… Tôi đã muốn mặc nó không thể chờ nổi rồi.”
“Sáng mai thử đi.” Lúc này Chiêm Sắc không có gì hứng thú.
“Sáng mai thử, nhỡ không mặc vừa thì không đổi kịp mất.”
“… Chẳng phải chỉ mặc lên thôi sao? Không vừa thì cũng có thể tạm chấp nhận.”
“Đi đi! Váy cưới sao lại tạm chấp nhận được? Cả đời chỉ được mặc một lần thôi đó.” Trong miệng không ngừng khuyên nhủ, cô gái Truy Mệnh là cao thủ quấy rối, túm cánh tay của cô kéo tới chỗ phòng ngủ. Chiêm Sắc thật sự không thể sử dụng được khí lực, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo bước chân cô ấy, bước vào phòng chuẩn bị đồ cưới.
Căn phòng đó vốn là phòng dành cho khách, vô cùng rộng rãi. Bây giờ trợ lý Tôn đang tạm thời dùng nó để làm gian phòng thay đồ, trang điểm cho cô. Bên trong là một bàn trang điểm dài với những đồ vật khác nhau. Ngoài ra còn có một chiếc tủ lớn đựng quần áo cho tiệc cưới của Chiêm Sắc vào ngày mai. Nghe nói có đến mười mấy bộ, kiểu dáng nào cũng có.