Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 53-3



Edit: Sudo

Beta: Nê

Cái sự danh giá ấy, cái sự sang trọng ấy, cái sự tôn quý ấy, cái sự đắt đỏ ấy, quả thực là làm người xem hoa cả mắt. Chẳng những siết chặt trái tim của Chiêm Sắc, cô chưa từng tham gia loại tiệc cưới phô trương như vậy, đồng nghiệp sở Thiếu Giáo, còn có cô và người nhà, tất cả đều giống như Lưu bà tử vào Đại Quan Viên, cảm thấy chiếc đũa không phải là chiếc đũa, chén cũng không phải chén, hoàn toàn giống như đang tiến vào một thế giới xa lạ. 

Đương nhiên, bọn họ đều không biết, nói trắng ra, đây chính là thịnh yến cung đình thời trước. 

Sau những cái đó, nói đến chính là thức ăn, trong lòng Chiêm Sắc tuy giật mình, nhưng đến cùng cũng không liên quan đến cô, vở kịch lớn khiến cô rối rắm chính là lễ phục của tiệc cưới. Trước những ánh mắt hâm mộ của phụ nữ, không quá 40 phút cô đã bị trợ lý bắt đi thay một bộ lễ phục khác. 

Mỗi một bộ kiểu dáng hay chất liệu không phải đều giống nhau, hơn nữa mỗi bộ đều có một cái tên rất may mắn.  

Bộ quần áo đầu tiên gọi là: Hoa khai tịnh đế. 

Bộ quần áo thứ hai gọi là: Uyên ương vách tường hợp. 

Bộ quần áo thứ ba gọi là: Như cổ cầm sắt. 

Bộ quần áo thứ tư gọi là: Loan phượng hòa minh.…… 

Trời ơi! 

Mắt cô đều hoa lên. Mà lúc này, trên đài đại sảnh tiệc tối còn oanh ca yến hót, nhìn qua hoàn toàn không có khả năng kết thúc. Nhưng cô đã bị lăn lộn đến sắp chịu không nổi. Tâm mệt, thân mệt, đầu óc cũng mệt mỏi, đặc biệt chân cô càng mệt, mặc dù mỗi một đôi giày cao gót đều cao sang quyền quý, cũng không ngoại trừ việc tất cả chúng nó đều đối nghịch với cô —— gót chân của cô nhanh chóng bị dày vò đến hỏng.

Điều khó chịu nhất vẫn là, thỉnh thoảng phải uống rượu, uống rượu… Mà người đàn ông thối đáng giận kia, thấy cô bị người mời rượu, không chỉ không thay cô chắn rượu, còn không cho Truy Mệnh chắn rượu giúp cô. Trong lòng Chiêm Sắc hận đến ngứa răng, nhìn chằm chằm khuôn mặt ngậm cười thiếu đánh của anh, cô thật sự có một loại xúc động —— 

Cởi giày cao gót trên chân, dùng nó đánh lên đầu anh, sau đó đoạt lấy microphone trên sân khấu hét to một câu. 

“Họ Quyền vương bát đản, bà đây không gả nữa!”

Nhưng hy vọng thì thật nhiều, hiện thực lại thất vọng. Trong lòng cô ảo tưởng oán hận muốn xé anh thành tám mảnh, trên mặt lại không thể không nâng lên nụ cười cứng đờ như con rối gỗ. Cho dù đầu óc uống đến hơi say, nhưng cũng biết không thể như vậy được, nếu không tên họ Quyền khẳng định sẽ trực tiếp bóp chết cô. 

Lại một lần, cô thay một bộ váy quanh co khúc khuỷu quét trên mặt đất tên ‘yến yến với phi’, trong lòng oán hận mà chửi mẹ kiếp từ phòng thay quần áo đi ra. Bỗng ngửi được mùi hoa Y Lan theo gió đêm thổi đến, trong đầu cô giật mình một chút, đột nhiên lại cảm thấy hơi buồn cười. 

Hôn lễ hôm nay làm người hâm mộ ghen tị lẫn uất hận, mỗi người đều nghĩ cô bay lên trên, biến thành phượng hoàng. Nhưng có ai biết, cô kỳ thật giống như nữ chính vừa đi ra từ phim truyền hình —— thân thể là của bản thân, nhưng lại diễn nhân vật của người khác. 

Thật vô nghĩa! 

Trán căng thẳng, gió lạnh thổi đến, đầu óc cô thiếu thanh tỉnh. Vì thế, không muốn đi xã giao nhanh như vậy. 

Lén nhàn rỗi một chút, cứ nhàn rỗi như vậy đi. 

Tìm một cái lý do “buồn nôn”, cô thoát khỏi cô trợ lý Tôn cả đêm đều đi theo cô, ngửi mùi hương hoa Y Lan ngọt thanh, kéo theo làn váy đi tới tiểu viên phía sau tiệc tối. 

Lúc này người làm, các tân khách đều ở trong đại sảnh yến hội, bởi vậy khu vườn nhỏ không có người. 

Thật tốt, tĩnh tâm một chút cũng tốt.

Nghĩ như vậy, cô vén làn váy ‘yến yến với phi’ quá dài lên, đặt mông ngồi trên bồn hoa khảm sứ men xanh trong vườn, khom lưng xuống, cởi đôi giày cao gót nạm kim cương trên chân xuống, đôi chân thoải mái đặt trên bồn hoa. Rũ đầu, ngửi mùi hoa, nhẹ nhàng xoa mắt cá chân bị thương đến thảm. 

Một bên xoa, một bên không ngừng thầm mắng họ Quyền vô nhân đạo. 

Kết hôn thôi mà, tại sao phải mang giày cao như vậy! 

Dáng người thướt tha, phô bày vẻ lay động lòng người cho ai xem? Bà nó chứ. Nói trắng ra là còn không phải vì phối hợp với chiều cao của anh ta sao, kết quả làm cô phải chịu tội như vậy, anh ta thì nửa điểm đồng tình cũng không có. 

“Tân nương, một mình trốn tới nơi này?”

Giọng nói thanh lãnh u ám của người đàn ông vang lên, khiến cô hoảng sợ khẽ run, theo bản năng ngẩng đầu lên. Ánh mắt nhìn đến, hình ảnh người đàn ông thân hình cao lớn xuất hiện, một bàn tay đút trong túi quần âu phục, mày khẽ nhíu, phảng phất tâm tình không tốt. 

Nghiêm Chiến? 

Trong lòng giật mình, Chiêm Sắc không kịp nghĩ tại sao anh ta lại ở đây, nhìn bản thân hiện tại tạo hình cùng động tác bất nhã, trên mặt ngượng ngùng, nhanh chóng buông váy xuống, chân từ trên bồn hoa đặt xuống phía dưới, nhanh chóng mang lại đôi giày cao gót vừa mới oán hận thâm sâu, cô đứng dậy, mỉm cười tạm biệt với anh ta. 

“Nghiêm tổng cũng ở chỗ này sao? À, vừa rồi tôi uống nhiều hai ly, hơi say nên mới ra đây hít thở không khí.” 

Nói xong, cô nhấc chân muốn đi. 

“Chiêm lão sư, hôm nay cô vui vẻ đến vậy sao?” 

Giọng nói của người đàn ông có chút trầm thấp, không cao không thấp, lại vừa lúc đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Chiêm Sắc. Cô vui vẻ sao? Không tính là vui vẻ, cũng không tính là không vui. 

Nhưng chuyện này liên quan gì đến anh ta? 

Trong lòng suy nghĩ, cô quay mặt lại, nhìn Nghiêm Chiến khách khí cười cười: “Cảm ơn Nghiêm tổng đã quan tâm. Kết hôn là việc lớn quan trọng nhất một đời của người phụ nữ, tại sao tôi lại không vui?! Haha, cái đó, tôi đi vào trước. Nghiêm tổng, gặp lại sau.” 

Vốn định đi qua người anh ta, không ngờ Nghiêm Chiến lại đột ngột bắt lấy cổ tay của cô. 

“Chiêm lão sư, tôi cảm thấy sắc mặt của cô không tốt lắm?” 

“Có sao?” Cẩn thận rút tay về, Chiêm Sắc sờ sờ mặt, “À, đại khái do quá mệt mỏi thôi. Kết hôn dày vò người ta quá sức. Chỉ là lúc này cổ chân hơi đau… Nếu không tôi cũng sẽ không ở chỗ này lười biếng.” 

Nghiêm Chiến nhíu mày, nhìn cô bình tĩnh tươi cười, lại không cười. 

“Chiêm lão sư, cô đáng được quý trọng hơn.” 

Quý trọng hơn? Trong lòng Chiêm Sắc đoán, chẳng lẽ mọi người đều đã nhìn ra, cô không phải người phụ nữ mà Quyền Thiếu Hoàng luôn tâm tâm niệm niệm? Trời ơi! Hai người bọn họ biểu hiện rõ ràng như vậy ư? Đối diện với ánh mắt của Nghiêm Chiến, Chiêm Sắc có loại bị người khác nhìn thấu, mà trái tim của bản thân, lại càng giống như bị người khác ném vào trong chảo dầu, dày vò đến không được, nhưng lại không thể kêu lên đau đớn.

Bất đắc dĩ, cô tránh không đáp, chỉ mỉm cười. 

“Nghiêm tổng, tôi thật sự phải đi. Mất công Thiếu Hoàng không tìm thấy tôi sẽ sốt ruột.” 

Cô đã nói tới mức này, theo lý Nghiêm Chiến không nên có động tác gì mới đúng, nhưng thái độ của anh ta lại đột nhiên cường ngạnh, nghiêng người chắn trước mặt cô, ánh mắt dưới ánh đèn lóe sáng, ngôn từ cũng khẩn thiết vô cùng. 

“Chiêm lão sư, tôi không có ý khác. Có phải cô có điều gì khó xử, không có cách giải quyết… Có lẽ Nghiêm mỗ có thể giúp được cô.” 

Hơi nhíu mày một chút, Chiêm Sắc nhìn anh ta, thu lại nụ cười trên mặt. 

“Nghiêm tổng nói lời này là có ý gì? Tại sao tôi nghe không hiểu?” 

Ánh mắt lạnh lẽo của Nghiêm Chiến hơi lóe lên, nhìn cô, ánh mắt lại nhiều hơn một tầng ánh sáng khó nói. 

“Ý trên mặt chữ. Chiêm lão sư có gì cần trợ giúp, cứ việc tìm tôi.” 

Nói xong, anh ta nghĩ nghĩ, lại giơ tay móc một tấm danh thiếp ra đứa tới, kéo tay Chiêm Sắc nhét vào lòng bàn tay cô, thần sắc thận trọng thêm vài phần, giọng điệu giống như thật sự đã biết cái gì: “Nhớ kỹ, mặc kệ chuyện gì, đều có thể.” 

Lòng bàn tay nắm lại, Chiêm Sắc nhìn nhìn danh thiếp, cong cong môi. 

“Vậy, cảm ơn Nghiêm tổng!” 

Xã giao trong sân xã giao cô không hiểu lắm, chỉ là đưa danh thiếp cho cô, cũng không tính là hành vi quá phận, nếu cô không biết xấu hổ nói không cần, ngược lại có chút thất lễ. Đương nhiên, đến tột cùng Nghiêm Chiến có tâm tư gì cô cũng không rõ lắm, chỉ đoán được đại khái, hoặc là bởi vì buổi khiêu vũ lần trước kia, bản thân không cẩn thận lọt vào mắt vị Nghiêm tổng này… 

Lại một người đàn ông trong nóng ngoài lạnh. 

Chẳng qua, chính là Sắc à! Không cần để tâm. 

Trong lòng cười lạnh, cô cầm danh thiếp, lễ phép mỉm cười một chút, xoay người hướng về phía yến hội. 

Nhưng chuyện ngoài ý muốn lại xuất hiện. 

Không biết là do gót giày của cô quá cao, hay là do làn váy ‘yến yến với phi’ quá dài, dù sao ngay lúc cô xoay người, bước chân cùng làn váy phối hợp không tốt lắm —— gót giày giẫm lên trên làn váy, không thể đứng vững, đáng thương cho thân cô, liền té sấp về phía trước. 

Xong rồi!

Cô đang chuẩn bị xấu mặt, trên eo chợt căng chặt, cả người liền rơi vào trong lồng ngực Nghiêm Chiến cùng một mùi hương thoang thoảng. 

Mẹ kiếp! Sau khi hồi thần, cô thật muốn chửi má nó. 

Tình tiết này cũng quá cẩu huyết đi? Nếu không phải bản thân cô trong lòng hiểu rõ, đoán chừng cô cũng sẽ hoài nghi một màn ngã như vậy là thủ đoạn cố ý dùng để câu dẫn đàn ông. 

Xấu hổ ngẩng đầu lên, thân thể cô còn chưa đứng vững liền duỗi tay đẩy anh ta ra. 

“Ngại quá, đi không vững ——” 

Thân thể yêu kiều mềm mại của phụ nữ lại lần nữa rơi vào trong lồng ngực, Nghiêm Chiến rung động, tay không tự chủ được nắm thật chặt, có chút luyến tiếc buông ra. 

“Chiêm lão sư, cô không sao chứ?” 

Nghiêm Chiến cao lớn, mạnh mẽ áp tới, hơn nữa quá thân cận mà dựa vào cô, hơi thở ấm áp phả đến, giống như dừng ở trên đỉnh đầu của cô. Cảm giác kia làm thân thể Chiêm Sắc càng thêm cứng đờ. Đang muốn đứng thẳng người lên, nhưng Nghiêm Chiến lại bừng tỉnh vị giác, ánh mắt thẳng băng nhìn cô, một đôi cánh tay ôm đến thân mật, không mạo phạm cô, lại cũng quên mất buông ra. 

Tiếp xúc thân mật như vậy khiến khuôn mặt nhỏ vốn đã uống chút rượu của Chiêm Sắc càng nóng bỏng một mảnh. 

“Nghiêm tổng, phiền anh ——” 

Hai chữ ‘buông tay’ còn chưa kịp nói ra, một tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo liền thay cô nói. 

“Buông cô ấy ra!” 

Bốn chữ, rất nhanh đã phá tan không khí! 

Gần như là vừa dứt lời, thân thể cao lớn lạnh lùng của Quyền Thiếu Hoàng đã vọt tới trước mặt, một tay kéo Chiêm Sắc trở về, chiếm hữu ôm ở trong ngực, một ánh mắt nặng nề âm khí lạnh lùng quét về phía Nghiêm Chiến. 

“Nghiêm tổng không ở bên trong uống rượu, lại thích đi dạo khắp nơi?” 

Tim cô run rẩy, Chiêm Sắc cảm giác được người đàn ông này đang rất tức giận. Trong lòng hiểu rõ khẳng định anh đã hiểu lầm, không chừng còn muốn cắn một phát trên người cô. Nhưng cô không biết nên giải thích như thế nào, đành dứt khoát không mở miệng.

So với biểu hiện của cô, Nghiêm Chiến lại sửng sốt không quá một giây đã bình tĩnh lại, ánh mắt thanh lãnh nhìn thẳng Quyền Thiếu Hoàng, khóe môi tạo ra một vẻ mặt với thái độ bình tĩnh: “Vừa rồi cô ấy trượt chân, tôi thuận tay đỡ cô ấy thôi. Thiếu Hoàng, cậu hiểu lầm rồi.” 

Trào phúng hừ một cái, Quyền Thiếu Hoàng nhìn anh ta, đột nhiên cười: “Nghiêm tổng, cậu suy nghĩ nhiều quá nhỉ? Tôi có nói gì sao?” 

Nghiêm Chiến cười nhạt: “Không hiểu lầm thì tốt. Nghiêm mỗ đi trước một bước, hẹn gặp lại!” 

Khách khí nói xong, Nghiêm Chiến lén nhìn Chiêm Sắc một cái liền rời đi trước. Nhưng cảm giác được trên người họ Quyền truyền đến khí lạnh, trong lòng Chiêm Sắc lại không bình tĩnh nổi. 

“Quyền Thiếu Hoàng, chúng ta… Vào đi?” 

“Chiêm Tiểu Yêu…” 

Nhéo eo cô, người đàn ông thấp giọng gọi cô một tiếng, lại không nói tiếp, chỉ là đôi mắt nhìn cô chằm chằm. 

Trong lòng Chiêm Sắc hơi chột dạ, trên sống lưng lạnh lẽo cứng đờ một chút. 

“Nhìn tôi làm gì? Đi thôi, đừng nói ở đây.” 

Hầu kết giật giật, Quyền Thiếu Hoàng nâng cằm cô lên. Thấy đôi mắt cô đảo không ngừng, thỉnh thoảng nhìn đông nhìn tây, tròng mắt chuyển động khắp nơi, trong lòng hiểu rõ cô đang bất an, không ngờ lại nở nụ cười khác thường.

“Cô nhóc, biết sợ rồi?” 

“Tôi không làm chuyện trái với lương tâm, tôi sợ cái gì?” 

Một bàn tay ôm eo cô, một bàn tay nâng cằm cô lên, Quyền Thiếu Hoàng duy trì tư thế đùa giỡn kinh điển khoảng mười giây, mới thấp giọng than thở một tiếng, chung quy cũng buông tay ra, duỗi tay nhẹ ôm cô vào trong ngực, không hề xáo động vì chuyện mới nhìn thấy vừa rồi. 

“Mệt không?” 

Mẹ kiếp! Trong lòng oán hận, Chiêm Sắc không khỏi lảng tránh ánh mắt. 

“Anh nói xem có mệt không? Kết hôn đúng là không phải chuyện người làm.” 

Buồn cười nhìn cô, Quyền Thiếu Hoàng vuốt mũi cô, đột nhiên giống như nghĩ tới cái gì, nhướng mày, cúi đầu xuống, áp sát vào tai cô, tinh tế gặm mấy cái, giọng nói đầy mùi rượu, từ tính, khàn khàn, mềm mại làm tim phát run. 

“Chiêm Tiểu Yêu, hai ta trốn đi?”

“Trốn?!” Chiêm Sắc không thể hiểu được, nhất thời không thể lý giải. 

“Đúng vậy, trốn!” Người đàn ông vỗ về khuôn mặt nhỏ kiều nộn của cô, bị xúc cảm kia làm cho lòng ngứa ngáy. 

Nhưng Chiêm Sắc càng thêm khó hiểu: “Anh muốn làm gì?” 

Người đàn ông cười như không cười nhìn cô, cúi đầu, lại nói với cô một câu: “Mang em đi yêu đương vụng trộm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.