Lúc rời khỏi biệt thự Cẩm Sơn, bầu trời u ám ảm đạm, đây rõ ràng là sự báo hiệu cho một cơn giông bão sắp đến.
Hôm nay trước khi ra ngoài, Chiêm Sắc đã cố ý trang điểm.
Chiến đấu với phụ nữ, nhất định phải mạnh mẽ và xinh đẹp.
Nhưng vì để phù hợp với khí chất thường ngày của bản thân, cô vẫn không có thói quen sử dụng những thứ xa xỉ. Trên người mặc một chiếc váy ôm liền thân màu nhạt, với những đường cong gợi cảm mà phóng khoáng. Đây là một trong những chiếc váy mà Quyền Thiếu Hoàng dặn Tôn Thanh đặt mua thay cô.
Mặt khác, vì để che đi dấu hôn trên cổ, cô đã chọn một chiếc khăn lụa mỏng và buộc lại. Trang điểm nhẹ nhàng, xử lý sơ qua, đôi mắt long lanh ngấn nước, trẻ trung xinh đẹp, vẻ đẹp lung linh tinh xảo của đại mỹ nhân hiện ra trước mắt.
“Chiêm lão sư, hôm nay cô ăn mặc thật sự rất đẹp đó. Cô í mà, mỗi ngày đều phải sửa soạn như vậy, tôi nhìn thấy dấu hôn rồi, xem chừng khăn lụa cũng không che được.” Tôn Thanh lái xe, nhìn cô ở ghế phụ bên cạnh, vui vẻ trêu chọc.
“……”
Đối mặt với loại đề tài cầm thú như thế này, Chiêm Sắc không có lời gì để nói.
Tôn Thanh tiếp tục, “Tôi nghĩ cũng được đấy, dù sao cô cũng nhàn rỗi, không có việc gì thì chăm chút đi.”
“Thôi, lười.” Chiêm Sắc cười khẽ.
“Tôi có thể nhìn ra được, cô là một người lớn lên rất đẹp, muốn xấu cũng khó, đúng không?”
Chiêm Sắc cụp mắt, cười không trả lời, đang tự hỏi kế tiếp nên làm gì.
Tôn Thanh nhìn cô trầm ngâm, mím môi, nở nụ cười kì quái hỏi, “Chỉ là Chiêm lão sư à, tôi khá tò mò, cô cũng không phải đi hẹn hò, gặp mấy người phụ nữ thôi, cần gì phải ăn mặc đẹp đẽ như thế này?”
Cái này sao…
Đương nhiên là do học được.
Mỉm cười chớp mắt nhìn cô ấy, Chiêm Sắc khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm dòng xe cộ phía trước, giọng điệu thoải mái trả lời, “Cách để khiến người phụ nữ ghét cô phát điên, chính là cô phải xinh đẹp hơn cô ta.”
Hả…
Tôn Thanh giật giật khóe môi, quay mặt qua, nghiêm túc nhìn cô một lúc, rồi lại cười nói, “À! Người học tâm lý, đúng là không thể xem thường được. Chuyện gì cũng có thể nhìn thấu, làm người ta áp lực thật đó. Chiêm lão sư, cô không nhìn ra sao, tôi rất ghen tị với cô nha?”
Chiêm Sắc nhướng mày, không ngừng cười nói, “Cô ư? Không đâu.”
“Haha!” Tôn Thanh cười vui vẻ, “Chiêm lão sư, nghe nói cô biết xem tướng, cô có thể xem cho tôi không?”
Quay đầu qua, Chiêm Sắc nhìn Tôn Thanh, nhướng mày nhẹ, “Đều nói tướng mạo là do tâm mà sinh ra, vậy tuyệt đối là có đạo lý. Từ tướng mạo của cô có thể thấy được con người cô có tính cách hơi bảo thủ, thuộc kiểu người bằng lòng với hiện tại. Là người coi trọng nội hàm và hòa nhã, ngoài ra còn có tấm lòng hào hiệp trượng nghĩa, hành động một cách quả quyết và lý trí. Đối với tình yêu thì cố chấp, nhưng lại không dám dễ dàng tin tưởng tình yêu.”
“Haha! Đừng nói nữa, cũng khá chính xác đấy.”
Vẻ mặt Tôn Thanh đầy sùng bái, rõ ràng tin chắc bản thân đã gặp được một thần tiên đoán mệnh.
“Chiêm lão sư, lúc nào rảnh rỗi thì cô dạy tôi đi.”
“Nói bừa thôi, từ trước đến nay tôi chỉ tin vào điều tốt, không tin vào điều xấu.”
Hai người nhìn nhau cười, câu chuyện tiếp theo của họ là những đề tài thường thấy của phụ nữ. Chiếc xe rất nhanh đã chạy qua những đường phố rực rỡ ánh đèn của Thủ đô dưới sự điều khiển vững vàng của Tôn Thanh. Ước chừng mất khoảng 50 phút đồng hồ, cuối cùng dừng lại bên ngoài một KTV với một rừng cây lá rộng bao quanh, kết hợp đèn neon rực rỡ.
Tôn Thanh nhìn sắc mặt Chiêm Sắc, “Bây giờ chúng ta đi vào sao?”
Khẽ nhíu mày, Chiêm Sắc nhìn thời gian, suy tư trong chốc lát, nhẹ giọng nói, “Ngồi trong xe một lát đã, chờ bọn họ uống một lúc hẵng vào.”
Tôn Thanh chần chừ, không khỏi tò mò, “Sao cô biết cô ta nhất định sẽ uống rượu?”
“Tửu lượng của Ngải Mộ Nhiên không tệ, mỗi lần tụ hội đều sẽ uống vài ly, nếu Yến Dung qua lại thân thiết với cô ta, đều nói gần mực thì đen gần đèn thì sáng, tất nhiên cũng sẽ uống vài ly. Huống hồ——” Chú ý đến đèn neon ở bên ngoài bức tường của KTV, Chiêm Sắc nói chắc như đinh đóng cột, “Yến Dung là một cảnh sát, còn có cuộc sống ly hôn kéo dài, khiến lòng cô ta sinh hận, nói chung là nghiện rượu và thuốc lá.”
“Wow, cô siêu quá!”
Nhìn vẻ mặt sáng ngời đầy ngưỡng mộ của Tôn Thanh, Chiêm Sắc trầm mặc, ánh mắt kiên định nhìn cô ấy, vừa rồi chuẩn bị nhiều như vậy, bây giờ mới nói điều quan trọng.
“Tôn Thanh, cô ở chỗ này chờ tôi, một mình tôi đi vào.”
“Cái gì?” Ý cười của Tôn Thanh đã không còn, sửng sốt một giây, trực tiếp từ chối, “Việc này không được. Tứ gia đã dặn dò tôi không thể rời khỏi cô nửa giây. Cô đi vào một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì, tôi làm sao ăn nói với Tứ gia?”
Nghiêng người quay sang, Chiêm Sắc bình tĩnh nhìn Tôn Thanh chằm chằm, giọng điệu không cho phép từ chối.
“Cô không tin tôi?”
Tôn Thanh nhíu mày, lắc đầu nhẹ một cái. Tuy cô đã biết kế hoạch của Chiêm Sắc từ sớm, thật lòng mà nói thì cũng rất ổn, càng không có khả năng những người phụ nữ kia sẽ làm gì Chiêm Sắc khi ở nơi công cộng, nhưng cô làm sao có thể yên tâm đây?
“Chiêm Sắc, tôi tin tưởng cô, nhưng tôi nhất định phải vào trong cùng cô.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người phụ nữ giao nhau trong chốc lát, Chiêm Sắc chậm rãi kéo mở cửa xe, “Không phải tôi không cho cô vào cùng, mà là nếu cô ở đó, kế hoạch sẽ không có tác dụng. Cô yên tâm đi, điện thoại của tôi vẫn luôn mở, nếu cô không yên tâm thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nói đến đây, Chiêm Sắc đã bước xuống xe, vẫy tay với cô, xoay người đi vào bên trong.
Tôn Thanh nhíu mày, còn muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn bóng lưng thon gầy thẳng tắp của cô lại ngậm miệng, bất lực thở dài.
Tiếp đến, cô cầm thiết bị liên lạc không dây được lắp trong xe, dựa vào ánh đèn bên vệ đường chiếu rọi, cẩn thận giải thích cho người đàn ông ở đầu dây bên kia.
“Tứ gia, Chiêm lão sư vào trong một mình. Tôi không có cách nào thuyết phục được cô ấy.”
“Đã biết.”
Quyền Thiếu Hoàng không cảm xúc, nhàn nhạt nói hai chữ.
Lông mày của Tôn Thanh càng nhíu chặt, “Vậy bây giờ tôi phải làm gì?”
“Chờ đi.”
“Vâng.” Khi mệnh lệnh của người đàn ông kia vang lên, Tôn Thanh đáp lời, thiết bị liên lạc cũng nhanh chóng được tắt đi, quay đầu xe lại, tìm một chỗ đỗ xe rồi mới nhìn thoáng qua cánh cửa mạ vàng kia.
Xin lỗi Chiêm Sắc.
Cô không thể không báo cáo, thân là thành viên của tổ chức ZMI, cho dù có vài phần cảm tình với Chiêm Sắc, nhưng cô cũng không thể phản bội tổ chức, huống hồ, việc báo cáo này đối với Chiêm Sắc chỉ có lợi, không có hại. Có Tứ gia làm chủ tình hình, cô ấy có chỗ nào bị thiệt?
Tâm tình nặng nề, cô thật sự có chút hâm mộ Chiêm Sắc.
Chiêm Sắc nói cô ấy không tin vào tình yêu. Trước kia cô cũng không tin, nhưng khi nhìn thấy Tứ gia đối xử tốt với Chiêm Sắc, trong lòng cô nếu nói không có gợn sóng là giả, có người phụ nữ nào không mong chờ bạch mã hoàng tử sẽ đến cưới mình?
Giống như Chiêm Sắc, thật hạnh phúc.
Có một người đàn ông không có thời khắc nào là không bảo vệ cô ấy, thậm chí vì để cô ấy giữ gìn tôn nghiêm của mình, có thể làm phức tạp những chuyện vốn dĩ rất đơn giản lên, cũng không nói cho cô ấy biết những chuyện mà ngài ấy đã làm, cứ im lặng ở bên cạnh cô ấy, cũng không để cô ấy vì sự bảo vệ mà trở thành gánh nặng.
Để thay đổi một người đàn ông bình thường có lẽ rất dễ dàng, nhưng một người đàn ông hô mưa gọi gió như Tứ gia… Có thể đối xử với một người phụ nữ như vậy, rốt cuộc phải yêu sâu đậm tới mức nào?
Tôn Thanh nghĩ đến đây thì thở dài.
KTV có tên là “Kim Sắc Niên Hoa”.
Theo cách nói của Ellen, nó thật sự được coi như một địa điểm giải trí cao cấp ở Thủ đô. Nhưng Chiêm Sắc vừa đến gần đã thấy kiểu bài trí này tuyệt đối không dung tục giống như tên gọi. Nhìn từ bên ngoài cũng không có trang trí xa hoa thô tục, ngược lại cũng rất văn minh tinh tế, phảng phất như phong cách thủy mặc, quang cảnh nhìn cũng không tệ lắm.
Khi vừa bước vào, giọng hát cao vút da diết truyền đến bên tai.
Chưa kể việc kinh doanh còn khá tốt.
Những người thành phố hiện đại, hát không phải bài hát, mà là sự cô đơn. Hát cũng không phải giai điệu, mà là áp lực.
Trong lòng thầm nghĩ, cô nheo mắt để thích ứng với ánh sáng, điều chỉnh trạng thái trong lòng, sải bước uyển chuyển tìm đến vị trí mà Ellen đã đưa cho cô.
Sau khi cẩn thận phân biệt phương hướng, rất nhanh cô đã tìm được gian phòng bao được gọi là ‘Dạ Oanh’ kia. Đứng lại từ xa để lấy bình tĩnh, cô hít một hơi thật sâu, thu lại thần sắc, chậm rãi đi qua.
Ở cửa phòng bao, có một người phục vụ đang đứng.
Nhìn thấy cô, anh ta lịch sự hỏi, “Tiểu thư cô…”
Không đợi anh ta nói xong, Chiêm Sắc liếc mắt nhìn anh ta, hơi ngước cằm lên, cố tình kiêu ngạo ngắt lời anh ta, bất mãn nói: “Bạn tôi đang ở bên trong.”
Tiếp theo, không đợi người phục vụ kia có phản ứng, cô ngẩng đầu ưỡn ngực đầy vẻ kiêu căng rồi đẩy cánh tay nắm cửa đầy hoa văn ra.
Không phải cô cố ý bày ra điệu bộ kiêu ngạo, mà là cô hiểu rõ. Ở những nơi như thế này, cô mà đối xử lễ độ khách khí với họ, họ sẽ không đối xử với cô lễ phép lịch sự. Người tốt bị người khinh, người ác ai cũng sợ. Người có thái độ ác liệt mặc kệ đi đến nơi nào, làm việc gì thì cũng dễ dàng hơn rất nhiều so với người có thái độ tốt. Giống như Yến Dung và Ngải Mộ Nhiên ra ngoài vui chơi, đều là thái độ ngạo mạn khinh người vừa rồi của cô, đã thế vĩnh viễn chẳng bị ai hỏi đến.
Bởi vậy, vì để bớt rắc rối, cô đành mượn tạm cách hành xử của bọn họ.
Quả nhiên, người nọ sững người một lúc, lịch sự dang hai tay ra làm một động tác xin mời, sau đó bước sang một bên, không nói gì thêm.
Phòng bao này rất rộng, khi đẩy cửa ra chỉ là một căn phòng bên ngoài. Bước thêm vài bước mới nhìn thấy phía trước rất rộng rãi. Bên trong đặt bốn chiếc ghế sofa bọc da với chất liệu cực tốt, ghế rất lớn, chỗ tựa lưng rất cao, có vài người phụ nữ ăn mặc thời thượng đang ngồi ở đó.
Có người đang ca hát, có người đang uống rượu, có người đang nhỏ giọng trêu đùa, bàn trà trước ghế sofa bày biện đủ loại trái cây, thuốc lá, đồ ăn vặt, còn có rượu.
Mặc dù Chiêm Sắc đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, nhưng vừa bước chân vào vẫn bị kinh ngạc không thôi.
Cô hoàn toàn không ngờ, năm người phụ nữ ngồi trên sofa, ngoài hai gương mặt quen thuộc là Ngải Mộ Nhiên và Yến Dung ra, còn có một người phụ nữ khác.
—— Đỗ Hiểu Nhân!
Trái tim cô khẽ động, đại khái cô có thể đoán được, Đỗ Hiểu Nhân đã trở thành thân tín của Ngải Mộ Nhiên, buổi tối gọi người ra ca hát giải trí nên cũng gọi cô ta, không thể không nói, nịnh nọt rất giỏi.
Sửng sốt nửa giây, cô lập tức lấy lại tinh thần, nhìn những người phụ nữ trước mặt cô cũng đang tỏ ra ngạc nhiên, cô mỉm cười lễ phép chào hỏi, nhìn về phía Yến Dung với ánh mắt thân thiện.
“Xin chào cảnh đốc Yến. Tôi tìm cô có chút việc.”
Nhìn kẻ đột nhiên xâm nhập vào, sắc mặt của những người phụ nữ xinh đẹp trên ghế sofa rất khác nhau.
Ngải Mộ Nhiên ngẩn người, ngón tay khẽ nắm chặt lại, nhưng cũng không lên tiếng. Kể từ bữa tiệc tối hôm đó, tuy oán hận của cô ta đối với Chiêm Sắc càng sâu nhưng lá gan cũng nhỏ đi không ít, không dám làm gì cô một cách trắng trợn nữa.
Người xấu hổ nhất có lẽ là Đỗ Hiểu Nhân.
Hai tay cô ta xoắn xuýt, ngượng ngùng gọi một tiếng Chiêm Sắc, chen hai tay vào giữa hai chân, mí mắt khẽ rủ xuống, không hề hé răng. Về phần hai người phụ nữ với gương mặt xa lạ còn lại, ngoại trừ đáy mắt lóe lên chút kinh ngạc thì đều không có bất cứ cảm xúc dư thừa nào.