Trong lòng Chiêm Sắc lúng túng, cô dừng khoảng hai giây, chìm nghỉm trong âm thanh nhiệt liệt chào mừng của các đồng nghiệp.
Trên đường đi đến phòng hội nghị, nhìn đại mỹ nhân vừa sang trọng lại vừa tinh tế, cô yên lặng cảm thán thế giới này thật là cẩu huyết.
Cuộc họp gặp mặt kéo dài tầm nửa tiếng là kết thúc, quá trình diễn ra rất trôi chảy, cơ cấu nhân sự, giới thiệu nhân viên cũng không mất nhiều thời gian. Đại mỹ nữ kia nở một nụ cười nhàn nhạt, trên tai đeo một đôi bông tai Bvlgari sáng lấp lánh thu hút ánh nhìn người khác. Khí chất thanh lịch, ăn nói đĩnh đạc, cử chỉ đàng hoàng, mang theo phong thái vừa đoan trang vừa sang trọng.
Ngải Mộ Nhiên, 29 tuổi, nữ tiến sĩ du học Mỹ.
Đuôi mắt hơi nhếch lên, sống mũi hơi nhô, xương gò má khá cao…
Chiêm Sắc ngồi ở phía cuối, lặng lẽ phân tích tính cách của Ngải Mộ Nhiên, cũng không ngờ rằng cô ta lại kêu mình ở lại sau buổi họp.
“Chiêm lão sư phải không? Mời ngồi!”
Điều này khiến cô hơi bối rối không được tự nhiên. Nhưng sự chuyên nghiệp trong cô đã nói cho cô biết rằng nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương mới chính là cách tốt nhất. Hơn nữa, trước mặt người lạ mà tỏ vẻ lúng túng thì sẽ bị gây khó dễ.
“Chào cô! Sếp Ngải, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
“Ừm là thế này, tôi để ý thấy các thiết bị căn bản của sở không được tốt cho lắm, muốn nhờ cô một chút, nhìn các cô giống như người ở tổ đạo cụ được thuê về vậy. Đãi ngộ cùng phúc lợi của các cô thế nào?” Ngải Mộ Nhiên không nhanh không chậm mà trôi chảy nhìn cô cười hỏi.
Lăn lộn ở đây hơn hai tháng, tất nhiên là Chiêm Sắc có thể phân biệt được độ cong khóe môi của người khác mỗi khi cười.
Nhân viên tổ đạo cụ là một loại so sánh rất khách sáo.
Nếu đổi thành từ ngữ thông thường mà xã hội hay dùng đó chính là bốn chữ—nhân viên tạm thời.
Khóe miệng cong lên, cô cười cười, “Cảm ơn sở trưởng Ngải đã quan tâm, chúng tôi vẫn rất tốt.”
“Đừng khách khí.” Ngải Mộ Nhiên ngập ngừng một chút rồi lại cười hỏi: “Đúng rồi, Chiêm lão sư, ở trong sở có cô bé tên là Vệ Thác đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Vậy làm phiền Chiêm lão sư giúp đỡ cô bé ấy nhiều hơn một chút nhé.”
Học sinh của Sở Thiếu Giáo này chính là trẻ vị thành niên phạm pháp một cách đúng nghĩa, bọn họ được gọi là những thiếu niên sa đọa. Thông thường bọn họ có những hành động trái với pháp luật nhưng bởi vì còn là trẻ vị thành niên, chưa đủ tuổi để kết tội. Tất nhiên là họ sẽ không giống như tội phạm mất đi tự do hoàn toàn. Có hai lý do để đưa họ vào đây, thứ nhất là những thiếu niên phạm pháp không có người giám hộ do cơ quan an ninh đưa đến, thứ hai là do bố mẹ của họ không có cách nào dạy dỗ họ nữa nên mới tình nguyện đưa đến nơi này để giáo dục lại.
Vệ Thác thuộc vào thể loại thứ hai. Cô bé chính là học sinh mới nhập học vào tuần trước, điều kiện gia đình tương đối khá giả nhưng lại trộm cắp nhiều lần đến nghiện.
Sau khi suy nghĩ một vài giây, Chiêm Sắc lại mỉm cười.
“Sếp Ngải, đây là việc mà tôi phải làm. Tình huống của Vệ Thác thuộc vào phạm trù không thể kiểm soát được bản thân, về việc trộm cắp và trở thành nghiện, tôi đang tiến hành điều trị về mặt tâm lý đối với cô bé.”
“Cảm ơn.” Ngải Mộ Nhiên liếc nhìn cô rồi cười nói thêm “Vệ Thác là con của em chồng chị gái Thiếu Hoàng.”
Chậc chậc! Mối quan hệ này phức tạp thật đấy.
Dù sao thì cách nói chuyện “trong lời nói có ẩn ý” này của cô ta khiến Chiêm Sắc cực kỳ khó chịu, lỗ chân lông cũng mau chóng bị cô ta làm tắc nghẽn mất, cô cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa.
“Sếp Ngải, có chuyện gì cô cứ nói thẳng đi, không cần phải dài dòng như vậy đâu.”
“Chiêm lão sư không hổ là nghiên cứu tâm lý học, kiếm được miếng cơm nhờ vào việc xem tướng cho người.”
Ngải Mộ Nhiên nhún nhún vai, cứ hiển nhiên mà đem lời nói chân thật nhất của cô ra làm trò đùa. Thế nhưng sau khi ánh mắt của cô ta rơi vào chuỗi hạt ngọc bích thập bát tử lấp lánh trên tay Chiêm Sắc, thân thể ngay ngắn cứng đờ không ít, nụ cười cũng dần có chút không bình thường.
“Cô không thích hợp ở bên anh ấy.”
“Anh ấy?… Ai cơ?”
“Quyền Thiếu Hoàng.”
Tên của anh vừa lọt vào lỗ tai, trong lòng Chiêm Sắc đã nháo nhào cả lên, “Sếp Ngải à, trong chuyện này có chút hiểu lầm.”
“Chiêm lão sư!” Ánh mắt Ngải Mộ Nhiên lướt đến, trên mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ thở dài mà nói: “Nói sao nhỉ? Thật ra thì tôi không quan trọng chuyện hiểu lầm hay không hiểu lầm. Quan trọng là với tư cách một đồng nghiệp, tôi nhất định phải nhắc nhở cô. Dạng người như Quyền Thiếu Hoàng không phải cô muốn leo lên người là leo được đâu. Cuối cùng người thiệt thòi vẫn là cô thôi, cô hiểu không?”
Leo lên người anh ta?
Họ Quyền kia là gia súc à?!
Trong lòng cô thầm chửi người đàn ông hiểm ác đó, khóe môi Chiêm Sắc cong lên.
“Cảm ơn đã nhắc nhở. Sở trưởng, cô còn chuyện gì muốn nhắn nhủ không?”
“Hết rồi, hay là tối nay cùng ăn một bữa cơm nhé?”
Trong cùng một buổi tối liền bị hai người mời cơm, Chiêm Sắc lại không có tâm trạng, “Thật ngại quá, tôi có hẹn với bạn trai rồi.”
*
Khi Chiêm Sắc đến thì vẫn còn hơn một tiếng nữa mới đến 8 giờ, giờ hẹn với Chương Trung Khải. Lúc này cô đang đi đi lại lại bên ngoài tiệm cơm, cuối cùng cô vẫn quyết định bước vào một gian hàng cầm đồ, đem chuỗi ngọc bích thập bát tử đặt lên quầy.
“Ngọc từ thời phi tần nhà Thanh, mười tám viên ngọc dương chi bạch tử, đá quý được kết hợp tạo thành ngọc cùng với đầu phật và bảo tháp*. Nút buộc như chày vàng* Bối Vân*, hoa văn Filigree được chạm trổ trên đá quý, đá quý được trạm sâu như một góc của giọt nước, ngụ ý — phúc ở trước mắt. Cô gái à, chuỗi hạt này không tồi đâu.”
(*Đầu phật và bảo tháp: trên vòng tay chuỗi hạt phật giáo sẽ có một bảo tháp, để liên kết với các hạt khác trên vòng tay có ba mắt xích, phần thân riêng biệt của bảo tháp và ba mắt xích được gọi là đầu Phật.
*Chày vàng: “Lực lượng chày vàng phá tan bóng tối của quỷ giới, nước soi bóng đêm và đèn đỏ.” – Tề Kỷ.
*Bối Vân: đề cập đến một bộ phận quan trọng của ngọc trai thời nhà Thanh.)
Đồ cổ?! Không quan trọng.
Phi tần nhà Thanh?! Không quan trọng.
Phúc ở trước mắt?! Không đáng tin.
Bây giờ cô chỉ đang để ý đến giá cả ông chủ đưa ra —Mười vạn, vẫn là nên cầm đi thôi.
Thành thật mà nói lúc đầu mới nghe giá, cô muốn hết cả hồn.
Họ Quyền kia sao lại đưa cho cô một đồ vật quý giá như vậy? Quá kỳ quái rồi!
Nghĩ đi nghĩ lại, mặc dù đem đi cầm đồ không được phúc hậu cho lắm, nhưng trong nhà có trường hợp khẩn cấp nên cô cũng không còn cách nào khác. Hơn nữa cô nghĩ, khả năng gặp lại tên Quyền Tứ Gia kia cũng không cao, giữ nó lại còn có khả năng khiêu khích sở trưởng, có thể đem lại khó khăn cho cô. Kết quả là cô phải cắn răng đưa đồ vật đã gắn bó với mình trong mấy ngày qua để đi cầm cố với kỳ hạn sáu tháng.
Chuyện thiếu tiền ông chủ Vương, không cần phải phát sầu nữa.
Nhưng mà, cầm thẻ ngân hàng mới được chuyển vào vạn mười vạn nhân dân tệ thì trong lòng cô vẫn có cảm giác mất mát.
Quả nhiên cho dù là đồ vật không có sự sống, ở chung lâu vẫn sẽ có cảm tình.
*
Bầu trời đã tối sầm lại, đèn đường bên ngoài quán ăn đã sáng lên, thân hình cao to của Chương Trung Khải dựa vào phía trên cây cột. Nét mặt mang theo phong độ của người tri thức, ánh mắt thản nhiên trong suốt, nụ cười ôn hòa ấm áp. Mặc dù tướng mạo không mấy xuất chúng nhưng lại khiến người khác cảm thấy thanh tú và nho nhã, như cơn gió nhẹ nhàng thổi qua bầu trời có vầng trăng nhu hòa, phảng phất như một vị công tử tao nhã bước ra từ một chiếc sách cổ, thực tại chắc chắn không thể nào tả được.
Chiêm Sắc mỉm cười tiến đến, “Đàn anh, để anh đợi lâu rồi.”
Cô cười một tiếng, Chương Trung Khải giống như một nhà ảo thuật mà móc ra một đóa hoa hồng đỏ rực từ phía sau.
“Sắc Sắc, tặng em.”
Cô ngẩn người, đưa tay ra nhận rồi ngửi một cái, “Tặng hoa? Nhập vai nhanh như vậy sao?”
“Tất nhiên phải thế rồi.” Đưa tay xoa mái tóc cô, Chương Trung Khải cười khẽ.
Hai người chọn vị trí ngồi bên cạnh cửa sổ, ánh đèn ngoài đường hắt vào gương mặt, Radio phát một bản nhạc nào đó. Ở trước mặt anh, Chiêm Sắc nói chuyện không cần quá cẩn trọng, sau một hồi liền kể hết cho anh nghe chuyện gần đây.
Chương Trung Khải nghe xong, trầm mặc hai giây, chân mày nhíu chặt lại, “Sắc Sắc, quan chức cả ngày ra oai tham nhũng, khinh rẻ người khác, thật ra so với chúng ta càng đáng thương hơn. Bọn họ trên sân thì làm dáng, dưới sân thì uy danh. Khắp nơi đều lợi dụng quyền hành làm vũ khí để có cảm giác tồn tại, nhưng trong lòng bọn họ lại cực kỳ sợ hãi khác hẳn vẻ bề ngoài…Bởi vì, ngoại trừ quyền lực trong giới hạn ra thì bọn họ không có gì ngoài hai bàn tay trắng.”
“Ôi, đàn anh quả nhiên vẫn là đàn anh, anh vẫn là người giỏi nhất trong chuyện phân tích người khác!”
Đối với những lời phân tích này của anh có tác dụng an ủi rất lớn, Chiêm Sắc nghiêng đầu mỉm cười, nhìn về phía anh giơ ngón tay cái lên.
Chương Trung Khải híp mắt, đột nhiên nghiêm túc nói, “Sắc Sắc, anh có vấn đề này muốn nói với em.”
“Hả? Vâng!”
“Em vẫn chưa lấy chồng, anh vẫn chưa lập gia đình. Tuổi tác của hai ta cũng không còn nhỏ, hay là chúng ta cùng nhau sống qua ngày?”
‘Vèo vèo’ một tiếng, suýt chút nữa miếng cơm trong miệng Chiêm Sắc đã phun ra ngoài, cô bị sặc đến mức phải ho khan vài tiếng, mời vừa bị sặc nên mặt cô đỏ bừng, cô khoát tay cười nói, “Gì vậy đàn anh, anh đùa hơi quá rồi đó?”
“Anh nghiêm túc đấy, đã suy nghĩ rất lâu rồi.”
Ánh mắt anh chăm chú mà nóng bỏng, gương mặt đầy thành ý, lúc này mang dáng vẻ yên tĩnh khiến người khác an lòng. Sững sờ một giây, Chiêm Sắc lại cảm thấy buồn cười, “Thôi đi, chúng ta đã quá quen thuộc rồi, không dễ dàng đâu. Anh ở trong trường học tìm đại một cô gái cũng đã dễ nhìn hơn em rồi.”
“Một giáo sư nghèo như anh, làm gì có cô gái nào để ý chứ?”
Đều là những người có nguồn gốc tỉnh ngoài như nhau, ít nhiều gì cũng thấu hiểu về nỗi khổ trong lòng cùng những điều bất đắc dĩ. Tất nhiên là cô hiểu được những lời của Chương Trung Khải. Cùng thành phố nhưng không cùng quê quán, có tiền lương nhưng lại không mua nổi một căn nhà. Đã là thế kỷ thứ 21 rồi mà hoạt động sinh hoạt vẫn còn như ở thế kỉ 20 vậy, huống chi Chương Trung Khải anh ấy còn là một cô nhi.
Chiêm Sắc trầm mặc cúi đầu dùng bữa.
Đã nhiều năm như thế, cũng không phải là cô không có ý định đi tìm một người bạn trai. Nhưng đến lúc có một người nào đó theo đuổi cô, thì dũng khí của cô khó mà có được một chút, đều bị một gáo nước lạnh từ đáy lòng dội vào khiến cô cảm thấy trống trải.
Một lúc sau ——
Đột nhiên cô ngẩng đầu lên, nửa thật nửa đùa nghiêm túc hỏi, “Anh không ngại tâm lý của em có một tòa mồ mả sao?”
Lời của cô không đầu cũng không đuôi, nhưng anh chỉ nhăn mày một chút rồi nhìn cô nghiêm túc nói, “Đừng lo, anh sẽ thường xuyên cúng bái, giúp hắn sớm ngày lên miền cực lạc.”
Cô cúi đầu khép mi suy nghĩ một hồi lâu rồi đột nhiên sảng khoái cười một tiếng.
“Hay là để em suy nghĩ một chút?!”
Cười một cái, tâm tình lại sáng sủa lên không ít.
Cuộc sống không lường trước được điều gì, cũng không thể nào chắc chắn được anh ấy có đúng là bạch mã hoàng tử cứu khổ cuộc đời của mình hay không? Chí ít thì ở chung với anh ấy, nói chuyện phiếm cũng thú vị, thoải mái ăn nói, có cảm giác tự tại, trong lòng an tâm, anh ấy lại đồng ý chăm sóc cô. Còn về phần tình yêu, về sau cũng có thể từ từ bồi dưỡng nhỉ?
“Được, em muốn suy nghĩ bao lâu cũng được, anh sẽ chờ em.”
Khóe miệng Chương Trung Khải nồng đậm ý cười, đưa tay ra lau khóe miệng cô.
Trong lòng cô run rẩy một chút, Chiêm Sắc nhìn anh cười cười nhưng tim lại không hề thấy rung động.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Bình tĩnh được có nghĩa hoàn toàn không giống cảm xúc yêu đương.
“Ting ——ting ——ting”
Âm báo tin nhắn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô, cô tiện tay cầm điện thoại trong túi xách để lên bàn, đưa tay mở khóa điện thoại.
Liếc mắt một cái, sắc mặt của cô liền thay đổi.
Là một đoạn tin nhắn đến từ một số điện thoại lạ.
Nhưng mà, phong cách hành văn mạnh mẽ bá đạo trong đoạn tin nhắn, nồng đậm hàm ý không thể cự tuyệt.
“Trong ba phút nữa đến đây! Nếu không, cô hiểu thủ đoạn của tôi rồi chứ?”