Quán Rượu Cát Tường

Chương 6-2



Edit: Yuuki  ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ

Nàng vừa mừng vừa ngạc nhiên, rồi lại đồng thời khó hiểu nhìn hắn: “Huynh có kẹo?”

Nhưng đêm khuya thế này, huynh thật sự bảo Tình Nhi đi ra đường mua kẹo ư?

Cây quạt nhẹ lay động, Hách Liên Kỳ ho nhẹ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú có một rặng mây hồng cực khả nghi: “Ta vừa mới phát hiện được ở trong túi áo…”

“Huynh rất thích ăn kẹo? Thậm chí trong người còn mang theo sao?” Mạc Tầm tò mò chớp mắt mấy cái hỏi. Không ngờ một đại nam nhân như vậy, lại thích ăn kẹo đến mức này, thật sự không thể ngờ được.

Đương nhiên không. Hắn mang kẹo theo, dĩ nhiên là vì nàng.

Kẹo này chính là độc nhất vô nhị do hắn đặc chế, dùng hương vị trái cây tự nhiên và một số thảo dược dưỡng thai, an thai chế tạo thành, còn hơn nói nó là kẹo, không bằng nói là một viên thuốc đông y, chẳng qua ăn nó sẽ có vị ngọt, vào miệng thì tan ra, bởi vì trong đó có thêm một loại nguyên liệu xuất thân từ quan ngoại, chính là đường trắng cực kỳ trân quý.

Kẹo này, độc nhất vô nhị, là hắn đặc biệt tạo ra vì nàng, cho dù Tình Nhi đi khắp nước Thiên Nghiệp, cũng tuyệt đối không tìm thấy loại kẹo nào như vậy, nhưng, về điểm này, hắn cũng không muốn nói cho nàng biết.

“Ừ, cứ xem như là thích đi.” Để nàng nghĩ hắn thích ăn kẹo cũng tốt, dù sao còn hơn so với để nàng biết hắn đặc biệt làm kẹo vì nàng còn cố ý sai Tình Nhi đi?

Mạc Tầm mỉm cười ngọt ngào, thấy vẻ mặt lúng túng của hắn, lại cho rằng hắn bị nàng phát hiện thích ăn kẹo mà ngượng ngùng, dứt khoát chuyển đề tài…

“Cục cưng có khỏe không?” Cổ đại không thể so được với hiện đại, có máy siêu âm có thể nhìn thấy mặt mũi giới tính của em bé có khỏe mạnh không, điều này làm cho nàng rất khó để không lo lắng, chỉ có thể sống vui vẻ mỗi ngày, hy vọng tâm tình của mình thật tốt có thể làm cho cục cưng trong bụng lớn lên thật vui vẻ.

“Cục cưng?” Hắn không hiểu nhìn nàng.

“Chính là bé con.” Nàng cúi đầu, vẻ mặt ôn nhu sờ sờ bụng nhỏ của mình: “Nó khỏe chứ? Nhìn ra được là nam hay nữ không?”

“Nó khỏe lắm. Mặc kệ là nam hay nữ, ta đều thích, cho nên, nàng không cần để ý đứa bé là nam hay nữ, chỉ cần chăm sóc cho mình thật tốt.”

Nàng nở nụ cười: “Ta nghĩ huynh muốn một bé gái đấy! Diêm bảo chủ nói, huynh rất muốn làm phụ thân của đứa bé nhà hắn, nếu là như thế, cũng chỉ có thể sinh một bé gái mới hoàn thành ước mơ của huynh, không phải sao?”

Hách Liên Kỳ thản nhiên ngước mắt: “Ta nói, mặc kệ là nam hay nữ ta đều thích.”

Tuy rằng, đứa bé của Diêm gia kia quả thực rất có duyên với hắn.

Tuy rằng, hắn khát khao muốn có một đứa con cũng đều là vì nguyên do đứa nhỏ kia thật sự rất đáng yêu, hắn thậm chí vì vậy mà với nàng, không, là ký kết khế ước với Lãng Minh Nguyệt, chỉ vì muốn có một đứa con.

Nhưng mắt hắn yên lặng dừng trên khuôn mặt của nữ nhân trước mắt, khóe môi nàng vẫn lộ vẻ cười, rõ ràng sợ hắn sẽ thất vọng, lại cứ cười vui vẻ và kiên cường đến như vậy, tựa như mấy tháng này nàng vì việc buôn bán của mình mà phải vật lộn đọ sức, kiên nhẫn cùng một loại vui vẻ không rõ, làm hắn lộ vẻ xúc động.

Nàng, lai lịch không rõ, lại càng ngày càng hấp dẫn ánh mắt của hắn.

Hắn từng nghĩ rằng đây không phải là Lãng Minh Nguyệt, trên người nàng có lẽ cất giấu một âm mưu lớn, là vì năng lực của hắn không thể biết trước để kịp nắm trong tay, nhưng về sau quan sát, hắn phát hiện hắn không thể nắm trong tay căn bản không phải là nàng, mà là tim hắn càng ngày càng hướng về phía nàng.

Ở trước mặt Vô Mộng, nàng chân thực như vậy, không hề che dấu cử chỉ thân phận, khiến nàng lộ ra phần chân thực nhất của mình, mà không cần đóng giả thành Lãng Minh Nguyệt này.

Ở trước mặt Hách Liên Kỳ hắn, nàng miễn cưỡng tươi cười, lại thích giả vờ kiên cường. Rõ ràng là oán hắn trách hắn, lại không hề đề cập tới chuyện mấy tháng nay hắn chưa bao giờ đến xem nàng, càng như là đã quên rằng nàng từng kiên định cự tuyệt hắn hôn môi cùng đụng vào nàng.

Dịu dàng như vậy, mang theo mỉm cười, tựa như mỗi ngày đều đối mặt với hắn lơ là bình thường như vậy.

“Ta hy vọng nó là một bé gái.” Nàng lại mỉm cười, thành tâm hy vọng có thể hoàn thành ước muốn của hắn.

Nụ cười của nàng, vui vẻ lại chân thành tha thiết, lúc nhìn vào mắt hắn thì hơi ngượng ngùng cùng lấy lòng, đáy mắt còn có chút hơi nước.

Không nhịn được, hắn vươn tay xoa nhẹ hai gò má của nàng, nàng rõ ràng chấn động, lại không lùi lại, tim đập loạn thình thịch.

Nàng không né ra, cũng không nói không, chỉ hé ra khuôn mặt đỏ hồng, rõ ràng là thẹn thùng.

Hắn tiến sát đến, cực nhẹ cực nhẹ hôn nàng, dùng lưỡi của hắn khẽ liếm môi trên của nàng, lại chậm rãi khẽ cắn vào môi dưới của nàng, ma sát lẫn nhau.

Hơi thở trộn lẫn với nhau, nàng lại cảm thấy choáng váng, chỉ có điều lúc này đây khác với trước kia, đây là một loại khát vọng cùng kích thích.

Hắn đang trêu chọc nàng.

Cũng đang hành hạ nàng.

Là đang trả thù nàng trước kia rời nhà cự tuyệt hắn đụng chạm và hôn môi sao?

Nàng mở to mắt nhìn hắn gần trong gang tấc, mũi đều tràn ngập mùi hương của hắn…Mùi hương có chút quen thuộc, mùi hương cũng đã lâu… Giống như là đã từng ngửi thấy trên người của một người khác… Mùi hương dễ chịu tươi mát lại làm cho người ta cảm thấy thoải mái cùng lưu luyến…

Nàng bỗng dưng nhớ tới cái gì, đưa tay đẩy hắn ra…

“Ngươi…” Là ai? Nàng thiếu chút nữa đã thốt ra. Tuy rằng nam nhân này đã lên giường với nàng hơn một lần, nhưng đó đã là chuyện của mấy tháng trước, nàng không đến mức quen thuộc với mùi hương này như vậy, hơn nữa, mùi hương này gần đây hình như nàng luôn ngửi thấy… Là nàng quá nhạy cảm sao?

“Làm sao vậy?” Hách Liên Kỳ lại bị nữ nhân này cự tuyệt với mình một lần nữa, cảm thấy hơi hơi kinh ngạc cùng mê muội.

Nàng, rõ ràng là khát vọng hắn, vì sao lại đột nhiên đẩy hắn ra?

Mạc Tầm lắc đầu, không biết nên nói như thế nào, không chớp mắt nhìn vào mắt hắn, như là muốn xác định cái gì…

Hách Liên Kỳ dời mắt trước, đứng dậy.

Nàng đưa tay giữ chặt áo khoác của hắn: “Hách Liên Kỳ… Huynh đang tức giận sao?”

Hắn quay đầu lại cười: “Vì sao ta phải tức giận?”

“Không phải là ta chán ghét huynh hôn ta…Ta chỉ là, vừa rồi có chút bị dọa cho giật mình… “Nàng thử giải thích, rồi lại không biết nên nói từ đâu.

Dọa cho giật mình? Nàng dám tán thưởng nụ hôn của hắn như thế.

Hách Liên Kỳ nhíu mày, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm nàng sợ hãi lần nào nữa.”

Đưa tay kéo tay nàng ra khỏi áo khoác của mình, hắn xoay người rời đi.

“Ta không có ý này!” Nàng lại kéo lấy áo khoác hắn lần nữa: “Ta không muốn huynh đi! Không phải huynh vừa tới sao? Đêm đã khuya, đêm nay huynh hãy ở lại đây đi… Ý của ta là sáng sớm ngày mai ta muốn đưa huynh đi tham quan quán rượu một chút, còn muốn tự tay pha một ấm trà lạnh cho huynh uống thử xem, ta không phải chỉ ý kia… Huynh  hiểu ý của ta chứ?”

Nàng càng nói mặt càng hồng, bởi vì cảm thấy bản thân mình hình như càng tô càng đen, ảo não muốn chết, nhưng trái lại tay kéo lấy áo khoác của hắn vẫn không buông ra, bởi vì thật tâm nàng không muốn hắn đi.

“Ta có hẹn với cô nương của Mẫu Đơn lâu.” Hắn đột nhiên lạnh lùng nói.

Hả? Sắc mặt Mạc Tầm trắng nhợt.

Hắn nói, Mẫu Đơn lâu?

Hắn đến Đô thành thì ra là vì tìm cô nương, đến đây chẳng qua chỉ là tiện thể đến xem nàng thôi sao?

“Có thể buông ra không? Không được can thiệp vào chuyện của nhau, đã quên?

Mạc Tầm nhìn hắn, chậm rãi buông tay ra.

Muốn cười, nhưng cười không được.

Muốn khóc, nhưng cũng không muốn khóc ở trước mặt hắn.

Liều mình dùng lực nắm chặt tay lại làm cho đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nàng không ngừng ra lệnh cho bản thân mình tuyệt đối không được khóc ở trước mặt hắn, nàng không cần đồng tình, cho dù nàng sẽ nhớ hắn đến chết, cũng tuyệt đối không muốn nhận một chút đồng tình nào.

“Một khi đã như vậy… Huynh đi thong thả.” Nàng ôn nhu nói.

Nằm xuống, nàng quay lưng nhắm mắt lại.

Nước mắt, rơi xuống, một chuỗi lại một chuỗi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.