Quan Sách

Chương 1025: Bất thình lình xảy ra chuyện!



Trần Kinh thị sát Ban Tuyên giáo.

Có Ủy viên thường vụ Thành ủy, Trưởng Ban Tuyên giáo Lâm Dĩ Nam, Ủy viên thường vụ, Trưởng ban thư ký Thành ủy Vương Kỳ Hoa đi cùng.

Ở trong hội nghị của Ban Tuyên giáo, Trần Kinh phê bình và đưa ra những dẫn chứng với những thiếu sót của công tác tuyên truyền trong giai đoạn gần đây.

Hắn nghiêm túc chỉ ra, công tác tuyên truyền ở Thành ủy vẫn luôn là một công tác trọng yếu trong các hoạt động quần chúng của Thành ủy. Như là thành tích công tác trên các phương diện ở Hoàn Thành, như là cần phải nắm và khống chế được con đường tuyên truyền, giữ quan hệ tốt đối với các bộ phận tuyên truyền ở các cấp trên và giới truyền thông, điều này là vô cùng quan trọng.

Trần Kinh chỉ ra, ở giai đoạn gần đây, do Hoàn Thành xảy ra một số vấn đề, lãnh đạo vẫn luôn chểnh mảng với công tác tuyên truyền, tinh thần làm việc của các đồng chí trong Ban Tuyên giáo thấp, tiêu cực chây lười, làm việc không chăm chỉ, các bộ phận không hợp tác cẩn thận, tất cả những vấn đề này tập trung tồn tại trong Ban Tuyên giáo hiện nay.

Trần Kinh nói rõ quan điểm, càng trong lúc khó khăn, càng không thể lơ là công tác tuyên truyền.

Bởi vì trên các ý nghĩa khác nhau mà nói, công tác tuyên truyền đại diện cho tinh thần của các giới trong xã hội ở Hoàn Thành, gặp phải bất kỳ khó khăn nào, không thể mất đi tinh thần, không thể mất ý chí.

Cho nên Trần Kinh yêu cầu, nhất định phải tăng cường công tác tuyên truyền, những người phụ trách có liên quan ở trong bộ phận, cần phải xem xét lại, nhất định phải nắm được toàn bộ phương án cải cách, cần phải lấy toàn cục diện mới để đối mặt với cục diện mới ở Hoàn Thành.

Sau khi hội nghị chấm dứt, Lâm Dĩ Nam cùng với Trần Kinh đi đến các bộ phận của Ban Tuyên giáo để thị sát.

Thị sát liên tục hơn một tiếng, sau khi kết thúc, Trần Kinh ở ban Tuyên giáo ăn cơm trưa.

Lúc ăn cơm trưa, Trần Kinh gọi Lâm Dĩ Nam đến bên cạnh mình, nghiêm khắc nói:
- Trưởng ban Lâm, hôm nay tôi phê bình công tác tuyên truyền, tôi thấy các đồng chí cán bộ của chúng ta có chút chống đối, có phải các anh cảm thấy không hài lòng với những điều tôi nói.

Lâm Dĩ Nam vội nói:
- Bí thư Trần, những điều anh nói đều là sự thực, là do chúng tôi vẫn chưa làm tốt, chúng tôi nhất định sẽ thay đổi!

Trần Kinh gật gật đầu nói:
- Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi tuyệt đối không xử oan các anh. Anh có thể vẫn chưa biết, mấy ngày hôm trước có hai vị phóng viên của Nhật báo Nam Phương của Tỉnh thành đến Hoàn Thành của chúng ta phỏng vấn, gặp phải tập kích bạo lực, hai bên đều bị thương!

Tôi liền cảm thấy kỳ quái, Ban Tuyên giáo của chúng ta là làm ăn gì không biết? Tại sao cơ quan truyền thông Thành ủy quan trọng như vậy đến Hoàn Thành, người của chúng ta còn không biết gì cả?

Càng đáng giận hơn là hoàn cảnh của Ban Tuyên giáo chúng ta từ bao giờ đã trở nên loạn như vậy?

Phóng viên của cơ quan truyền thông ở bên trên đến phỏng vấn, một lời không vừa ý liền động thủ, hơn nữa còn đánh úp nữa, đập vỡ thiết bị của người khác, anh nói xem, chuyện này tồi tệ bao nhiêu?

Đây đều là do chúng ta không làm cẩn thận, không đi tìm hiểu chi tiết, đây là bài học kinh nghiệm!

Lâm Dĩ Nam biến sắc, ngẩn ngơ không nói lên lời.

Chuyện này anh ta thật sự không biết, hai phóng viên xảy ra chuyện ở Tẩu Mã Hà, chính quyền địa phương liền nghiêm khắc khống chế tin tức không cho tin tức lan truyền.

Mà hai vị phóng viên được thoát khỏi rắc rối, cũng là do Trần Kinh đích thân đến sắp xếp, trước mắt, tin tức đều được khống chế không cho báo ra bên ngoài.

Lâm Dĩ Nam biết, Trần Kinh chắc chắn không bịa đặt.

Hắn nói có chuyện này, vậy thì nhất định có chuyện này.

Nhật Báo Nam Phương?

Anh ta nghĩ đến tờ báo này, trong đầu anh ta liền phát

Phóng viên Nhật báo Nam Phương ở Hoàn Thành bị tập kích, đây không phải là đã động đến tổ ong vò vẽ rồi sao.

Lần này Hoàn Thành làm sao mới có thể đem chuyện này dẹp yên?

Nếu như chuyện này xử lý không tốt, Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn nhất định sẽ phẫn nộ, cuối cùng chính là Lâm Dĩ Nam hắn không biết làm việc, uy tín của toàn bộ bộ máy làm thế nào có thể giữ được?

Vừa nghĩ đến những chuyện này, trong lòng anh ta liền bất ổn không yên.

Mà Vương Kỳ Hoa ở một bên cũng chợt nghe được tin tức này, ông ta cũng buông đũa ở trên tay xuống, sắc mặt có chút khó coi.

Làm Trưởng ban thư ký Thành ủy, về phương diện tuyên truyền cũng là do ông ta là người chấp hành, xảy ra chuyện ông ta làm sao có thể trốn tránh được trách nhiệm được.

Ánh mắt Trần Kinh quét qua mặt hai người, vẫy vẫy tay nói:
- Được rồi, đưng bày ra thái độ như vậy nữa. Chuyện này tôi đã thỏa thuận cùng bên nhật báo Nam Phương rồi, tạm thời sẽ không có vấn đề gì nữa! Nhưng vụ án này, chúng ta phải đi giải quyết ngay lập tức.

Đối với Ban Tuyên giáo của chúng ta mà nói, đây là bài học giáo huấn lớn lao, chúng ta có thể không nhớ kỹ bài học kinh nghiệm này sao?

Lâm Dĩ Nam thở dài một hơi nói:
- Bí thư, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhớ bài học này. Chúng tôi sẽ chỉnh đốn lại ngay, tôi đảm bảo trong thời gian ngắn nhất, công tác tuyên truyền sẽ tiến bộ hơn trước kia rất nhiều, sẽ không khiến cho các vị lãnh đạo Thành ủy phiền phức.

Vương Kỳ Hoa ở bên cạnh thờ ơ lạnh nhạt, trong lòng nổi lên rất nhiều suy nghĩ.

Trần Kinh làm việc lúc nào cũng luôn rõ ràng, hơn nữa còn nhanh gọn.

Cũng giống như lần thị sát Ban tuyên giáo hôm nay, biểu hiện của hắn ở trên hội nghị vô cùng nghiêm khắc, trong lòng Vương Kỳ Hoa vẫn luôn suy nghĩ rốt cuộc là xảy ra chuyện gì.

Hiện tại xem ra, những chuyện xảy ra trước đây đều là có nguyên nhân.

Trần Kinh thông qua lần thị sát lần này, hung hăng phê bình công tác truyền thông, Lâm Dĩ Nam trước mắt có thể vẫn còn có chút không phục, bây giờ Trần Kinh đem chuyện này lôi ra, hơn nữa vẫn còn thuận lợi giúp đỡ Lâm Dĩ Nam giải quyết phiền phức lớn, anh ta sao có thể không phục?

Một lần thị sát, Trần Kinh đã chứng minh sự tồn tại của hắn, Lâm Dĩ Nam từ nay về sau ở trước mặt hắn không còn ưu thế gì nữa, địa vị của Trần Kinh ở Thành ủy cũng được củng cố thêm một bước.

Vừa nghĩ đến đây, Vương Kỳ Hoa bỗng nhiên lại nghĩ đến buổi chiều hôm nay, Trần Kinh đột nhiên lại muốn buông quyền lực ở trong tay mình, không biết trong này lại là có thêm ý đồ gì nữa đây?

Ánh mắt của Vương Kỳ Hoa lặng lẽ quét qua mặt của Trần Kinh, ông ta chỉ cảm thấy khuôn mặt còn thanh niên này, nhưng đằng sau lại có nhiều điều khiến cho người ta không thể nào nhìn ra được.



Quận ủy Tẩu Mã Hà, Bí thư Quận ủy không có ở đây, trong toàn viện dường như là trống không.

Phó bí thư Quận ủy Chiêm Ích đang đứng ở cửa sổ, đang làm động tác mở cửa, trong lòng có một cảm giác thoải mái mà lâu rồi không có được.

Trần Kinh không có ở đây làm việc, ông ta cảm giác như trên ngực mình dường như là trút được một hòn đá lớn, thậm chí ngay cả hoa cỏ ở trong viện của Quận ủy cũng dường như đều có sức sống hơn mấy ngày hôm trước.

- Tiểu Hạ, chiều nay cậu sắp đặt một chút, chúng ta ra ngoài hóng mát! Haiz, gần đây cả ngày đều ở trong phòng làm việc, người cũng phát mốc lên rồi, anh xem xem bên ngoài thời tiết đẹp như vậy, thật là muốn có một ngày trở về với thiên nhiên!
Chiêm Ích hướng về phía thư ký nói.

Thư ký của ông ta họ Hạ, tên là Hạ Minh Ngôn, tuổi khoảng bốn mươi, vóc dáng gầy khọm, nhưng tính các giống với Chiêm Ích, khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

Ở trong sân Quận ủy, rất nhiều người ở đằng sau anh ta gọi anh ta “Xác chết họ Hạ”

Anh ta nghe Chiêm Ích nói như vậy, liền tươi cười đi đến nói:
- Bí thư Chiêm, anh muốn đi đâu? Có phải đi làng du lịch Đào Nguyên?

Chiêm Ích gật gật đầu nói:
- Vậy thì đi đến đó đi, mùa này đi câu cá là rất tốt, anh đi gọi điện để bọn họ sắp xếp cho tôi một chỗ câu cá tốt, chiều nay chúng ta đi cho thỏa thích.

- Hay quá, vậy thì tôi đi sắp xếp!
Hạ Minh Ngôn vội vội vàng vàng đi ra cửa.

- Ting, ting!
Chiêm Ích nhíu nhíu mày, lấy điện thoại dắt từ hông ra nhìn nhìn, cực kỳ khó chịu đem điện thoại đặt bên tai, có phần bực mình nói:



- Là ai vậy?

- Bí thư Chiêm…
Một âm thanh trầm thấp của phụ nữ vang lên, trong lòng Chiêm Ích hơi chấn động nói:
- Là Trưởng ban Dương sao, có chuyện gì vậy?

- Bí thư Chiêm, hôm nay Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy Lâm đến tìm tôi nói chuyện. Đã phê bình công tác tuyên truyền ở Tẩu Mã Hà của chúng ta, trong đó có nói đến một vụ án…
Giọng điệu của Dương Lệ nghiêm túc.

Bà ta báo sơ qua về chuyện hai vị phóng viên của nhật báo Nam Phương của Tỉnh ủy bị tập kích bạo lực ở Tẩu Mã Hà, sau đó sự việc được bí mật khống chế.

Sau đó bà ta lại phân tích cho Chiêm Ích về chuyện hai vị phóng viên đó trước kia tự nhiên mất tích, cùng với những khả năng, làm một bài thuyết minh.

Chiêm Ích càng nghe sắc mặt càng khó coi, nói:
- Sao lại có thể xảy ra chuyện như thế này? Cô có xác thực là hai vị phóng viên này đã không còn ở Hoàn Thành nữa không?

- Tôi khẳng định!
Dương Lệ cất giọng nói.
- Tôi vừa báo cáo với Bí thư Trần xong, anh ta rất tức giận, bảo tôi báo cáo tình hình với anh!

- Cái này … cái này…
Chiêm Ích một lúc liền nói ba từ cái này, cảm xúc bỗng chốc biến thành kích động.

- Thật là bừa bãi, quả thực là quá lung tung! Tại sao lại có chuyện này xảy ra ở chỗ của chúng ta? Cần phải điều tra cẩn thận, nhất định phải điều tra cẩn thận! Nhất định phải tìm ra chân tướng sự việc!
Ngữ khí của Chiêm Ích có chút run run.

Ông ta có thể ý thức được sự việc có thể có chút không ổn.

- Sa Hà?

Trong đầu ông ta vừa nghĩ đến nơi này, liền thấy đau đầu.

Ông ta đã tốn rất nhiều công sức, mới tìm được một địa điểm để đem quả cầu này đá đi, bây giờ thì hay rồi, quả cầu cao su này tự nhiên lại trở lại về trong tay của ông ta.

- Chiêm Bí thư, việc này Ban Tuyên giáo của chúng tôi sẽ làm kiểm điểm, tôi lập tức sẽ tổ chức cuộc họp!
Dương Lệ ở đầu bên kia điện thoại nói.

- Lúc này kiểm điểm có ích lợi gì? Tất cả đều là nói vuốt đuôi, tất cả đều là vuốt đuôi!
Chiêm Ích không kìm chế được sự phẫn lộ.

Ông ta hung hăng cúp điện thoại, trong người đã không còn sự thoải mái như lúc nãy nữa, bước nhanh bước về bên trong phòng.

Không biết qua bao lâu, ông ta bước nhanh đến trước bàn làm việc, cầm điện thoại trực tiếp bấm một dãy số.

Điện thoại thông, thanh âm hơi nhẹ của Ngũ Dịch vang lên:
- Xin chào, tôi là Ngũ Dịch, xin hỏi ai vậy?

- Ngũ Dịch, anh làm nên những chuyện gì vậy? Anh rốt cuộc là muốn đem sự việc che giấu bao lâu nữa, anh có chể che giấu được không?
Chiêm Ích liền dồn dập nói.

Ngũ Dịch có chút suy tư không hiểu rõ sự tình nói:
- Bí thư Chiêm, anh là đang nói đến chuyện gì? Tôi…

- Anh đừng có giả ngu với tôi, anh đừng nói với tôi anh không biết chuyện này. Các anh thật to gan, ngay cả phóng viên của nhật báo Nam Phương ở Tỉnh ủy mà các anh cũng dám đánh, tôi nói anh, mẹ kiếp, Ngũ Dịch anh có bao nhiêu cái đầu?
Chiêm Ích tức giận quát.

- Phóng viên nhật báo Nam Phương?
Ngũ Dịch ở đầu bên kia điện thoại một lúc không nói gì, sau một lúc lâu nói:
- Anh nói là hai phóng viên kia là phóng viên của nhật báo Nam Phương? Hỏng rồi, hỏng rồi…

Ngũ Dịch ở đầu bên kia điện thoại thất thần nói hai tiếng “Hỏng rồi”!

Chiêm Ích lại càng phẫn lộ nói:
- Vậy anh nghĩ là người ta từ đâu đến? Anh nghĩ người ta là những phóng viên tầm thường sao? Những phóng viên tầm thường kia sẽ to gan đến như vậy sao?

Ông ta dừng một chút rồi nói:
- Tôi nói với anh Ngũ Dịch, tôi không cần biết anh vào Bạch Lượng dùng cách gì, anh nhất định phải làm mọi chuyện êm đẹp cho tôi! Không thì anh đừng trách lão Chiêm tôi không nể mặt anh, các anh thật là đã làm càn quá rồi, không kiêng nể gì cả!

Chiêm Ích một tiếng đem cắt điện thoại, bởi vì kích động, trong ngực anh ta không ngừng phập phùng.

Hạ Minh Ngôn vừa vặn đẩy cửa đi vào, anh ta vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, cười hì hì mà nói:
- Chiêm Bí thư, tất cả đều sắp xếp ổn thỏa rồi, lúc nào cũng có thể xuất phát.

- Được cái rắm! Xuất phát đi đâu? Xuất phát đi về chịu tang sao?
Chiêm Ích đột nhiên chửi tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.