Trần Kinh rất nghiêm túc lật xem một xấp văn kiện.
Gần đây Tẩu Mã Hà đang phát triển, bên này Thành ủy đẩy mạnh công tác xây dựng tác phong Đảng, trong sạch hóa bộ máy chính trị, công thêm Bí thư Mạc đến thăm, Trần Kinh lại phải ra tay sắp xếp, thời gian rỗi rãi của hắn gần như đều bị chiếm dụng hết, bây giờ xem văn kiện, phê duyệt văn kiện, hắn hoàn toàn phải tranh thủ trong thời gian công tác.
Văn kiện hắn đang xem là Thành ủy Hoàn Thành đệ trình với lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy phê duyệt phương hướng cho giai đoạn phát triển kinh tế.
Sau khi xem, tài liệu này được trả về rồi, hôm nay Vương Kỳ Hoa lấy từ chỗ Nhạc Vân Tùng đưa cho Trần Kinh xem, đây là yêu cầu của Nhạc Vân Tùng.
Trần Kinh hiểu, cái gọi là phương hướng cho giai đoạn phát triển kinh tế này, là do Khương Thiếu Khôn bên Chính quyền xét duyệt thông qua, sau đó đệ trình hội nghị thường vụ thông qua.
Cho nên, có thể nói, phương hướng này thể hiện sự sáng suốt rõ ràng của Bộ máy Chính quyền và Đảng ủy Hoàn Thành.
Trần Kinh liền cảm thấy có chút kỳ quái, phần tài liệu này Bí thư Mạc khẳng định đã xem qua, vì sao không có phê chỉ thị?
Nghi vấn trong đầu hắn dâng lên, liền xem lại văn kiện từ đầu.
Bỗng nhiên, hắn thấy ở tờ văn kiện thứ hai một vòng tròn màu đỏ.
Trong vòng tròn màu đỏ có tám chữ “Đẩy mạnh công tác xây dựng đô thị” trong lòng hắn cả kinh, loại văn kiện này, ai ở phía trên khoanh tròn?
Dựa theo phần phê duyệt phía sau, người xem văn kiện đầu tiên chính là Chu Tử Bình, sau lại có hai vị lãnh đạo phải xem văn kiện, ông ta sẽ khoanh tròn trên văn kiện sao?
Bởi vậy, theo phép loại trừ, Hạ Quân cũng không thể nào làm vậy, vậy vòng tròn kia chỉ có thể là của Bí thư Mạc.
Cái khoanh tròn này có ý gì?
Hắn ngầm nghe ngóng qua, Bí thư Mạc xem văn kiện thường thích khoanh tròn. Cái gọi là khoanh tròn chính là điểm mấu chốt. Vừa không vừa có, không nói không tốt, cũng không nói không được, cũng không nói được.
Đến cuối cùng là được hay không được. Đó phải dựa vào sự lĩnh hội của những người làm việc bên dưới.
Ý đồ của lãnh đạo không dễ gì phỏng đoán. Ít nhất hiện tại Trần Kinh không thể phóng đoán được ý tứ của Mạc Chính.
Nhưng có thể khẳng định một điều, đó là Mạc Chính có biết đến công tác xây dựng đô thị của Hoàn Thành.
Mà theo như lời của Nhạc Vân Tùng, lần này ông ta lên Tỉnh thành đã nói chuyện cùng Mạc Chính rất lâu, hai người khẳng định đã kịp nói hết các mặt công tác của Hoàn Thành, vậy nội dung bên trong cái vòng tròn này hai người đã nói tới chưa?
Nhạc Vân Tùng đặc biệt gọi Khương Thiếu Khôn và Trần Kinh qua, không có lộ ra bất cứ câu nào về lần nói chuyện lần này, đây lại là chuyện gì?
Trần Kinh đứng dậy, lấy điện thoại di động ra gọi cho Trần Tân Mưu nói: -Tân Mưu, anh đi qua chỗ đồng chí Ủng Quân xem xem, phương án xây dựng đô thị bọn họ đã làm xong chưa, anh lấy một phương án lập tức đưa đến khách sạn Âu Lãng!
Trần Tân Mưu nói: -Phó bí thư, tôi đang muốn báo cáo với anh, vừa rồi Chủ tịch quận Ủng Quân thông báo với tôi, phương án xây dựng đô thị đã được làm cẩn thận, hỏi anh nhật trình sắp xếp thế nào! Tôi đây lập tức mang qua đó!
-Động tác phải nhanh! Tôi nói với anh, Bí thư Mạc Tỉnh ủy sắp tới rồi, ông ta rất có thể sẽ hỏi vấn đề này! Trần Kinh nghiêm túc nói.
Mạc Chính không ngồi xe riêng mà ngồi ở xe bus cỡ nhỏ.
Sau khi tất cả mọi người ở các xe khác xuống, cửa xe bus cỡ nhỏ mở ra, Mạc Chính bước ra đầu tiên, theo sát phía sau ông ta là Chủ nhiệm Hội nghị thường vụ, Hội đồng nhân dân thành phố Hoàn Thành, Liêu Đoan Phương.
Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn không đi chung xe với ông ta, hai người đã sớm đi đến cửa xe bus chờ rồi.
Trần Kinh không kêu mọi người lập tức lại mà lẳng lặng đứng ở cửa khách sạn chờ.
Mạc Chính cười gật đầu, vươn tay ra bắt tay Trần Kinh nói: -Tiểu Trần à, không ngờ anh đến Hoàn Thành không lâu đã làm được không ít chuyện, tôi ở Tỉnh thành cũng thường xuyên được nghe tới tên của anh đấy!
Trần Kinh cười nói: -Bí thư, tôi còn phải cố gắng nhiều, trước mắt công tác của Hoàn Thành vẫn chưa thể khiến các lãnh đạo yên tâm, cá nhân tôi cũng cảm thấy trách nhiệm lớn lao!
Mạc Chính cười ha hả, buông tay Trần Kinh nói: -Đi, chúng ta vào đi thôi! Tôi sẽ không bắt tay từng người một đâu, các anh tinh thần phong mạo không tệ, đều không tệ!
Mọi người vây quanh đợi Mạc Chính đi vào.
Đi vào cửa chính, Trần Kinh liền tiếp đón mọi người trong bộ máy Đảng và Chính quyền tiến vào phòng họp chờ đợi, Khương Thiếu Khôn cũng đi theo vào phòng họp, nhân viên đi theo Mạc Chính trừ Trưởng ban thư ký tỉnh ủy, Tương Hằng Vân ra, cũng đều tới phòng họp rồi.
Lần này nhân viên đi theo Mạc Chính có không ít gương mặt quen thuộc, mà trong đó quen thuộc nhất, không ai khác chính là lãnh đạo Sở Thương mại, Chu Duy, mặt khác còn có Phó chủ nhiệm Ủy ban Cải cách và Phát triển, Tông Chính Quốc và mấy người quen biết khác.
Trần Kinh tiến đến bên cạnh Chu Duy, cười nói: -Giám đốc sở Chu, đường xá xa xôi anh có mệt không, có cần sắp xếp nghỉ ngơi một chút trước không?
Trần Kinh nói: -Lão lãnh đạo, anh cũng không cần dát vàng lên mặt tôi, tôi là người thế nào anh chẳng lẽ còn không biết sao?
Hai người nhìn nhau, đồng thời cười rộ lên.
Ngoại trừ Tương Hằng Vân ra, Chu Duy là cán bộ cao cấp nhất đi theo Mạc Chính.
Lý lịch kinh nghiệm của ông ta so với Nhạc Vân Tùng và Khương Thiếu Khôn cũng chẳng cao hơn, nhưng ông ta cũng không đưa Bí thư Mạc đi nghỉ, xem ra ông ta cũng là muốn nhường cơ hội này cho đồng chí ở Hoàn Thành.
Đương nhiên, cùng đi ở bên người Bí thư có áp lực rất lớn, áp lực cũng có thể là một trong những nguyên nhân.
Ông ta ngồi xuống liền đồng nghĩa với hội nghị bắt đầu, sau khi mọi người ngồi xuống, không còn có ai dám ghé đầu ghé tai, ai cũng ngồi nghiêm chỉnh.
Mà lúc này phóng viên truyền thông vào bàn bắt đầu quay chụp, toàn bộ quy trình như là đã được tập luyện, đâu vào đấy.
Hội nghị do Nhạc Vân Tùng chủ trì, ông ta vô cùng nhiệt liệt mời Bí thư Mạc đọc bài phát biểu khai mạc hội nghị, sau đó ông ta bắt đầu vỗ tay.
Ông ta nói bản thân rất vui khi tới Hoàn Thành, trên đường đi, thấy được nhân dân Hoàn Thành tinh thần, diện mạo khá tốt cùng xã hội và kinh tế Hoàn Thành phát triển nhảy vọt.
Hoàn Thành hôm nay so với một năm trước có thay đổi rõ rệt, thứ nhất là thành phố này so với một năm trước đã lớn hơn, đổi mới hơn, và trọng yếu hơn là tinh thần và diện mạo của bộ máy Đảng ủy và Chính quyền lãnh đạo thành phố đã tốt hơn so với một năm trước, đây là điều khiến ông ta vui mừng cũng là niềm vui lớn nhất.
Năm phút sau, phóng viên tràn ngập lối ra.
Mạc Chính nhấp một ngụm nước, thần sắc không có bất kỳ biến hóa nào, nhưng không khí hội nghị cũng không hòa hợp thoải mái như trước, phòng họp trở nên yên tĩnh, một chiếc kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Mạc Chính trầm ngâm chốc lát, nói: -Hôm nay vấn đề đầu tiên tôi muốn nói đến là vấn đề tiếp đãi. Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh chúng tôi đã sớm có văn bản thông tri rõ ràng, cán bộ lãnh đạo xuống thị sát, không cần phải tiếp đãi quá kỹ, không cần phong đường, không cần xếp hàng nghênh đón.
Nhưng hôm nay tôi đến Hoàn Thành, liền phát hiện những quy định đó dường như đã mất đi nhiều ý nghĩa
Ông ta dùng ngón tay chỉ về phương Bắc nói: -Tôi vừa từ đường cao tốc đến đây, cả đoạn đường bị giới nghiêm, một chiếc xe bình thường cũng không có. Đoàn xe của chúng ta rộng đường đi, xe cảnh sát phía trước vẫn kéo còi cảnh sát. Lối đi bộ hai bên đường dân chúng đứng đầy, tất cả mọi người đều đang nghỉ chân nhìn chúng ta.
Mọi người cho rằng bọn họ đang nhìn cái gì?
Ông ta nhẹ nhàng ho một tiếng nói: -Không biết trong lòng mọi người cảm thấy thế nào, trong lòng tôi thì cảm thấy mình giống như con khỉ trong rạp xiếc, là vì chúng ta náo động lớn như vậy, khiến cho người ta chú ý, có một từ khiến mọi người vây xem, tôi thấy dùng từ này rất chuẩn xác!