Sau khi Ngũ Đại Minh lên nhậm chức Bí thư tỉnh ủy, đã dốc sức đề bạt Mao Quân Huy với trung ương, ông rất coi trọng năng lực cá nhân của Mao Quân Huy.
Mấy năm trước Mao Quân Huy được điều nhiệm từ Sở Bắc tới Sở Giang nhậm chức Phó chủ tịch tỉnh, năng lực nổi trội, rất có trách nhiệm khi tiếp quản công tác, giành được những thành tích xuất sắc.
Đương nhiên, cùng với sự bộc lộ tài năng của Mao Quân Huy tại Sở Giang, những vấn đề và tranh luận về anh ta cũng theo đó mà xuất hiện.
Một năm trước đây, Ủy ban Kỷ luật trung ương đã lập án và tiến hành điều tra Mao Quân Huy vì nghi án ăn hối lộ công trình, tuy nhiên kết quả điều tra cho thấy chứng cứ không đủ.
Vì vậy theo nghĩa nào đó mà nói, đề bạt Mao Quân Huy có thể coi là một đề bạt “có vấn đề”.
Ngũ Đại Minh sở dĩ làm vậy, cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi.
Hiện nay Sở Giang có đủ loại vấn đề, đội ngũ cán bộ rất rời rạc, muốn giải quyết tốt vấn đề này, xây dựng lại đội ngũ cán bộ các cấp, ông ta buộc phải đề bạt một số cán bộ có năng lực giúp ông quán triệt ý chí.
Thế nhưng ông ta lại không nghĩ tới rằng đề bạt Mao Quân Huy ngược lại là một nước cờ thất bại.
Mao Quân Huy là người có năng lực, nhưng yêu cầu ở phương diện cá nhân lại không nghiêm khắc, là kẻ quá sức tham lam, không biết kiềm chế, rốt cục vẫn để xảy ra vấn đề lớn.
Lần này cuộc điều tra của Ủy ban Kỷ luật với anh ta không hề thất bại, anh ta bị điều tra ra việc tham ô ăn hối lộ nghiêm trọng, đây không còn nghi ngờ gì chính là tiếng gào cảnh tỉnh cho Ngũ Đại Minh.
Mao Quân Huy xảy ra chuyện, Ngũ Đại Minh là người bị nghi ngờ nhiều nhất, ông ta nhanh chóng rơi vào cảnh đứng mũi chịu sào.
Không chỉ vậy, Ngũ Đại Minh đảm nhiệm vị trí Bí thư tỉnh ủy vốn đã có nhiều ý kiến không tán đồng, nay Sở Giang lại xuất hiện thêm án Mao Quân Huy, cục diện và áp lực ông ta phải nhận lấy thực khó tưởng tượng nổi.
Sau khi Ngũ Đại Minh nhậm chức Bí thư, vốn nghĩ sẽ làm nên chuyện lớn, ai ngờ còn chưa kịp đứng ấm chỗ, đã nhận phải một đòn đả kích lớn như vậy.
Trần Kinh tới nhà Ngũ Đại Minh, hôm nay ông ta ở nhà một mình, vợ và con đều đi vắng.
Phòng khách khôgn bật đèn, chỉ có một mình Ngũ Đại Minh ngồi hút thuốc trong đó.
Trần Kinh bước vào, bật đèn lên rồi ngồi xuống đối diện ông ta, nói: - Chị dâu không có nhà sao?
Ngũ Đại Minh cười đáp: - Tôi đưa bọn họ ra ngoài rồi, ở nhà làm gì? Nếu bọn họ ở nhà, cậu nói chuyện lại phải kiêng kỵ! Cậu tới Sở Giang cũng được một thời gian rồi, chắc cũng phát hiện một số vấn đề rồi. Hôm nay có gì cậu cứ nói, thoải mái đi!
Trần Kinh ngượng ngùng ho vài tiếng, hắn nói: - Bí thư, nói thật lần này tôi phát hiện nhiều vấn đề như vậy, quả thực là trước đó không hề nghĩ tới. Không giấu gì ông, tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc!
Trần Kinh ngừng lại một lúc, đắn đo một hồi rồi nói: - Tôi không thể hiểu nổi, tại sao cục diện Sở Giang lại trở nên như thế này? Tại sao rõ ràng biết rằng đã đi sai đường, nhưng có những đồng chí lại vẫn khăng khăng như cũ. Trên con đường lầm lỡ ấy càng tiến càng sâu, Sở Giang chúng ta là một tỉh lớn với hơn sáu mươi triệu dân, cán bộ của chúng ta lẽ nào thực sự chưa từng có trách nhiệm với hơn sáu mươi triệu con người ấy?
Đặc biệt là lần tới thành phố Đức Cao công tác này của Tổ công tác chúng tôi, Ân Lâm bằng mặt không bằng lòng, anh ta lấy cớ cải tạo đập chứa nước Hồng Vân, chặn hoàn toàn hai đường quốc lộ, quyết không để giám sát viên chúng tôi tới làm việc, thái độ này của anh ta rốt cuộc là thế nào?
Rõ ràng là to gan lớn mật. Căn bản chính là không coi Phòng chỉnh đốn tác phong của Trung ương ra gì.
Cán bộ của chúng ta lớn gan quá rồi, không biết kính nể ai, một đám người kiêu căng ương ngạnh, đây có còn là tỉnh Sở Giang dưới sự lãnh đạo của Đảng nữa hay không?
Lúc mới bắt đầu, Trần Kinh còn cân nhắc từ ngữ, nhưng vừa mở miệng, cơn tức trong lòng đã không đè nén được, nói tới phần sau, ngữ khí của hắn liền trở nên nghiêm nghị chưa từng thấy, cũng không kiêng kỵ gì cả.
Ngũ Đại Minh lạnh lùng nhìn Trần Kinh, đáp: - Trần Kinh, cậu nói phải lắm! Cậu cứ nói thêm đi, để tôi chịu hết trách nhiệm! Tôi dù sao cũng là cán bộ lão thành của Sở Giang, hơn nữa công tác lâu dài tại tỉnh ủy, Sở Giang đi tới cục diện hiện giờ, tôi bụng làm dạ chịu!
Trần Kinh thở dài, nói: - Bí thư, ngài đừng nổi giận, tôi chỉ có sao nói vậy, không hề thêm tí mắm dặm tí muối nào!
Ngũ Đại Minh tối sầm mặt, đáp: - Cậu thấy tôi nổi giận đây sao? Tôi có giống đang nổi giận không? Lúc này trong mắt cậu, Sở Giang trở nên hỗn loạn như vậy, cậu cũng là cán bộ lãnh đạo của Đảng ta, tại sao cậu lại chưa từng nghĩ sẽ cống hiến gì đó cho công tác của Sở Giang?
Cậu là cán bộ đi lên từ Sở Giang, tình hình Sở Giang thế nào cậu cũng biết.
Từ sau khi bí thư Sa rời khỏi Sở Giang, chúng tôi luôn gặp phải vấn đề, kêu gào khẩu hiệu “Trung Nguyên* quật khởi” rầm rộ khắp nơi, càng kêu gọi lại càng sai lầm. *chú thích: vùng Trung Nguyên (chỉ vùng trung hạ du sông Hoàng Hà, bao gồm khu vực Hà Nam, phía tây Sơn Tây, phía nam Hà Bắc và Sơn Tây)
Cả Trung Nguyên nhiễu loạn, chẳng qua Sở Giang chúng ta nghiêm trọng hơn mà thôi!
Trần Kinh im lặng không lên tiếng, đờ đẫn ngồi đối diện Ngũ Đại Minh.
Ngũ Đại Minh lại nói: - Cậu nói tiếp đi! Cậu cứ nói thoải mái, cứ thoải mái mà nói!
Trần Kinh hít sau một hơi, cục tức trong lòng cũng nổi lên, hắn nói:
- Bí thư, vậy ngài đừng trách tôi dưới phạm thượng. Theo như Sở Giang mà tôi thấy hiện giờ, chính quyền địa phương ham hố đầu tư, tại sao lại như vậy? Một mặt, ra sức kêu gọi đầu tư kiến thiết thành phố, ném xuống bao nhiêu tiền của, tới thời điểm kiểm toán cuối năm, số liệu GDP đáng ngưỡng mộ, tình hình tăng trưởng kinh tế vô cùng khả quan.
Mặt khác, kêu gọi đầu tư tiến hành kiến thiết, số tiền của qua tay, vì tham ô hủ bại, đưa đến cho những phần tử ngoài vòng pháp luật cơ hội ngàn năm có một để xâm chiếm tài sản nhà nước, bọn họ một tay làm công trình chiến tích, một tay vét tiền, không tay nào rảnh.
Vài năm sau khi thực thi, bọn họ thăng quan phát tài thì phủi mông bỏ đi, cũng không quan tâm bỏ lại phía sau là cục diện hỗn loạn thế nào! Tôi thấy đây chính là căn nguyên của vấn đề của Sở Giang chúng ta!
Ngũ Đại Minh nhìn chằm chằm Trần Kinh, sắc mặt tối sầm, ánh mắt sắc như hai lưỡi dao, dường như chỉ muốn lao thẳng vào Trần Kinh.
Trần Kinh nghiêng đầu, không tiếp tục nhìn vào mắt ông ta, trong lòng có chút hối hận.
Những lời vừa rồi của hắn, đã đâm trúng nỗi đau của Ngũ Đại Minh.
Nước cờ sai lầm nhất của Ngũ Đại Minh chính là đề bạt Mao Quân Huy, Mao Quân Huy ở Sở Giang hơn ba năm, vơ vét hơn trăm triệu tệ, đây chính là vụ tai tiếng tham ô lớn nhất của Sở Giang trong suốt bao năm qua.
Vụ việc này không chỉ bốc mùi tới toàn dân cả nước, mà còn dẫn đến ảnh hưởng tiêu cực đáng sợ trên quốc tế.
Đối thủ của Ngũ Đại Minh tranh thủ chuyện này thành vũ khí công kích sắc bén tấn công ông ta, đây cũng chính là nguy cơ lớn nhất mà ông ta phải đối mặt lúc này.
- Bí thư, xin lỗi ngài, vừa rồi tôi có chút kích động. Lời nói có hơi quá mức… Trần Kinh thở ra một hơi, hé miệng nói.
Khóe miệng Ngũ Đại Minh khẽ nhếch lên, ông ta bỗng gật đầu rồi nói: - Cậu nói rất đúng, mỗi câu đều đnáh đúng trọng tâm, tôi đồng ý để cậu tự do nói, cậu cũng nói hết rồi, điều này là rất tốt!
Ngũ Đại Minh chậm rãi đứng dậy, hai tay vung lên, ông nói: - Nhưng Trần Kinh ạ, cậu đã nghĩ qua chưa? Muốn thay đổi tình hình ấy, chúng ta hiện này cần một dòng máu mới, đội ngũ cán bộ của chúng ta phải điều chỉnh nghiêm túc lại, phải đối chọi lại được người của Đại Lương.
Nói ra thì không ai tin, hiện giờ Sở Giang thiết hụt cán bộ, những người có thể dùng được rất ít, chuyện này tôi cũng khó bao biện được!
Ông đập mạnh tay xuống sô pha rồi nói tiếp: - Sở Giang nội bộ hao tổn nhiều năm, tệ nạn kéo dài ăn sâu, đặc biệt là trong những năm gần đây, tư tưởng chỉ đạo của chúng ta sai lầm, quan điểm thành tích chính trị tại nhiệm của cán bộ sai lệch nghiêm trọng. Khảo hạch đề bạt cán bộ dưới tình hình quan điểm thành tích chính trị như vậy, giờ mà muốn thay đổi lối suy nghĩ cố hữu của họ, có phải chuyện một sớm một chiều là làm được?
Chúng ta muốn chỉnh đốn lại phải cần có thời gian, nhnưg hiện giờ chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, đây chính là điểm mâu thuẫn!
Trần Kinh đáp: - Bí thư, những vấn đề này là những vấn đề ngài cần suy nghĩ. Đối với tôi mà nói, hiện giờ tôi hoàn thành công tác đi đầu của mình thế nào là chuyện lớn. Nói thật một câu, tôi tiến thoái lưỡng nan, ở vị trí cán bộ đi lên từ Sở Giang, tôi không thể phủ định toàn bộ thành tích của Sở Giang trong suốt bao năm qua, vì như vậy chính là vô trách nhiệm.
Không chỉ vô trách nhiệm với bản thân, mà còn là vô trách nhiệm với nhân dân.
Nhưng nhiều vấn đề như vậy, tôi không giải quyết hết được, tôi cần có sự trợ giúp!
Ngũ Đại Minh gật đầu, nói: - Cậu cần trợ giúp cũng được thôi! Hôm nay tôi sẽ cho cậu sự trợ giúp lớn nhất, đó chính là cậu cứ mạnh dạn đi giải quyết, cần làm gì cứ hạ tay làm. Không cần sợ đầu sơ đuôi, cũng không cần kiêng kỵ gì cả. Ở Lĩnh Nam chẳng phải cậu còn có danh hiệu “Trần Diêm Vương” đó hay sao?
Sao nào? Tới Sở Giang rồi, cậu cũng có thể phát huy sự lợi hại của diêm vương Trần rồi!
Trần Kinh khẽ hừ một tiếng, nói: - Chuyện này nói dễ hơn làm, Sở Giang không phải Lĩnh Nam, Sở Giang bất ổn hơn Lĩnh Nam rất nhiều. Nếu như tôi quả thực dùng sức quá mạnh, xảy ra vấn đề, tôi không gánh vác nổi trách nhiệm ấy!
Ngũ Đại Minh lớn giọng cướp lời: - Vậy cậu hãy nghĩ cách không cần dùng lực quá mạnh đi. Cậu là cán bộ ưu tú được Ủy ban Kỷ luật trung ương bồi dưỡng, lẽ nào cậu lại khong nghĩ ra cách gì?
Trần Kinh bỗng thấy như có một nguồn áp lực cực mạnh vừa đột ngột đè xuống.
Trong nháy mắt, hắn cảm thấy Ngũ Đại Minh vẫn là Ngũ Đại Minh trước đây.
Sở Giang gặp khó khăn, vấn đề quá nhiều, nhưng tinh thần Ngũ Đại Minh vẫn y như cũ.
Hiểu rõ điểm này, trong lòng Trần Kinh liền hạ quyết tâm.
Những lời đồn đại bên ngoài rất nhiều, đặc biệt là những lời đồn bất lợi cho Sở Giang, nếu đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc có thể xảy ra chuyện như Chu Hải Đông nói, thì đây chính là một tin đồn.
Chẳng qua lúc này Trần Kinh đã rõ, những lời đồn này sẽ không phải vấn đề.
Nếu Ngũ Đại Minh ngay cả những vấn đề nhỏ cũng không thể giải quyết nổi, ông ta có thể lên làm Bí thư sao?
- Bí thư, cho tôi một điếu thuốc! Trần Kinh chuyển đề tài.
Ngũ Đại Minh nhìn thẳng vào hắn, đột nhiên cời, chỉ chỉ vào ngăn kéo dưới bàn nói: - Cậu tự lấy đi!
Trần Kinh kéo ngăn kéo ra, lấy một bao Ngọc Khê rồi tự châm cho ình một điếu thuốc, trầm ngâm một hồi rồi nói: - Bí thư, tôi sẽ làm hết sức mình! Tôi có suy nghĩ bước đầu thế này…
Hắn nói được một nửa rồi lại nói: - Thôi quên đi, vẫn không nên báo cáo với ngài trước! Mọi chuyện cứ theo thực tế mà hành động, tôi hy vọng tôi có thể thuận lợi hoàn thành công tác!
Ngũ Đại Minh thản nhiên nói: - Cậu nghĩ kỳ rồi thì cứ mạnh dạn tiến hành! Không cần bận tâm người khác nghĩ thế nào. Hôm nay cậu tìm tôi nhờ tôi giúp đỡ, ngày mai đi tìm chủ tịch tỉnh, ngày kia tìm Bí thư Lã, đợi cậu gặp hết lượt lãnh đạo của Sở Giang rồi, cơm canh đều đã nguội lạnh hết cả! Công tác còn triển khai thế nào được?
Nói lớn hơn thì, hiện giờ cậu là lãnh đạo Phòng chỉnh đốn tác phong của Ủy ban Kỷ luật Trung ương, tới địa phương thì cậu chính là nhân vật chính. Đảng ủy và Ủy ban Kỷ luật dưới một cấp như chúng tôi đều phải phối hợp công tác với cậu.
Nếu đã như vậy, cậu có thể tự tin hơn một chút, chuyện đó cũng có nhằm nhò gì đâu?
Trần Kinh gật đầu, đáp: - Tôi hiểu rồi Bí thư, tôi nhất định toàn tâm công tác, không phụ sự kỳ vọn của ngài…
Ngũ Đại Minh cười lớn, khoát tay rồi đáp: - Được rồi, cậu đừng nói nưhnxg lời lớn lao ấy nữa. Hiện giờ tôi vào cậu là kẻ đồng bệnh tương liên, đều mang đầy chuyện đau đầu, sau này cậu làm việc cậu, tôi làm việc tôi, Sở Giang vẫn là Sở Giang trước đây. À, không đúng, Sở Giang sẽ phải tốt hơn trước kia mới đúng!