Một trận lửa lớn đến bất ngờ, đã gần như hủy diệt hết nhà xưởng của nhà máy dệt.
Hoả hoạn qua đi, nhà máy bị tàn phá, trong không khí ngập tràn mùi khét lẹt, mấy khu nhà lầu cũ nát mặc dù không có cháy, nhưng dưới làn khói đặc hun sấy, cũng biến thành màu đen, nhìn qua càng thêm hiu quạnh.
Như nhà máy dệt Toàn Thắng bây giờ, vốn nhà máy chưa có không khí sản xuất khẩn trương, vì vừa mới hoàn thành hình thức cải cách đầu tư cổ phần.
Gần đây, có nhiều lời tố cáo nhà máy dệt Toàn Thắng trong quá trình cải cách làm hao hụt tài sản nhà nước, điều này dẫn đến một xí nghiệp Tô Bắc trước kia vốn muốn đầu tư mua quyền kinh doanh nhà máy dệt Toàn Thắng nhưng bởi vì chịu không chịu được áp lực, định rút vốn ra.
Chính quyền đang tổ chức phối hợp và điều tra mấy vấn đề này, nhưng vào lúc này, hỏa hoạn lớn đã làm thay đổi hết tất cả.
Trận lửa lớn này qua đi, toàn bộ máy móc thiết bị của nhà máy gần như bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, không có nhà xưởng, nhà máy mà không có điều kiện để sinh tồn, liệu nhà máy dệt Toàn Thắng có còn tồn tại hay không?
Trần Kinh dẫn lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đứng trên mảnh đống hoang tàn ở nơi này, tâm tình của mọi người rất nặng nề.
Vốn tình thế của Kinh Giang rất cam go, hiện tại lại gặp vấn đề như vậy, không thể nghi ngờ là họa vô đơn chí, con đường phát triển của Kinh Giang cuối cùng hướng về phương nào, Kinh Giang có thể xoay chuyển cục diện bất lợi của hiện tại hay không, vấn đề này đang là một dấu chấm hỏi trong lòng của mỗi người.
Sĩ khí của mọi người rất thấp.
Trần Kinh ngay tại hiện trường hoả hoạn tìm một phòng nhỏ triệu khai hội nghị thường vụ mở rộng.
Trên hội nghị thường vụ mở rộng, Hồng Hâm báo cáo tình hình cứu tế trong trận hỏa hoạn này cho lãnh đạo Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, hồi báo tình hình thương vong và cách giải quyết.
Thông qua xác minh, trận hoả hoạn lần này tổng cộng có mười hai người tử vong, hơn tám người bị thương, trong đó có tám người trọng thương, trước mắt tính mạng của tám người cũng thoát khỏi cơn nguy hiểm. Có hơn ba mươi người bị xây xát nhẹ trước mắt đã xuất viện về nhà rồi.
Trước mắt việc giải quyết người chết và người bị thương trên cơ bản đã hoàn thành, chính quyền hỗ trợ tiền mai táng cho người chết, xí nghiệp và tài chính trợ cấp tiền cho gia đình người đã chết, tiêu chuẩn tiền trợ cấp cho người chết được phát theo tiêu chuẩn cao.
Về vấn đề trị liệu cho người bị thương, mấy bệnh viện thành phố tổ chức đoàn chuyên gia trị liệu tốt nhất tận tình chăm sóc trị liệu cho người bị thương. Tất cả tiền chữa bệnh, do chính quyền tài trợ, cam đoan chữa khỏi vết thương cho tất cả người bị thương.
Hồng Hâm sau khi báo cáo xong, hội trường lặng yên.
Từ Binh nói: - Chưa tìm ra nguyên nhân sự cố? Chưa kiểm soát được trách nhiệm của người liên quan sao?
Hồng Hâm nói: - Nguyên nhân sự cố bước đầu phỏng chừng là có người phóng hỏa, hẳn là công nhân thất nghiệp bất mãn với việc xí nghiệp trả tiền tuổi nghề cho họ quá ít, trong đó có rất nhiều người bí quá hoá liều, đi đến cực đoan. Trước mắt xưởng trưởng và những người khả nghi trực tiếp đã bị cục Công an khống chế. Kết quả xử lý cụ thể còn phải đợi.
Mặt của Từ Binh xám xanh, nói: - Quả thực là làm bừa, đây chẳng phải là muốn tạo phản sao? Tôi cho rằng phải lập tức thành lập tổ chuyên án điều tra, bất kể như thế nào phải tra ra được người phóng hỏa, đem ra công lý. Ngoài ra, tôi cảm thấy vấn đề suy nghĩ của rất nhiều người chúng ta trên cơ bản rất nghiêm trọng. Có một số đoàn thể có động cơ thần bí, bừa bãi kích động cảm xúc của những công nhân thất nghiệp, hở tí là tụ tập gây rối uy hiếp, thưa các đồng chí, đối với những tình huống như vậy chúng ta cần cảnh giác cao độ.
Nhất định phải nghĩ biện pháp để biết rõ động thái của những đoàn thể này, lúc cần thiết, chúng ta có thể cứng rắn, mạnh mẽ một chút. Nên bắt vài người cần bắt, phải dùng con đường luật pháp để khống chế đám bạo loạn làm cho chúng mất đi không gian tự do hoạt động, không thể để cho bọn họ gây rối toàn bộ xã hội...
Từ Binh vừa lên tiếng, rất nhanh đã có người ủng hộ.
Phó Chủ tịch thường trực thành phố Lưu Đức Tài nói: - Các vị, tôi cung cấp cho mọi người một tin tức. Vào thời gian trước ở tỉnh thành đã náo động về tin một nhân viên của công đoàn ở Lam Phi gì đó rất hung hăng. Tôi thông qua các loại quan hệ đã tìm hiểu được, bọn họ hiện tại đem chủ ý đánh tới Kinh Giang của chúng ta.
Hội trưởng Công Đoàn này tên là Trịnh Viễn Khôn, là một phần tử ngoan cố, trước khi hỏa hoạn. Anh ta đã tổ chức tụ tập nhiều công nhân viên chức thất nghiệp ở Kinh Giang, trong cuộc gặp gỡ, anh ta phát biểu rất nhiều bài gây tạo phản chính quyền, còn kêu gọi công nhân viên chức thất nghiệp phải cầm nắm vũ khí pháp luật, phải vạch trần bộ mặt hắc ám của chính quyền và xí nghiệp.
Các anh nói xem anh ta làm như vậy là có mục đích gì? Tôi thì thấy anh ta muốn quấy nhiễu cục diện, khuấy đảo xã hội, sau đó để cho phần tử ngoài vòng luật pháp có cơ hội đục nước béo cò.
Lưu Đức Tài vừa nói xong. Hách Nguyệt Bí thư Quận ủy quận Vọng Nguyệt lên tiếng nói:
- Tôi biết gã công nhân viên chức Công Đoàn Lam Phi này, nổi tiếng xấu, bọn chúng khuấy động làm náo loạn ở tỉnh thành. Không ngờ đám người này lại to gan lớn mật, còn dám náo động gây sự ở Kinh Giang. Tôi cho rằng chuyện này chúng ta phải đối đãi cẩn trọng. Phải nghiêm khắc đả kích hành vi của bọn họ, lúc cần thiết, chúng ta có thể áp dụng một một số biện pháp cứng rắn.
Hách Nguyệt vừa nói xong, cục diện có chút lạnh tanh, không ai nói gì nữa.
Trần Kinh cầm lấy bút vở viết gì đó, không nói một lời.
Hắn dường như căn bản là không có nghe mọi người nói chuyện, lại tựa hồ là như đang ghi chép lời của mọi người, dù sao làm cho người ta cảm giác có chút lập lờ nước đôi.
Cục diện lạnh tanh trong giây lát, Phó bí thư Đơn Gia Cường lại nói: - Trưởng ban thư ký Hồng, các anh có thể xác định sự kiện này nhất định là do phóng hỏa không? Hơn nữa, các anh có thể xác định có người kích động công nhân viên chức thất nghiệp phóng hỏa hay không? Có thể xác định như vậy không?
Hồng Hâm ngẩn người, lúng túng nói: - Không thể xác định, còn phải điều tra.
Đơn Gia Cường hừ nhẹ nói: - Nếu không thể xác định, vậy những lời mà chúng ta vừa nói thì có ích gì chứ? Danh khí của Trịnh Nguyên Khôn rất lớn, là người nổi tiếng trong xã hội, người như vậy sao có thể tùy tiện áp đặt luận tội chứ? Sự tình không có chứng cớ, chỉ suy đoán lung tung, tự dưng đề xuất cái gọi là ý kiến xử lý, tôi xem ra các đồng chí đã cho rằng sự tình đã chắc ăn rồi hả?
Từ Binh nhíu mày nói: - Vậy Bí thư Đan anh là có ý gì?
Đơn Gia Cường cười ha hả, nói: - Vừa rồi tất cả mọi người nói thỏa thích rồi, quyết sách xác thực còn phải đợi Bí thư định, Bí thư anh xem việc này...
Trần Kinh buông bút xuống, nhìn lướt qua mọi người đang ngồi nói: - Tôi thấy có hai chuyện, chuyện thứ nhất là vấn đề xây dựng lại nhà máy Toàn Thắng, một nhà máy to bị cháy rồi, mấy nghìn người trôi giạt khắp nơi, cuộc sống không có tin tức, chúng ta không thể cái gì cũng không quản.
Như vậy đi, chính quyền mau chóng định ra phương án xây dựng lại nhà máy, chọn lại ứng cử viên của bộ máy nhà xưởng, chúng ta tiếp theo tổ chức hội nghị thường vụ xét duyệt phương án, lập tức tổ chức xây dựng lại công việc.
Chuyện thứ hai là điều tra nguyên nhân của sự cố, trước đó chúng ta phải viết báo cáo tỉ mỉ cho Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, người phụ trách bộ máy chính quyền đảng của chúng ta phụ trách kiểm tra, báo cáo và viết cẩn thận, kiểm tra phải thành khẩn, chuyện này do Hồng Hâm phụ trách.
Về vấn đề điều tra nguyên nhân sự cố, tôi muốn chi đội của Cục Công an hình sự phải lập tổ chuyên án, ngoài ra viện kiểm sát cũng thành lập một tiểu tổ chuyên môn, hai tiểu tổ cùng nhau hành động, lão Đơn, chuyện này anh đích thân xem xét, làm việc phải cẩn thận, nhất định phải điều tra rõ nguyên nhân của sự cố.
Trần Kinh đã không tỏ thái độ ủng hộ Từ Binh, cũng không ủng hộ Đơn Gia Cường.
Phương pháp mà hắn chọn dùng chính là các anh tự tranh đấu với các anh, hắn chỉ hạ mệnh lệnh của hắn.
Mệnh lệnh của Trần Kinh không nhận bất kỳ sự dị nghị nào, xây dựng lại nhà máy Toàn Thắng và điều tra nguyên nhân sự cố là việc cấp bách trước mắt, Trần Kinh đưa ra yêu cầu như vậy có gì sai không?
Hơn nữa, hắn là Bí thư Thành ủy, có quyền nghi ngờ, hắn đích thân giao quyền thực hiện công việc, ai dám đưa ra nghi ngờ chất vấn?
Không khí hội trường ngay lập tức trở nên có chút tinh tế.
Cho tới nay, bộ máy Kinh Giang vẫn không đoàn kết, sau lưng Từ Binh và Đơn Gia Cường đều có quan hệ rất sâu, hai người là đối thủ trong chính trị.
Trước khi Trần Kinh giao quyền cho cấp dưới, hai người đều là có cơ hội ngồi trên vị trí Bí thư đấy, nhưng cuối cùng hai người ai cũng không ngồi trên, ngược lại là để Trần Kinh vượt rào.
Tuy rằng hai người không hề biểu lộ cảm xúc, nhưng tâm tình của bọn họ ít nhiều cũng bực tức.
Trần Kinh đương nhiên là hiểu rõ những tình huống này.
Nhưng hắn là Bí thư mới đến, lại không nên đặt chân can thiệp quá sớm vào đội hình nội bộ, ở thời điểm mấu chốt, hắn vẫn duy trì thái độ bình tĩnh lạnh lùng.
Trần Kinh không phải là không muốn chỉnh đốn không khí nội bộ bộ máy, nhưng thời cơ chưa chín muồi.
Lòng người của cả xã hội dao động, hắn nhất định phải tác động người làm việc, một khi phía trên Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố xuất hiện rung chuyển, sẽ dẫn đến một đoàn đả kích mạnh mẽ với cục diện của Kinh Giang, Trần Kinh không thể không suy xét đại cục.
Hiện tại Kinh Giang có một tín hiệu nguy hiểm, tín hiệu này chính là công nhân viên chức của cơ sở thất nghiệp quá nhiều, cuộc sống của cư dân thành phố khá khó khăn, mâu thuẫn oán than bên dưới khá trầm trọng.
Mà người phía trên khi đối mặt với vấn đề này vẫn có nhận thức tương đối lệch lạc, thậm chí có người còn muốn lợi dụng sơ hở, muốn lợi dụng sự lệch lạc như vậy để thu lợi, đạt mục đích cá nhân.
Lấy Trịnh Viễn Khôn làm thí dụ, Trịnh Viễn Khôn đến Kinh Giang nhất định không phải để phóng hỏa, người này không đơn giản, là một người có lý tưởng chủ nghĩa, làm sao có thể phóng hỏa làm ra những chuyện ngu xuẩn như vậy.
Nhưng hiện tại đã xuất hiện vụ hỏa hoạn lớn như vậy, hơn nữa sự cố này bước đầu được khẳng định là có người cố tình phóng hỏa.
Mâu thuẫn này tuyệt nhiên đã chỉ hướng là do công nhân viên chức thất nghiệp mới đi đến cực đoan.
Chuyện này nếu quả có tình huống như vậy, có thể liên quan đến Trịnh Viễn Khôn hay không? Trịnh Viễn Khôn duy quyền trước những công nhân viên chức thất nghiệp, những chuyện anh ta làm có kích khởi những người đi đến cực đoan hay không, chuyện này làm sao nói rõ ràng được?
Kết quả cuối cùng một khi biết rõ là có người đi đến cực đoan, có phải là muốn bắt Trịnh Viễn Khôn để thẩm phán hay không?
Trần Kinh không muốn đem tất cả sự việc tạo ra sự trùng hợp, nhưng hắn cũng không thể không đề phòng những người với những động cơ thầm kín bên trong.
Hắn cũng không thể bị người khác làm vũ khí sử dụng, cuối cùng khiến cho toàn bộ cục diện đại loạn, nếu vậy việc hắn đến Kinh Giang với vị trí mới là hoàn toàn thất bại.
Trần Kinh hiện tại đang đối mặt với vấn đề nan giải, đầu tiên là phải ổn định cục diện, phải nghĩ biện pháp ổn định toàn bộ, không thể để xảy ra sai lầm.
Việc thứ hai hắn muốn chính là chỉnh đốn bộ máy, một lần nữa tạo ra một bộ máy hoàn toàn mới, bộ máy các cấp giàu sức chiến đấu, đội ngũ cán bộ hiện tại của Kinh Giang rất bất ổn, không điều chỉnh nhất định là không được.
Cuối cùng, mấu chốt chủ yếu là hắn phải lĩnh đạo con đường đi mới của Kinh Giang, không thể để tiếp tục để xuống dốc như vậy, không thể để Kinh Giang bị vây trong khốn cảnh.
Làm quan một lần, tạo phúc một phương, Trần Kinh là cán bộ được Ngũ Đại Minh rất kỳ vọng, không thể chỉ làm vài năm là xuống đài, sự phát triển của toàn thành phố còn tiếp tục tiến triển, nếu như vậy hắn không thể nào ăn nói với người dân toàn thành phố.