Quan Sách

Chương 112: Người phụ nữ của Thái Thủy



Chuyện xảy ra trong Huyện ủy càng nhiều, thì việc của Hoàng Tiểu Hoa cũng nhiều lên. Làm đại quản gia của Huyện ủy, Huyện ủy có chuyện gì không toàn diện, hắn đều phải quan tâm.

Gần đây đàn chính trị của Lễ Hà có chút không thuận lợi, lại vừa khéo vào lúc này, bộ máy của mấy đơn vị trực thuộc của Lễ Hà và vài xã, thị trấn phía dưới cần được điều chỉnh. Vì muốn giải quyết ổn thỏa vấn đề này, lập tức sẽ tổ chức họp hội nghị thường vụ. Những việc này xảy ra cùng lúc khiến Hòang Tiểu Hoa thật sự ăn không tiêu.

Chuyện ở thị trấn Dịch Chu phải xử lý như thế nào? Nhà máy xi măng Thái Thủy khi nào mới có thể được khởi công? Đây là vấn đề khiến Hoàng Tiểu Hoa phi thường phiền lòng.

Chuyện của Dịch Chu trấn, Triệu Nhất Bình xử lý không ổn, nhưng mặt kia thì tuyệt đối không được gặp vấn đề gì. Hoàng Tiểu Hoa cảm giác được, chuyện này cực kì khó giải quyết.

Chỉ mỗi vấn đề này, mà Hoàng Tiểu Hoa đã liên tục báo cáo hai lần với bí thư Trị Quốc. Bí thư Trị Quốc lần đầu tiên trả lời ba chữ: “Đã biết rồi”, lần thứ hai trả lời lại là ba chữ: “Tôi đã biết “.

Bí thư Trị Quốc đã biết, nhưng lại không có động thái gì, điều này đã nói lên cái gì?

Hoàng Tiểu Hoa biết rõ, Bí thư Trị Quốc có suy tính của ông ta. Chuyện của nhà máy xi măng Thái Thủy này, là do Triệu Nhất Bình chủ động xin phụ trách. Bây giờ Triệu Nhất Bình gặp khó khăn, nếu bí thư Trị Quốc ra mặt giúp y giải quyết, thì mặt mũi của Phó bí thư Nhất Bình biết để đi đâu?

Nhưng vấn đề dù sao cũng vẫn phải giải quyết, mà để giải quyết được, thì chủ nhiệm ủy ban Hoàng Tiểu Hoa này sẽ phải giúp lãnh đạo bài ưu giải nan rồi.

Hoàng Tiểu Hoa cực kì rõ ràng, vấn đề ở Dịch Chu y nhất định phải ra mặt , đây chính là cái khổ của kẻ bên người lãnh đạo. Việc mà lãnh đạo muốn làm nhưng lại không tiện, thì Hoàng Tiểu Hoa chỉ còn cách chủ động đem trọng trách này gánh lên vai thôi!

Chuyện mà giải quyết êm xuôi thì công lao thuộc về lãnh đạo, mà nếu như làm không xong thì trách nhiệm lại về mình.

Chuyện ở Thái Thủy Dịch Chu nếu dễ dàng giải quyết thì lúc trước Mã Bộ Bình cũng không dám ý kiến lại Thư Trị Quốc như vậy. Mà Triệu Nhất Bình thì lại không biết nông sâu, một chân này xen vào rồi, bảo y làm sao có thể giải quyết đây ?

- Hoàng chủ nhiệm, Thiệu tổng của Thái Thủy đã đến phòng khách rồi.

Thư ký đi vào nhắc nhở Hoàng Tiểu Hoa.

Hoàng Tiểu Hoa vỗ trán, đứng dậy, y đứng dậy cầm một chén trà, thở dài một tiếng.

Việc đã đến nước này, thì tránh cũng không được, Hoàng Tiểu Hoa biết mình nhất định phải hoá trang lên sân khấu rồi. Người ở Thái Thủy cũng thông minh, thấy đến tìm Triệu Nhất Bình không được, đã bắt đầu tìm về lối cũ rồi.

Hoàng Tiểu Hoa bước chân thư thả, chậm rãi đi đến cửa phòng khách. Một trận mùi thơm ngát thản nhiên tràn vào khoang mũi, một người phụ nữ mặc một bộ váy dài màu trắng, trên tay mang một chiếc túi xách kiểu nữ đang rất thịnh hành, đôi mắt đang đưa tình nhìn cửa, <font face="SimSunc<font face="SimSunười mới tươi đẹp làm sao.

- Hoàng chủ nhiệm, ngài rốt cục cũng đến rồi, thật khiến tôi trông chờ mỏi mắt nha.

Người phụ nữ này tên Thiệu Băng Oánh, là người phụ trách công ty con của tập đoàn Lễ Hà ở Thái Thủy .

Thiệu Băng Oánh là kiểu phụ nữ chân chính lớn lên ở thành phố, trên người đâu đâu cũng đều lộ ra một loại này hương vị hào phóng ung dung, không giống phụ nữ địa phương ở Lễ Hà, luôn mang một cỗ mùi vị bùn đất của Lễ Hà.

Người phụ nữ xinh đẹp như Thiệu Băng Oánh, có một cỗ mùi vị đàn bà, quan trọng là cô rất được việc, thủ đoạn linh hoạt, rất có mưu lược. Cô chu du khắp cả xã hội thượng lưu Đức Cao, thành thạo có thừa.

Lời đồn về Thiệu Băng Oánh rất nhiều. Có người nói cô rất có lai lịch, và có quan hệ không bình thường với một quan lớn nào đó ở thành phố. Cũng lại nghe đồn, cô và Mã Bộ Bình khá thân thiết, lúc trước cô có thể vào Lễ Hà, chính là do một tay Mã Bộ Bình thúc đẩy cả.

Mà Thái Thủy ở Lễ Hà gặp nhiều khó khăn như vậy, mỗi lần đều là Mã Bộ Bình ra tay trợ giúp giải quyết. Thiệu Băng Oánh giúp Thái Thủy ở Lễ Hà kiếm được đầy chậu đầy bát, công lao của Mã Bộ Bình ở trong đó cũng không ít. Theo phương diện này mà xem xét, Thiệu Băng Oánh có báo đáp Mã Bộ Bình chút ít cũng là chuyện thường.

Hoàng Tiểu Hoa đối với chút kiêu ngạo của Thiệu Băng Oánh, cười cười, nói:

Thiệu tổng, ý đồ đến đây của cô tôi đã biết. Thế nhưng gần đây chúng ta có rất nhiều khó khăn, vấn đề Thái Thủy chúng ta đã đang đem hết toàn lực bắt tay vào giải quyết. Theo tình huống trước mắt, muốn giải quyết nhanh gọn, đúng chỗ, thì độ thành công không lớn. Việc đầu tiên chúng ta cần làm bây giờ là cố gắng khiến Thái Thủy khôi phục sản xuất.

Thiệu Băng Oánh cũng thật sự nghe Hoàng Tiểu Hoa nói, bộ dáng có vẻ khá chú tâm, mày hơi hơi nhếch lên, màu môi đỏ sẫm đặc biệt khiến người khác chú ý. Khi cô hơi hơi hé môi ra, có thể nhìn thấy hàng răng trắng tinh như ngọc. Hoàng Tiểu Hoa tiếp xúc gần với Thiệu Băng Oánh như thế, trong lòng cũng không khỏi rục rịch.

“ Người phụ nữ này rất quyến rũ”, Hoàng Tiểu Hoa không nhìn thẳng vào đối phương, thầm nghĩ trong lòng ,y đã gặp qua vô số người, nhưng không thể không thừa nhận, rất ít người phụ nữ có thể có hương vị như Thiệu Băng Oánh.

Thanh âm của Thiệu Băng Oánh rất dịu dàng, cô nói:

Có thể khôi phục sản xuất trước thì tốt nhất. Hoàng chủ nhiệm nếu có thể chung tay giúp đỡ chúng tôi, Băng Oánh này liền đại biểu toàn thể đồng nghiệp trong tập đoàn cảm ơn ngài.

Cô vừa nói vừa đưa tay thượng một quả tinh xảo thủ đề túi theo tọa ỷ phía dưới đặt lên bàn, thủ đề trong túi là cái lễ hộp, cô nói:

Chủ nhiệm, đây là một chút chút lòng thành tôi thay mặt tập đoàn...

Hoàng Tiểu Hoa biến sắc, có chút giật mình nhìn Thiệu Băng Oánh một cái. Nơi này là phòng khách Huyện ủy, cô lại ngang nhiên cứ vậy mà đem quà tặng ra, chẳng lẽ thật không hiểu quy củ như vậy?

Hoàng Tiểu Hoa vừa mới muốn mở miệng nói chuyện, liếc mắt một cái nhìn thấy tay kia Thiệu Băng Oánh đang cầm một cái hộp nhỏ tinh xảo, y lập tức đem lời muốn nói nghẹn xuống.

Y nhận biết cái hộp nhỏ này, bên trong chính là bút máy Pike, đây là quà đáp lễ chuyên dụng của Thư Trị Quốc.

Làm Bí thư huyện ủy, thường thường thu được một vài tặng lễ của bạn bè. Mấy loại quà tặng tầm thường đương nhiên sẽ không đưa nhau ngoài sáng, nhưng lại có vài quà tặng chính là thông lệ lễ tiết. Hoàng Tiểu Hoa muốn chối cũng chối không xong, mỗi lần gặp loại tình huống này, Hoàng Tiểu Hoa sẽ dùng bút máy Pike làm quà đáp lễ.

Hoàng Tiểu Hoa nhìn thấy chiếc hộp trong tay Thiệu Băng Oánh kia, trong lòng hiểu được, đối phương đã đến chỗ Trị Quốc bí thư trước rồi.

Không biết vì sao, trong lòng Hoàng Tiểu Hoa bỗng nhiên có chút không thoải mái. Đối với việc giải quyết vấn đề đình công ở Thái Thủy, Thiệu Băng Oánh rõ ràng đã tính toán kĩ lưỡng cả , thế mà lúc này lại đến tìm mình, đây tính là chiêu gì chứ? Là ý của bí thư Trị Quốc sao?

Hoàng Tiểu Hoa nhân lúc uống nước mà quan sát Thiệu Băng Oánh. Đầu Thiệu Băng Oánh nghiêng về một bên, lộ ra chiếc cổ tuyết trắng, một đôi mắt vĩnh viễn ướt át linh hoạt như vậy, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể trào ra nước mắt. Cô chỉ ngồi một chỗ bất động, nhưng cũng có một loại ý vị mị hoặc.

Hoàng Tiểu Hoa trong đầu không khỏi nghĩ đến lúc Thiệu Băng Oánh lấy tư thái giống nhau mà nói chuyện với bí thư Trị Quốc, y chậm rãi lắc lắc đầu, nhắc nhở chính mình có chút nghĩ vẩn vơ rồi.

- Hoàng chủ nhiệm, vẫn luôn muốn mời ngài ăn bữa cơm, thế nhưng công việc của ngài thật sự quá bận, luôn không có thời gian. Hôm nay tôi nhắc lại chuyện xưa, còn hy vọng Hoàng chủ nhiệm có thể bớt chút thời giờ. Chúng ta sẽ dùng bữa cơm rau dưa ngay tại nhà ăn, ngài thấy thế nào?

Thiệu Băng Oánh nói.

Hoàng Tiểu Hoa vội vàng cự tuyệt:

Thiệu tổng, không phải tôi không muốn tiếp đón, chỉ có điều buổi chiều tôi thật sự rất bận. Việc này cô cũng biết đấy, gần đây chính đàn Lễ Hà chúng ta đang ở vào thời điểm mấu chốt, tôi lại là mệnh vất vả trời sinh, thật sự là không có cách nào cắt xén thời gian a!

Trên mặt Thiệu Băng Oánh lộ ra vẻ thất vọng. Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa thế mà lại có chút không đành lòng. Nhưng y lại biết rõ rằng, vào lúc này, không thể cùng người phụ nữ này thân cận quá mức. Chuyện bên Dịch Chu kia Hoàng Tiểu Hoa không muốn chen chân vào quá sâu. Lần này không thể trực tiếp ra mặt, về sau chuyện bên đó vẫn là nên ít động vào thì hơn .

Ở Lễ Hà, chuyện mà Hoàng Tiểu Hoa có thể xử lý là chuyện của công nhận. Y có một phương pháp làm việc rất độc đáo của chính mình. Ngay như việc Thái Thủy đình công này mà nói, Hoàng Tiểu Hoa vẫn có biện pháp xử lý của y.

Y gọi điện thoại cho văn phòng giải quyết thất nghiệp ở huyện, nói với lão Vương - người phụ trách văn phòng đến đây, bố trí nhiệm vụ cho ông ta, sai ông ta ra mặt đến Dịch Chu trấn một chuyến, tìm xem người, rồi tìm chút tài nguyên.

Y và lão Vương vừa mới nói chuyện xong, ngay lập tức gọi điện cho Hầu Hồng Quyền, bí thư Đảng uỷ của thị trấn Dịch Chu, điện thoại vừa thông liền nói:

- Lão Hầu, thị trấn các anh gần vài ngày đây rất không bình thường nha. Hoàng Phó chủ tịch thị trấn của các anh làm sao lại thế hả ? Có dân chúng đến nhà máy xi măng gây rối, y làm công tác quần chúng thì phải làm cho cẩn thận chứ.

- Bây giờ dân chúng dựa vào đe dọa, nói mấy lời mạnh miệng suông thôi thì có thể có tác dụng sao? Chuyện nhà máy xi măng đình công phải giải quyết thì đúng rồi, nhưng cũng không thể bởi vậy mà làm nổi dậy mâu thuẫn giữa chính phủ và dân chúng.

- Đã có người đem đơn kiện đến Huyện ủy rồi, tôi nói thật với anh, mấy ngày nay, chuyện của thị trấn Dịch Chu các anh hoàn toàn kì dị. Tôi biết trong lòng lão Hầu anh đang bứt rứt, nhưng làm việc phải biết lúc cứng lúc mềm, anh làm như vậy, chẳng lẽ là thật muốn bức bí thư ra quyết định hay sao ?

Đầu kia điện thoại Hầu Hồng Quyền cũng không nhỏ giọng, y nói:

Chủ nhiệm Tiểu Hoa, tôi đã phê bình Hoàng Phó chủ tịch thị trấn kia một trận rồi. Loại cán bộ như vậy, thị trấn Dịch Chu tôi không nuôi nổi, ta xem vẫn nên để lãnh đạo huyện bàn nhau một chút, để hắn nhận chức nơi khác, khỏi phải gây phiền thêm cho tôi nữa.

Hoàng Tiểu Hoa tối sầm mặt, nói:

Hầu Hồng Quyền, anh nói thế là như thế nào hả ? Cái gì là lãnh đạo thử bàn nhau ? Anh còn chỉ huy cả lãnh đạo huyện nữa cơ đấy ? Anh mạnh miệng thế!

Hầu Hồng Quyền ở trong điện thoại cũng không nhân nhượng, nói:

Chủ nhiệm Tiểu Hoa, anh nghĩ quá nhiều, thật thích chụp mũ cho người ta. Tôi nói rõ với ngài, tôi không sợ. Tình huống hiện tại của thị trấn Dịch Chu anh cũng biết. Tôi quản không được thực tế gì cả, vậy anh tìm tôi thì có ích lợi gì?

Hoàng Tiểu Hoa cười cười, y biết tử huyệt của Hầu Hồng Quyền ở chỗ nào.

Hầu Hồng Quyền là mãnh tướng quản lý thị trấn Dịch Chu do Mã Bộ Bình tự thân đề bạt. Mã Bộ Bình bây giờ lại bị đá đi rồi, Lễ Hà chuyển sang thời đại “ hậu Mã Bộ Bình”.

Mà vào lúc này, trên huyện lại nhúng tay đến thị trấn Dịch Chu, vừa sắp xếp người vào, vừa muốn làm mất quyền lực huyện ủy viên thường vụ, sắp biến thị trấn Lễ Hà thành tay trong rồi, trong lòng Hầu Hồng Quyền có thể nào an tâm chứ?

- Lão Hầu, anh đừng có oán thán. Luôn mồm nói hết thảy lo lắng vì dân chúng. Thái Thủy bị đình công nhiều ngày như vậy, đây là anh suy xét vì ích lợi của dân chúng sao?

Hoàng Tiểu Hoa nói ông ông, sau đó lại đổi giọng:

Lão hầu, nghe tôi khuyên một câu, đi xuống làm ít vận động, khiến vài người nông dân kia động não một chút. Trước mắt vẫn nên để cho máy móc ở Thái Thủy được vẫn hành đã.

- Việc gì cũng không thể nóng vội được. Vừa phải để nó khôi phục, nhưng lại không thể xoay chuyển quá nhanh, như vậy mới có lợi cho công tác.

Ngữ khí của Hoàng Tiểu Hoa có chút lên cao.

- Chu nhiệm Tiểu Hoa tâm tư quá sâu rối, tôi không hiểu được nhiều như vậy. Tôi chỉ biết là Thái Thủy bây giờ được một tấc lại muốn tiến một thước, khiến cho quần chúng xung quanh oán than ngập trời, một xí nghiệp như vậy đóng cửa cũng có sao chứ ?

Hầu Hồng Quyền nói.

Anh biết cái gì mà suy xét đến dân chúng xung quanh, nhưng anh đã suy xét qua số công nhân viên chức thất nghiệp hay chưa ? Tôi nói thật với anh, gần đây công nhân viên chức thất nghiệp gây rối đã thành phong trào rồi, anh đừng có ở thời điểm mấu chốt này gây thêm rắc rối nữa.

Hoàng Tiểu Hoa cúp điện thoại “ rập” một tiếng, thở ra một hơi thật dài, Hầu Hồng Quyền này càng ngày càng khó đối phó rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.