Quan Sách

Chương 1136: Tử huyệt của Trịnh Viễn Khôn?



Trong phòng trọ của khách sạn Lệ Đô…

Trịnh Viễn Khôn vẫn còn ngái ngủ, tóc tai lộn xộn, trợn mắt nhìn Trần Kinh.

Khi anh ta há miệng, lộ ra hàm răng trắng ởn, nhìn đã không đẹp mà ngược lại trông giống như con chó điên đang nhe răng, khiến cho Trần Kinh không khỏi nhíu mày.

Trần Kinh ngồi đối diện anh ta, Trịnh Viễn Khôn cười lạnh nói:

-Bí thư Trần, anh ở Kinh Giang không phải là rất có quyền lực sao? Tôi nghe nói anh hao tốn nhiều tâm tư để chỉnh tôi,còn muốn ở Kinh Giang khống chế được tôi, thậm chí còn muốn cho tôi vào tù. Làm sao? Hôm nay lại đổi thành mời ăn cơm rồi?

Tôi có thể hiểu thành đây là chồn mời gà ăn cơm không nhỉ?

Trần Kinh nhìn chằm chằm Trịnh Viễn Khôn nói:

- Anh mà là gà sao?

Trịnh Viễn Khôn ngẩn người nói:

- Nếu như anh là chồn, tôi có thể là gà. Thời buổi này chỉ cười người nghèo chứ không cười kỹ nữ, làm gà thì có gì phải xấu hổ.

Trần kinh chậm rãi lắc đầu nói:

-Anh Trịnh a, anh không nên quá nhạy cảm, cũng không nên có thái độ thù địch như vậy. Có câu không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xem ra anh chính là như thế. Những việc anh làm ở Kinh Giang tôi cũng được biết đôi chút.

Nhưng chưa bao giờ tôi nói muốn chỉnh anh, cũng chưa bao giờ nói là muốn khống chế anh gì đó. Tất cả chỉ là tin vịt…

- Được, được! Anh khỏi phải nói những lời vờ vịt đó với tôi làm gì. Tôi và anh, một người là quan, một người là dân, vốn dĩ là không có tiếng nói chung. Quan hệ của chúng ta chính là đối đầu, anh hận tôi thấu xương, cũng chịu. Những cái khác đều là vô nghĩa.

Được rồi, anh cứ nói thẳng mục đích anh đến đi! Tôi không có hứng thú đôi co với anh, cán bộ các anh có nhiều tai mắt…

Trịnh Viễn Khôn ngắt lời Trần Kinh.

Trần Kinh nhếch miệng nói:

-Tôi đến tìm anh có hai việc, việc thứ nhất tôi không hi vọng anh đến Kinh Giang làm liên hợp gì đó. Chuyện của Kinh Giang, chính quyền và nhân dân Kinh Giang tự giải quyết, anh không cần bận tâm. Việc thứ hai, chúng ta cần hợp tác làm một số việc, vấn đề quan trọng trước mắt chính là giải quyết đời sống khó khăn của công nhân thất nghiệp, anh thấy thế nào?

Trịnh Viễn Khôn híp mắt nhìn Trần Kinh, ánh mắt như từng quen biết, một lúc sau cười nói:

-Bí thư Trần, tai tôi không có vấn đề đúng không? Tai tôi không có vấn đề, thì là não bị hỏng rồi. Chúng ta hợp tác, hợp tác cái gì? Hợp tác để cho dân chúng sống trong nước sôi lửa bỏng phải không?

Trần Kinh cười lạnh nói:

-Anh Trịnh, nghe nói anh có hai sở thích, thích uống rượu và thích vẽ tranh. Là người có lối sống phương tây, anh lại một mực thích món ngô nướng truyền thống của Kinh Giang chúng tôi, còn có, anh vẽ tranh lại thích vẽ tranh Trung Quốc, vì sao không vẽ tranh sơn dầu phương Tây?

Trịnh Viễn Khôn liếc Trần Kinh nói:

-Anh cũng am hiểu về tranh? không đúng, anh đã điều tra toàn bộ về tôi rồi, sao nào? Lại đang tìm cách đối phó tôi?

Trần Kinh cười ha hả nói:

-Đúng vậy,đối phó anh cần có chút biện pháp. Hơn nữa tôi cũng nghĩ ra được biện pháp, anh cảm thấy tôi có nói nhảm không?

Trịnh Viễn Khôn cười to lắc đầu nói:

-Bí thư Trần a, Anh còn trẻ, cũng tự tin quá. Trịnh Viễn Khôn tôi không sợ trời không sợ đất, anh có thể nghĩ ra biện pháp đối phó tôi? Thế thì tôi thực sự muốn nghe xem là biện pháp gì…

Trần Kinh mỉm cười không nói, chậm rãi thưởng thức chén trà trên tay.

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa vang lên, Trần kinh đặt chén trà xuống nói:

-Biện pháp đến rồi!

Hắn đứng dậy mở cửa, hai người phụ nữ lần lượt đi vào.

Đi phía trước là Kim Lộ, cô ấy mặc áo khoác màu đen, cách ăn mặc rất sành điệu, gợi cảm.

Mà phía sau cô ấy, là một người phụ nữ khoảng chừng trên dưới năm mươi tuổi, bà ta cũng mặc y phục màu đen, mặt không biểu lộ cảm xúc, khi vào liền nhìn chằm chằm Trịnh Viễn Khôn.

Kim Lộ lùi một bước giới thiệu với Trần Kinh:

-Trần Kinh, đây là chị Hướng!

Trần Kinh gật đầu nói:

-Chào chị Hướng!

Người phụ nữ chìa tay trái về phía Trần Kinh bắt tay nói:

-Hướng Mẫn, rất vui mừng được quen biết anh, nghe đại danh đã lâu!

Trần Kinh đưa tay nói:

-Mời ngồi!

Mà lúc đó, Trịnh Viễn Khôn không biết đã đứng lên từ khi nào, vẻ mặt vô cùng khó sử, xoắn tay một lúc lâu nói:

- Mẫn...a Mẫn? em …Sao em lại đến đây?

Hướng Mẫn vẻ mặt lạnh như băng, hừ một tiếng nói:

-Sao nào? Tôi không thể đến sao?Anh cho rằng Sở Giang là thiên hạ của anh, tôi không được đến?

-Không, không phải ý này. Đến rồi thì tốt,đến rồi thì tốt, em có thể đến!

Trịnh Viễn Khôn ngượng ngùng nói, con người anh ta ngang tàng bướng bỉnh không chịu khuất phục, trong khoảnh khắc ngắn ngủi biến đổi giống như con cừu nhỏ đang run rẩy.

Trần Kinh hướng về phía Kim Lộ gật đầu, ra hiệu cho cô ấy giơ ngón cái lên.

Kim Lộ hé miệng cười, quay đầu đi nhanh chóng.

Tiếp đó, Hướng Mẫn bắt đầu quở trách Trịnh Viễn Khôn không ngớt, nói anh ta không quan tâm đến con gái, không quan tâm đến gia đình, trách nhiệm cơ bản của một người đàn ông cũng không có, cả ngày sống trong mơ màng như kẻ say rượu, đi nịnh hót lấy lòng người, còn tưởng mình là anh hùng hảo hán.

Lúc đầu Trịnh Viễn Khôn còn đấu lý với cô ấy, nhưng được vài câu, thì không còn lực để chống đỡ, bị Hướng Mẫn mắng cho xối xả, không phản bác lại được.

Xem bộ dạng của anh ta, chính là khổ không thể tả.

Trần Kinh nhìn hai người có chút phấn khích, Nhìn trang phục trên người Hướng Mẫn đều là hàng hiệu, giơ tay nhấc chân đều là phong cách quý phái, khí thế kinh người.

Trần Kinh thực sự khó có thể liên hệ cô ấy với trước mặt Trịnh Viễn Khôn bất trị, ăn mặc lôi thôi, hành vi gàn dở này.

Xem bộ dạng của hai người căn bản không phải là người cùng tầng lớp, sao có thể cùng nhau có liên hệ?

Nhưng qua cách hai người nói chuyện, Trần Kinh biết không những hai người có liên hệ, hơn nữa còn có thời gian dài chung sống, có lẽ là vợ chồng, ít nhất cũng có một người con gái, dường như đang du học ở nước ngoài.

Hai người cãi nhau vô cùng lợi hại, Trần Kinh và Kim Lộ chỉ làm phông đứng bên cạnh.

Trần Kinh đứng dậy đi vào phòng vệ sinh

Đi vệ sinh xong, hắn vừa mới mở vòi nước rửa tay thì nghe thấy một tiếng quát lớn, Trịnh Viễn Khôn lòng như lửa đốt xông đến, hai mắt đỏ ngầu nói:

-Trần Kinh, anh quá dụng tâm rồi. Anh đã tìm người phụ nữ đó đến đây. Anh được lắm, Xem như anh lợi hại, tôi nói cho anh biết tôi là một thành viên của nhà máy kéo Lam Phi, là kỹ sư được tiền trợ cấp của nhà nước. Chuyện của Lam Phi tôi nhất khoát sẽ không buông tay, chỉ cần một ngày chưa lấy lại được công đạo, tôi sẽ không rời Sở Giang.

Anh tìm ai đến cũng thế, đem Tiểu Mẫn tìm đến cũng không được, Ngọc Hoàng đến thì cũng không sửa đổi được thái độ của tôi!

Trần Kinh nhăn mặt, nhìn Trịnh Viễn Khôn có phần phát khùng, nhẹ nhàng nói:

-Làm sao vậy? Không phải là anh trời không sợ đất cũng không sợ sao? Tôi tùy tiện tìm một người đến, anh đã sợ đến kinh hồn bạt vía rồi? Chính vì vậy anh không nên nói người khác dối trá, chính anh mới là người dối trá.

Trịnh Viễn Khôn ngẩn người mạnh miệng nói:

-Ai sợ chứ?Anh nói tôi sợ tiểu Mẫn? Đúng là chuyện cười, tôi…tôi chỉ là đàn ông tốt không thèm đấu với nữ nhân mà thôi!

Trần Kinh gật đầu nói:

Vậy thì tốt, bây giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Ở dưới kia tôi có một chiếc xe, tôi phải đi ngay, anh có thể đi cùng tôi, tôi sẽ dẫn anh ra ngoài. Lựa chọn khác chính là anh ở đây tiếp tục cùng tiểu Mẫn, nếu anh không sợ thì chấp nhận lựa chọn thứ hai, nếu không thì đúng là sợ rồi.

Anh chọn như thế nào?

Trịnh Viễn Khôn nhìn chằm chằm Trần Kinh môi mấp máy một lúc lâu mới nói:

-Tôi…tôi cũng có việc, tôi đi với anh!

Trần Kinh ha ha cười vỗ vai Trịnh Viễn Khôn nói:

-Anh vẫn không ngoại lệ, vậy thì đi thôi, chúng ta lén đi!

Trịnh Viễn Khôn ngẩn người nói:

-Lén đi? Thế …thế thì không hay cho lắm!

Trần Kinh do dự một chút nói:

-Đúng là không hay lắm, hay là chào hỏi bọn họ rồi đi?

-Hay…hay là thôi! Bây giờ chúng ta đi thôi!

Trịnh Viễn Khôn vẻ mặt đau khổ nói.

Nhà trước kia của Trịnh Viễn Khôn ở khu ký túc xá Lam Phi cũ, Trần kinh lái xe tới, Trịnh Viễn Khôn hạ cửa kính xe, dọc theo đường đi đều có người chào hỏi.

Mọi người rất tôn kính Trịnh Viễn Khôn, gọi anh ta là:

-Trịnh Tổng, anh ta cũng cảm động đáp lời, hướng phía nhân viên phục vụ phất tay, điệu bộ có phần giống lãnh đạo đi kiểm tra.

Phòng Trịnh Viễn Khôn ở khoảng bảy, tám mươi mét vuông, phòng ở nhìn như cái phòng học, chỉ có một phòng lớn.

Trong phòng rất lộn xộn, phía sau giường dùng giấy dán ngăn cách, phía trước đặt một cái bếp ga, cách bếp ga không xa là bàn đọc sách, trên bàn có rất nhiều sách vất ngổn ngang. Một góc khác của phòng là bản vẽ, phẩm màu vất vung vãi trên đất, cũng không dọn dẹp.

Trên bếp ga đặt một cái nồi lớn, trong nồi chứa đầy nước mỡ, một đống bát đĩa bẩn bốc mùi.

Trần Kinh vừa vào đến cửa liền bịt mũi nói:

-Anh Trịnh, anh cũng lôi thôi quá đi. Anh xem phòng thì rộng, nhưng bừa bãi lộn xộn, bốc mùi như thế làm sao mà ở?

Trịnh Viễn Khôn đảo mắt một vòng nói:

-Dân thường chúng tôi điều kiện sống chính là như vậy, anh chịu không nổi, tôi cũng không mời anh tới!

Trần Kinh bị anh ta chẹn họng, tìm một cái ghế ngồi xuống, mông vừa đặt xuống xém chút nữa thì ngã té ngửa.

Hắn nhặt ghế lên xem, mới phát hiện ra cái ghế đã bị mất một chân, hắn dở khóc dở cười.

Trịnh Viễn Khôn cười ha ha nói:

-Được rồi! Chỗ của tôi bình thường không có khách, cũng không có ghế, anh muốn ngồi thì ra ghế mây kia mà ngồi!

Trần Kinh khoát tay nói:

-Không ngồi nữa, không ngồi nữa! Hắn đứng dậy bật bếp ga, tìm cái giẻ, đến khi nước nóng lên, liền cầm từng chiếc bát lên rửa vô cùng thành thục. Sau đó lại dùng giẻ lau sạch bàn bếp, bồn rửa sạch sẽ, sắp xếp gọn gàng.

Bận rộn nửa tiếng, mùi hôi trong phòng cuối cùng cũng giảm bớt, Trần Kinh mới tìm một cái ghế hỏng khác ngồi xuống nói:

-Anh Trịnh, anh sau này vệ sinh không nói, nhưng liên quan đến ăn uống đồ dùng nhà bếp thì phải sạch sẽ, nếu không những mùi vị kia trước sau sẽ làm anh mắc bệnh, anh không phải là nhân vật lớn sao, lập chí làm chuyện lớn, nhà không quét dọn, làm sao quét thiên hạ?

Trịnh Viễn Khôn vẫn để Trần Kinh nói, đến khi Trần Kinh nói những lời này, những cảm xúc vừa mới dịu đi lại bị khuấy động lại, anh ta kích động nói:

-Được rồi! Trần Kinh tôi với anh ngôn ngữ bất đồng. Không cần biết anh dùng chiêu gì, cùng chỉ là phí tâm sức, tôi sẽ không cùng anh thỏa hiệp!

Trần Kinh giơ tay ra chỉ Trịnh Viễn Khôn, nén giận trong lòng, thật lâu sau gật đầu nói:

-Anh thích thế nào thì tùy, anh sau này gặp phải chuyện gì cần phải động não một chút, đừng để người khác lợi dụng rồi mà vẫn còn dương dương tự đắc. Thế chính là đại ngốc!

Trần Kinh nói xong liền đứng đậy đi ra.

Công việc vận động Trịnh Viễn Khôn không phải một sớm một chiều, là cuộc chiến dài lâu. Phần tử ngoan cố này, để anh đi vào khuôn khổ, để thông minh hơn, khoảng cách còn rất xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.