Quan Sách

Chương 134: Chọc vào cái sọt lớn



Làm phóng viên, Phương Uyển Kỳ đúng là chuyên nghiệp, trong khi cô đến xem hiện trường hỗn độn của cuộc đình công tập đoàn Thái Thủy, cô không chút sợ hãi và lùi bước, hơn nữa còn có một loại hưng phấn trước nay chưa từng có. Tay đánh văn bản trong điện thoại di động..

Cô liên tiếp trách cứ Trần Kinh không cho phép cô mang theo kỹ thuật viên camera, đồng thời, cô cũng không kìm nổi sự xúc động nghề nghiệp, gặp ai, cô nàng thành thị đều hỏi thăm nói chuyện, có đôi khi rõ ràng chính là đang phỏng vấn. Trần Kinh liền đi theo phía sau cô, không can thiệp vào bất cứ hành động nào của cô. Dĩ nhiên cũng không ủng hộ bất kỳ hoạt động nào của cô, thực sự chỉ như đóng vai một người đi cùng.

Mặc cho một mình Phương Uyển Kỳ xông xáo hơn nửa ngày trời, hai người mới đi khỏi khu vực xung quanh nhà máy Thái Thủy, đến thị trấn Dịch Chu tìm chỗ ăn cơm để bù lại thể lực.

Phương Uyển Kỳ nhếch mày nói:
- Làm sao vậy? Trưởng phòng Trần, tôi phát hiện anh trong một đêm liền trở nên trầm lặng, hôm nay một câu cũng không nói, tốc độ phát triển này thật có chút mau a!

Trần Kinh thản nhiên nói:
- Tôi không nói lời nào, vì sợ làm phiền cô!

Phương Uyển Kỳ hơi hơi ngây người, chợt, trên mặt lộ ra tươi cười.

Cô ta cười rộ lên rất đẹp, hàm răng trắng sáng lóe ra hào quang, trên mặt cô ta có một má lúm đồng tiền nho nhỏ, lại tăng thêm vài phần thướt tha.

Anh thật đúng là có chút thú vị, còn sợ làm phiền tôi? Tôi thấy anh rất can đảm!
Phương Uyển Kỳ nói, tâm tình của cô dường như rất tốt, đã không còn mâu thuẫn và địch ý đối với Trần Kinh nữa.

- Anh dám mang tôi xem hiện trường chấn động lòng người như vậy, anh không lo lắng tôi sẽ vạch trần ra hay sao? Còn có, các lãnh đạo của anh sẽ bỏ qua cho anh ư?

Trần Kinh nói:
- Tôi nhận nhiệm vụ là cùng đi với cô vừa đi, vừa quan sát, toàn bộ Lễ Hà đối với cô đều không có bí mật.

Thật vậy chăng?
Phương Uyển Kỳ hỏi ngược lại:
- Vậy anh vì sao không cho tôi mang theo kỹ thuật viên camera? Không có tư liệu hình ảnh, tôi làm sao đưa tin báo chí, anh tưởng tôi cũng giống anh, cũng viết một bài văn mang tính kích động rất mạnh sao?

Trần Kinh tránh né ánh mắt của Phương Uyển Kỳ, tháo xuống kính mắt của mình lau chùi cẩn thận.

Mang Phương Uyển Kỳ đến Thái Thủy đúng là một hành động cực kỳ nguy hiểm, lại để kỹ thuật viên camera đem những hình ảnh chụp được in ra, vậy thì hoàn toàn xong đời, kết quả này có thể so với mỗi việc tuyên truyền phóng đại “Ấn tượng Lễ Hà” càng hỏng bét.

Nhưng Trần Kinh hiểu rõ, loại phụ nữ có tính cách như Phương Uyển Kỳ này, là điển hình ăn mềm không ăn cứng, muốn cho cô ta tin tưởng Lễ Hà đối với cô ấy không có bí mật mà không cho cô ta xem trọng điểm như dự đoán là không thể.

Nhưng Trần Kinh vẫn còn hơi hối hận, hắn thật sự không ngờ tới cuộc đình công của công nhân viên chức nhà máy lại ầm ĩ đến mức này, cái này không thể xem là cuộc đình công đơn thuần, hẳn là làm cho vị trí Thái Thủy trở thành nhân tố bất ổn nghiêm trọng của Lễ Hà.

Vì sao lại như vậy? Trần kinh không cam tâm hỏi chính mình.

Vì sao lại như vậy?
Phương Uyển Kỳ bỗng nhiên nói, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Trần Kinh, đưa ra cùng một vấn đề.

Trần Kinh căn bản không biết đáp án, hắn trầm ngâm một chút, nói:
- Đây là doanh nghiệp nhà nước cải cách vội vàng, hậu quả của sự bất hợp lý! Nhà máy xi măng Thái Thủy vốn là trên cơ sở vốn khởi đầu của nhà máy xi măng Dịch Chu. Việc Thái Thủy thu mua nhà máy xi măng Dịch Chu này đã liên quan đến rất nhiều vấn đề, hậu quả của việc này vẫn còn tồn tại cho đến hiện tại.

Mặt khác, ý tưởng kinh doanh của Thái Thủy nhất định cũng có vấn đề. Hơn nữa, quan hệ xã hội của bọn họ rât lớn, đây cũng là nguyên nhân làm bùng phát cuộc đình công có tính chất hung dữ.

Trần Kinh dừng một chút, nói:
- Bất luận cán bộ cơ sở nào, cũng không hy vọng phát sinh chuyện như vậy. Thật ra, đến thành phố, tỉnh, cũng đều không thể tránh khỏi phát sinh mấy vấn đề này. Đây là vì đâu chứ?

Phương Uyển Kỳ chớp chớp mắt, Trần Kinh nói tiếp:
- Cái này bởi vì…

Trần Kinh vừa mới mở miệng, di động “Tích! Tích!” Vang lên.

Trần Kinh vừa thấy điện thoại gọi đến, đứng lên hướng về phía Phương Uyển Kỳ gật đầu, nói:
- Tôi đi nhận điện thoại.

Trần Kinh đi ra khỏi nhà ăn kết nối điện thoại thì nhận được âm thanh rất nghiêm khắc của Hoàng Tiểu Hoa:
- Tiểu Trần, rốt cuộc là cậu đang làm gì? Tại sao lại đem phóng viên đến hiện trường? Cậu…cậu…

Y liên tiếp nói hai tiếng cậu, điều hòa hơi thở một chút lại mới nói:
- Cậu đã chọc vào cái sọt lớn rồi! Cậu có biết hay không, bây giờ Huyện ủy đang triệu tập đến họp khẩn cấp hội nghị đình công Thái Thủy, bàn bạc đối sách khẩn cấp. Tất cả mọi người đều muốn chĩa mũi nhọn vào cậu, cũng yêu cầu cậu cấp tốc chạy tới cuộc họp này!

Trần Kinh mím môi, nói:
- Chủ nhiệm Hoàng, bí thư muốn tôi dẫn phóng viên đi quan sát một chút, Lễ Hà đối với cô ấy không có bí mật! Một khi đã như vậy, cô ấy phải nhìn tập đoàn doanh nghiệp tư nhân Thái Thủy số một của Lễ Hà, tôi dẫn cô ấy đi, cũng không có làm cái gì?

Về phần hội nghị, Phòng kinh tế thương mại tôi khẳng định cũng sẽ tham gia, tôi phái Phó phòng Chí Hiền qua đấy.

Hoàng Tiểu Hoa hít một hơi thật dài, y hận không thể kêu Trần Kinh một tiếng “Ông nội”, tên này cực kỳ dũng cảm, hiện tại Thái Thủy cùng với Chính phủ lo lắng nhất là vấn đề khống chế lực ảnh hưởng, lo lắng lúc này bị phơi bày ra ngoài, sau này sinh ra ảnh hưởng tiêu cực.

Mỗi một người đều đang đề phòng, lại không ngờ Trần Kinh bất ngờ nghênh ngang mang phóng viên đi vào như vậy, thấy rõ ràng tất cả phương tiện.

Phó bí thư Triệu Nhất Bình chịu trách nhiệm sắp xếp sự kiện đình công ở văn phòng đập bàn chửi má nó, nếu Trần Kinh đang ở trước mặt y như vậy, y thực có khả năng một ngụm đem nuốt sống mất.

Ngoại trừ Triệu Nhất Bình, Hầu Hồng Quyền của thị trấn Dịch Chu, Chủ tịch Thiệu Băng Oánh của Thái Thủy, bước vào Huyện ủy thì đều là phản ứng này đầu tiên, Trần Kinh gần như thành cái đích cho mọi người chỉ trích. Thậm chí Thiệu Băng Oánh nói ra, sự kiện đình công lần này, nếu dẫn đến phát sinh ảnh hưởng tiêu cực, sau này toàn bộ sẽ tùy Trần Kinh gánh chịu những lời nói nặng nề này.

Tiểu Trần, cậu cũng thật liều lĩnh!
Hoàng Tiểu Hoa thở dài nói, trong đầu y nhớ tới hình ảnh ồn ào của Thái Thủy mấy ngày nay, hình ảnh đó nếu bị phóng viên quay được sau đó chiếu lên tivi, hậu quả như vậy không thể nào tưởng tượng nổi.

Bằng năng lực của Huyện ủy Lễ Hà, căn bản là không cách nào đem quan hệ xâm nhập đến truyền thông của tỉnh, hiện tại Lễ Hà nguyên bản đã bị chương trình những câu chuyện kỳ lạ làm cho rất bị động, nếu lại đưa ra bảng yêu sách quá nặng nề, thì hình tượng của Lễ Hà sẽ tồn tại như thế nào?

Trong lòng Hoàng Tiểu Hoa cân nhắc, y vẫn cảm thấy Trần Kinh không phải là người không biết trời cao đất rộng như vậy, nhưng nếu như…

Trong lòng y bỗng nhiên lay động, hỏi:
- Tiểu Trần, hôm nay cậu và phóng viên Phương hai người liền đi khu nhà máy sao?

- Cũng chỉ có hai người! Trạm kiểm soát được bố trí nhiều lắm, tôi cũng không vào được khu nhà máy.

Trần Kinh nói.

Hoàng Tiểu Hoa ngậm miệng không nói, y nghĩ thầm rằng nếu chỉ có hai người Trần Kinh và phóng viên Phương, đó vốn là không có kỹ thuật viên camera. Không có kỹ thuật viên camera ghi lại hình ảnh, thì tin tức đó làm sao có thể phơi bày ra ánh sáng chứ?

Vừa nghĩ đến điểm này, tâm tình Hoàng Tiểu Hoa thả lỏng, y mơ hồ cảm thấy, gọi đi cuộc điện thoại này, sau lưng hắn đều ướt sũng!

Điện thoại là Triệu Nhất Bình bảo y gọi, yêu cầu y theo dõi sắp xếp thỏa đáng chuyện này.

Y làm sao có năng lực sắp xếp chuyện này chứ? Trước tiên Trần Kinh hắn ta sắp xếp không được đừng nói y cũng không thu xếp được, y đang nghĩ đến, chỉ sợ bí thư Thư cũng không sắp xếp được.

Thế nhưng, Hoàng Tiểu Hoa thực sự hứng chịu không nổi lửa giận của Triệu Nhất Bình! Gần đây trong nội bộ Huyện ủy Triệu Nhất Bình rất nóng tính, động tí là phê bình người khác, giáo huấn người khác. Đối với Triệu Nhất Bình y cũng không dám đối xử bình thường như với bí thư, chỉ trích giáo huấn người ta như con chó vậy.

Thế nhưng, thường ngày hay giao cho Hoàng Tiểu Hoa tìm kiếm đám râu ria, ông ta bày ra bộ mặt không thoải mái, cũng làm cho tư thế của Hoàng Tiểu Hoa cũng không được thoải mái theo, quả thực là Hoàng Tiểu Hoa cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Trong đầu Hoàng Tiểu Hoa lướt qua nhiều ý niệm như vậy, y đang muốn chấm dứt cuộc nói chuyện. Nhưng y bỗng nhiên lại nghĩ đến hay là Trần Kinh làm theo như ý của thư ký Thư Trị Quốc, vậy vấn đề xử lý không thể là Thư Trị Quốc gợi ý hắn làm như vậy chứ?

Nghĩ như vậy lòng y có chút rối loạn, buột miệng nói:
- Tiểu Trần, bây giờ cậu đang ở đâu? Còn ở khu nhà máy sao? Đúng rồi, lịch trình ngày mai của cậu như thế nào? Nói đến tiếp nhận là cậu đang thay chúng tôi tiếp nhận xử lý sắp xếp lo lắng giải quyết khó khăn, cậu có bất cứ yêu cầu gì cũng đừng khách khí với tôi.

Cậu có việc cứ đề xuất, tôi bảo đảm sẽ thỏa mãn!

- Cảm ơn Chủ nhiệm Hoàng, hiện tại tôi theo thái tử xem sách, chính mình làm không được. Lịch trình ngày mai còn phải để vị quý nhân đến tỉnh thành này quyết định! Tôi chỉ là một người hầu mà thôi.

Phó bí thư Huyện ủy Triệu Nhất Bình hơi mệt mỏi ngồi trên sô pha ngủ gật.

Thư ký Hồng Ngai nhẹ nhàng đem một tấm áo khoác lên người ông ta, Triệu Nhất Bình giật giật…Mở to mắt:
- Thế nào? Chủ nhiệm Hoàng có tới không?

Hồng Ngai lắc đầu thần sắc có chút xấu hổ.

Triệu Nhất Bình nhíu nhíu mày, xốc áo đứng dậy. Tiến hành họp hơn nửa ngày nay, chủ yếu là bàn bạc vấn đề thu xếp cuộc đình công của Thái Thủy. Đại diện công nhân đình công, phía xí nghiệp, phía chính quyền, mọi người cùng nhau hiệp thương. Hai bên trải qua mấy giờ giằng co, cuối cùng hoàn thành được bước đầu của phương án giải quyết.

Chiếu theo phương án giải quyết này, lúc này phía chính quyền gần như là không có tổn thất gì, đối với kết quả này, Triệu Nhất Bình khá là hài lòng.

Nhưng có một số việc không dự đoán được, đó là Trần Kinh Phòng kinh tế thương mại bất ngờ dẫn theo phóng viên đài truyền hình tỉnh đến hiện trường đình công hiện tại, và hai người dám một đường đến cửa chính của khu nhà máy.

Nếu như phía nhà máy không phát hiện sự khác thường, bọn họ thậm chí còn có thể tiến vào khu nhà máy để nắm rõ tình huống và thu thập tin tức, như vậy vẫn còn may, chuyện này rất nghiêm trọng, khiến cho Triệu Nhất Bình cảm thấy vô cùng tức giận!

Thuận lợi giải quyết chuyện đình công, đây là một chuyện mà Triệu Nhất Bình cho rằng chuyện rất thành công. Nhưng nếu chuyện đình công cuối cùng bị truyền thông tỉnh cho phát sóng, y với tư cách là chịu một phần trách nhiệm Ủy viên thường vụ, làm sao có thể trốn tránh trách nhiệm được?

Phản ứng đầu tiên của Triệu Nhất Bình sau khi nghe được báo cáo là giận không kìm nén được, ông ta suy nghĩ, Trần Kinh làm như vậy chính là đang phá đám, là hủy đi bệ phóng của Triệu Nhất Bình y, thậm chí là hủy đi bệ phóng của Huyện ủy. Cho nên, y bằng lòng quyết định nhanh chóng, để Hoàng Tiểu Hoa đi sắp xếp chuyện này.

Thế nhưng, hiện tại Triệu Nhất Bình bình tâm suy nghĩ kỹ lại, thì trong lòng lại có chút hối hận vì sự thất thố của bản thân.

Khi đó mọi người các bên đều ở đây, Triệu Nhất Bình tức giận lần này, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn ra được y đối với sự kiện đình công rất lo lắng, sợ sai lầm. Thế cho nên mấy đại diện công nhân mới dám ở hội trường trực tiếp đề xuất chính quyền có thể cấp chính sách ủng hộ một ít tài chính hay không, yêu cầu như vậy hoàn toàn không quá đáng.

Cuối cùng, Triệu Nhất Bình bị dồn ép đến bất đắc dĩ, đành phải đồng ý tiền công mấy ngày nay lấy từ chính quyền, tài vụ sẽ lấy mấy trăm nghìn…

“Cốc, cốc!” Tiếng đập cửa vang lên, Hồng Ngai sắc mặt vui vẻ nói:
- Chủ nhiệm Hoàng tới!

Triệu Nhất Bình mặt nhăn mày nhíu, dáng vẻ tươi cười của Hồng Ngai nhanh chóng kiềm chế lại, cũng giả vờ vẻ mặt như thâm cừu đại hận, lúc này Triệu Nhất Bình mới khoát tay nói:
- Đi mở cửa đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.