Ông chủ quán bách hóa , Ngô Triều Cương, bởi vì ở nhà đứng thứ hai, vì vậy mọi người gọi là Ngô lão nhị.
Ông ta trơ mắt nhìn Trưởng đồn công an Vương Hải Sơn bình thường vốn rất ngạo mạn, vô cùng cung kính đứng trước mặt người thanh niên đó, ông ta cảm thấy mắt mình bị hoa, không kìm nổi phải dụi mắt!
Ông ta nghe mọi người xung quanh đều rì rầm khe khẽ,người thanh niên này là trưởng phòng phòng kinh tế thương mại, là lãnh đạo thượng cấp của đơn vị vùng kinh tế mới, trong lòng ông ta âm thầm líu lưỡi, trong lòng lại tỏ ra khó hiểu, nghi ngờ, và nhiều hơn cả chính là sự ngạc nhiên và hâm mộ.
Ngô lão Nhị tự nhận là có nhiều kiến thức từ Nam ra Bắc, nhưng một trưởng phòng trẻ tuổi như Trần Kinh, ông ta vẫn là lần đầu tiên gặp mặt, trong lòng ông ta không khỏi có sự nghi ngờ, tục ngữ ngoài miệng không có căn cứ, làm việc không chắc chắn, vị trưởng phòng Trần này xem ra trẻ tuổi như một con nhà mình, có thể xử lý tốt bọn phản loạn ở Bản quản lý này sao?
Tuy nhiên, nhìn thấy Vương Hải Sơn cúi đầu, Ngô lão nhị trong lòng vẫn lấy làm cao hứng.
Tên Vương Hải Sơn này, từ khi y sau khi làm đội trưởng ở Ban quản lý, tên này lòng lang dạ sói, thật sự còn dám điều chỉnh người ta đến chỗ chết, chiêu thức của y bà con đã nếm đủ sự đau khổ, có người phẫn nộ mà không dám nói gì!
Sự lãnh phí rất rõ ràng, Diêu Kỳ ưỡn bụng to béo, trên trán đầy mồ hôi, khi cho hai chiếc máy thu gặt đi, tiếp theo y căn bản không biết làm thế nào!
Hách Lâm cũng không biết làm thế nào để giảng hòa, xung quanh bị những người già vây quanh, sai một chữ, sẽ hiểu sai cả một ý đồ, tật xấu đó đã phạm vào rất lớn,trưởng phòng Trần sa sầm mặt không nói gì, ai dám nói trước?
Trần Kinh hành động rồi, hắn tiến đến bên canh đám người, chỉ vào vùng đất trồng bông vừa rồi, nói: - Vùng đất trồng bông đó của ai vậy?
Xì xà xì xào, trong đám người khe khẽ có tiếng thì thầm, không ai nhận “ là của Vương lão tam!” Trong đám người một thanh niên cao lớn ngẩng đầu nói.
Y khoảng ba mươi, người đàn ông chắc nịnh đó từ đám đông đi ra, người thanh niên chỉ vào người đàn ông bên cạnh, nói: - Hắn chính là Vương lão tam, vừa rồi vùng đất trồng bông này đều là của hắn, trước đây vùng này thuộc đất của hắn.
Trần Kinh ngước nhìn đối phương vài lần, người đàn ông đậm chắc có chút mạnh dạn, vội lùi về sau, người thanh niên cao lớn nói: - Sợ cái gì chứ! Làm quan chỉ là một bả vai khiêng một cái đầu, hắn hỏi chúng ta thì, bọn họ còn có thể lấy mạng của chúng ta, đúng không?
Lưu tam mao, nói gì đấy? Vương Hải Sơn ở bên cạnh mặt vênh lên sầm lại, người thanh niên cao lớn đó dường như có chút sợ hãi, mà Vương lão tam lại càng không tự chủ lùi về sau!
Trần Kinh chỉ vào Diêu Kỳ, nói: - Xe khác đã đến chưa?
Diêu Kỳ sửng sốt một lúc, gật đầu như con gà mổ thóc nói: - Có xe có xe, Phó phòng Phùng đang ở Ban quản lý, tôi đã cho người đi thông báo!
Mặt Trần Kinh giãn ra một chút, lại chỉ vào Vương lão tam, nói: - Ruộng bông của họ phải chịu trách nhiệm bồi thường, cần bồi thường đầy đủ!
Diêu Kỳ há hốc mồm, miệng y giống như lưỡi cày, nhưng cổ họng không phát ra nổi âm thanh, y nghĩ rất nhiều, y nghĩ nếu bồi thường sẽ lộn xộn, sau này mọi người đều phải đền, làm gì có nhiều tiền đền bù như vậy?
Còn nữa, y đang nghĩ phần đất trưng thu này, dựa theo hợp đồng, những mảnh đất này là của Ban quản lý, mặc dù là vùng đất hoang, nhưng người dân cũng không có quyền canh tác.
Nhưng, những câu nói mà y nghĩ đến, đều tắc ở trong họng, cuối cùng biến thành một hành động, đó chính là gật đầu. Trần Kinh mặc dù còn trẻ, nhưng sự uy hiếp rất đáng kể, đặc biệt những lời đồn đại liên quan đến Trần Kinh mà Diêu Kỳ nghĩ đến, y lại càng không dám có dũng khí, làm trái với ý của Trần Kinh.
Chúng ta đi thôi! Trần Kinh thản nhiên nói, hắn cũng không nói nhiều, cũng không giao lưu với những người dân ở xung quanh, yêu cầu rời đi như vậy. Hách Lâm ở bên cạnh mở đường, những người dân tự nhiên tránh ra, bên ngoài hai chiếc xe Santana đã sớm đợi từ lâu, người của Trần Kinh chui vào xe, cứ như vậy đi xa dần!
Xe đã đi lâu rồi, đám người vẫn không tản đi, hơn nữa âm thanh của mọi người bình luận càng ngày càng lớn: Hết giận, Vương Hải Sơn cuối cùng cũng có người khống chế được hắn, đừng nhìn trưởng phòng Trần tóm lại còn trẻ, tôi nghĩ hắn không tồi, không chừng vùng đất chúng ta được bảo vệ! Một người ở trong đám nói.
- Mẹ kiếp! Ta xem con mẹ nó vẫn là quan lại bao che cho nhau, nếu trưởng phòng Trần thật sự thay ta trút giận, tại sao hắn không nói lời gì đã đi rồi?
- Hiểu cái gì? Quan làm việc không được lỗ mãng, vừa rồi không thấy hắn để cho con cóc Diêu bồi thường tiền cho Lão tam sao?
Mọi người đều liên tục bình luận, chưa kết luận được, mà một ánh mắt bình tĩnh ở trong đám đông, vẫn chăm chú nhìn mục tiêu của chiếc ô tô biến mất, rất lâu, chỉ nghe thấy tiếng thì thầm một câu: - Trưởng phòng trẻ tuổi như vậy, ở trong thành phố cũng không gặp nhiều lắm!
Vương Hải Sơn vô tư, ở trong hội nghị lâm thời của Ban quản lý, y nói năng có khí phách: - Tôi cảm thấy ở khía cạnh nào đó chúng ta không được quá yếu đuối, những người dân ở vùng đất khu kinh tế mới này gần với thị trấn, việc giảo hoạt đã trở nên nổi tiếng thiếu mất sự quản lý tốt: nếu chúng ta quá yếu đuối, chỗ nào cũng nhượng bộ, ngược lại khiến bọn họ có thể đào đất sâu hơn, sau này công việc của chúng ta thiếu đi sự phát triển!
Trong cuộc họp, người khác đều bình tĩnh đến kì lạ, Trần Kinh tay cầm chén trà, Phùng Vi Quốc đang ngồi bên cạnh, góp lời nói: - Huyện ủy vừa mới thông báo, bí thư Thành ủy Phương Doanh muốn đến Lễ Hà thị sát, khu kinh tế của chúng ta là nơi ông ấy sẽ đến, điều kiện hiện tại của chúng ta ...
Trần Kinh đặt chén trà lên bàn, giơ tay ra đột nhiên đập mạnh xuống bàn, khiến Phùng Vi Quốc sợ hãi đứng dậy: Dù có thế nào, chúng ta không thể giữ khăng khăng không cho người dân làm ăn! Sợ người dân khoét sâu thêm đất mềm, cần phải cứng rắn với họ, quả thực là Logic cường đạo! Giọng của Trần Kinh lớn lên mạnh mẽ, hướng về phía Vương Hải Sơn quát to!
Ngày mai không cần thiết đi làm ở đồn công an của Ban quản lý! Tôi đã gọi điện cho trưởng phòng Lý, tạm thời kiểm điển cách chức, không giới hạn! Trần Kinh nói với Vương Hải Sinh. Vẻ mặt của Vương Hải Sinh xanh mép, rất khó coi, Trần Kinh trừng mắt nhìn y, nói: - Cuộc họp hôm nay đến đây tạm dừng! Dưới đây chúng ta còn mở cuộc họp bộ máy Ban quản lý!
Vương Hải Sơn khi rời đi sắc mặt rất khó coi, y là em vợ của trưởng phòng phòng công an Lý Đạo Sinh, y nổi tiếng ở trong sở công an với cán bộ sống dơ bẩn, y tiếp nhận Ban quản lý với những việc làm bậy bạ, dường như mỗi ngày tìm được sai lầm của người khác, mọi người trong nhà đều liên tiếp bị uy hiếp, vợ và con buổi tối đều không dám ra cửa.
Y bỏ ra nhiều công sức như vậy là vì cái gì? Không phải chính là ổn đinh cục diện của vùng kinh tế mới? Bây giờ những điều này, đều bị Trần Kinh bỏ phiếu phủ quyết, còn để y tạm thời kiểm điểm cách chức, y thật sự khó có thể chấp nhận được!
Nhưng không dám nói thêm nữa, trên đường về lại y vụng trộm gọi điện cho Lý Đạo Sinh, Lý Đạo Sinh đặc biệt dặn dò y, bình thường tính tình nóng nảy nên kìm chế lại một chút, khiến mọi việc làm ảnh hưởng đến y.
Anh rể rất ít khi nói những lời đó, trong lòng Vương Hải Sơn rất rõ ràng, Trần Kinh có thể là người anh rể kiêng kị, vì vậy trong bụng y vô cùng oán hận, cuối cùng cũng chấp hành lệnh của Trần Kinh lập tức rời khỏi hội trường!
Trần Kinh tức giận vô cùng, đuổi Vương Hải Sơn đi, tất cả mọi người trong Ban quản lý đều nơm nớp lo sợ, không dám nói gì.
Do đó là hội nghị lâm thời, những người làm việc ở Ban quản lý đều tham dự, Hồ Phi cũng có tư cách ngồi ở phía góc. Y trốn ở góc, nhìn thấy sát khí kinh người, Trần Kinh với uy phong lẫm liệt, trong lòng vô cùng hâm mộ, trong đầu liên tiếp có những ảo tưởng, nếu chính mình cũng có một ngày như vậy, con người như vậy sẽ rất có thể diện.
Bối cảnh của Vương Hải Sơn, Hồ Phi cũng đã biết, y lòng lang dạ sói, nổi tiếng không có tình người, bản thân cũng xuất thân từ lưu manh, lúc còn nhỏ đã lấy dao để đâm người, đó chính là ý đồ của một kẻ hoàn toàn liều mạng, sự chuyển biến về số phận của y, đều do chị gái gả cho một nhà chồng tốt, Lý Sinh Đạo bao che Vương Hải Sơn, đầu tiên thu nạp y vào đội viên dân phòng ở bên ngoài của Phòng Công an, sau đó dần dần giúp y chuyển chính thức, bây giờ Vương Hải Sinh đã trở thành một nhân vật đã trưởng thành một mình đảm đương về khía cạnh này!
Một nhân vật như vậy, Trần Kinh còn dám đập bàn đuổi y ra ngoài, có chút gan dạ và quyết đoán, đó là điều khiến người khác kính nể và hâm mộ!
Và Hồ Phi với ý nghĩ lộn xộn không hợp lý, Phùng Vi Quốc sắc mặt rất khó coi, Trần Kinh đuổi Vương Hải Sơn đi, thật ra đây cùng là cái tát giáng vào mặt y. Ngay trước mặt cấp dưới, bị Trần Kinh giáo huấn như vậy, sắc mặt y thật sự oan uổng!
Trong lòng y có tức giận, không khỏi nghĩ Trần Kinh rõ ràng là đứng nói mà không đau lưng, phía trên có nhiệm vụ, hơn nữa đó là nhiệm vụ của Huyện ủy, hắn lẽ nào không chấp hành sao?
Hơn nữa, cho dù Trần Kinh là trưởng phòng phòng kinh tế thương mại, cũng không được quá ngang ngược, quá độc đoán, nếu đó là tác phong ngang ngược như vậy, còn cần Phó phòng kiêm chủ nhiệm Ban quản lý này làm gì nữa?
Phó phòng Phùng, Ban quản lý có những chỗ khó khăn, điều này tôi biết chứ! Những chuyện ở khu kinh tế mới, quả thực quá nhọc lòng, lại còn cố gắng hết sức mà chưa đạt kết quả! Trần Kinh thản nhiên nói, hắn ngồi lại ghế của mình, hắn lướt qua một lượt, nói với mọi người ở hội trường: Chúng ta đều không dễ dàng gì cả, tôi rất rõ điểm này, vì vậy tôi có lời phê bình, tôi không, ngược lại, tôi vẫn cần cổ vũ mọi người, vẫn còn phải an ủi mọi người!
Mấy câu nói này của Trần Kinh rất nhẹ nhàng, hoàn toàn thay đổi là một con người, không khí ở hội trường trở nên dịu đi trước câu nói này của hắn!
Đầu của Phùng Vi Quốc gập cong lại, nói: - Trưởng phòng Trần, chúng tôi rất hổ thẹn, không thể làm tốt được công việc! Chúng tôi chấp nhận sự phê bình của tổ chức!
Trần Kinh khoát tay, nói: - Việc này không trách mọi người, có trách chỉ trách Văn phòng Huyện ủy, họ đã không nắm được tình hình! Việc này dừng lại ở đây, tất cả trở lại ban đầu, nếu trên có kiểm tra, tất cả đều đổ hết lên đầu của tôi!
Ánh mắt hắn đảo qua khuôn mặt từng người, giọng điệu trở nên nghiêm túc: - Tôi chỉ biết một chuyện tuyệt đối không được làm, đó là phá hủy hoa màu! Phá hủy hiệu quả lao động hơn nửa năm vất vả của những người dân! Ai muốn làm chuyện này, Trần Kinh tôi sẽ quản đến cùng, chức trưởng phòng của tôi không lo, khi tôi còn đương nhiệm, tuyệt đối không muốn nhìn thấy chuyện này nữa!
Câu nói này của Trần Kinh lại như trút giận lên đầu của Diêu Kỳ mập mạp, chỉ biết núp dưới đũng quần, chỉ có điều bụng quá to, đầu không thể thấp xuống được: Lần trước trong bữa tiệc chào đón Trần Kinh lên nhậm chức, Trần Kinh để lại sự tao nhã trong ấn tượng của y, hình tượng thư sinh trói gà không chặt, lúc đó khi y về nhà còn cười nói Phòng kinh tế thương mại lại có một trưởng phòng mặt trắng thư sinh đó! Ai ngờ được, Trần Kinh không phải là thư sinh mặt trắng, lần này hắn nổi giận, uy quyền còn lợi hại hơn cả Tô Quang Hoa thời xưa….