Quan Sách

Chương 147: Mệnh lệnh mới của tổ chức!



Trần Kinh cũng không biết bài báo mình đưa Thư Trị Quốc, không ngờ khiến cho thành phố chú ý.

Hắn chỉ biết chuyện này làm Phương Uyển Kỳ ở Sở Thành rất tức giận.

Phương Uyển Kỳ điện thoại cho Trần Kinh, nói liên tục:
- Được đấy! Trần Kinh, anh càng ngày càng có khả năng, tôi cực khổ giới thiệu tòa soạn báo cho anh, để anh và biên tập viên báo buổi sáng Tam Sở biết nhau, anh hiện tại chế giễu, để chuyện này làm công cụ vuốt mông ngựa!

- Việc đó, Thư Trị Quốc không phải là bí thư Huyện ủy tốt đẹp của các anh sao? Sao nào? Hắn cũng viết văn giỏi như anh?

Trần Kinh có hơi xấu hổ, nhưng hắn không kiên trì giải thích, nói:
- Cô không thấy nội dung bài báo này là thu hút đầu tư sao? Bài báo này do bí thư Thư ký tên, càng có thể mở rộng ảnh hưởng Lễ Hà chúng tôi, huyện nhỏ của chúng tôi, muốn gây chú ý không dễ dàng đâu!

Lời Trần Kinh nói đúng là ngụy biện, còn hơi lừa mình dối người, nhưng Phương Uyển Kỳ không ngờ không cãi lại, cô trầm ngâm một lúc, nói:

- Đúng rồi, chuyện anh nhờ tôi hỏi thăm, có tin tức rồi, đài truyền hình chúng tôi đang chuẩn bị tuyên truyền. Trước mắt ngành sản xuất máy tính là ngành phát triển nhất, đài truyền hình chúng tôi đang chuẩn bị làm mấy chương trình tri thức về sự thông dụng của máy tính! Người thân của anh muốn kinh doanh máy tính, tôi đề nghị hắn trước hết phải làm cái trang web, bán linh kiện máy tính, đây là một đường tắt làm giàu!

- Cảm ơn cô! Lúc nào tôi về tỉnh thành, tôi mời cô ăn cơm!
Trần Kinh nói.

Em Trần Kinh thời gian trước gọi điện thoại tới, nói cô và ông xã không muốn đi làm, chuẩn bị tự mình mở ra một công ty máy tính. Trần Kinh trải qua giáo dục đại học, đối với máy tính không hiểu lắm, mà hiện tại hắn ở nơi thâm sơn cùng cốc, không biết tin tức bên ngoài.

Hắn xem ti vi, thấy truyền hình Sở Giang sắp làm một chương trình chuyên về máy tính, hắn tìm Phương Uyển Kỳ hỏi thăm tin tức chính xác, kỳ thật, hắn chủ yếu hướng Phương Uyển Kỳ thỉnh giáo, hỏi một chút về chuyện muốn thành lập công ty máy tính.

Đối với Phương Uyển Kỳ, Trần Kinh khá tin tưởng, người phụ nữ này không phải cái bình hoa di động. Thông minh tuyết đỉnh, kiến thức uyên bác, chuyện cô nói được, chuyện cô xem trọng, đều có thể làm được!

- Được rồi, Trần Kinh... anh hãy chấm dứt việc đó, anh muốn về tỉnh thành một chuyến cũng không dễ dàng đâu?
Phương Uyển Kỳ trong điện thoại trêu đùa.

- Trước đây không dễ dàng, sau này sẽ được thôi! Sẽ rất thường xuyên, nói thật với cô, huyện chúng ta hiện tại đang vội thu hút đầu tư...

- Tốt lắm, tốt lắm! Chuyện này tôi không thích nghe, tôi chỉ muốn hỏi một chút, tôi lần trước cho anh mấy đề tài viết tốt không?
Phương Uyển Kỳ đánh gãy lời hắn... Phương Uyển Kỳ về tỉnh thành... Sau đó cho Trần Kinh rất nhiều đề tài viết văn.

Cơ bản đều là công cụ để tuyên truyền, trước khi Trần Kinh bước vào đội ngũ công nhân viên chức nhà nước, tiếp xúc qua những loại đề tài này. Mà loại đề tài này giống với loại Phạm Giang làm, cũng không làm khó được Trần Kinh.

- Được rồi, bà cô của tôi, đều đã xong! Tôi đang học trên mạng, một lát nữa tôi sẽ gửi cho cô!
Trần Kinh nói.

Đầu điện thoại bên kia Phương Uyển Kỳ cao giọng, nói:
- Anh đừng có không kiên nhẫn, những bài văn đó... đều sẽ có lúc dùng đến! Đưa tôi số tài khoản ngân hàng của anh, tôi chuyển tiền cho anh!

- Coi như hết, cô giúp tôi nhiều như vậy...


- Đừng thế, tôi làm việc gì cũng có mục đích cả. Đưa tác phẩm của anh lên, đối với công ty tôi cũng có lợi! Bản lĩnh làm văn của anh rất chắc chắn, nếu trau chuốt hơn một chút, có thể nói là hoàn mỹ! Đối với vấn đề sử dụng anh, tôi mà châm chước, cảm thấy còn phải để anh an tọa chức tác giả, tiền lương tiền thưởng sẽ nhiều hơn.

- Cho nên, anh cũng không phải xấu hổ, gửi số tài khoản cho tôi! Nói thật, anh không muốn dùng khoản tiền lương này sao?
Phương Uyển Kỳ nói chuyện giống như bán súng máy, đầu Trần Kinh có chút loạn, sao mình có thể là tác giả?

Giọng Phương Uyển Kỳ chậm lại, dường như nhớ đến chuyện gì, nói:
- À, đúng rồi! Tôi thiếu chút nữa quên anh có một người bạn gái giỏi kiếm tiền! Nhưng Trần Kinh, anh là đại lão gia, không thể dựa vào phụ nữ chứ? Cho nên, tôi cho anh cơ hội làm việc này, anh không thể cự tuyệt, phải quý trọng gấp bội! Chúng ta làm theo yêu cầu, các bên đều có lợi!

- Anh giúp công ty tôi kiếm tiền, tôi nhận được tiền nên đền đáp cho anh!

Nói lâu như vậy, căn bản Trần Kinh không có cơ hội nói chuyện, cuối cùng, Trần Kinh cũng không làm bộ, đưa số tài khoản ngân hàng ra. Phương Uyển Kỳ lúc này mới thả lỏng, giọng điệu trở nên mềm mỏng hơn rất nhiều, nói rất nhiều, đại khái là công việc Trần Kinh không nên lười biếng, hãy dùng lòng mình.

Viết bài phải chuyên cần luyện tập, mới luyện bút chưa thành thạo, về sau Trần Kinh càng viết càng tài hoa. Còn có, hiện tại công việc Trần Kinh bận rộn, mỗi ngày dành chút thời gian viết văn, cũng là tranh thủ.

Đúng với câu nói kia, Phương Uyển Kỳ vừa đấm vừa xoa, Trần Kinh hôm nay đừng nghĩ chuyện ngắt điện thoại.

Trần Kinh đành phải tiếp nhận cái danh tác giả kia, hắn nghĩ thầm không phải chỉ là cái danh hiệu thôi sao? Một lát nữa làm việc, có thể làm tốt tất nhiên được, không thể làm cho có lệ, chịu thiệt một chút có sao?

Phòng hát Đế Hào gần nhà khách Phòng Sơn, ở Lễ Hà này coi như giải trí tốt nhất!

Trần Kinh, Thang Dịch Dương còn có Mông Hổ, ba người gọi mấy bình rượu, Mông Hổ cầm Microphone gân cổ gào lên, Trần Kinh và Thang Dịch Dương ngồi nói chuyện phiếm, hai cô bé phục vụ phụ trách phòng hát không kìm nổi núp sau lưng cười ha ha.

Nhân viên phục vụ phòng hát, trên thân mặc áo lót đỏ, hạ thân mặc váy đỏ ngắn, thân hình đều đặn, đôi chân thon dài trắng nõn, hơn nữa người con gái trẻ có hơi thở thanh xuân, làm cho người ta mơ màng.

Hai cô gái cảm thấy ba người khách rất kỳ lạ, những bài hát hiện đại, đang phổ biến thì không hát. Còn có, nhìn qua người hát là một người giống Quan Đông Đại Hán cao lớn thô kệch, trên tay cầm Microphone không buông.

- Trưởng phòng Trần, anh một ngày công tác bận rộn, rất ít khi được thả lỏng! Tôi và lão Thang thấy anh như vậy, phải kéo anh đi thoải mái một chút. Anh phải thả lỏng...
Mông Hổ sau khi hát một bài, quay lại nhìn Trần Kinh cười nói.

Trần Kinh uống một ngụm bia, cười nói:
- Là lão Mông cậu nhiều ý đồ xấu, thích hưởng thụ cuộc sống!

- Cũng không phải, muốn trách chỉ trách trưởng phòng Trần chúng ta có mệnh lao lực, ở Phòng chúng ta, anh vừa mở ra cục diện mới, đang yên đang lành, tổ chức lại phái anh đến Phòng kinh tế thương mại! Làm việc ở Phòng kinh tế thương mại, làm sao dễ dàng?

- Mở ra cục diện? Cho nên, trưởng phòng Trần không nên nóng vội, từ từ giải quyết, vạn sự khởi đầu nan mà!
Mông Hổ nói, y rốt cuộc buông Microphone ra, lại gần ngồi xuống.

Y vừa mới ngồi xuống, có người đập cửa thùng thùng.

Bước vào là một người đàn ông trung niên mặc tây trang, mắt rất nhỏ, y bước vào cửa, từ xa đã đưa tay đến, nói:
- Phó phòng Mông, đội trưởng Thang, hai vị quang lâm thật làm cho Đế Hào vinh quang, cả đời rực rỡ!

Người bước vào là giám đốc phòng hát Đế Hào, tên là Cung Kiến Hoa, là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, ở Lễ Hà, cũng có chút danh tiếng.

Mông Hổ nhăn mặt nhíu mày, Thang Dịch Dương thâm sâu hơn, đứng dậy cùng y bắt tay.

Mông Hổ cũng giả bộ, chào hỏi và cùng y bắt tay, nói:
- Điều kiện nơi này không tồi! Lão Cung anh rất được đấy!

Cung Kiến Hoa cười rộ lên, mắt thành một dòng kẻ, nói:
- Đều là nhờ phúc các vị, nhờ các vị giúp đỡ!

Y duỗi tay hướng Trần Kinh nói:
- Vị tiểu huynh đệ này có hơi lạ mặt, hoan nghênh, hoan nghênh, trước lạ sau quen, về sau tất cả mọi người đều là bạn bè!

Trần Kinh giơ tay cùng y nhẹ nhàng nắm một chút, lão Mông đứng bên cạnh cười ha hả nói:
- Lão Cung, áp phích của anh có thể vứt đi rồi, Trưởng phòng Trần anh không nghe nói sao?

Cung Kiến Hoa sửng sốt, Trần Kinh thản nhiên nói:
- Ông chủ Cung, rất vui được biết ông, tôi tên Trần Kinh?

- Trần... Kinh?
Đầu óc Cung Kiến Hoa suy nghĩ một lát, sắc mặt thay đổi, vội khom lưng, nói:
- Trưởng phòng Trần, xin chào! Tôi thật sự có mắt như mù!

Y ngẩng đầu lên, mồ hôi trên trán chảy ra, xem ra rất căng thẳng.

Mấy người nói chuyện phiếm vài câu, Cung Kiến Hoa nhanh chóng cáo từ, Mông Hổ giọng sang sảng nói:
- A, Trưởng phòng Trần, họ Cung này khá sợ anh đấy, chắc là có gì mờ ám đây?

Trần Kinh buông lỏng tay nói:
- Cậu hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?

Mông Hổ cười ha hả nói:
- Người kia cũng không phải người tốt, tìm một cơ hội để luộc chín y cũng hay!

Ba người bàn luận, hai cô gái nhỏ phía sau ngơ ngác nhìn nhau, các cô cảm thấy ba người này rất buồn cười, nhưng bây giờ làm sao cũng không cười nổi.

Các cô bình thường sợ ông chủ như sợ hổ, nhưng y trước mặt ba người ngày trở nên giống như học sinh tiểu học, khác nhau quá lớn. Mà Mông Hổ nói câu tìm cơ hội luộc chín Cung Kiến Hoa, thật tàn nhẫn và âm trầm, làm cho người ta tuyệt đối liên tưởng cảnh đầu rơi máu chảy.

Môt câu kia cùng sắc mặt dữ tợn và âm trầm của Mông Hổ, làm cho hai cô gái sắc mặt trắng bệch, nhìn về phía ba người kính sợ.

Qua khoảng năm phút đồng hồ, cửa lại một lần nữa bị đập vang.

Cô gái đi ra mở cửa, liền vô cùng cung kính chào một tiếng Cung tổng!

- Trưởng phòng Trần, phó phòng Mông, đội trưởng Thang, nghe nói các anh đến Đế Hào, tôi liền chạy đến luôn! Hoan nghênh a!
Vào cửa chính là người phụ nữ, phó tổng giám đốc nghiệp vụ nhà khách Phòng Sơn Cung Lệ.

Thấy Cung Lệ, nghi vấn trong lòng hai người Mông Hổ và Thang Dịch Dương đều bình thường lại, nói như thế nào, Cung Kiên Hoa vừa nghe tên Trần Kinh, thiếu chút nữa sợ tới mức đái dầm ra quần, tiểu tử này là anh em nhà họ hàng Cung Lệ, sẽ không mấy người nhớ ra.

Khi Đàm Thu Lâm vẫn còn tại vị, Cung Kiến Hoa dáng vẻ bệ vệ ra sao, trong mắt y Thang Dịch Dương tuyệt đối chỉ là một nhân vật nhỏ, làm sao sẽ nhiệt tình như hôm nay?

Đàm Thu Lâm bị lật đổ, là do Trần Kinh một tay gây ra, cao thấp Lễ Hà mọi người đều biết chuyện này. Cung Kiến Hoa như vậy thấy Trần Kinh, y sao có thể không sợ hãi?

- Trưởng phòng Trần, phó phòng Mông! Tối hôm nay vui vẻ xem như tôi mời khách! Mọi người nhất định vui chơi, ăn uống thoải mái!
Cung Lệ nói, cô quay lại dặn dò hai cô gái:
- Các người phải nhiệt tình phục vụ ba vị lãnh đạo, hoàn toàn nhiệt tình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.