Nói đến xe của Phòng Kinh tế thương mại... Toàn phòng có bảy chiếc xe, nguyên bản dựa theo yêu cầu, mấy chiếc xe cũ phải đào thải, nhưng Trần Kinh lại vung tay lên, cho rằng việc này có thể hoãn lại.
Phòng Kinh tế thương mại không thể so các bộ phận khác, cán bộ lãnh đạo đi ra ngoài càng phải có thể diện hơn, thường xuyên sử dụng nên tương đối cần .
Đều nói giải phóng tư tưởng, nhưng từ người dân đến cán bộ, đối với chuyện tiêu tiền vẫn còn rất là mẫn cảm. Tuy rằng, tiêu nhiều tiền, là tiêu tiền của quốc gia, của đơn vị, nhưng phần lớn bọn họ đều che che lấp lấp, dùng tục ngữ, chính ăn của công.
Trần Kinh đối với quan niệm này không phải quá đồng ý, hiện tại Phòng kinh tế thương mại, hắn chỉ đạo tư tưởng chính là muốn cố gắng mở ra nguồn lực, cố gắng tạo ra thành tích, về phần tiêu tiền nhiều một ít, chỉ cần đúng lúc, không ảnh hưởng công tác toàn Phòng là được.
Xe bên trong Phòng, Trần Kinh cũng có ý tự học lái xe, hắn ở thị trấn Đông Phương đăng ký lớp học, mỗi cuối tuần tranh thủ thời gian đi học lái xe.
Giáo viên dạy lái xe ở Đông Phương khoảng hơn bốn mươi tuổi, người mập mạp, tất cả mọi người gọi y là giáo viên Lâm, ở Lễ Hà là thị trấn nhỏ như vậy, xe tư nhân vừa mới bắt đầu. Người theo học lái xe không nhiều lắm, lớp Trần Kinh, tổng cộng chỉ có sáu người.
Trong sáu người, có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông, mọi người lần đầu tiên gặp mặt, mọi người liên hệ hỏi tên tuổi, sau đó liền gọi nhau anh em.
Trong sáu người tuổi lớn nhất tên Tần Hưng Mưu, tất cả mọi người gọi là anh Tần, dáng người cao gầy, khoảng hơn bốn mươi. Hơn nữa, đi đến đây lúc nào trên tay cũng có một hộp thuốc lá Phù Dung Vương, cộng thêm một áo khoác hàng nhái trong nước, trên cổ tay đeo một dây chuyền vàng đặc biệt bắt mắt.
Dưới y là một người rất phúc hậu đeo kính cận tên Biện Minh Hoa, vóc không cao, nhưng hỏi ra, người ta cũng là giáo viên tiểu học. Làm mọi người đều đặc biệt tôn trọng anh ta.
Sau đó tức là hai người phụ nữ, người thứ nhất, tên Lâm Thiến, hơi béo, cười lên rất thân thiết, nói là làm ở Phòng Lao Động, tuổi và Biện Minh Hoa cũng gần xấp xỉ, đều là khoảng bốn mươi tuổi.
Một người phụ nữ khách khoảng trên 30 tên Hoa Danh Lôi, người cũng như tên, ăn mặc đúng mốt hiện đại, trên trang phục có hình đóa hoa giống như người khá xinh đẹp, nghề nghiệp không rõ ràng lắm.
Trần Kinh trong đó đứng hàng thứ năm, ở sau hắn, còn có một anh chàng anh tuấn tên Lỗ Anh Tài, vừa mới tốt nghiệp đại học, cha là một ông chủ nhỏ, có tiền. Nhưng anh chàng chính mình lại nghĩ muốn làm một công ty quảng cáo, trước mắt còn đang chuẩn bị!
Trần Kinh thực tế hơn tuổi so với Lỗ Anh Tài nhưng anh chàng này là ông cụ non nhìn qua Trần Kinh, liền thấy hắn mặc một bộ quần áo thể thao, nghiễm nhiên tựa như một sinh viên, mọi người vừa thấy mặt, đều trêu đùa hắn.
Trần Kinh cũng không ngại, nói rõ mình là sinh viên đại học truyền hình, như vậy rất tự nhiên hắn liền thành nhỏ nhất !
Buổi học đầu tiên rất đơn giản, học xong ngày đầu tiên, vừa mới bắt đầu lái xe tất cả mọi người khá hưng phấn, Tần Hưng Mưu liền đề nghị, nói buổi tối sẽ mời khách! Ở chung một ngày người này đặc biệt nói lắm, một cái miệng suốt ngày nói không ngừng.
Y làm kinh doanh cây nho, mở một nhà máy gia công nho khô, thuộc nhóm người vừa mới làm giàu làm giàu lên, rất có tính bùng nổ, thích nói mạnh miệng, thích khoe khoang, sợ người khác không biết y có tiền, lại sợ người khác không biết y có hậu trường, có quan hệ.
Lúc y và Trần Kinh độc lập nghỉ ngơi, từ trong túi lấy tiền ra, nói: - Tiểu huynh đệ, đi mua mấy bình nước đi. Đã thông minh cố chịu khó một chút, đại học truyền hình đi ra, anh Tần của cậu sẽ tìm việc cho cậu. Tìm cho cậu tìm một việc làm tốt, tôi rất hâm mộ sinh viên viên chính quy như cậu, ha hả, đầu năm nay, sinh viên quốc gia cũng khó tìm được việc!
Trần Kinh cười cười cầm lấy đi mua sáu bình nước, hắn mời tất cả mọi người uống nước: - Tiểu Trần tiểu tử này linh hoạt, mua loại nước này, lần trước chúng ta đến chính quyền họp, liền uống này! Uống nước có thể có chú ý, nhưng đừng tưởng rằng tiêu tiền mua nước uống không đáng giá, kia đều là tư tưởng cũ, hiện tại nói ra đều đúng cả !
Biện Minh Hoa có chút tách riêng , tự uống trà lạnh mang theo, Lâm Thiến thì cười nói: - Đi, chỉ cần Tần lão tổng mời khách, cái lý luận của anh chúng tôi đều ủng hộ!
Lỗ Anh Tài còn có điểm kiêu ngạo, ha hả nói: - Tần Đại ca, tư tưởng kia của anh cũng có chút cũ rồi! Nói sau, chúng ta Lễ Hà đã tính gì là thành thị? Chỉ là nông thôn, cũng không biết cha tôi nghĩ như thế nào, sao cũng phải bắt tôi về mảnh đất này!
Lỗ Anh Tài vừa nói như vậy, Tần Hưng Mưu liền phê bình y, nói: - Tiểu Lỗ, quan niệm này của cậu không nên đâu! Ở nơi bé nhỏ này cũng có thể làm đại sự thôi! Tôi này nho khô không phải bán được đi Nga sao?
“Khanh khách!” Hoa Danh Lôi cười khẽ: - Tần tổng đó là có quan hệ với quan lớn, nghe nói cùng với Trưởng phòng Từ Phòng Nông nghiệp là anh em kết nghĩa, chia sẻ ngành nông nghiệp huyện, các anh cũng làm hết, ai có thể so với anh?
Tần Hưng Mưu bị mỹ nữ tâng bốc, có chút phiêu phiêu , nói: - Vậy cũng không tính gì, tôi lần này chuẩn bị muốn xin làm một xí nghiệp nông nghiệp hàng đầu. Nhà xưởng sản xuất chuẩn bị thiết lập tại khu kinh tế mới, làm xí nghiệp hàng đầu, ha hả, về sau lão Tần tôi cũng coi như có thể diện!
Y được thổi bay đến, là trời cao biển rộng, đem chính mình là ủy viên Mặt trận Tổ quốc ra khoe, đối nhân sự chính quyền Huyện ủy có một ít quan hệ, miệng không ngừng nói lung tung.
Nói cái gì Mã Bộ Bình muốn cướp quyền Thư Trị Quốc, Thư Trị Quốc hạ độc thủ mới đem Mã Bộ Bình đuổi ra khỏi Lễ Hà. Nhưng Mã Bộ Bình hiện tại lại ngóc đầu trở lại, thời thế khó lường.
Y lại ra vẻ thần bí nói, người Mã Bộ Bình không ở Lễ Hà, nhưng nhân mã của ông ta trước kia vẫn khống chế Lễ Hà gắt gao . Trong đó, y còn bạo mồm , nói cấp dưới lợi hại nhất của Mã Bộ Bình chính là trưởng phòng phòng kinh tế thương mại tiểu Trần, bối cảnh nghe nói thật sự lợi hại, là con của một vị đại lão ở tỉnh.
Lúc y nói này chuyện thần bí này, bộ dáng có chút bí mật, đôi mắt linh hoạt xem chừng xung quanh nửa ngày, sau đó mới nói: - Các người biết không? Bí thư Huyện ủy Thư đối với trưởng phòng Trần thật sự khách khí, lần này Phòng kinh tế thương mại toàn bộ đổi xe mới, tòa nhà của Phòng kinh tế thương mại nghe nói cũng muốn sửa sang! Về sau chúng ta trên chiến tuyến kinh tế thương mại, thật sự rất có tiềm lực!
Hoa Danh Lôi đặc biệt lắng nghe, cô nói: - Vậy Tần tổng, ở chỗ của trưởng phòng Trần, công ty của anh hẳn là tốt số đi?
Tần Hưng Mưu cười cười, nói: - Cũng không thể nói như vậy được, Phòng kinh tế thương mại cục quản đại sự, xí nghiệp nông nghiệp chúng tôi chỉ là một bộ phận trong đó, lần trước lúc hội liên hiệp công thương nghiệp họp hằng năm, Trưởng phòng Trần cùng tôi uống hai chén rượu, cho tôi lời tâng bốc, nói cây nho Lễ Hà, phải dựa vào tôi lão Tần ...
Trần Kinh sắc mặt trở nên kỳ lạ đứng lên, thật sự là không kìm nổi cười, mình và Tần Hưng Mưu vốn không quen biết, làm sao còn cùng uống rượu?
- Tiểu Trần, cậu cười cái gì mà cười? Không tin tưởng thực lực của Tần tổng chúng ta? Hoa Danh Lôi sa sầm mặt nói.
Trần Kinh vội vàng ngừng tươi cười, Lỗ Anh Tài lại nhảy ra hăng hái nói: - Như thế nào? Cười cũng không được cười sao? Tôi vừa rồi và Trần Kinh hai người đang nói chuyện cười thì sao!
Lỗ Anh Tài nhảy dựng lên, Hoa Danh Lôi lửa giận cũng bốc lên, nói: - Hiện tại người trẻ tuổi, một chút lễ phép cũng đều không hiểu, còn là sinh viên gì chứ! Cô trừng mắt nhìn Trần Kinh: - Tiểu tử cậu không cần cợt nhả, theo anh Tần mà học tập, xem có biết gì không!
Trần Kinh không cùng cô so đo, liên tục gật đầu thưa vâng, bộ dáng rất nhanh trí.
Cứ như vậy náo loạn một chút, buổi tối Tần Hưng Mưu mời ăn cơm, Biện Minh Hoa nói có việc, nên đi trước!
Tần Hưng Mưu mất hứng, nói: - Ai nha, không thích nhất chính là cùng giáo viên giao tiếp, mình tốt bụng, người ta lại nghĩ keo kiệt. Như thế nào? Tiểu tử này còn sợ tôi tương lai đòi nợ sao? Tiền đồ không có, khó trách người ta nói một trăm chỉ dùng được một là thư sinh!
Tần Hưng Mưu vừa nói như vậy, những người khác mặc kệ rời đi! Lỗ Anh Tài tuổi trẻ khí thịnh là không tồi, nhưng trong miệng nói là làm bộ, trong lòng đối với Tần Hưng Mưu vẫn là khá hâm mộ , so với ông chủ thầu như cha y vẫn mạnh hơn nhiều.
Ít nhất người ta quen lãnh đạo huyện, đi ra ngoài lớn nhỏ cũng là chủ tịch xí nghiệp, trên mặt mũi cũng có thể diện một ít, cho nên y cũng không thành vấn đề.
Hoa Danh Lôi và Lâm Thiến đều càng không thành vấn đề, Hoa Danh Lôi suốt ngày vây quanh Tần Hưng Mưu nịnh hót, hai người thân nhau, quan hệ coi như là cấp tốc. Mà Lâm Thiến vẫn cười hì hì, điển hình là kiểu người cụ thể, chuyện có ăn có uống lại không cần trả tiền, cô thích nhất.
Trần Kinh là thật sự không muốn trộn lẫn, liền nói dối mình buổi tối còn phải đi học, Tần Hưng Mưu vừa nghe, lại nói thầm một câu: - Đã nói làm giáo viên không có cái gì tốt, cậu nói đêm nay phải đi học, thật sự là ghê tởm!
Lỗ Anh Tài và Trần Kinh tuổi không sai biệt lắm, hợp ý cùng Trần Kinh nói chuyện, y tiếp cận, nói:
- Lão Tần nói lão Biện mất mặt !
...
Lỗ Anh Tài êm tai đem sự tình nói ra, hoá ra Tần Hưng Mưu có con gái năm nay tham gia kỳ thi tiểu học huyện, y khoe khoang, nói chính mình đã cùng con gái nói chuyện, nếu thành tích kỳ thi tốt, y liền thưởng cô một chiếc máy tính. Nếu không thi qua kỳ thi, máy tính sẽ không có, liền mua điểm cho cô vào trường! Về cơ bản, chuyện con gái vào tiểu học là ván đã đóng thuyền.
Biện Minh Hoa chuyện khác đều có thể chịu được, Tần Hưng Mưu đề cập đến quyền hạn tiểu học huyện, y lập tức biến sắc mặt, nói tiểu học cũng không phải nghĩ muốn mua có thể mua được , cuộc thi không đạt tới yêu cầu thấp nhất, có nhiều tiền cũng không vào được! Còn phê bình nói trong xã hội có mấy người mới giàu, luôn cả ngày nói tiền, tiểu học huyện còn cần tiền sao?
Giáo viên bình thường thích im lặng, nhưng chân chính nói đến, trình độ lập tức liền thể hiện đi ra , Biện Minh Hoa vừa thông được ngòi súng, dám nói Tần Hưng Mưu đến đỏ mặt tía tai. Cuối cùng vẫn là Hoa Danh Lôi đứng ra hóa giải, mới khiến y dừng lại.
Nghe những lời này, Trần Kinh cảm thấy đầu choáng ù ù , bình thường cuộc sống người dân, đại khái chính là cái dạng này đây!
Trần Kinh đối với chuyện này cảm giác bỗng nhiên thấy có chút xa lạ , hiện tại bên cạnh hắn, còn không phải là chuyện lông gà vỏ tỏi sao? Trong quan trường, tất cả mọi người thể diện tốt, cũng đều có trình độ, nói cái gì, đều là đẩy tay, âm thầm ở bên trong tâm dùng sức, hận không thể khiến đối phương chết, trên mặt mũi lại là hoà hợp êm thấm.
Giống người dân bình như vậy, đỏ mặt tía tai, động vào liền miệng nói không ngừng!
Trần Kinh cũng không biết bản thân là có trình độ cao , hay là càng trở nên tối tăm , hắn thấy mình mới là một Trưởng phòng nho nhỏ như vậy , về sau nếu bản thân thăng quan, lại sẽ là bộ dáng gì?