Trần Kinh không phải là người có lòng thông cảm vô bờ , hiệp khách thù ghét cái ác, bênh vực kẻ yếu, chỉ tồn tại trong tiểu thuyết và kịch bản phim.
Người sống trong hiện tại, có thói quen nhiều thêm một chuyện không bằng ít đi một chuyện, giống như mọi người tự quét tuyết trước cửa đều là cách làm sáng suốt.
Nhưng có một việc Trần Kinh trong lòng cũng không thể không thừa nhận, là một thiếu phụ đáng thương pha chút phong vận đang quỳ dưới đất khóc sướt mướt, chính xác là rất khó từ chối. Đối với yêu cầu của Từ Lệ Phương, Trần Kinh không từ chối, đương nhiên cũng không phải vì nguyên nhân ở đằng sau.
Đếm tỉ mỉ những chuyện đáng giá nhất trong hai năm Trần Kinh tới Lễ Hà, nghĩ đi nghĩ lại, vậy mà hắn cuối cùng nghĩ tới vợ chồng ông Từ.
Không thể không nói câu trả lời này có chút buồn cười, thậm chí có chút hoang đường.
Một người đang ở độ tuổi thanh xuân trẻ trung, đang trong những năm hoàng kim nhất phấn đấu cho sự nghiệp. Trong sự nghiệp chưa làm nên điều gì, mấy năm trong công việc và trong cuộc sống không có bất kỳ chuyện gì lưu đáng để lưu luyến, nhưng lại vì một bữa cơm của một cặp vợ chồng xa lạ mà khắc sâu ấn tượng.
- Cô nói tên của người đó đi! Tôi xem người nào ở Lễ Hà lại làm cái chuyện dọa nam nạt nữ này. Trần Kinh nói với giọng bất cần đời.
Người phụ nữ có chút lúng túng, má ửng đỏ, ấp úng mãi, mới dám nói ra cái tên đó: - Hắn ta tên.. Trịnh... Trịnh... Sảng...
- Trịnh Sảng? Chính là Trịnh Sảng mở quán ăn ở Hà Tây? Trần Kinh có chút kinh ngạc.
Người phụ nữ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ chắc chắn.
Trần Kinh nhíu mày, lấy tay đấm đấm đầu, cảm giác đã hiểu ra.
Ngay lúc này, đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ tỉnh dậy, đứa nhỏ tỉnh lại, vừa thấy Trần Kinh, há miệng “Oa!” một tiếng liền khóc lên, miệng kêu to: - Người xấu, người xấu!
Người phụ nữ gắng sức vỗ vỗ sau lưng đứa nhỏ, nói: - Chú ấy không phải là người xấu, chú ấy là tới giúp ông ngoại.
Ánh mắt người phụ nữ lưu chuyển, nhìn Trần Kinh nói: - Trẻ còn nhỏ, không hiểu chuyện!
Trần Kinh có chút ngượng ngùng, tiến lên đưa tay muốn sờ đầu đứa nhỏ, hai mắt đứa nhỏ ngập nước có chút cảnh giác nhìn Trần Kinh.
- Cháu tên là gì vậy? Trần Kinh cố gắng làm cho ngữ khí của mình trở nên dịu dàng một chút.
- Từ Bân! Cậu bé nhìn qua có vẻ nhát gan, nhưng giọng rất vang, cậu vừa mới tỉnh ngủ, hai mắt hơi sưng sưng, trông rất đáng yêu.
Trần Kinh không có nói nhiều, hắn cũng không hỏi tất cả những vấn đề như hai mẹ con đêm nay qua đêm thế nào, ngày mai lúc nào xe đi, đi về hướng nào...
Thế giới người phụ nữ này và hắn không có mối liên quan gì. Trên thực tế hắn tự biết, chính mình chưa có khả năng giải quyết chuyện này. Hắn đáp ứng lời thỉnh cầu của người phụ nữ này không phải vì cô, mà bởi vì hai ông bà Từ, bọn họ trong hai năm Trần Kinh ở Lễ Hà, duy nhất cảm thấy là những người ấm áp.
Đêm đã khuya, người phụ nữ ôm đứa nhỏ, cầm bọc hành lý đơn giản đã đi rồi, đi theo hướng bến xe của huyện, có lẽ muốn bắt chuyến xe sớm nhất đi lên tỉnh.
Trần Kinh hiển nhiên không tiễn khách, nhưng sau khi người phụ nữ đi rồi, hắn nằm trên giường trằn trọc không ngủ được.
Trịnh Sảng!
Vừa nghĩ tới cái tên này, trong đầu Trần Kinh liền nghĩ đến ông chủ quán ăn nhiệt tình hòa nhã, đối xử nể mặt người, làm người khác cảm thấy được coi trọng, là một người làm ăn điển hình, có hậu thuẫn mà không tự kiêu, người như vậy vô cùng có tiền đồ, từ lăn lộn mà hình thành.
Một người như vậy, phía sau không ngờ làm chuyện không chịu nổi như thế, hay có một mặt khác phức tạp?
...
Mông Hổ vóc người cao hơn một mét tám mươi, ngồi đối diện Trần Kinh, giống như một hòn núi nhỏ rất vững chãi, đó là một cái đầu to.
Mông Hổ lãnh đạo Đội chấp pháp làm việc ở Bình Động, xem như gã gửi cho Trần Kinh tình hình của sự việc, điều tra chuyện ở Bình Động, từ ngày đó trở đi gã và Trần Kinh cùng trói trên một dây thừng, khó có thể tách rời.
Mà trong sự kiện lần này, Mông Hổ cũng hiểu được sau cái mặt nạ văn nhân nho nhã của Trần Kinh kia chính là sự quyết đoán và tàn nhẫn.
Đối với Chu Sâm Lâm và Mã Văn Hoa lại là một người hay thay đổi, trước đây đã hứa với người nhà họ, sau đó lại quay lưng ra hướng chỗ trí mạng của bọn họ mà phóng dao, khiến hai người này tự rước đen đủi lại khó nói ra.
Lợi hại hơn chính là, Trần Bình sẽ không nhận toàn bộ hơn bốn trăm mét khối gỗ đang điều tra tại Bình Động, toàn bộ khoản tiền xử lý chỗ gỗ này chắc chắn sẽ sung công làm kinh phí cho dự án trồng cây cấm phá rừng. Hành động này bên ngoài thì giải thích là làm giàu cho cục,may mắn cho xã. Cục Lâm nghiệp mấy năm nay đến đâu cũng kêu gọi tiền bạc, việc kêu gọi tiền bạc, vẫn đều là công việc trọng yếu của lãnh đạo chủ chốt trong cục.
Lãnh đạo có thể kêu gọi tiền bạc, điều này thực ra là sự thể hiện năng lực rất lớn, từ trên xuống dưới trong cục đối với lãnh đạo như vậy đều rất xem trọng.
Hiện tại Trần Kinh làm được, tiền phạt trực tiếp số lượng gỗ bị khai thác trái phép vẫn chưa sung công, khoảng mấy trăm nghìn lượng bạc.
Tiền này đều là tiền riêng mà nhiều người tích góp rất nhiều năm, Mông Hổ vô cùng rõ ràng, Trần Kinh đem tiền này sung công, không biết lấy máu bao nhiêu người phải nhỏ xuống.
Vài ngày gần đây, bên ngoài tin tức về Phòng Lâm nghiệp và Trần Kinh thế nào mà bắt đầu nhiều lên. Điều này đương nhiên là do một số người thẹn quá hóa giận, bắt đầu nghĩ muốn tìm biện pháp giải quyết sự việc!
Quyết sách quyết đoán, dám đắc tội với những người này, hai điểm này Mông Hổ đều vô cùng khâm phục Trần Kinh.
Trần Kinh ngược lại dùng hai điểm này giáo huấn Mông Hổ, người mà Mông Hổ cần bây giờ chính là Đội trưởng Đội chấp pháp-kẻ đắc tội với người khác. Việc hắn ta làm chính là sống mà đắc tội với người khác.
Nếu như Đội trưởng Đội chấp pháp Phòng Lâm nghiệp cả ngày múa tay áo , hòa nhã, làm một người dáng vẻ hiền lành, nói Phòng Lâm nghiệp không có vấn đề, trên thế giới này có ai tin?
Cho nên đối với yêu cầu của Trần Kinh, Mông Hổ nhắm mắt làm liều. Việc làm xong rồi, bây giờ quay đầu nghĩ lại, trong lòng thật sự thoải mái. Mà danh tiếng Phòng Lâm nghiệp cũng vì vụ án Bình Động này mà nâng lên rất nhiều.
Mấy thị trấn gần Bình Động như Trường Thê Nhạn, Đại Điếm Hà, Ngũ Phương Bình, Hồng Ngọc Khê... , sau khi nghe thấy vụ án ở Bình Động, bí thư các xã đều khẩn trương cao độ, tự mình xử lý nghiêm việc tư nhân chặt cây lấy gỗ. Trên ý nghĩa này mà nói, hành động đột kích ở Bình Động, bắt đầu có tác dụng rung cây dọa khỉ, đối với việc bảo vệ trật tự lâm nghiệp toàn huyện có đóng góp tương đối tích cực.
Làm Đội trưởng Đội chấp pháp, Mông Hổ trong lần này tích cực cống hiến, đảm đương vai trò làm người tiên phong. Đối với một kẻ đang rơi vào tình trạng khó khăn như gã mà nói, tác dụng của những đóng góp như vậy là quá lớn.
- Phó Phòng Trần, vụ án Bình Động của chúng ta làm tốt lắm, làm rất triệt để! Nói được như vậy đều là anh quyết sách chỉ bảo, chúng tôi chỉ là chân chạy việc, công lao chủ yếu là của anh. Mông Hổ cười hì hì nói.
Tiếp xúc với Trần Kinh nhiều hơn, Mông Hổ đối mặt hắn sau này cũng rất tự nhiên, hai người làm việc hòa hợp, bình thường cũng không quá nghiêm túc.
- Đội trưởng Mông, cậu là Đội trưởng Đội chấp pháp, người đầu tiên bước vào chiến tuyến, nói đến công lao, cậu là công đầu! Trần Kinh nói. Hắn chuyển đề tài: - Cậu và Chu Sâm Lâm nghe nói quan hệ không tệ, chuyện này có ảnh hưởng đến quan hệ các người không?
Mông Hổ thở dài một tiếng, gật đầu: - Ít nhiều có chút ảnh hưởng, Sâm Lâm này là người không tệ, làm việc cũng khiến người ta yên tâm, nhưng có lúc lại nguyên tắc quá.
- Con người không có ai vẹn toàn mà! Tôi có một ý tưởng mới, muốn điều ông Chu vào trong Phòng, mọi người sau này quan hệ sẽ tốt hơn! Trần Kinh nói.
- Điều vào trong Phòng? Điều vào phòng nào? Trong Phòng hiện tại có vị trí nào còn trống? Mông Hồ ngạc nhiên nói.
Trần Kinh thản nhiên cười nói: - Bây giờ chưa có thì chen vào thôi! Ông Chu là một người giỏi tính toán làm kinh doanh, để y làm kế toán cổ phiếu thôi!
Sắc mặt Mông Hổ biến đổi, im lặng không nói gì, kế toán cổ phiếu trên trường cổ phiếu là Quan Chương, Chu Sâm Lâm đi làm kế toán cổ phiếu, ai sẽ đứng đầu trong trường cổ phiếu đây? Nói đến lí lịch,Chu Sâm Lâm không thua kém gì Quan Chương, nói đến năng lực, Chu Sâm Lâm cũng chỉ mạnh hơn chứ không kém, hoàn cảnh lại càng không cần nói.
Chu Sâm Lâm đi làm kế toán cổ phiếu, vị trí Quan Chương chắc chắn cảm thấy xấu hổ.
Mông Hổ xem xét kỹ, liếc Trần Kinh một cái, trong công việc từ trước tới nay, trước sau nghiêm khắc, người như chính mình đều thu nạp, duy nhất có thái độ của Quan Chương là không cởi mở, Trần Kinh cuối cùng cũng phải ra tay với y.
Phòng Lâm nghiệp ở giai đoạn bây giờ, Trần Kinh muốn làm tới thì thật không khó, Quan Chương quản lý kế toán tài chính nhiều năm như vậy, cái khác không nói, chỉ là các trạm phía dưới hàng năm hiếu kính y hương khói và rượu cũng không phải con số nhỏ. Trần Kinh nắm chắc chuyện này, trong hội cục trưởng sẽ không ai dám bảo vệ Quan Chương.
Trên đầu có Ủy ban kỷ luật nhìn xuống, lãnh đạo chủ chốt trong cục đều nơm nớp lo sợ, ai sẽ vì Quan Chương mà chuốc họa lên mình?
Nghĩ đến việc này, Mông Hổ trong lòng cảm thấy rất mông lung, gã rất rõ, nếu chính mình không chuyển bánh lái kịp thời, chỉ sợ bản thân cũng có kết cục như Quan Chương thôi!
- Anh Mông, đợi đến ba giờ, tôi sẽ đi đến phòng làm việc của Cục trưởng báo cáo lại công việc. Đến lúc đó, tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ với ông ấy công việc gần đây, tranh thủ cùng cậu lấy một thông báo ban thưởng trong toàn cục. Mặt khác, cuối năm nay vị trí tốt cho cậu hi vọng cũng rất lớn, cậu nên nắm chắc lấy dịp này. Trần Kinh nói.
- Cảm ơn Phó phòng Trần, tôi nhất định tiếp tục cố gắng! Mông Hổ nói, thái độ thành khẩn khác thường.
- Vậy mới đúng, công việc có mục tiêu thì sẽ có tính tích cực! Còn có một tin tôi nói với cậu, tôi đang suy nghĩ xin choĐội chấp pháp chúng ta một chiếc xe chấp pháp mới, một chiếc săn báo hoàn toàn mới, thế nào? Máy có động cơ đủ, bốn bánh có lực đẩy, lên núi xuống xã sẽ thuận tiện hơn! Trần Kinh cười nói.
Mông Hổ đột nhiên đứng dậy, cười nói: - Vậy rất cảm ơn! Tôi muốn có xe đến phát điên lên, bây giờ có xe, đội chúng ta liền kết thúc lịch sử đốt rẫy gieo hạt. Nhưng kinh phí...
- Sao, lại không có kinh phí, kinh phí không phải cậu kiếm về sao? Trần Kinh trừng mắt nhìn Mông Hổ.
Mông Hổ hơi sửng sốt, lập tức giật mình, Trần Kinh cười ha ha, nhưng bỗng thu lại vẻ tươi cười, tiến lên nói nhỏ: - Còn có một chuyện muốn cậu điều tra, phải nhất định điều tra tới cùng!
Vẻ mặt Mông Hổ trở nên nghiêm túc, nghiêm chỉnh nói: - Chuyện gì?
Trần Kinh nhìn qua Mông Hổ , cúi xuống nói nhỏ vào tai, rồi mới trở lại giọng bình thường: - Cậu nghe hiểu không?
Mông Hổ đờ đẫn gật đầu, nhưng sắc mặc đã trở nên trắng bệch, gã kinh ngạc nhìn Trần Kinh, dường như muốn nói, nhưng lại không nói ra lời được.
- Thế nào? Cậu không dám? Giọng Trần Kinh cao lên.
- Dám, có cái gì mà không dám! Chỉ có điều...
- Đã có can đảm thì không có “Chỉ có điều” gì cả, yên tâm can đảm đi làm, có vấn đề gì thì tôi chịu. Lần này phải nghiêm túc bí mật bố trí, Đội chấp pháp hành động phải nhanh nhẹn bất chợt, phải tạo ra sức ảnh hưởng... Sắc mặt Trần Kinh trở nên nghiêm túc, ngữ khí mạnh mẽ cứng rắn.