Quan Sách

Chương 283: Khiêu khích gây chia rẽ!



Phương Khắc Ba thích văn hóa truyền thống, trong nhà thu thập không ít những tranh chữ.

Có lẽ do chính bản thân y thích tranh vẽ chữ, y rất coi trọng sản nghiệp của nền văn hóa, ở Đức Cao, sản nghiệp văn hóa rất đa dạng, những người dân bình thường đều biết, đó là công lao mà phó bí thư Phương rất quan tâm.

Thư phòng của Phương Khắc Ba, một bộ chữ Khải nhỏ gầy, câu đề tặng là Lý Tùng Đào, đó là lúc khi một danh gia thư pháp đương đại đi qua Sở Giang, Phương Khắc Ba bình thường rất thích chữ Khải viết phỏng theo, hôm nay có một bức văn tự như vậy, y yêu thích đến không buông cả tay ra.

Bên cạnh y trên chiếc ghế Sô pha ở cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh của Thiệu Hồng Ngạn của nhà máy máy kéo Lâm Tinh vẫn ngồi ở đó.

Trong tay của Thiệu Hồng Ngạn cầm một ly nước chè xanh, đó là chén Tam Tài, sứ là đồ sứ thượng hạng của thị xã Cảnh Đức, chén màu trắng ngà, lá trà xanh mơn mởn, không cần uống, chỉ cần nhìn màu sắc đơn thuần của lá trà, đã thấm vào ruột gan, thoải mái đến tận xương tủy rồi.

Thư phòng rất yên tĩnh, một người thưởng thức trà, một người thưởng thức tranh chữ, hai người dường như rất si mê, giữa hai người với nhau không có bất kỳ sự quấy nhiễu nào.

Không biết trải qua được bao lâu, Phương Khắc Ba tháo kính mắt ra, dùng vải lau kính dùng sức lau kính.

Thiệu Hồng Ngạn nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, đứng dậy, nói:
- Phó Bí thư Phương, thế nào? Bức tranh chữ này, có thể lọt vào mắt của nhà họ Phương chứ?

Phương Khắc Ba khẽ lắc đầu, nói:
- Khí khái của Từng Đào, sừng sững ngông nghênh, từng hàng chữ đều có khí thế của một ai đó mà tôi không thể từ bỏ được. Loại chữ này đâu có sự phân biệt, thật ra vô cùng khó khăn, có vài học giả tiếng tăm đều muốn gây sự chú ý của mọi người. Bức tranh chữ này a, tôi xem không chính xác à!

Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Ở Sở Giang của chúng ta, ai cũng biết được phó bí thư Phương là một nhà giám định và thưởng thức tranh chữ tiên sinh Tùng Đào, ngài đều xem không chính xác, tám phần của bức tranh này không phải là thật!

Y dừng lại một chút, nói:
- Nếu đã như vậy, bức tranh chữ này để lại ở chỗ ngài, ngài hãy từ từ nghiền ngẫm thưởng thức, không chừng lại có thu hoạch mới. Tôi hi vọng cuối cùng ngài cũng xác định được chính xác vị trí của bức tranh chữ này!

Phương Khắc Ba đeo kính lên, nói:
- Như vậy sao được, vật này là thứ quý giá nhất, làm sao có thể tùy tiện ủy thác người khác chứ?

Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Một bức tranh chữ ngụy tạo, có gì quý báu chứ? Chỉ có điều bức tranh chữ này, mặc dù không thật, nhưng hơn hẳn ở giá trị không tầm thường, những loại đồ vật này, đặt ở trong bàn tay của người thô thiển như chúng tôi, thật là người tài giỏi không được trọng dụng, chỉ có phó bí thư Phương mới có thể thường thức được sự tinh xảo trong nghệ thuật nội tại của nó.

Phương Khắc Ba nhìn tranh chữ, dùng tay vuốt phẳng nhẹ nhàng, lúc lâu sau, mới nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì được! Bức tranh chữ này tạm thời để ở chỗ này vậy! Như vậy, tôi sẽ lập cái chứng từ cho ngươi.

Thiệu Hồng Ngạn nói:
Bí thư Phương, ngài có ý gì vậy? Một bức tranh chữ ngụy tạo, còn cần cả chứng từ sao? Đó không phải là gây khó cho tôi không? Như vậy đi, bí thư Phương, ngài yêu tranh chữ, nhưng tôi lại đam mê gốm sứ.
Y quở quơ cái chén trong tay mình, nói:
Đây là đồ sứ trắng nhất hạng ở thị xã Cảnh Đức, tôi nhìn yêu không muốn rời tay, ngài hãy cho tôi mượn chén này để thưởng thức, tôi cũng không lập chứng từ cho ngài, ngài thấy thế nào?

Bây giờ trên thị trường, một bức tranh chữ của tiên sinh Lý Tùng Đào, hơn nữa đó là chữ Khải nhỏ kim thể, giá trị ít nhất cũng trên một trăm ngàn. Một chiếc chén Tam Tài ở thị xã Cảnh Đức, chống đỡ cũng mất mấy trăm đồng. Đây hoàn toàn là việc buôn bán lấy vàng để đổi lấy đất.

Phương Khắc Ba trầm ngâm một chút, cuối cùng vẫn vô cùng yêu quý không rời tay bức tranh chữ, liền nói:
Vậy cũng được! Bức tranh chữ này tạm thời cất giữ tại chỗ này của tôi vậy! Cái chén kia, cậu thích tôi sẽ tặng cho cậu, loại chén này, thích hợp nhất với ngâm Long Tỉnh, mùi vị rất thơm, đẹp đến nỗi khiến người ta yêu thích không rời tay!

Thiệu Hồng Ngạn cười ha hả, nụ cười có chút thật thà, nói:
- Tình cảm tốt, có được cái chén này, hương vị trà tôi uống sẽ tăng lên một bậc! Ở Đức Cao, có rất nhiều lời đồn đại, có nói Trần Kinh là cao thủ về trà quốc, tôi nghĩ, Trần Kinh so với phó bí thư Phương, có thể là kém một mảng lớn!

Sắc mặt của Phương Khắc Ba hơi thay đổi, nụ cười trên mặt trở nên nhạt đi.

Thiệu Hồng Ngạn nói:
- Phó Bí thư Phương, tình hình nhà máy máy kéo Lâm Tinh của chúng tôi ngài cũng đã hiểu. Thị trường của chúng tôi không có vấn đề gì, từ trước tới nay, có hai nhân tố gây ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng tôi. Một là sự cạnh tranh quyết liệt của thị trường, lợi nhuận của sản phẩm ít ỏi.

Ngoài ra đó là cơ cấu nội bộ của chúng tôi cồng kềnh, cần phải đơn giản hóa cơ cấu, đồng thời với sự nâng cao hiệu suất, cần giảm bớt trách nhiệm, rất nhiều chỗ không cần đến nhân viên, đều cần cắt giảm.

Lần này, việc điều chỉnh bí thư Hồng Nhật của chúng tôi, có người phản đối, cuối cùng việc điều động không thành công, nói thật ra, việc này có ảnh hưởng rất lớn đến bộ máy của chúng ta!

- Còn nữa, có câu nói nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, nhà máy máy kéo Lâm Tinh biến lỗ thành lãi, điều này cần có một quá trình. Một xí nghiệp thua lỗ thời gian dài, cần bắt đầu từ bóng tối của thua lỗ bước ra, không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Trong quá trình này, xí nghiệp của chúng tôi cần sự cổ vũ và ủng hộ!

Thiệu Hồng Ngạn nói một cách chân thành, y dừng lại một chút, nói sang chuyện khác, nói:
- Hiện nay, có người chướng mắt với nhà máy máy kéo Lâm Tinh, đối với việc chúng tôi vay vốn cũng không buông tha. Như vậy, xí nghiệp của chúng tôi làm sao có thể bước vào quỹ đạo, làm sao có được lợi nhuận?

Phương Khắc Ba khẽ nhăn mày, nói:
- Tổng giám đốc Thiệu, câu này của ông là gì vậy? sự phát triển của xí nghiệp, chủ yếu vẫn là dựa vào chính mình, chúng ta vẫn luôn nhấn mạnh việc phân tách giữa chính trị và xí nghiệp, câu này là lời nói suông sao? Hiện nay nhà máy máy kéo Lâm Tinh năm nào cũng thua lỗ, xí nghiệp không tự mình tìm ra nguyên nhân của nó, không tự chịu trách nhiệm về lời lỗ, năm nào cũng cần chính phủ ùng hộ.

Xí nghiệp như vậy, có phải có cần phải tồn tại, cần phải suy xét thật kỹ càng, ông cần có cái gì bực tức trong bụng nữa?

Thiệu Hồng Ngạn sắc mặt thay đổi rất nhanh, lập tức giả bộ với dáng vẻ đáng thương nói:
Phó Bí thư Phương, ngài nói những điều đó chúng tôi đều hiểu. Chúng tôi vẫn luôn cố gắng, dù sao cũng cần nương nhẹ với chúng tôi chứ? Các sạp hàng của nhà máy máy kéo Lâm Tinh có rất nhiều, ngài cũng rõ ràng nhất, thật sự muốn chúng tôi một xí nghiệp lớn lại đóng cửa như vậy, điều này đã tạo ra ảnh hưởng tiêu cực lớn với Đức Cao sao?

- Phó Bí thư Phương, nói thật ra, lão Thiệu tôi thật sự không hài lòng với một số lãnh đạo của Đức Cao chúng ta! Chúng ta cần đến tài chính, không phân biệt được tốt xấu, cần phải kiên quyết, hơn nữa tài chính khi đến nơi lại không có chút tích cực, điều này làm sao có thể giữ được khí thế của chúng ta?

Còn có lần này, chúng ta ở tỉnh thành đã liên hệ được với việc cho vay, lại bị người ta thổi đi mất, điều này quả thực là cần giải quyết tận gốc!

Cảm xúc của Thiệu Hồng Ngạn có chút bị kích động, nói đến thời điểm mấu chốt, tay của y bắt đầu múa cả lên.

Phương Khắc Ba nói:
- Được rồi, không cần bực tức như vậy, lãnh đạo cũng có sự suy tính của lãnh đạo, lãnh đạo cũng có cái khó của họ, ông làm một gian hàng to như vậy ở Đức Cao dễ dàng như vậy sao? Nếu Đức Cao chỉ nghĩ đến chuyện nhà máy máy kéo Lâm Tinh, vậy thì đơn giản quá!

Giọng điệu của Phương Khắc Ba rất nghiêm khắc, nhưng thần sắc cũng đã dịu đi rất nhiều.

Lần này Ngũ Đại Minh vào tỉnh thành là đi kêu gọi tiền. Lần trước ngân hàng nông nghiệp đã kêu gọi tám trăm triệu, hiện nay đã rải đi hết, nhưng lần này, y tìm Ngân hàng xây dựng kêu gọi được mấy trăm triệu. Trong đó ngân hàng Xây dựng chỉ có tiêu một trăm triệu cho nhà máy máy kéo Lâm Tinh.

Ngũ Đại Minh sau khi tranh thủ được tiền vay của ngân hàng Xây dựng, chỉ tiêu đó của Lâm Tinh sẽ không còn, kế hoạch của Lâm Tinh theo kế hoạch cho vay của ngân hàng Xây dựng tỉnh đã tuyên bố đã bị hụt hẫng!

Cảm xúc của Thiệu Hồng Ngạn hôm nay rõ ràng là hướng về Ngũ Đại Minh.

Thiệu Hồng Ngạn dường như càng nói càng hăng say, lại nói:
- Đức Cao của hiện tại, cần làm du lịch gì đó ở tân thành. Vậy Lâm Tinh cần giải tán còn gì, chúng ta còn có rất nhiều xí nghiệp công nghiệp, còn có giá trị tồn tại gì nữa? Đều giải tán, chúng ta đều đi làm du lịch, như vậy, tốc độ của nền kinh tế ở Đức Cao có phải đã tăng nhanh lên mười lần không?

Y rất tức giận, đặt chiếc cốc lên trên ghế, tức giận không nói câu nào cả.

Khuôn mặt luôn luôn nghiêm khắc của Phương Khắc Ba đã lộ ra nụ cười, nói:
- Được rồi, ông Thiệu, sự việc không tồi tệ như ông tưởng tượng đâu, vấn đề của Lâm Tinh, chúng tôi vẫn đề cao coi trọng, nhất định có biện pháp giải quyết thỏa đáng. Hơn nữa, vấn đề giải quyết ở Lâm Tinh, chúng tôi vẫn cần phải có cuộc họp thảo luận, không phải là người nào muốn làm điều độc đoán, ai có thể chuyên quyền được chứ?

Phương Khắc Ba khi nói đến câu này, trên mặt sự lo lắng trở nên mạnh mẽ.

Ngũ Đại Minh từ sau khi đến Đức Cao, bắt đầu từ ngày đầu tiên đến Đức Cao, Phương Khắc Ba đã bị áp chế gắt gao!

Mặc dù Phương Khắc Ba không phải là người thật thà, áp dụng nhiều biện pháp phản chế, nhưng Ngũ Đại Minh rất khôn khéo, thủ đoạn quá lợi hại, chỉ vài hiệp, y liền nắm chắc được thế chủ động.

Có Ngũ Đại Minh, Phương Khắc Ba cảm thấy mình hoàn toàn núp dưới quầng sáng của Ngũ Đại Minh, những lời y nói, thái độ biểu hiện, không có hiệu quả giống như trước đây. Ngay cả viên chức nhỏ bình thường trong Thành ủy, nhìn thấy y không còn kính sợ như trước đây nữa.

Là một cán bộ chín chắn, Phương Khắc Ba vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình, đặt mình ở vị trí chính trực, sắm vai một nhân vật lá cây.

Nhưng, từ tận sâu trong nội tâm, sự không phục và sự mất cân bằng của y vẫn không thể lau hết đi được.

Thiệu Hồng Ngạn hôm nay chú trọng nắm lấy điều này để làm bài văn, quả thật là muốn trêu chọc Phương Khắc Ba!

...

Thiệu Hồng Ngạn đã đi rồi, bức tranh chữ vẫn để lại, Phương Khắc Ba vội vã cầm bức tranh chữ ra lật qua lật lại để xem, trong lòng y lại phiêu bạt tới một nơi khác!

Nhà máy máy kéo Lâm Tinh, công nhân viên có mấy ngàn người, một nhà máy to như vậy, làm sao có thể thấy chết mà không cứu, không quan tâm được?

Nhưng quản lý như thế nào, xem xét như thế nào, Thiệu Hồng Ngạn vẫn chưa tìm thấy đầu mối của nó.

Thiệu Hồng Ngạn vẫn rấy linh hoạt, rất có đầu óc, nên tạo cơ hội cho hắn!
Phương Khắc Ba trong lòng thầm nghĩ.

Y lại thay đổi ý nghĩ, Thiệu Hồng Ngạn là người phụ trách của xí nghiệp, trước đây là giao tiếp nhiều với chính phủ. Hơn nữa quan hệ giữa Thiệu Hồng Ngạn và Thanh Phi Hoa không phải ít, chuyện này mọi người ở Đức Cao đều biết cả.

Hôm nay Thiệu Hồng Ngạn bỏ qua Thanh Phi Hoa để đến thăm hỏi mình, hơn nữa vừa mới đến đã có ý chí quyết làm nên, điều này vừa khiến Thiệu Hồng Ngạn rất ngạc nhiên, cũng gây sự mơ hồ đối với y.

Thiệu Hồng Ngạn đi hai bên, rốt cục đang chất chứa tâm tư gì?

Thật sự có tâm tư muốn gặp mặt với Ngũ Đại Minh sao?

Nghĩ đến đây, trong lòng Phương Khắc Ba bỗng chốc trở nên lanh lợi. Đức Cao của bây giờ, bản thân không có cách nào gặp được Ngũ Đại Minh, khí thế với mức độ lớn cũng suy yếu đi. Nếu lần này cùng đứng về chiến tuyến với Thanh Phi Hoa, Ngũ Đại Minh còn có chỗ nào tồn tại nữa?

Y còn có thể quán triệt được công việc một cách thuận lợi sao? Vấn đề này có phải cần phải thử xem sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.