Quan Sách

Chương 366: Châm ngòi ly gián



Một năm mới, Công ty bất động sản Tam Giang cũng dần khôi phục nguyên khí.

Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Đức Cao quy hoạch quận mới 1 vòng, khu vực mà Công ty bất động sản Tam Giang đã khai thác dần nổi bật tiềm lực kinh doanh, mượn trào lưu này, Công ty bất động sản Tam Giang tiến hành lăng xê, từ từ loại bỏ hết những tin đồn bất lợi cho họ trước kia

Đối với anh em họ Thiệu mà nói, có thể nói là áp lực suy giảm.

Thiệu Hồng Ngạn bước ra khỏi áp lực, có cơ hội thở phào, dã tâm gã che giấu đã lâu lại 1 lần nữa bùng phát.

Trong mắt gã, Công ty bất động sản Tam Giang chung quy cũng chỉ là 1 cái bàn đạp, gã còn có mục tiêu cao hơn, dã tâm lớn hơn nữa!

Gã mê tín, đầu năm nay, gã đã tìm thầy bói, thầy bói nói mạng của gã chỉ có một từ “thái”, đây là quẻ đại cát đại lợi, đại phú đại quý, chứng tỏ gã có mạng phú quý, mạng an khang, cả đời vinh hoa phú quý!

Thiệu Hồng Ngạn nghe xong mừng rõ, nhưng gã lại hỏi ngay, hỏi sao năm ngoái mình cứ gặp trắc trở, liên tiếp gặp phải chuyện không may

Thầy bói này trình độ rất cao, am hiểu kỹ xảo bói toán. Vừa nghe Thiệu Hồng Ngạn nói vậy, y nhanh chóng nói:

- Thái, quẻ dù đại cát, nhưng phủ cực mới thái lai, không trải qua trắc trở, không trải qua phong sương, không trải qua đủ các gian khổ sao có thể thái được?

Thiệu Hồng Ngạn lập tức giật nảy mình, vội hỏi tiên sinh có sách gì có thể hóa giải được vận không may này

Thầy bói nói với gã, nói gã có 1 khắc tinh, năm ngoái cả năm không thuận lợi, chắc chắn là có khắc tinh. Giữa Thiệu Hồng Ngạn và khắc tinh, chỉ có thể có 1 lý do, đối phương chiếm hết nổi trội, ngày tháng của Thiệu Hồng Ngạn sẽ không dễ sống.

Khi Thiệu Hồng Ngạn chuyển vận, đối phương chắc chắn sẽ bị áp chế.

Thầy bói dặn dò Thiệu Hồng Ngạn, nếu mình được sống khỏe mạnh, thuận lợi, khắc tinh chắc chắn sẽ khó sống, sống không thoải mái.

Thiệu Hồng Ngạn lập tức nghĩ đến Trần Kinh, năm ngoái là năm Trần Kinh nổi lên ở Đức Cao, còn Thiệu Hồng Ngạn thì liên tục gặp xui xẻo. Gã đi khỏi Lâm Tinh là cứ xuống dốc mãi, cái này cũng là do Trần Kinh ban tặng

Gã lại nghĩ, năm nay Trần Kinh được đưa đến Đức Thủy, Đức Thủy là thiên hạ của Lưu Tích Nhân, Ngũ Đại Minh căn bản chẳng thể can thiệp được chuyện ở Đức Thủy, Trần Kinh 1 mình xâm nhập, chỗ nào cũng bị áp chế, chẳng có cơ hội cho hắn thi triển tài hoa.

Không khoa trương mà nói, vận may của Trần Kinh đã tận, còn Thiệu Hồng Ngạn thì vận số đang xoay chuyển, 1 năm mới bắt đầu không tệ.

Vừa nghĩ vậy, trong lòng Thiệu Hồng Ngạn đã vô cùng tin vào lời thầy bói.

Cho nên, vứt ân oán giữa gã và Trần Kinh qua 1 bên không bàn đến, trong lòng gã đã sớm coi Trần Kinh là khắc tinh của mình. Gã luôn quan tâm đến Trần Kinh, lần này biết Trần Kinh được Lưu Tích Nhân ủy thác, gã sợ đến mức toát mồ hôi lạnh.

Trong lúc bối rối, gã cùng Tống Ca bí mật bàn bạc, hai người chia nhau đến chỗ Phương Khắc Ba đặt điều, thế nên mới có bữa tiệc mời Lưu Tích Nhân này

Trong phòng karaoke, cảm xúc của Lưu Tích Nhân rất tệ, Phương Khắc Ba cũng chẳng nói gì. Lưu Tích Nhân là Bí thư quận ủy Đức Thủy, lão dùng người thế nào, làm việc thế nào, Phương Khắc Ba làm sao can thiệp được vào chuyện của lão?

Tuy rằng, Lưu Tích Nhân là cán bộ do Phương Khắc Ba đề bạt, nhưng Lưu Tích Nhân có cách làm việc của Lưu Tích Nhân, Phương Khắc Ba cũng chỉ có thể uyển chuyển bày tỏ ý kiến của mình

Thiệu Hồng Ngạn trong lòng hơi sốt ruột, gã tiến đến trước mặt Lưu Tích Nhân nói:

- Bí thư Lưu, năm nay Đức Thủy có cơ hội phát triển chưa từng thấy! Đến giờ, mấy công trình cải tạo thành phố cũ anh cũng cần phải có sự giúp đỡ! Công ty bất động sản Tam Giang chúng tôi sẽ rất tích cực tham gia cải tạo thành phố cũ đấy!

Lưu Tích Nhân cười khẽ, đánh giá gã, không nói gì.

Thiệu Hồng Ngạn đưa chén rượu lên, nói:

- Bí thư Lưu, tôi mời anh một ly!

Lưu Tích Nhân nâng chén rượu lên cụng với đối phương rồi uống 1 hơi cạn.

Thiệu Hồng Ngạn nói:

- Bí thư Lưu, kinh tế Đức Thủy phát triển, điều này mọi người đều hiểu, tương lai của Đức Thủy mọi người cũng rất xem trọng! Chúng tôi xem trọng, đối thủ của chúng tôi cũng xem trọng. Lần trước Tổng giám đốc tiểu Hầu của Nhất Phẩm Tam Giang đã phát biểu công khai, nói cải tạo thành phố cũ Đức Thủy, bọn họ có năng lực, có tự tin giành được tiên cơ.

Lưu Tích Nhân nhân hơi hơi nhíu mi, nói:

- Thế sao? Sao tôi không biết chuyện này?

Thiệu Hồng Ngạn ngượng ngùng cười, nói:

- Dĩ nhiên là Bí thư Lưu không biết, Bí thư Trần Kinh của Đức Thủy các anh khá thân với Hầu tổng, những hành động của Bí thư Trần Kinh ở Đức Thủy, dựa vào mối quan hệ của tôi và Nhất Phẩm Tam Sở, khả năng Nhất Phẩm Tam Sở chiếm được tiên cơ tương đối lớn.

Sắc mặt Lưu Tích Nhân thay đổi nhẹ nhàng hừ hừ,không nói câu nào

Đúng lúc này, Phương Khắc Ba và Tống Ca hát xong 1 ca khúc, mọi người vỗ tay, tâm tình Phương Khắc Ba không tệ, nhìn sang, Lưu Tích Nhân đang uống rượu, y nói:

- Lão Lưu, đừng uống say, lại đây, lại đây hát 1 bài điều hòa cảm xúc đi!

Lưu Tích Nhân lắc đầu, nói:

- Tôi hát không hay, cho miễn đi, tôi nghe mọi người hát!

Phương Khắc Ba nói:

- Vậy cũng được, chúng ta nghỉ ngơi cái đã, nghỉ ngơi cái đã!

Y ra lệnh 1 câu, âm nhạc nhanh chóng dừng lại, Phương Khắc Ba ngồi xuống cầm ly rượu hồng của mình nhấm nháp

Thiệu Hồng Ngạn ngồi đối diện Phương Khắc Ba, trong lòng gã chẳng hiểu sao có chút xao động, gã cảm thấy Lưu Tích Nhân có chút cổ quái. Tại sao Lưu Tích Nhân lại trọng dụng Trần Kinh? Cho Trần Kinh quyền lực lớn như vậy? Chẳng lẽ lão không nhìn thấy ý đồ cho Trần Kinh đi Đức Thủy?

Trần Kinh chính là nhân vật nằm vùng của Ngũ Đại Minh phái đến Đức Thủy, mục đích là muốn làm lung lay căn cơ hiện nay của Đức Thủy, trên căn bản thay đổi tình trạng Đức Thủy, Lưu Tích Nhân không chỉ không chèn ép Trần Kinh, ngược lại còn ủy thác trọng trách, nói tâm tính lão cao ngạo, đây chẳng phải quá cao ngạo sao?

Rốt cuộc gã không kìm được, nói:

- Bí thư Phương, lần trước anh nói về vấn đề trưng thu đất cải tạo thành phố cũ ở Đức Thủy, hôm nay có Bí thư Lưu ở đây, sao chúng ta không bàn chuyện này luôn? Tôi đại diện Tam Giang bày tỏ thái độ, chúng tôi sẽ có thái độ tuyệt đối tích cực đối với cải tạo và kiến thiết Đức Thủy.

Là xí nghiệp hàng đầu, chúng tôi hy vọng đầu tư…

- Được rồi!

Lưu Tích Nhân nhíu mày, cắt ngang lời Thiệu Hồng Ngạn, giọng điệu có chút bực bội:

- Tất cả mọi chuyện ở Đức Thủy đều công bằng, Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận sẽ công bằng công chính vì môi trường xây dựng Đức Thủy. đây chính là điểm cơ sở.

Cho nên, dù là công ty hay cá nhân nào, chúng tôi cũng đều hoan nghênh họ đến Đức Thủy đầu tư. Nhưng chúng tôi rất phản cảm với những công ty lợi dụng quan hệ, muốn đặc thù hóa. Lưu Tích Nhân tôi ghét nhất những hạng này, tôi cũng hy vọng khi chúng ta nói chuyện, ít nhắc đến vấn đề này thôi!

Giọng điệu Lưu Tích Nhân rất khó chịu, khiến Thiệu Hồng Ngạn bị nghẹn lời, gã đỏ mặt, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Thiệu Khôn ở cạnh thấy tình hình không hay, nói:

- Bí thư Lưu, hiểu lầm, hiểu lầm rồi, hôm nay chúng tôi cũng tùy tiện nói chuyện, chẳng có ý gì khác. Tam Giang chúng tôi trước nay vẫn chủ trương công bằng công chính, chỉ cần công bằng công chính, chúng tôi nhất định có ưu thế, dù sao, chúng tôi cũng có thực lực!

Lưu Tích Nhân nói:

- Cái đó thì chưa chắc, trong mắt tôi, Tam Giang các anh còn có rất nhiều điểm phải suy nghĩ lại. Điều đầu tiên cần phải nghĩ lại là đừng cho mình là đệ nhất thiên hạ, tự cao tự đại. chẳng hạn lấy Đức Thủy chúng tôi mà nói, Đức Thủy có thực tế của Đức Thủy, có quy luật kinh tế chính trị của Đức Thủy.

Ngoài ra mấy người nói Đức Thủy thế này thế kia, đều là người không hiểu thực tế của Đức Thủy, cá nhân tôi rất chán ghét những người như vậy!

Lưu Tích Nhân dừng lại một chút, tiếp tục nói:

- Chính trị Đức Thủy, không như bên ngoài nói, giờ bên ngoài nói, quan hệ của tôi và Trần Kinh rất căng thẳng. Sự thật thì sao? Nói sao nhỉ? Bộ máy Đức Thủy là bộ máy đoàn kết, cho nên, những lời nói có ý châm ngòi phá vỡ sự đoàn kết của bộ máy chính là những lời tôi ghét nghe nhất, phản cảm nhất!

Vóc dáng Lưu Tích Nhân không lớn, dung mạo xấy xí, nhưng vừa nổi đóa, khí thế rất kinh người, khiến cho những người có mặt đều không xuống đài được.

Cuối cùng, vẫn là Phương Khắc Ba đứng ra nói:

- Được rồi, được rồi! Lão Lưu anh đừng mượn cớ để nói chuyện của mình, tâm trạng bản thân không tốt đừng có trút giận sang người khác chứ!

Lời nói của y xoay chuyển, chỉ mũi giáo vào Thiệu Hồng Ngạn:

- Lão Thiệu, anh cũng thật là, anh nói chuyện cũng phải biết chọn thời cơ chứ, anh không thấy tâm trạng lão Lưu đang không tốt sao?

Giờ anh mà nói chuyện với anh ấy, không rước lấy xui xẻo mới lạ

Thiệu Hồng Ngạn mặt đỏ bừng, cả người run rẩy. gã chưa từng chịu oan ức như vậy. sau khi rời khỏi Lat, Thiệu Hồng Ngạn mới trải qua những cảm xúc khó chịu thế này.

Lưu Tích Nhân lão tâm cao khí ngạo, bản thân chắc hẳn chịu oan ức trước mặt Trần Kinh, bằng không sao lại có sắc mặt thế này?

Vừa nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng Thiệu Hồng Ngạn càng lớn, với tính cách của gã, đáng lẽ gã phải lập tức cãi nhau với Lưu Tích Nhân 1 trận

Nhưng chung quy, gã không có can đảm và dũng khí đó. Gã nghĩ đến tình cảnh của mình, bản thân mình giờ không còn là 1 xưởng trưởng hô mưa gọi gió nữa. giờ chẳng qua chỉ là người làm công cho 1 doanh nghiệp tư nhân mà thôi

Thế thái trong xã hội này, Thiệu Hồng Ngạn hiểu rất rõ, mình thấp hơn Lưu Tích Nhân 1 bậc!

Con người đi đến vị trí này, chính là vị trí oan ức, cho dù gã có giận đến tái xanh mặt, nhưng vẫn ngậm miệng như cũ.

Gã lại nghĩ đến Trần Kinh, gã hiểu rõ Trần Kinh hơn Lưu Tích Nhân!

Tiểu tử Trần Kinh này còn trẻ nhưng thủ đoạn rất lợi hại. hiện tại Lưu Tích Nhân không ngăn chặn hắn, để hắn ngóc đầu lên rồi, tương lai Lưu Tích Nhân có muốn chèn ép cũng không được nữa. đến lúc đó, Đức Thủy có thể là vương quốc của cá nhân Lưu Tích Nhân không? Điểm này không cần nghĩ rồi!

Nghĩ đến đây, Thiệu Hồng Ngạn lại nghĩ đến lời của thầy bói. Gã nghĩ đến Trần Kinh thông qua cơ hội này để quật khởi, trong lòng gã liền hoảng hốt, cảm thấy không chịu nổi, 1 loại cảm giác gần như suy sụp.

Trần Kinh thực sự là khắc tinh của mình sao? Gã không kìm được tự hỏi mình 1 câu.

Không biết tại sao, gã rất không muốn nhận kết quả này. Trần Kinh thật sự rất khó đối phó. Thiệu Hồng Ngạn năm lần bảy lượt, đem hết vốn liếng ra, giờ có thể nói là không đức vô tài rồi, nhưng, gã có thể tùy ý để Trần Kinh quật khởi như vậy sao

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.