Quan Sách

Chương 391: Bí thư Lưu tức giận!



Quận ủy Đức Thủy, mới sáng sớm trời đã tối mù.

Buổi sáng, nhân viên vào cổng Quận ủy đều cảm thấy không khí rất áp lực.

Xe của nhân vật số 1 Quận ủy, Bí thư Lưu đang dừng trước tòa lầu Ủy viên thường vụ, cả cơ quan đều rõ, Bí thư Lưu đã về!

Gần đây, cục diện Quận ủy Đức Thủy có chút thay đổi, có chút hỗn loạn, Phó bí thư Quận ủy phục trách công tác của quận dường như không khống chế được cục diện, khiến cho các phòng ban Quận ủy khi thi hành quyết sách của Bí thư Trần đều có những suy tính

Trong chuyện này, đặc biệt là giải phóng mặt bằng Hà Hoa có xảy ra sự kiện ẩu đả nghiêm trọng, chuyện này ảnh hưởng rất tiêu cực đến các giới trong xã hội Đức Thủy, cũng vì chuyện này mà các cơ quan có liên quan triển khai điều tra, cũng khiến cho người ta mở rộng tầm mắt. Chỉ vì 1 lần giải phóng mặt bằng mà lại ảnh hưởng đến nhiều chuyện đằng sau, thậm chí dính đến chuyện đút lót của doanh nghiệp tư nhân, không nghi ngờ gì nữa, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến phát triển của Đức Thủy.

Lưu Tích Nhân từ Bắc Kinh trở về đã thấy ngay 1 mớ hỗn loạn như vậy, ông ta phải giải quyết hậu quả thế nào đây?

Xe của các Ủy viên thường vụ Quận ủy đều lục tục tiến vào trong sân, sắc mặt của từng vị lãnh đạo đều rất nghiêm túc, chào hỏi đồng nghiệp cũng chỉ gật đầu nhẹ 1 cái, sau đó thì đi ngang qua.

Hôm nay có hội nghị thường vụ!

Lưu Tích Nhân vừa về đến đã mở Hội nghị thường vụ, điều này chứng tỏ ông ta cũng ý thức được cục diện gay go của Đức Thủy, ông ta phải ra mặt chủ trì đại cục rồi!

Trong phòng họp Hội nghị thường vụ Đức Thủy, cờ Đảng và quốc Kỳ 2 bên, ở giữa là 5 chữ “Vì nhân dân phục vụ” của lão Chủ tịch, 1 chiếc bàn dài, chính giữa có 1 khoảng trống hình quả trứng, trong đó có đặt 1 chậu cây, rồi còn 2 chậu hoa đỗ quyên nữa,

Những bài trí này do Chân Củng đích thân sắp xếp.

Trang trí như vậy khiến hội trường vừa trang nghiêm nhưng lại đầy sức sống, cũng giúp các vị lãnh đạo có thể ngồi đối diện nhau. Giữa mọi người có 1 chút khoảng cách, như vậy có thể khiến cuộc họp hôm nay nhẹ nhàng đi 1 chút.

Lưu Tích Nhân tới rất sớm, rất nhiều ủy viên thường vụ tiến vào thấy bí thư đã đến đều bước đến chào hỏi tạ lỗi, Lưu Tích Nhân chỉ gật đầu nói:
- Ngồi đi!

Lưu Tích Nhân không nhiệt tình, không khí bên dưới cũng chẳng thể thoải mái, mọi người đều ngồi im không nói gì, cả hội trường đều im ắng và lúng túng/

Lúc Nhiếp Quang đến, gã tỏ vẻ rất tự nhiên phóng khoáng. Bước đến bắt tay Lưu Tích Nhân rồi nói:
- Bí thư, anh mới từ Bắc Kinh về, chắc đem về không ít quà nhỉ, mấy anh em chúng tôi đây, sao anh không bày tỏ gì vậy?

Lưu Tích Nhân thản nhiên cười cười, nói:
- Ngại quá, lần này thu hoạch không nhiều lắm, cảm xúc cũng bị ảnh hưởng!

Nhiếp Quang nói:
- Đó là do hoan cảnh thôi, chúng ta như vậy là cũng được rồi, giờ chúng ta đang khó khăn, nhưng cơ hội thì vẫn con, Bí thư anh cứ thoải mái chút đi!

Lưu Tích Nhân nói:
- Anh cứ ngồi xuống ta! Chúng ta sẽ bàn sau!
Ông lướt mắt nhìn quanh hội trường, cau mày nói:
- Sao vậy? Phó bí thư Trần chưa tới à?

Không cần Lưu Tích Nhân nhắc nhở, Chân Củng đã sốt ruột như kiến bò chảo lửa rồi, anh ta đứng ngoài hành lang phòng họp Hội nghị thường vụ nhìn đồng hồ, mong Trần Kinh đến mòn mắt.

Tất cả mọi người đều đến cả rồi, chỉ còn thiếu mỗi Trần Kinh, hắn ta làm gì thế không biết? Đừng có đùa giỡn lúc này chứ?

Nếu như vậy, Chánh văn phòng Quận ủy như anh ta coi như làm hỏng việc rồi, dù sao, tổ chức họp hành do Chân Củng toàn quyền phụ trách, anh ta không thể nắm chắc tình hình, để ảnh hưởng đến Hội nghị thường vụ thì anh ta phải chịu trách nhiệm.

Cuối cùng, bóng dáng nhỏ bé của Mã Tiến đã xuất hiện ở bậc thang, Chân Củng vội chạy đến, Trần Kinh cầm cặp công văn bước nhanh tới.

Chân Củng vừa thấy Trần Kinh, suýt chút nữa là té xỉu, cả cuộc họp đều chờ có 1 người, Trần Kinh mà không xuất hiện, Chân Củng cảm thấy mình cũng không gánh nổi trách nhiệm này!

Trần Kinh vào phòng họp, đảo mắt nhìn mọi người, trên mặt nở nụ cười, bước về phía Lưu Tích Nhân.

Lưu Tích Nhân đứng dậy, 2 người bắt tay, Trần Kinh cười cười nói:
- Bí thư , anh vừa mới ra khỏi cửa tôi đã cảm thấy vai mình nặng thêm ngàn cân, tôi làm việc không tốt, thật là ngại quá!

Lưu Tích Nhân nói:
- Có phải ngày nào cũng mong tôi về không? Thành thật đi!

Lưu Tích Nhân lộ nụ cười hiếm thấy, khiến không khí cả phòng họp dịu đi, đồng thời, trong lòng mọi người thì lại trầm xuống.

Từ hôm qua đến nay, thần sắc Lưu Tích Nhân rất ngưng trọng, giờ gặp Trần Kinh không ngờ lại pha trò cười, điều này làm cho rất nhiều người vô cùng kinh ngạc.

Trần Kinh nói:
- Chắc chắn là thế rồi! Ngày nào tôi cũng mong cả! Cuối cùng thì anh cũng về rồi! Haha!

Trần Kinh và Lưu Tích Nhân nói chuyện như chốn không người, sau đó Trần Kinh ngồi vào vị trí của mình, đối diện với Chủ tịch quận Nhiếp Quang.

Hội nghị bắt đầu, đầu tiên là Nhiếp Quang báo cáo công tác!

Nhiếp Quang chuẩn bị rất đầy đủ, tổng kết tất cả những chuyện đã xảy ra ở Đức Thủy trong thời gian gần đây, chỉ chốc lát là nói đến chuyện giải phóng mặt bằng Hà Hoa.

Gã nói:
- Vấn đề giải phóng mặt bằng gây ẩu đả nghiêm trọng, đầu tiên là Ủy ban nhân dân quận chúng tôi phải tự kiểm điểm, trong công tác chúng tôi có những điểm không đúng, không nhìn thẳng vào nhu cầu của người dân, dùng phương pháp và thủ đoạn xử lý hơi quá khích, từ đó xảy ra sự kiện nghiêm trọng.

Sau khi xảy ra sự việc, dưới sự lãnh đạo của Quận ủy, chúng tôi đã nghiêm túc tiến hành điều tra chuyện này...

Nhiếp Quang nói rất lưu loát, đã nói rất nhiều điều xung quanh chuyện này, phần lớn là giới thiệu tình hình và tiến độ điều tra, nhất là những chuyện dính đến Công ty xây dựng Phiếm Giang và Công ty bất động sản Tam Giang, gã không chút kiên kỵ, cứ nói ra đều đều.

Cuối cùng, gã đề nghị phải xử lý nghiêm túc chuyện này, phải giới nghiêm chuyện này. Muốn tiếp tục dự án và triển khai giải phóng mặt bằng trên toàn quận trên căn bản phải ngăn chặn những chuyện tương tự xảy ra.

Nhiếp Quang nói xong, cả hội trường nhanh chóng im lặng.

Vẻ mặt Lưu Tích Nhân yên tĩnh như nước giếng, nói:
- Tất cả mọi người tuần tự nêu ý kiến của mình đi, lúc này không phải là lúc đùn đẩy, hôm qua tôi vừa về, mọi người đều nói có chuyện quan trọng phải nói, đây là cơ hội cho mọi người thoải mái nói lên ý kiến của mình!

Lưu Tích Nhân nói xong, bắt đầu từ Phó chủ tịch thường trực quận Tống Lâm,mọi người liên tiếp lên tiếng.

Mũi giáo cũng chỉ rất rõ, tất cả mũi giáo đều chĩa vào chuyện giải phóng mặt bằng Hà Hoa, gần như đều đồng lòng cho rằng xử lý chuyện này quá phức tạp, làm cho ảnh hưởng càng lúc càng lớn, giờ đã gây ra ảnh hưởng tiêu cực cho sự phát triển của Đức Thủy.

1 chuyện nhỏ lại xé ra to như vậy có đáng không?

Từ góc độ chống tham nhũng mà nói, có lẽ là đáng đấy, từ góc độ chỉnh đốn nghiêm túc mà nói, có lẽ cũng đáng. Nhưng, nhìn từ đại cục, hiện nay đang là thời điểm phát triển mấu chốt của Đức Thủy, làm như vậy sẽ gây bất lợi cho sự phát triển của Đức Thủy, không thể nào châm chước được.

Mọi người đều lên tiếng, Chân Củng ở phía sau chỉ nhìn chằm chằm vào tài liệu.

Hội nghị thường vụ xuất hiện cục diện này, Chân Củng cảm thấy có chút buồn cười.

Anh ta không ngờ, cả đám Ủy viên thường vụ lại tin vào đồn đại bên ngoài, cho rằng chuyện ở Hà Hoa là do Trần Kinh làm chủ.

Kỳ thực Trần Kinh căn bản không hề tham gia vào, chẳng qua hắn chỉ duy trì sự chú ý và liên hệ thôi, tất cả mọi chuyện đều do Nhiếp Quang ở sau gây rối, có liên quan gì đến Trần Kinh chứ?

Nghĩ đến đây, Chân Củng ngẩng đầu lên nhìn Trần Kinh, thần sắc Trần Kinh rất bình tĩnh, không kiêu không nóng nảy, thần sắc không có chút biến hóa.

Anh ta lại nhìn Nhiếp Quang, trên mặt Nhiếp Quang nở nụ cười thản nhiên, có vẻ không kiêu ngạo, dường như đang che giấu sự vui vẻ trong lòng gã.

- Phó bí thư Trần, anh nói sao?
Lưu Tích Nhân nhìn về phía Trần Kinh.

Lưu Tích Nhân mở miệng, cả hội trường đều im lặng, mọi ánh mắt đều dồn về phía Trần Kinh.

Trần Kinh bưng chén nước lên hớp 1 hớp, nói:
- Vừa rồi mọi người đều nói rất có lý! Nhưng tôi có 1 câu, đó là vì đề xướng chống tham nhũng, vì cơ chế của thể chế mới đảm bảo cho sự phát triển trường kỳ của Đức Thủy chúng ta, tôi cho rằng, chúng ta có thể trả giá nhiều hơn nữa nếu đáng!

Mặt khác, cho tới bây giờ, phát triển của Đức Thủy chúng ta vẫn chưa chịu ảnh hưởng gì, công việc của chúng ta vẫn tiến hành đâu vào đấy!

Lưu Tích Nhân nói:
- Bí thư Trần, từ hôm nay trở đi, chuyện Hà Hoa do anh nắm, chuyện đã đến mức này, chúng ta không thể tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể đi thẳng, cứ điều tra, điều tra tới cùng!

- Vâng!
Trần Kinh nghiêm túc nói.

Ánh mắt Lưu Tích Nhân như điện, đảo qua tất cả mọi người trong hội trường, nhẹ nhàng hừ một tiếng, giọng điệu trở nên rất nghiêm túc, hắn nói:
- Được rồi, tôi chỉ đi có mấy ngày, lần này về lại thấy bộ máy chúng ta náo nhiệt như vậy! Chỉ vì 1 chuyện nhỏ thôi mà ai nấy cũng tranh luận vô cùng kịch liệt! Tôi không tin, Lưu Tích Nhân tôi không có ở đây, chỉ vì 1 chút chuyện rắm này mà các phòng ban trong Đảng chính Đức Thủy lại không vận hành được!

Lưu Tích Nhân đột ngột cao giọng, nện chén trà xuống bàn, nộ khí xung thiên, khiến ai nấy sợ hãi.

Cả đám bị giáo huấn đến mức đỏ bừng mặt, không dám thở mạnh.

- Đoàn kết, đoàn kết, tôi vẫn luôn nhấn mạnh phải đoàn kết... các anh đang đoàn kết thế này à? Có ý kiến thì phải đề xuất, có ý kiến thì càng phải kết nối với nhau chứ? Đời thuở nào mà lại cứ để trong lòng, mạnh ai nấy chiến, rồi biến tất cả thành cái đống bùi nhùi thế này?
Cơn giận của Lưu Tích Nhân không hề giảm.

1 lúc lâu sau, giọng ông mới chậm dần, nói:
- Lúc tôi về, điều an ủi lớn nhất đối với tôi là Phó bí thư Trần, Phó Bí thư Trần nhìn rất rõ đại cục, anh ấy biết rõ đại cục thay đổi phức tạp như thế nào thì cũng không thể ảnh hưởng đến sự phát triển của Đức Thủy.

Tôi chỉ đi có hơn 1 tuần thôi, hôm qua trên đường từ sân bay về Đức Thủy, tôi đã cảm nhận rõ sự thay đổi.

Đối với những tiểu tiết gặp phải trong quá trình phát triển, Phó bí thư Trần lúc nữa sẽ nói riêng với mọi người, tôi chỉ muốn xem xem, là ai muốn cản trở sự phát triển của Đức Thủy chúng ta, những người này có ý định gì?

Lưu Tích Nhân công khai ủng hộ Trần Kinh.

Cả đám trong phòng ngơ ngác nhìn nhau. Nhiếp Quang dùng tay sờ sờ mũi, nụ cười trên mặt giảm dần.

Lòng gã sớm đã trầm xuống, gã ý thức được có gì đó không ổn. Suy nghĩ của Lưu Tích Nhân sao lại không giống như mình tưởng tượng.

Trần Kinh muốn điều tra Lưu Tích Nhân, Lưu Tích Nhân không tức giận, hơn nữa còn ra sức ủng hộ hắn? Vẻ mặt Nhiếp Quang hoảng hốt dị thường...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.