Từ làng du lịch quan sát Đức Cao, cảnh đêm thật xa hoa lộng lẫy.
Trong khí trời tuyết lớn như vậy, buổi tối lại nhìn không thấy tuyết, mà chỉ thấy một sức sống bừng bừng, dạt dào.
Ngũ Đại Minh bóp nát tàn thuốc trong tay, hướng về phía Triệu Khả nói: - Sao lại thế này? Gã tiểu tử Trần Kinh này càng lúc càng trễ, như thế nào còn chưa tới?
Triệu Khả nói: - Bí thư, vừa rồi Bí thư Trần hẳn là không ở Đức Thuỷ, hắn nói đường xá khá xa xôi, có thể phải mất nửa giờ.
Ngũ Đại Minh phất tay, nói: - Đem nước trong bình thuỷ nấu lại lần nữa, chờ hắn lại đây pha trà, nước cũng đã nguội lạnh rồi.
- Cốc, cốc
Triệu Khả cười nói: - Đến rồi, tôi đi mở cửa đây.
Trần Kinh vào cửa, run rẩy từng hồi, nói: - Bí thư, hôm nay bên ngoài tuyết lớn bay tán loạn, nhã hứng của anh cao thật đấy, lúc này mà lại đến Ngũ Lý Sơn, đi câu ạ?
Ngũ Đại Minh chỉ ghế sô pha nói: - Ngồi đi, tôi còn chưa thấy cảnh lạnh giá của tuyết.
- Đợi cậu tới pha trà, nước cũng đã nguội lạnh.
Trần Kinh chắp tay nói: - Vậy quả thật là tội của tôi, đêm qua cùng người bạn uống rượu với nhau, uống đến say khướt, tôi tới gặp anh, dù sao cũng phải sửa sang lại một chút, dành một chút thời gian cho tỉnh rượu.
Ngũ Đại Minh cười nói: - Xem như cậu đã thành thật. Được rồi, tôi cũng không trách cậu, là tôi thông báo quá muộn, ngồi đi, lấy chút bản lãnh ra, rót trà cảm nhận mùi vị của nó.
Trần Kinh cười ngồi xuống, nhận nước mà Triệu Khả đưa tới, đặt trên bếp điện yên lặng chờ nước sôi.
- Trần Kinh, tôi nghe nói gần đây chính đàn của Đức Thuỷ rục rịch, như thế nào? Đều ngồi không yên? Đều muốn chuyển chỗ ngồi à. Ngũ Đại Minh nói.
Trần Kinh cười nói: - Bộ máy của chúng tôi vẫn không đồng đều, nhất là bên Ủy ban nhân dân , như rắn mất đầu, chúng tôi có một số đồng chí cá biệt, trong phương diện tư tưởng có chút dao động, coi như là chuyện có thể lý giải, nhưng chỉnh thể cũng còn ổn định, chúng tôi cũng không buông thả công việc.
- Vậy tình hình của cậu như thế nào đây? Cậu đã nghĩ đến hướng đi sau này của mình chưa? Ngũ Đại Minh nói
Trần Kinh ngẩn người, gật đầu nói: - Đã suy nghĩ, nếu hỏi ý nguyện của tôi, tôi đương nhiên hy vọng tiếp tục lưu lại Đức Thuỷ.
Ngũ Đại Minh thản nhiên cười, trầm ngâm không nói.
Trần Kinh năm nay mới 28 tuổi, theo kinh nghiệm lý lịch và thành tích mà nói, hắn có đầy đủ năng lực độc chắn một mặt rồi.
Nhưng, nhân vật số một chính đảng cấp huyện mà trẻ tuồi nhất toàn tỉnh, này không thể nghi ngờ sẽ mang lại nhiều chú ý cho Trần Kinh.
Thành ủy gần đây cũng bởi vì điểm này triển khai thảo luận kịch liệt, phần lớn thảo luận đều là ủng hộ Trần Kinh, cho rằng hiện tại cán bộ tuổi trẻ hóa là xu thế lớn.
Đức Cao hiện tại là nơi sôi nổi nhất của toàn bộ Sở Giang, phương diện cải cách chế độ cán bộ cũng có thể làm liều đầu tiên mà được lợi, nhân vật số một chính đảng cấp huyện trẻ tuổi nhất của toàn tỉnh ở Đức Cao, đây là vinh quang của Đức Cao.
Nhưng, Thành ủy tại nơi này có thể thống nhất một phương diện ý kiến, ngược lại có nhiều cân nhắc đối với vấn đề hướng đi của Trần Kinh.
Đức Thủy hiện tại rất chói mắt rồi, xếp hạng nhất trong mười quận của thành phố, Trần Kinh nếu trực tiếp được đề bạt ở Đức Thuỷ, ắt sẽ dẫn đến nhiều chú ý, bất lợi cho sự phát triển của cán bộ trẻ tuổi?
Ngũ Đại Minh chưa từng nghĩ tới, bổ nhiệm một cán bộ cấp Cục, sẽ dẫn phát ra nhiều thảo luận đàm phán như vậy.
Không thể không nói, tư tưởng của mọi người mấy năm nay của Đức Cao muốn nhận được sự tự do lớn.
Nhưng loại tư tưởng tự do này biểu hiện cao thấp không đều, bởi vậy cũng dẫn đến rất nhiều tranh luận và thảo luận, đây là hiện tượng tốt, nhưng hiện tượng này làm cho phương án điều chỉnh của bộ máy ở Đức Thuỷ trì trệ, điều này làm cho người ta có chút khó hiểu.
- Đối với vấn đề hướng đi của cậu, tôi có một ý tưởng. Ngũ Đại Minh nhìn chằm chằm Trần Kinh, vẻ mặt thật sự nghiêm túc. - Tôi muốn cậu đến một nơi gian khổ nhất, như thế nào đây? Cậu có dám đi hay không?
- Nơi gian khổ nhất? Trong lòng Trần Kinh hơi chấn động.
Hắn đang nghĩ nơi nào của Đức Cao là gian khổ nhất? Chỗ nào là gian nan nhất?
Hắn rất nhanh liền nghĩ đến, chỗ này nhất định là Lâm Hà.
Cho tới nay, bộ máy Lâm Hà không ổn định, thiên nhiên của Lâm Hà rất nhiều thiên tai, năm nay lại một lần nữa đã xảy ra đại hồng thủy, gây tổn thất nhiều triệu đô.
Ở phương diện kinh tế, Lâm Hà thiếu công nghiệp trụ cột, hơn 90% dân số nông thôn, trong những nhân khẩu này, người già ở nhà trông coi vài mẫu đất bạc màu, còn người trẻ tuổi phần lớn dựa vào làm công mà sống.
Trước đây, Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã nâng đỡ phát triển kinh tế của Lâm Hà, khuyến khích người dân tham gia nuôi trồng thuỷ sản, nhưng lũ lụt hàng năm, đã giáng một đoàn huỷ diệt mạnh mẽ vào ngành nuôi trồng thuỷ sản, trong những năm gần đây, người dân không còn đủ nhiệt tình để nuôi trồng thuỷ sản.
Lạc hậu, bần cùng, không có đường ra, đây là cả huyện Lâm Hà trong con mắt của người Đức Cao.
Nước trà sôi rồi, nước sôi ùng ục chồi lên nắp ấm.
Trần Kinh nhấc ấm nước xuống bắt đầu pha trà một cách nhuần nhuyễn, biểu diễn hoa cả mắt, hương trà toả ra khắp phía trong phòng.
Hắn và Ngũ Đại Minh không nói gì, Trần Kinh rót trà xong, hắn bưng chén lên cẩn thận thưởng thức một ngụm, sau đó nói:
- Bí thư, tôi đồng ý đi.
- Độ khó công việc nơi đó rất lớn. Ngũ Đại Minh nói. - Vốn, Thanh Dương là người thích hợp mà tôi chọn. Nhưng thời gian không đợi người, Thanh Dương còn đang học ở Singapore.
Ông ta dừng một chút, nói: - Trần Kinh, cậu là một cán bộ mà tôi rút lên, sự phát triển của cậu mấy năm này đã rõ như ban ngày. Kỳ thực ở Đức Thuỷ, cậu đã tạo ra thành tích rất giỏi, không chỉ chấn động ở Đức Cao, chính là nhiều lãnh đạo ở tỉnh thành cũng cảm thấy cậu rất giỏi.
Tôi vẫn luôn nhấn mạnh chiến tích, vẫn luôn nhấn mạnh đề bạt cán bộ cần dựa vào thành tích nói chuyện, dựa vào biểu hiện của cậu, cậu có thể ở lại nơi giàu có, nơi này lại càng dễ làm ra thành tiếp tục thúc đẩy sự tài ba của cậu.
Từ góc độ này mà nói, để cho cậu đi Lâm Hà, hơi uất ức cho cậu.
Ngũ Đại Minh lại thở dài. - Nhưng Lâm Hà trước mắt rất lạc hậu, nơi này bị người ta nói nó là phần mộ của Bí thư, vốn bộ máy lần này, chúng tôi ký thác kỳ vọng cao. Nhưng hiện tại xem ra, biện pháp của của bọn họ cũng không phải rất nhiều, đương nhiên cũng có một chút nhân tố khách quan.
Nhưng từ kết quả mà xem, tình hình Lâm Hà rất không lạc quan.
Trong lòng Trần Kinh hơi nặng nề, Ngũ Đại Minh nói mấy câu ngắn ngủn, khiến cho hắn cảm thấy rất áp lực.
Hắn đến lại ở Lễ Hà của huyện Bắc Tam, không ai biết rõ tình hình gian khổ của bên kia bằng hắn.
Lễ Hà so với Lâm Hà mà nói, đã xem như có điều kiện tốt hơn, Lâm Hà mới chính là cục diện hỗn loạn.
Từ một khu giàu có như Đức Thuỷ, mỗi ngày suy nghĩ xây dựng quy hoạch thành thị, suy nghĩ xây dựng trung tâm thương mại, xây dựng giao thông và bưu điện thông tin liên lạc, đột nhiên nhảy đến một nơi cần mỗi ngày suy nghĩ giải quyết đời sống sản xuất của nông dân nghèo, giải quyết đổi mới những văn tự nông thôn và dân thành phố, nơi không quảng cáo, nơi có sự bảo đảm cuộc sống thấp nhất.
Tư duy biến chuyển lớn như vậy, như từ khu nhà giàu đến xóm nghèo, trong lòng của Trần Kinh nhất thời khó có thể đối mặt.
Uống một ngụm trà, Ngũ Đại Minh nói: - Bí thư huyện uỷ trẻ tuổi nhất lại quản lý cán bộ tỉnh, danh hiệu này rất chói mắt. Tôi hy vọng cậu có thể không làm ... thất vọng danh hiệu này.
Trần Kinh còn nghiêm túc gật đầu, nói: - Bí thư, yên tâm đi. Tôi nhất định làm tốt công việc của Lâm Hà, để cho anh hài lòng.
Ngũ Đại Minh gật đầu, lại chuyển lời nói: - Được rồi, cuộc nói chuyện hôm nay giữa cậu và tôi phải giữ bí mật. Trước mắt mà nói, đây vẫn chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, cho dù cuối cùng quyết nghị hình thành thế nào, chỉ sợ cũng là chuyện của năm sau rồi, công tác sau lễ và trước lễ của Đức Thuỷ, cậu phải nắm chắc, không nên lơi lỏng.
Trần Kinh trịnh trọng gật đầu.
Lời nói của Ngũ Đại Minh kỳ thật là lời ám chỉ Trần Kinh, chuyện này mười phần chính là như vậy.
Nơi kia của Lâm Hà ai cũng không muốn đi, Ngũ Đại Minh điều người mà ông ta tín nhiệm nhất để đi xử lý cục diện hỗn loạn kia, những người khác còn có cái gì nói? Người khác chỉ mong sao được như vậy
Nghĩ đến đây, Trần Kinh hít một hơi thật sâu, trong đầu hiện ra con sông lớn mà cả đời hắn khó quên, hai bên bờ con sông lớn này, có một thị trấn rất nghèo cằn cỗi, ở nơi đó, hắn phải đích thân khai thiêng lập địa rồi.
- Hút điếu thuốc đi. Ngũ Đại Minh đưa cho Trần Kinh một bao Trung Hoa.
Trần Kinh rút ra một điếu, Ngũ Đại Minh nói: - Tôi giao cho cậu. Tôi để cho cậu đi Lâm Hà, nhưng tôi lại không cho cậu nhiều nguồn tài nguyên. Cậu cũng biết, sự phát triển của Đức Cao không thể bởi vì Lâm Hà mà làm cho liên luỵ. Hiện tại Trung ương đang thắt chặt tài chính.
Đức Cao của chúng ta cho tới bây giờ, tài chính và thuế vụ mà thu được ắt là thu không đủ bù chi, ăn cơm tài chính chính là như vậy đấy, con sắc mặt của cấp trên thay đổi, chúng ta phải nắm chặt dây lưng quần mà sống.
Trần Kinh hít một hơi, sau đó phà khói ra ngoài nói: - Vậy không được, anh không thể vừa muốn con ngựa chạy, vừa muốn con ngựa không ăn cỏ, Cục diện Lâm Hà như vậy, hai tay tôi trống trơn như thế làm sao làm? Anh đừng nói với tôi luận điệu cũ rích là phải tự lực cánh sinh đấy. Những năm này, muốn phát triển, không có tài chính ủng hộ là tuyệt đối không làm được.
Ngũ Đại Minh sửng sốt, mỉm cười, chỉ vào mũi Trần Kinh nói: - Cậu học được thói tham tiền như vậy từ khi nào thế? Cậu còn chưa tới, đã biến mình thành người của Lâm Hà rồi à?
Trần Kinh không yếu thế vội đáp: - Câu nói này của Bí thư rất có lý, chúng ta còn chưa tới, anh làm sao lại nói không cấp cho tôi cái gì? Anh còn gấp hơn tôi à.
Ngũ Đại Minh cười ha ha, nói: - Tôi nói không cấp sao? Tôi nói không cấp nhiều mà thôi.
- Vậy có thể cấp bao nhiêu, cấp một ít? Trần Kinh vội vàng truy vấn.
Một già một trẻ, hai người bắt đầu cò kè mặc cả, cục diện giống như là hai người đang thương lượng làm kinh doanh.
Triệu Khả ngồi một bên nhìn thấy không kìm nổi cười, trong lòng của anh ta rất cảm thán, phóng tầm mắt ra toàn bộ Đức Cao, có nhân vật số một nào của huyện dám can đảm cò kè mặc cả với Bí thư như vậy, e rằng cũng chỉ có Trần Kinh có can đảm này mà thôi.
Trong lòng của anh ta không kìm nổi hâm mộ, Trần Kinh chỉ mới 28 tuổi, thử hỏi khi anh ta 28 tuổi vẫn đã có tiếng tăm gì chưa.
Không khoa trương mà nói, bây giờ Trần Kinh đã trở thành ngôi sao chói mắt trên chính đàn của Đức Cao, không nói quá, phía dưới lãnh đạo hơn mười vạn người, phần vinh quang và trách nhiệm đó, ai mà không hâm mộ?
Hai người nói tới 12h, khi Trần Kinh cáo từ, ôm một bao lớn tài liệu, tất cả tài liệu đều là của Lâm Hà, trong đó thậm chí bao gồm những ghi chép về Lâm Hà.
Hắn và Ngũ Đại Minh đều xem như văn nhân, văn nhân nắm quyền, coi trọng mưu định mới hành động.
Xem nhiều thư, tìm hiểu nhiều, nghe nhiều người khác giảng, những thứ này đều là tích lũy.
Đi ra khỏi làng du lịch, Trần Kinh giẫm phải tuyết trắng mềm mại dưới chân phát ra tiếng "xì...! xì..", đi ra từ trong phòng có hệ thống sưởi, bên ngoài rất lạnh, gió lạnh thổi đập vào mặt khiến hai má của Trần Kinh đau nhức.