Đi làm một tuần lễ rồi, việc điều động Trần Kinh vẫn chưa có động tĩnh.
Đối với việc này Trần Kinh cũng không nôn nóng, gần đây hắn ngày nào cũng nghiên cứu ven sông, từ khi cải tạo mở rộng ven sông đến nay, sự biến đổi của mỗi một giọt nước hắn đều nghiên cứu.
Vì giải quyết vấn đề lũ lụt ven sông, hắn còn nhờ Vương Phượng Phi giới thiệu cho hắn hai chuyên gia thủy lợi để thỉnh giáo, trong lòng Trần Kinh rất hiểu, chi nguy của ven sông, trọng điểm là chỗ lũ lụt, nếu như gặp phải một trận hồng thủy lớn, thì tiếp theo sự phát triển của ven sông sẽ đặc biệt nặng nề.
Như mọi khi, Trần Kinh đi làm.
Vừa vào cửa lớn của huyện ủy Đức Thủy, hắn liền cảm thấy không khí có chút không đúng.
Hắn để lái xe đỗ xe xong, tự mình châm một điếu thuốc, chầm chậm hút, hút xong điếu thuốc hắn liền đến thẳng trụ sở làm việc.
Ngay tại cửa, hắn gặp Đường Chiêu Chiêu đi từ bên trong ra.
- Hôm nay có hoạt động gì? Trần Kinh nhíu mày nói.
Đường Chiêu Chiêu nhìn xung quanh một lát, hạ giọng nói: - Có thể có hoạt động gì? Không xong rồi, có người muốn đi rồi, kinh động đến ban tổ chức tỉnh ủy đến đây khảo sát, có thể là muốn một bước lên trời rồi!
Giọng điệu của Đường Chiêu Chiêu có chút ê ẩm, giống như có chút trào phúng, dù sao cũng không nói lên lời.
Trần Kinh ngẩn người nói: - Đây là đại sự mà, đây cũng coi như là vinh quang của bộ máy Đức Thủy chúng ta a!
- Là vinh quang, là vinh quang! Phó bí thư Trần, là anh chưa nhìn thấy bộ dạng của những người đó đấy, đó là đắc chí vừa lòng a! Đường Chiêu Chiêu nói.
Trần Kinh ho nhẹ một tiếng, trong lòng đã hiểu.
Con đường của Lưu Tích Nhân quả nhiên là hiểm, lần này xem ra nguyện vọng của ông ta thành hiện thực rồi, ông ta từ Đức Cao một bước sải tới tỉnh thành, coi như là rồng về biển lớn a!
Cán bộ ban tổ chức tỉnh ủy đến Đức Thủy khảo sát, chuyện này rất nhanh liền được bàn luận sôi nổi trong phạm vi của huyện ủy Đức Thủy.
Khảo sát của cán bộ, chủ yếu là nói chuyện, tất cả ủy viên thường vụ bao gồm cán bộ phó cục trưởng trở nên, còn có người của chính sách hiệp hội, thậm chí bao gồm một số bộ phận đại biểu lão thành.
Phạm vi nói chuyện rất rộng, hiểu biết cũng rất cặn kẽ.
Các loại tin đồn to nhỏ liên quan đến lãnh đạo nào, bị đàm phán trong thời gian ngắn dài bao lâu.
Mà Lưu Tích Nhân tiếp nhận nói chuyện trong khoảng thời gian hơn một tiếng đồng hồ, đây cũng khiến Lưu Tích Nhân trở thành chủ đề bàn luận của mọi người.
Không nghi ngờ, lúc này nhân vật chủ yếu của cán bộ khảo sát là Lưu Tích Nhân, xem điệu bộ này, Lưu Tích Nhân vào tỉnh thành chắc không phải là vấn đề quá lớn.
Lưu Tích Nhân đối với Đức Thủy là có cống hiến, người Đức Thủy hiểu và cảm ơn, vào lúc này cũng sẽ có người cho con đường thăng tiến của ông ta tạo ra chướng ngại gì.
Sau Lưu Tích Nhân, Trần Kinh đi vào được nửa tiếng đồng hồ, thời gian này cũng không tính là ngắn, nhưng cũng không tính là quá dài.
Bởi vì Phó Chủ tịch thường trực Tống Lâm đi vào hơn bốn mươi phút, thời gian này dài hơn so với Trần Kinh.
Nghị luận này trong phạm vi nhỏ, mãi cho đến khi tổ khảo sát rời khỏi Đức Thủy vài ngày sau.
Cảm xúc của Chân Củng có chút xao động, xem ra, anh ta đối với việc điều động của Lưu Tích Nhân rời khỏi Đức Thủy có chút canh cánh trong lòng.
Với anh ta mà nói, anh ta rất hy vọng Trần Kinh có thể tiếp tục ở lại Đức Thủy, nguyện vọng này bây giờ xem như tan vỡ rồi.
Còn đối với Lưu Tích Nhân, trong lòng anh ta rất mâu thuẫn, thực sự anh ta không hy vọng Lưu Tích Nhân sẽ trở thành người to nhất trong bộ máy Đức Thủy, phát triển của Đức Thủy giành được thành quả.
Nhưng đằng sau thành quả này, anh ta không cho rằng Lưu Tích Nhân phát huy được tác dụng mấu chốt.
Sau khi anh ta báo cáo công việc với Trần Kinh, anh ta bực tức nói: - Phó bí thư Trần, anh quá mềm lòng!
Trần Kinh hiểu lời nói này của anh ta.
Trong lòng Chân Củng trách Trần Kinh không diệt sạch Lưu Tích Nhân.
Nếu sự việc lần trước, Trần Kinh có thể tàn nhẫn một chút, không nể mặt, chưa biết chừng Lưu Tích Nhân có thể phải té ngựa.
Từ góc độ này mà nói, trong lòng Chân Củng, anh ta cho rằng Đức Thủy có thể ổn định, có thể có ngày hôm nay, phải là công lớn nhất của Trần Kinh.
Đối với thái độ này của Chân Củng, Trần Kinh có thể hiểu được.
Lưu Tích Nhân mấy ngày gần đây, tâm tình thực sự có chút cao hứng.
Ngay ngày thứ hai sau khi tổ khảo sát rời khỏi Đức Thủy, ông ta tâm huyết dâng trào, mở ngay một hội nghị thường vụ khẩn cấp.
Làm cho một đám lãnh đạo của Đức Thủy rất khẩn trương, mọi người đều chạy đến hội trường, trên cuộc họp Lưu Tích Nhân là chính trị, nói tương lai Đức Thủy phải làm sao, làm như thế nào, lại nói hiện tại trong nội bộ bộ máy Đức Thủy còn tồn tại rất nhiều vấn đề, trách nhiệm của các cấp đảng ủy của Đức Thủy còn chưa đủ.
Ông ta điểm danh phê bình một nhóm lớn cán bộ bao gồm quản lý phố Hoa sen do Vương Thanh làm cán bộ, nói những cán bộ này tổ chức kỷ luật còn kém, không đồng nhất với huyện ủy và không có tính duy trì, thích bằng mặt mà không bằng lòng.
Cách làm này của Lưu Tích Nhân, khiến rất nhiều người trong bộ máy cảm thấy phản cảm.
Không thể nghi ngờ, trước khi Lưu Tích Nhân đi, ông ta cần phải đem mọi ủy khuất trong khoảng thời gian trước phát tiết hết ra ngoài, ông ta tuy rằng không trực tiếp phát tiết với Trần Kinh, nhưng người ông ta phê bình, vấn đề ông ta nói, đều ngầm đối chọi gay gắt với Trần kinh.
Đối với việc này, Trần Kinh chỉ cười một tiếng, trang này của Đức Thủy lập tức phải lật qua rồi.
Ở Đức Thủy trải qua rất nhiều chuyện tốt xấu, có chuyện vui, có chuyện buồn, Trần Kinh nhất nhất đều khắc sâu trong lòng, trong lòng còn cảm kích.
Ở Đức Thủy, Trần Kinh từ một thanh niên văn nghệ, chính thức trưởng thành một người có thể có năng lực độc lập mọi mặt, để tổ chức trọng dụng như một nhân vật lợi hại.
Tất cả những chuyện kia đều lao tâm khổ tứ mà thành, bây giờ lựa chọn lãng quên đi!
Người ta không thể sống mãi với quá khứ, mắt phải nhìn về phía trước, tương lai mới đáng giá để khát khao và nuôi khát vọng.
Có một câu gọi là oan gia ngõ hẹp.
Tan ca Trần Kinh đi thang máy, thang máy vừa mở, bên trong liền lộ ra khuôn mặt của Lưu Tích Nhân.
Hắn ngẩn người nói: - Chào bí thư Lưu!
Lưu Tích Nhân đánh giá hắn một chút, kiêu ngạo gật gật đầu, Trần Kinh đi vào thang máy, Lưu Tích Nhân nói: - Phó bí thư Trần, tinh thần làm việc của cậu thật khiến cho người ta khâm phục, cậu chỉ thị Đức Thủy sau này nhất định phải quan tâm nhiều hơn đến quần thể nhân viên nghỉ việc, điều này rất tốt, trước kia ở phương diện này là tôi có sơ sót!
Trần Kinh thản nhiên nói: - Bí thư khiêm tốn rồi, vấn đề nhân viên nghỉ việc, không phải là vấn đề một phía của Đức Cao chúng ta, mà là vấn đề phổ biến còn tồn tại ở nước ta, cải cách rất vất vả, nếu sợ vất vả thì không cải cách được, đây là nguyên văn thủ tướng trả lời phóng viên!
Lưu Tích Nhân cười ha hả nói: - Phó bí thư Trần hiểu biết rất thấu đáo về tinh thần của trung ương, tôi tự thẹn không bằng, đúng rồi, tôi nghe nói thành ủy có ý điều động cậu? là đi……ven sông?
Trần Kinh nói: - Bổ nhiệm của tổ chức còn chưa đưa xuống, tất cả cũng vẫn chỉ là con số không!
- Nơi đó không thể đi! Trên mặt Lưu Tích Nhân lộ ra vẻ chán ghét. - Chỗ ven sông đó tôi đã đi qua một lần, cả đời này cũng không quên được, nơi đó quá nghèo nàn, cảnh vật hoang tàn, lão bách tính căn bản không có cách nào sinh tồn, năm này sửa phòng ở, hồng thủy vừa đến, lại cuốn trôi hết rồi.
Mấy năm trước, có một bí thư huyện ủy chống lũ cứu tế suýt nữa bị lũ cuốn trôi, sau đó bởi vì anh ta chống lũ đắc lực, tổ chức mới đề bạt anh ta, để anh ta thoát ly khỏi cái nơi khổ ải đó.
Sau đó anh ta được điều vào làm bí thư đảng ủy ở cục giao thông, người ở Đức Cao đều cười anh bí thư đó, là dùng tính mạng để đổi lấy.
Trần Kinh hơi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, thần thái phục hồi bình tĩnh, nói : - Bí thư, tôi tuổi trẻ cường tráng, hồng thủy không cuốn trôi được tôi, anh nói xem nếu thành ủy thực sự phái tôi đi ven sông, có phải cũng xem xét đến vấn đề này a?
Lưu Tích Nhân ngần người, Trần Kinh cười ha ha.
Lúc này thang máy đã xuống lầu, Trần Kinh xin lỗi nhường đường: - Bí thư mời anh!
Lưu Tích Nhân nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tươi cười kia của Trần Kinh, nụ cười trên mặt dần dần giảm đi.
Trần Kinh tuổi trẻ a, đây là đang khoe khoang mà.
Lưu Tích Nhân có bề ngoài đẹp, sợ người ta nói ông ta già, hàng ngày soi gương nhìn thấy cho dù là một cọng tóc bạc ông ta cũng phải nghĩ cách nhổ nó đi.
Nhưng năm tháng không buông tha ai, tóc bạc trên đầu ông ta càng ngày càng nhiều, nhiều đến nỗi ông ta nhổ không xuể nữa.
Ông ta và Trần Kinh ở cùng một chỗ, ai là là hy vọng của tương lai, điều này dường như đã có câu trả lời rồi.
Lưu Tích Nhân khiêu khích rất đắc ý, nhưng câu trả lời của Trần Kinh làm ông ta rất mất hứng, lại còn khiến cho bản thân cảm thấy bị tổn thương.
Thành ủy , Ngũ Đại Minh vừa mới chuẩn bị tan ca, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Anh ta hơi hơi nhíu mày, cửa liền bị đẩy ra, trưởng ban tổ chức Trịnh Khang Khang nhìn thấy Ngũ Đại Minh, liền nói: - Bí thư, có việc cần phải báo cáo với anh!
- Việc gì?
Trịnh Khang Khang nhìn xung quanh một chút, thấy Triệu Khả đang thu thập ở phòng, anh ta liền đến bên cạnh nói nhỏ với Ngũ Đại Minh vài câu.
Sắc mặt Ngũ Đại Minh đột nhiên biến đổi, nói: - Sao có thể như vậy? vì sao?
Trịnh Khang Khang lắc đầu nói: - Tôi cũng không biết, trong lòng đang buồn bực đây, vừa rồi Hứa trưởng phòng đích thân gọi điện đến, anh nói xem đây không phải là xằng bậy sao, vấn đề của Trần Kinh, nếu như chúng ta làm rõ ràng, sẽ phán quyết qua loa như vậy sao?
Lại nói, đây là quyết nghị của hội nghị thường vụ ta, bộ máy đảng ủy của ta chẳng lẽ việc này là trò đùa.
- Làm bừa bãi! Ngũ Đại Minh vỗ lên bàn một cái, sắc mặt trở nên rất khó coi.
- Tôi gọi điện thoại nói chuyện với Hứa Minh Đông, để xem là ai ở bên trong làm xằng bậy? Ngũ Đại Minh nói xong, cầm lấy điện thoại bấm số.
Trịnh Khang Khang một tay ngăn tay của anh ta lại, nói: - Bí thư, cuộc điện thoại này anh gọi không thích hợp.
- Có gì không thích hợp? tôi đang ổn định, tôi muốn gọi một cuộc điện thoại. Ngũ Đại Minh lớn tiếng tức giận nói.
- Bí thư, bí thư! Trịnh Khang Khang thanh âm phóng đại: - Lúc này đã hết giờ rồi, anh gọi điện cũng không tìm được người phải không? Vấn đề bây giờ không phải là gọi điện thoại, chỉ là làm như thế, sẽ làm toàn bộ kế hoạch của chúng ta bị rối loạn, chúng ta bây giờ phải nghĩ cách ứng đối như thế nào mới đúng.
Ngũ Đại Minh “Hắc! một tiếng, đặt mông ngồi xuống ghế, bộ dạng có chút nổi giận.
Một lúc lâu sau, anh ta nói: - Để Đàm Dương kết thúc việc học về đây trước, cứ nói là tôi nói, những người khác tôi đều không yên tâm, không thể để xảy ra sai sót gì nữa, không thể sai lầm, phát triển Đức Cao chúng ta làm rất tốt, lại có giá trị gì?
- Cũng chỉ có thể như vậy, đây là biện pháp duy nhất không làm loạn kế hoạch rồi! Trịnh Khang Khang nghiêm túc nói.
Ngũ Đại Minh mệt mỏi khoát tay, Trịnh Khang Khang không dám nói gì nữa, nhẹ nhàng lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Ngũ Đại Minh một mình đứng phía sau bàn làm việc rất lâu, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nói với Triệu Khả: - Tiểu Triệu, gọi điện cho Trần Kinh, bảo hắn đến Ngũ Lý Sơn, cứ nói là tôi muốn gặp hắn, có việc bận gì, hắn cũng phải đến, trong vòng nửa tiếng đồng hồ, nhất định phải có mặt!
Ngũ Đại Minh tức giận nói, anh ta vừa xách túi xách, nói: - Chúng ta cũng đi, động tác của cậu nhanh một chút!