Quan Sách

Chương 457: Sự bổ nhiệm ngoài ý muốn



Ban Tổ chức Thành ủy ban bố thông báo điều chuyển nhân sự *1*1*

Bộ máy huyện ủy huyện Đức Thủy không bị tan vỡ hoàn toàn như mọi người đã nghĩ, nhưng người được chọn làm bí thư và chủ tịch cũng khiến cho người ta phải giật mình.

Thông báo của ban Tổ chức Thành ủy, bãi bỏ chức vụ bí thư huyện ủy Đức Thủy của Lưu Tích nhân,bổ nhiệm Cao Bá Khang, nguyên là bí thư huyện Hậu Hà làm bí thứ huyện Đức Thủy. Bổ nhiệm đồng chí Đường Chiêu Chiêu làm phó chủ tịch huyện, bổ nhiệm đồng chí Vương Học Bình làm phó bí thư huyện Đức Thủy.

Bổ nhiệm đồng chí Chân Củng đảm nhiệm chức Trưởng ban Tổ chức huyện ủy

Bộ máy huyện ủy Đức Thủy, trưởng ban trống rỗng, còn lại đều là nội bộ đề bạt, Trần Kinh và Lưu Tích Nhân rời khỏi Đức Thủy có sự phân công khác.

Sự điều chuyển của Ban Tổ chức Thành ủy đã khiến cho khắp các giới nổi lên những lời tranh luận, qua sự điều chuyển nhân sự này có thể thấy những ủy viên thường vụ xung quanh Trần Kinh đều nhận được sự đề bạt và trọng dụng.

Đường Chiêu Chiêu được đề bạt làm Chủ tịch huyện, Vương Học Bình được đề bạt làm phó bí thư, Chân Củng được đề bạt làm Trưởng ban Tổ chức, ba người này đều là đội ngũ đáng tin của Trần Kinh ở Đức Thủy.

Nhưng, hướng đi của chính Trần Kinh lại không có kết luận, đây không khỏi khiến mọi người nảy sinh nhiều suy đoán.

Vừa qua, vấn đề được thảo luận chính ở Đức Cao đó là chuyến đi Lâm Hà của Trần Kinh bị Ban Tổ chức Thành ủy kết thúc, bởi vì trong chuyện này, mọi người hầu như đều nghĩ vị trí mới của Trần Kinh sẽ không được coi trọng, cho rằng có thể là Trần Kinh công lao quá lớn, hoặc là trong lúc tại nhiệm đã đắc tội với ai đó, khiến việc đề bạt của hắn bị ngăn trở.

Mà sự chậm trễ trong quyết định về hướng đi của Lưu Tích Nhân cũng bị cho là Tỉnh ủy và Thành ủy đối với sự điều chuyển nhân sự có ý phân biệt. Lưu Tích Nhân ở tỉnh thành có quan hệ, chuyện này ở Đức Cao đã không có gì là bí mật.

Mà quan hệ của Lưu Tích Nhân ở Đức Cao không được tốt, điều này cũng được công nhận.

Bổ nhiệm của Lưu Tích Nhân vẫn chưa có. Rất có khả năng là Tỉnh ủy muốn đề bạt hắn nhưng ở Thành ủy có một thế lực muốn cản trở, trước mặt mọi thứ vẫn đang ở trong thế cân bằng.

Mà mọi người cũng không phải phân vân suy đoán quá lâu.

Ngay ngày hôm sau, Ban Tổ chức Thành ủy công bố thông báo bổ nhiệm cán bộ.

Ban Tổ chức Thành ủy công bố thông báo điều chuyển nhân sự, bổ nhiệm đồng chí Lưu Tích Nhân đảm nhiệm chức vụ Phó chủ tịch chính phủ thành phố Đức Cao, mà bổ nhiệm của Trần Kinh càng khiến mọi người ngạc nhiên hết sức.

Bổ nhiệm đồng chí Trần Kinh đảm nhiệm chức vụ Trưởng ban giám sát Ban Tổ chức Tỉnh ủy.

Trần Kinh vào Ban Tổ chức Tỉnh ủy?

Tin tức này vừa công bố, cả Đức Cao đều chấn động!

Trước đó, đối với triển vọng của Trần Kinh, chính đàn Đức Cao hầu như không đánh giá cao, cho rằng Trần Kinh có thể tuổi còn trẻ, tổ chức đối với hắn cũng không hoàn toàn yên tâm, chức bí thư huyện ủy Đức Cao trẻ tuổi nhất của Sở Giang cũng đã là quá quan tâm rồi.

Nhưng Trần Kinh không đảm nhiệm bí thư huyện ủy, lại một bước tiến vào cửa chính của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, bước tiến này thật quá kinh người rồi.

Bình thường, theo như tình huống bình thường, cán bộ cấp Cục chỉ có thể là điều động trong nội thành. Mà các tình huống điều động vào thành rất ít, tình huống như vậy phần như là tạm thời nhận chức.

Mà một bước từ cấp huyện trực tiếp vượt lên cấp tỉnh, rồi lại trực tiếp vào cửa lớn của Tỉnh ủy, hơn nữa còn đảm nhận chức vị trọng yếu của ban Tổ chức, chuyện này cực kỳ hiếm thấy.

Những ý kiến phản đối trước đây đối với Trần Kinh trong một đêm hoàn toàn biến mất. Thay vào đó là một sự thừa nhận hoàn toàn

Trần Kinh đã trở thành nhân vật trọng điểm của chính đàn Đức Cao, cũng thành người đạt được thắng lợi lớn nhất trong bộ máy của Đức Thủy

Trần Kinh nhận được thông báo này có chút mơ hồ, hắn gọi điện thoại cho Ngũ Đại Minh hỏi xem chuyện này là như thế nào.

Ngũ Đại Minh tức giận:
-Cậu hỏi tôi, tôi hỏi ai? Tôi còn đang buồn bực đây! Giỏi thật. Nghị quyết của chúng ta bị bác bỏ, tôi còn tưởng rằng là có ai nắm được thóp của cậu. Lần này thật là đùa cợt người khác rồi, hóa ra là Thành ủy có người coi trọng cậu rồi!

Cán bộ giám sát. Trưởng ban giám sát và tổ chức thông tin đối ngoại, mấy năm gần đây, công tác giám sát cán bộ càng ngày càng được coi trọng, anh đảm nhiệm chức trưởng phòng này, thật khiến tôi được mở rộng tầm mắt rồi!

Ngũ Đại Minh dừng lại một chút, nói:
-Cán bộ Ban Tổ chức là một vị trí rất cao, cậu một bước liền tiến vào cửa chính của Ban Tổ chức Thành ủy, điều đó tương đương với việc bước một chân vào danh sách cán bộ cấp Sở, Cục rồi, bằng lý lịch trước mắt của cậu, bình thường không được đề bạt vào vị trí này đây, đây là lần đề bạt đặc biệt!

Kết thúc cuộc nói chuyện với Ngũ Đại Minh, Trần Kinh vỗ vỗ trán, hắn thật sự có chút mơ hồ, đến hiện tại hắn vẫn không thể tin được, mình có thể tiến vào tỉnh thành như vậy!

Hắn cúp điện thoại chuẩn bị gọi điện thoại cho Phương Uyển Kỳ

Nhưng rốt cuộc, hắn lại không gọi.

Điện thoại và tin nhất từ khắp nơi đã trở thành một cái loa nhỏ chói tai, chíp vận hành không đủ năng lực, di động trên tay giống như củ khoai nóng bỏng tay, mắt nhìn thấy lượng điện thoại mà tâm tình từng chút từng chút áp chế xuống.

Người quen biết, người không quen biết, người của Đức Cao, người của tỉnh thành, lại còn người của các tỉnh khác, rất nhiều số lạ, chỉ thấy không ngưng có những dãy số mới hiện ra, hắn tiếp tục nghe, ấn xuống nút trả lời di động nhưng không có nghe.

Nhìn tin nhắn di động gửi đến có hơn chục cái, hắn muốn mở ra nhìn một chút, vừa mới mở ra, di động lại bắt đầu rung lên, cuộc điện thoại nữa lại tới.

Hắn nhất thời luống cuống tay chân, cuối cùng thật sự là không biết phải làm sao bây giờ, hắn cắn chặt răng, liều mình đem tháo nguồn điện thoại, lần này thế giới yên tĩnh rồi.

Buổi tối, Đức Thủy mời hắn dự bữa tiệc chia tay vui vẻ, Trần Kinh vừa bước vào sảnh là một tràng vỗ tay vang như sấm.

Đường Chiêu Chiêu đứng đầu dẫn toàn bộ cán bộ chính đảng vây quanh Trần Kinh, thế nên Lưu Tích Nhân bị chen đến một góc bình thường.

Lưu Tích Nhân tiếp tục ở lại Đức Cao, tuy rằng được đề bạt, nhưng một Phó Chủ tịch thành phố chưa được vào ủy viên thường vụ, còn không, anh ta đảm nhiệm chức vụ bí thư Đức Thủy thật là ân huệ nhiều rồi.

Hơn nữa, bí thư khu vực Đức Thủy vẫn luôn nghị luận muốn vào ủy viên thường vụ, về sau việc địa vị bí thư khu vực Đức Thủy cao hơn so với một Phó Chủ tịch thành phố bình thường chỉ còn là vấn đề thời gian.

Từ góc độ này mà nói, con đường làm quan của Lưu Tích Nhân như vậy là đã đi vào cảnh mùa đông giá rét rồi.

Tiệc tối, Đường Chiêu Chiêu kêu người lấy rượu Mao Đài, bước đến trước bàn của bọn người Trần Kinh, anh ta giơ chén rượu lên nói:

-Trần bí thư, anh vĩnh viễn là bí thư của Đức Thủy chúng ta, Đức Thủy cũng vĩnh viễn là nhà của anh, sau này, hy vọng anh có thể thường xuyên quay lại chơi. Tôi đảm bảo, tương lai của Đức Thủy nhất định sẽ khiến cho anh vừa lòng!

Trần Kinh nâng chén lên, chưa nói một lời, cũng mấy người chạm cốc, uống một hơi cạn sạch, kiệm lời nói 4 chữ vàng:
-Chú ý đoàn kết!

Có lẽ là uy tín của Trần Kinh cho phép, cũng có thể là thân phận mới của Trần Kinh khiến cách nói chuyện của hắn có trọng lượng hơn nhiều.

Hắn nói 4 chữ này ra, tất cả mọi người vẻ mặt nghiêm túc, đồng tâm gật đầu đáp ứng.

Lời vừa rồi của Đường Chiêu Chiêu là ngấm ngầm tỏ thái độ với Trần Kinh, cục diện Đức Thủy, anh ta sẽ khống chế được, Đức Thủy sẽ thay đổi từng ngày.

Nhưng lúc này, Trần Kinh đã không còn ý định tham gia vào chính đàn của Đức Thủy nữa rồi, hắn nói 4 chữ này, đã cho thấy thái độ của hắn, đồng thời lại khiến mọi người hiểu được đại cục, khiến mọi người tỉnh táo!

Không gian yên tĩnh, có chút tẻ nhạt

Trần Kinh khua khua tay nói:
-Ngồi xuống đi, uống nhiệt tình vào, hôm nay tôi cũng ngoại lệ uống nhiều một chút!

Lời vừa nói ra, bàn tiệc như được hồi sinh, nhộn nhịp trở lại.

Trần Kinh âm thầm lắc đầu, hắn tự mình sải bước về phía Ban Tổ chức Tỉnh ủy đến nay vẫn đang tỉnh tỉnh mê mê.

Nhưng khi nhìn ánh mắt kính sợ của những người phía dưới kia, hắn có thể hiểu được, những người này không chừng còn cho là con đường của mình đã có nhiều lỗ mãng!

Quan trường chính là như vậy, chức càng cao, uy nghiêm càng lớn.

Có khi ngay cả so với khí chất của bản thân cũng chẳng có quan hệ gì.

Trần Kinh cũng không cho rằng mình của ngày hôm qua và mình của ngày hôm nay có gì khác nhau.

Nhưng ngày hôm qua và ngày hôm nay, cùng một vẻ mặt lại có thể nhận được sự đối đãi khác biệt hoàn toàn từ người khác.

Trước kia, ở Đức Thủy Trần Kinh đặc biệt chú ý dư luận, chưa bao giờ cùng Đường Chiêu Chiêu tụ tập ăn cơm uống rượu.

Nhưng hôm nay, Trần Kinh phải rời khỏi Đức Thủy, mọi người có thể thoải mái cùng nhau ngồi một chỗ chè chén, căn bản không cần lo lắng lời đàm tiếu của thiên hạ.

Mà cuộc sống trong quan trường này, hôm nay đối với bọn họ mà nói cũng là một cơ hội, cơ hội cùng Trần Kinh tiếp tục thiết lập quan hệ thân thiết.

Qua ngày hôm nay, Trần Kinh một bước tiến vào Tỉnh ủy.

Nơi đó cửa sâu tựa biển, sau này bọn họ muốn vượt qua cánh cửa kia, khó khăn sẽ không khác nào đường lên trời rồi!

Uống rượu đã nhiều, đã có người thất lễ.

Người thất lễ đầu tiên chính là Bí thư Ủy ban Kỷ luật Phùng Hải Minh, anh ta nâng chén rượu lên đi thẳng tới bên cạnh Trần Kinh, tay có chút run run, nói:
-Trần bí thư, những lời anh dạy bảo tôi ở Đức Thủy, tôi nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, tự mình hổ thẹn rồi!

Anh ta uống một hơi cạn sạch, bộ dạng đìu hiu không nói lên lời.

Trần Kinh khẽ nhíu mày, lời của Phùng Hải Minh là có ý ám chỉ gì đây.

Lần đó hội nghị thường ủy, Trần Kinh bị Lưu Tích Nhân và Nhiếp Quang bức tới đường cùng, Phùng Hải Minh cuối cùng chịu không nổi áp lực, liền chịu thua trước!

Nhưng chuyện đó Trần Kinh căn bản không có trách cứ ý tứ của hắn, chỉ có điều, từ cái ngày xảy ra chuyện đó trở về sau, Phùng Hải Minh và Trần Kinh quan hệ cũng dần trở lên xa cách, vẫn không chủ động làm hòa.

Bây giờ nhìn thấy mỗi người bên cạnh Trần Kinh đều được đề bạt, anh ta vẫn dậm chân tại chỗ, điều này cũng đã tác động đến sự hối hận trong lòng hắn bấy lâu nay với Trần Kinh, hôm nay uống nhiều rượu, rốt cuộc cũng đã nói ra.

Từ đầu đến cuối, Trần Kinh và Lưu Tích Nhân không có chạm cốc với nhau.

Hắn biết rõ, vào lúc này, chạm cốc với Lưu Tích Nhân, đối với Lưu Tích Nhân mà nói có thể là sự sỉ nhục lớn nhất, nếu đã là sự sỉ nhục, thì không cần đụng đến vết thương kia đi!

Ăn cơm xong, mọi người đều đã ngấm men say.

Đường Chiêu Chiêu cầm lấy micro, tình cảm dạt dào nói một đoạn phát biểu, trong 3 câu sẽ không quên một câu nịnh bợ Trần Kinh... nói Trần Kinh là người cống hiến lớn nhất trong lịch sử phát triển của Đức Thủy, có lẽ là do uống rượu, Trần Kinh cũng không ngờ là bản thân mình lại không cảm thấy lời này quá buồn nôn.

Kết thúc là tiếng vỗ tay như sấm, không biết do ai khởi xướng lên, mọi người đồng thanh hát một bài “Tống biệt”.

“Đình nghỉ chân, bên con đường cổ
Cỏ hoang xanh biếc tận trời cao

Gió đêm vờn liễu, sáo trúc tàn
Tà dương ảm đạm, núi trùng xa

Chân trời góc bể, bạn nay đâu.

Đoàn tụ, đời người sao quá khó
Chỉ thấy biệt ly với biệt ly

Đình nghỉ chân bên con đường cổ
Cỏ thơm xanh biếc tận trời xanh

Hỏi người đi bao giờ trở lại
Quay lại rồi, bồi hồi hay không

Chân trời góc bể, bạn nay đâu.

Một chén rượu đắng hưởng chút vui
Giấc mộng lạnh đêm nay sẽ tan biến thôi....”.

Tiếng ca réo rắt thiết tha, mọi người cùng nhau hát, cái cảnh sắp chia tay này khiến tất cả mọi người đều lưu luyến, lúc đầu chỉ có một vài người hát rất nhỏ, qua một lúc giọng càng lúc càng lớn, cuối cùng là rất nhiều người hợp xướng.

Trần Kinh yên lặng lui về phía sau, hắn nhìn thấy rất nhiều người nhịn không được mà rơi nước mắt

Mà chính hắn, cũng một lần cảm động, nước mắt lã chã rơi...

Đã từ biệt Đức Thủy rồi, đã xa Đức Cao rồi, những chuyện Trần Kinh đã trải qua ở Đức Cao này, hết thảy, những điều này đủ khiến cho hắn ghi nhớ một đời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.