Quan Sách

Chương 478: Một bộ bách khoa toàn thư!



Diêm Cương giới thiệu Trần Kinh với mấy người kia.

Anh ta dùng từ rất khoa trương, nói:

-Các bạn đều thấy rồi đấy, đây là nhân vật trẻ tuổi, đầy hứa hẹn, đồng thời cũng là cán bộ giám sát có tiền đồ nhất của bộ phận chúng tôi, Trần Trưởng phòng!

Trần Kinh bị anh ta giới thiệu bất ngờ đến ngẩn người.

Diêm Cương lại hướng về phía Trần Kinh, chỉ vào một người cao cao mập mạp nói:

-Đây là người chấp pháp nắm giữ việc quản lý đô thị của Đông Thành, Cục trưởng Hạ Triều Tùng.

Anh ta lại chỉ vào đôi nam nữ kia nói:

-Hai vị này chính và chủ nhân của quán Thanh Phong, Tống Đàn và Lý Tiểu Hồng!

Hạ Triều Tùng vóc dáng cao lớn, xoay người, khiêm tốn tươi cười nói:

-Trần Trưởng phòng, rất vinh hạnh được gặp ngài!

Trần kinh đứng dậy, bắt tay, gật gật đầu.

Mà ông chủ họ Tống lại có chút cây nệ, phải đợi người phụ nữ đứng sau lưng ông ta đẩy một cái, ông ta mới tiến lại nói:

-Trần Trưởng phòng, ngài đến đây uống trà thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này quá!

Lý Hiểu Hồng có vẻ hiểu chuyện hơn, cười cười mà nói:

-Trần Trưởng phòng còn trẻ như vậy, thật sự là tuổi trẻ tài cao! Quán Thanh Phong của chúng tôi hôm nay thật sự gặp được chuyện tốt rồi, có quý nhân đến chơi, về sau chỗ chúng ta sẽ trở lên nổi tiếng rồi!

Mấy người phân chủ khách rồi ngồi xuống, Trần Kinh cười cười và bắt đầu lấy trà cụ.

Tống Đàn vội nói:

-Trần Trưởng phòng, chuyện như thế này sao có thể để ngài tự mình động tay cơ chứ?"

Ông ta đang định giơ tay ra giúp, Diêm Cương liền đánh vào tay ông ta một cái, nói:

-Ông làm gì vậy? Trà này ông có thể hầu hạ được sao? Trần Trưởng phòng là người lành nghề trong giới Trà Đạo, ông không biết đụng vào làm gì?"

Tống Đàn thu tay về, mặt đỏ bừng, cẩn thận bước cũng không biết bước sao cho phải.

Cô vợ trừng mắt nhìn, lập tức hòa giải nói:

-Thật sự nhìn không ra, Trần Trưởng phòng chức cao vọng trong như vậy lại am hiểu Trà đạo, không biết Trà này có hợp ý ngài hay không?

Trần Kinh thản nhiên cười nói:

-Đều là trà ngon! Nhất là Đại Hồng Bào này, đây đều được tinh chế từ những búp trà tươi non nhất mà thành, trên thị trường rất khó kiếm!

Tống Đàn há hốc miệng, mở miệng như muốn nói gì, nhưng lại căng thẳng đến độ nói không ra một câu.

Trước khi đến, Hạ Triều Tùng và Diêm Cương đã dặn dò ông, người ông gặp hôm nay không phải người tâm thường, không được hành xử thất thố, làm hư đại sự.

Mà Tống Đàn âm thầm suy nghĩ, bản thân chỉ là một thương nhân, cũng không có gì đặc biệt. Điểm đặc biệt duy nhất chính là có chút tiền mà thôi.

Ông ta vẫn thường qua lại cùng các quan chức nhỏ, cấp thấp, đối với việc tiền bạc không có nhiều kinh nghiệm, liền chuẩn bị một phong bì, muốn trong lúc uống trà bí mật đưa cho Trần Kinh.

Nhưng chuyện này lại khiến Hạ Triều Tùng sợ tới hồn bay phách lạc, anh ta chỉ thẳng vào mặt Tống Đàn mắng:

-Cái đồ đầu heo nhà ông! Ông dám đưa tiền cho lãnh đạo của Ban Tổ chức sao? Ông phá cái cửa hàng này của ông đóng gói lại nhét cho người ta, ông xem người ta có muốn hay không?

Con mẹ ông thực là muốn chết mà, ông muốn chết cũng không cần lôi ta theo chứ!

Hạ Triều Tùng dù sao cũng là người đã từng lăn lộn trong chốn quan trường, anh ta biết rõ đưa tiền tặng lễ vật đó chính là đối sách tốt, nhưng các lãnh đạo cũng không thiếu người tặng đồ tặng lễ vật cho họ, bình thường quan hệ không sâu sắc, cấp bậc không cao, việc mạo muội đưa tiền đưa lễ vật đó chính là phạm vào tối kỵ.

Người làm lãnh đạo là cái gì chứ? Là tham quan ô lại sao? Không phân tốt xấu cũng nhận, người không rõ lai lịch đưa cũng nhận sao? Ở chỗ này đưa tiền khác nào vả vào mặt lãnh đạo chứ?

Tống Đàn đã từng trải qua chuyện đó, vốn tâm tình rất tốt. Trong chốc lát liền cảm thấy căng thẳng, hiện tại vừa vào của lại phạm phải sai lầm, suýt chút nữa không cẩn thận mà buột miệng ra hết rồi.

Trần Kinh chú tâm pha trà, rất nhanh hương trà đã thơm lừng khắp phòng.

Trần Kinh pha trà xong, rót cho Diêm Cương xong gật đầu nói:

-Thưởng thức chút đi, Diêm chủ nhiệm!

Diêm Cương bưng chén trà nhỏ lên cẩn thận nhấp một ngụm, cười cười nói:

-Ngon, quả là có khí phách của đế vương, ngon lắm!

Ông ta nhìn ba người kia nói:

-Mọi người cũng thử chút đi, tay nghề như vậy không dễ dàng được thử đâu, mọi người bỏ lỡ hôm nay về sau có khi cả đời không được thưởng thức nữa đâu.

Ba người lúc này mới dám cầm lấy chén uống trà, tất nhiên không quên góp lời phụ họa tâng bốc.

Kỳ thật bọn họ uống trà sao nổi? Mỗi người đều dùng đầu lưỡi nhấm qua chút, sau đó chính là một hồi nói hươu nói vượn.

Trần Kinh một chút hứng thú cũng không có, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.

Lão Diêm này định làm trò quỷ gì đây, nói là mời mình đi uống trà, lại đưa mấy người kia vào trong này, nói mấy lời buồn nôn kia...., ai nấy mặt mày đều đáng ghét, còn có hứng thú ngồi nơi đây uống trà sao?

Trần Kinh buông chén trà xuống, nói:

-Diêm chủ nhiệm, tôi và anh làm đồng nghiệp lâu như vậy, tính cách của tôi chắc anh cũng rõ! Có chuyện gì cứ nói đừng ngại, không cần giấu giếm như vậy đâu.

Diêm Cương xấu hổ cười, nói:

-Kỳ thật không có chuyện gì lớn! Hiểu Hồng, cô có gì nói đi?

Lý Hiểu Hồng liền nói:

-Trần Trưởng phòng, là như thế này, quán Thanh Phong của chúng tôi mới khai trương chưa lâu, hiện tại kinh doanh rất khó khăn, đây là tất cả vốn liếng và công sức của chúng tôi...

Trần Kinh khoát tay nói:

-Nói vào chuyện chính đi!

Hắn chỉ vào Hạ Triều Tùng, nói:

-Hạ cục, anh nói đi!

Hạ Triều Tùng có chút căng thẳng, thở ra một hơi, cuối cùng nói rõ mọi chuyện.

Hóa ra là sau khi quán Thanh Phong khai trương, bơi vì lầu rượu phía trên quá ồn ào, ảnh hưởng đến người dân xung quanh, bị nói là Thanh Phong gây rối trật tự.

Vốn việc này không có gì lớn, những không biết mấy nhà xung quanh có hẫu thuẫn vững chắc, dám đem việc này đến phòng điều tra của Tỉnh ủy kiện.

Phòng Điều tra Tỉnh ủy trực tiếp trách mắng đến quận, Hạ Triều Tùng là người chấp pháp việc quản lý đô thị của cục liền bị gọi vào Quận ủy nói chuyện, bị Bí thư lớn tiếng quát mắng cho một trận.

Sau đó, bước đầu Quận ra quyết định phải đóng cửa quán Thanh Phong, cho quán Thanh Phong ngừng kinh doanh để chỉnh đốn lại, bao giờ đủ tiêu chuẩn mới được hoạt động lại.

Hạ Triều Tùng vừa dứt lời, Lý Hiểu Hồng đã bắt đầu lau nước mắt nói:

-Trần Trưởng phòng, ngài xem, chúng tôi làm có chút chuyện cũng không đơn giản, chúng tôi đầu tư lớn như vậy, ở ngân hàng còn đang nợ một khoản nợ lớn, hiện tại ngừng kinh doanh chỉnh đốn, một ngày ngừng buôn bán, tôi vẫn phải nuôi dưỡng nhiều người như vậy, còn tiền thuê nhà, trong nhà chúng tôi còn có già có trẻ, đây không phải xong đời rồi sao?

Lý Hiểu Hồng xúc động, cầm lòng không được, khóc đến như đứt từng khúc ruột, bộ dạng đó thật khiến người ta biến sắc.

Trần Kinh nhíu mày một chút, Tống Đàn vội vàng huých nhẹ vợ, Lý Hiểu Hồng mới chịu ngừng khóc. Trần Kinh nói:

-Vậy mọi người tìm tôi có tác dụng gì chứ? Ông muốn làm gì đây?

Trong lòng có chút sửng sốt, Diêm Cương gãi cái đầu hói, nói:

-Trần Trưởng phòng, nghe nói ngài và chủ nhiệm Đơn phòng Điều tra Tỉnh ủy là bằng hữu lâu năm. Ngài xem việc này bị náo thành như vậy, muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông, ngài có thể giúp đỡ, trước mặt Đơn chủ nhiệm nói tốt vài câu có được không?

Trần Kinh hừ nhẹ một tiếng, nói:

-Nói tốt vài câu? Tôi thấy việc này phòng Điều tra làm rất đúng, rất hợp lý đấy chứ. Anh xem, lúc chúng ta vào đây, mới đến dưới lầu đã ầm ĩ đến vậy, mặt đất như rung chuyển cả, tình cảnh như vậy dân cư xung quanh có thể không ý kiến sao?

Anh nói tình huống này tôi phải nói với Đơn chủ nhiệm sao đây? Ông ấy là người có quyền uy nhất phòng Điều tra, một câu nói của ta có tác dụng hay sao?

Trần Kinh sắc mặt khó coi, hắn chỉ vào Hạ Triều Tùng nói:

-Anh đó Hạ cục, anh là cục trưởng cục quản lý đô thị chấp pháp, gặp tình huống như thế này, anh không suy xét xem việc đầu tiên là phải quản lý chấp pháp chứ không phảu cũng ông chủ trà quán ra mặt mời khách tặng quà.

Anh nói anh làm như vậy, phòng Điều tra trách mắng anh, anh có thể trách ai đây?

Anh có biết tôi đang làm chức vụ gì không? Tôi là người phụ trách giám sát cán bộ đấy, anh không pahri cán bộ trực thuộc tỉnh quản, không tới phiên tôi giám sát, nhưng các giám sát trong nội thành đều nhắm mắt làm ngơ hết cả sao? Đối với tình cảnh này, anh cảm thấy có hợp tình hợp lý hay sao?

Trần Kinh nổi giận, trong phòng ai nấy đều câm như hến.

Diêm Cương sắc mặt khó coi, ở trong bộ phận, ông thường nghe người ta bàn tán, nói Trần Trưởng phòng phê bình người khác rất đáng sợ, làm việc rất có nguyên tắc, có gan nói thẳng, thẳng thắn khiển trách sai lầm của người khác.

Hôm nay đụng phải họng súng, ông cuối cùng cũng được tự mình cảm nhận sự lợi hại đó.

Ông dù sao cũng là người có nhiều kinh nghiệm, xoay chuyển rất nhanh, Trần Kinh vừa nổi đóa,

Hắn ngay lập tức đổi giọng, quay qua giáo huấn Tống Đàn:

-Các người cũng thật là, làm mọi chuyện loạn hết cả lên rồi, chỗ này nhiều người như vậy, hơn nữa lại gần khu dân cư, các ngươi gây ra chuyện lớn như vậy, bản thân không thấy cắn dứt lương tâm sao?

Hơn nữa, có chút chuyện như vậy có thể thay đổi được cơ mà! Âm thanh có thể đặt ở vị trí phù hợp khác, cửa sổ có thể làm bằng kính cách âm, mặt đất và vách tường có thể xếp bông cách âm, sao lại không có cách gì chứ?

Ông ta dừng một chút rồi tiếp tục nói:

-Các người phải suy nghĩ kỹ một chút, cẩn thận lĩnh hội lời vừa rồi của Trần Trưởng phòng, đâu nhất thiết phải làm chuyện mờ ám, đi quan hệ, gặp chuyện gì trước tiên phải giải quyết vấn đề của bản thân trước đi...

Trần Kinh khoát tay nói:

-Được rồi, được rồi! Tôi có chút chuyện phải đi, trà hôm nay không tệ, cảm ơn mọi người đã mời ta uống trà!

-Phải đi sao?

Diêm Cương vội đứng dậy nói:

-Các người cứ ngồi đi, ta đi tiễn Trần Trưởng phòng...

Trần Kinh xuống lầu, Diêm Cương vội vàng chạy lại, Trần Kinh quay đầu nói:

-Giỏi lắm, lão Diêm, anh mời ta uống trà vậy sao? Đây chẳng phải chụp mũ ta sao? Anh ....

Diêm Cương trơ mặt ra nói:

-Trần Trưởng phòng, đều là lỗi của lão Diêm tôi, nhưng việc này anh có thể giúp tôi một chút được không? Hiện tại tôi đây có thể nói là cùng đường rôi!

Trần Kinh trừng mắt với ông ta nói:

-Anh có một Phó chủ nhiệm ban Tổ chức ngay trước mặt, quan hệ còn thiếu sao? Còn cần tôi giúp đỡ sao?

Diêm Cương vẻ mặt đau khổ nói:

-Trần Trưởng phòng, anh đây có phải là muốn nói móc tôi không? Chuyện khác tôi quả thật có thể nghĩ ra chút biện pháp, nhưng phòng Điều tra Tỉnh ủy này, tôi đâu có quan hệ chứ! Đơn chủ nhiệm mới nhận chức, sống rất liêm khiết! Cả tập đoàn danh nghiệp nhà nước, khách sạn Liên Sở Giang đều bị anh ta tra đến muốn tè cả ra quần huống hồ đây chỉ là một quán trà nhỏ...

Trần Kinh không thể lay chuyển được ý định của Diêm Cương đành đánh trống lảng, nói:

-Anh về trước đi, ngày mai đến phòng làm việc của tôi chúng ta nói chuyện.

Diêm Cương vui mừng nói:

-Ai chà, tôi biết ngay mà, Trần Trưởng phòng đúng là có tâm Bồ Tát, sẽ không thấy chết mà không cứu, được được, ngày mai tôi tới, sáng sớm mai sẽ qua!

Trần Kinh lái xe chạy như bay tên đường, hắn lấy điện thoại gọi điện cho Đơn Kiến Hoa.

Điện thoại vừa tới, Đơn Kiến Hoa nói:

-Trần lão đệ, tôi vừa mới nhớ lâu lắm không gọi điện thoại cho cậu, không ngờ tới cậu lại gọi đến thật! Tôi với cậu thật tâm đầu ý hợp!

Trần Kinh cười ha hả nói:

-Đơn lão huynh là đại triển thần uy, tiểu Trần chỉ xin lĩnh giáo thôi! Không chỉ có tập đoàn khách sạn của Sở Thành bị anh tra đến đường cùng, mà đến một quán trà nhỏ ở Đông Thành cũng bị anh sát phạt.

-Sao vậy? Cậu quen ông chủ của quán trà kia sao? Ông chủ kia họ Tống, còn bà chủ kia đó, chính là người đàn bà chanh chua nhất, chửi người vang khắp mấy con phố.... Cậu yên tâm, việc này.....

Trần Kinh nói:

-Không , không, tôi không quen bọn họ, anh cứ tiếp tục điều tra, muốn tra sao cứ tra...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.