Sức mát xa của nhân viên nam rất vừa đủ, Trần Kinh vốn sợ đau sợ nhột, mặc dù hắn nghiến răng nghiến lợi cố nén, có đôi lúc vẫn không tránh khỏi tru tréo lên.
Trần Chi Đức ở bên thì hưởng thụ cảm giác được mát xa, cứ mỗi lần Trần Kinh tru lên là mày ông lại nhăn 1 cái
Cuối cùng, ông phất tay nói:
- Được rồi! Được rồi! Đừng mát xa cho cậu ta nữa, thanh niên không chịu được, cứ để cậu ta ngồi yên đi!
Trần Kinh như trút được gánh nặng, rốt cục cũng được giải thoát rồi!
Trần Chi Đức nằm ngửa ở trên giường, nói:
- Tiểu Trần, sang ngồi bên này này!
Trần Kinh bước tới ngồi cạnh ông, Trần Chi Đức khép hờ hai mắt, thật lâu sau nói:
- Tiểu Trần, tôi với cậu quen nhau kể cũng có duyên, cha cậu là anh em có chữ lót “Chi” của Trần gia, tôi cũng là bác lớn trong dòng họ cậu, sau này tôi với cậu xưng bác cháu được không?
Trần Kinh ngẩn người, không biết nên nói như thế nào.
Trần Chi Đức cười cười, nói:
- Được rồi, tôi biết cậu khó sửa, sau này tôi gọi cậu là Kinh Tử, cậu cứ gọi tôi là Chủ tịch tỉnh Trần như trước đi!
Trần Chi Đức dừng một chút, lại nói:
- Có 1 chuyện, tôi cần nói với cậu! Chuyện của Tập đoàn khách sạn Sở Giang, cậu có biết không?
Trần Kinh lắc đầu nói:
- Cháu cũng không rõ lắm, nhưng cháu biết hiện tại tập đoàn gặp rất nhiều vấn đề, đang rơi vào tình cảnh khốn khó!
Trần Chi Đức hừ hừ, nói:
- Không lâm vào khốn cảnh mới là lạ chứ! Cơ chế thể chế không thay đổi, dựa theo biện pháp kinh doanh cũ, quan niệm không theo kịp sự phát triển của thời đại, lâm vào khốn cảnh là chuyện sớm hay muộn mà!
- Lần này Bí thư tỉnh ủy Sa đã nhắc đến gia tăng cải cách, thời cơ cải cách Tập đoàn khách sạn Sở Giang đã chính muồi, nên ra tay rồi!
Trần Kinh hít sâu một hơi, nói:
- Hiện tại tập đoàn lâm vào khốn cảnh như vậy, cho dù cải cách, chỉ sợ cũng tiêu tốn tài sản nhà nước, nếu như vậy, vấn đề dẫn đến và những tranh luận có lẽ sẽ rất nhiều!
Trần Chi Đức liếc mắt nhìn hắn. nói:
- Cậu có thể thấy được điểm này, giỏi lắm! Hôm nay tôi tìm cậu cũng vì việc này!
- Tập đoàn khách sạn muốn cải cách, khi tìm được thời cơ tốt nhất lại gặp phải cản trở, nhưng 1 khi tập đoàn đối diện với khó khăn cực độ, điều kiện cải cách này sẽ dẫn đến tổn hao tài sản. Từ đó dẫn đến làm ăn thua lỗ! Cho nên, cần phải nắm bắt thật chắc chừng mực!
Trần Kinh cắn cắn môi, rơi vào trầm tư.
Những lời của Phó chủ tịch tỉnh Trần khiến hắn bỗng nhiên hiểu được, lúc này Tập đoàn khách sạn Sở Giang đang bị điều tra, đây là quyết sách của tỉnh ủy.
Tỉnh Sở Giang không thể vĩnh viễn không để cho những Khách sạn cao cấp khác tiến vào!
Những lời này chính là lời của Trần Chi Đức khi trả lời phóng viên
Lúc phóng viên hỏi ông, tập đoàn Âu Lãng tiến vào Sở Giang có khiến những tập đoàn khách sạn bản địa chịu áp lực do những nguy cơ mang đến không?
Trần Chi Đức dùng câu này để trả lời phóng viên, kỳ thực là đã nói rõ thái độ của ông
Tập đoàn khách sạn Sở Giang luôn ở trong chế độ bảo hộ địa phương. Cục diện như vậy phải phá bỏ, mục đích phá bỏ cụ diện này là cải cách, phá để lập, phá để sau đó cải cách, đây là điểm mấu chốt, cũng là điểm rất quan trọng!
Trần Kinh nói
- Chủ tịch tỉnh Trần, có việc gì cần cháu làm, xin bác cứ phân phó!
Trần Chi Đức không nói gì. Nhân viên mát xa đấm lưng cho ông, ánh mắt ông rất hưởng thụ, hoàn toàn đắm chìm trong hưởng thụ.
1 lúc lâu sau, Trần Chi Đức lật người lại, ông mói nói:
- Nạn của Tập đoàn khách sạn Sở Giang có thể kết thúc! Tôi muốn cậu làm 2 chuyện, thứ nhất là công tác của Tập đoàn Âu Lãng, để họ từ bỏ việc chống án, từ bỏ tiếp tục không buông tha mảnh đất Sở Giang, từ đó biến bạn thành thù!
- Chuyện thứ 2 là muốn cậu mượn ảnh hưởng tiến độ công tác gần đây của Phòng đốc tra tỉnh ủy, chủ nhiệm họ Đơn của Phòng Đốc tra này quá độc, theo như điều tra của ông ta, cả Sở Giang này sẽ bị ông ta ném lên trời mất!
Trần Kinh nghe vậy kinh ngạc sững sờ, sau một lúc lâu hắn mới nói:
- Chủ tịch tỉnh Trần… tôi… tôi là người của Ban tổ chức cán bộ!
Trần Chi Đức nhìn chằm chằm Trần Kinh:
- Rất ngạc nhiên vì sao cậu phải làm việc này à?
Trần Kinh trầm mặc không nói gì, hiển nhiên trong lời nói của Trần Chi Đức có chỗ quan trọng
Trần Chi Đức cười cười, nói:
- Tôi cũng thấy rất lạ, tôi báo cáo với Bí thư Sa, Bí thư Sa nói sẽ sắp xếp người xử lý. Sau đó bảo Uông Minh Phong dẫn cậu đến chỗ tôi! Uông Minh Phong bảo cậu làm, đó là suy tính của anh ta, tôi không quản được suy nghĩ của anh ta!
Trần Kinh gật đầu nói:
- Cảm ơn lãnh đạo tín nhiệm, tôi sẽ cố gắng hết sức xử lý!
- Không phải hết sức, mà là nhất định!
Trần Chi Đức nói
- Cũng chẳng có gì kỳ lạ, người trong thiên hạ quản chuyện thiên hạ, ai nói cán bộ Ban tổ chức cán bộ không thể quản lý chuyện kinh tế? Tôi thấy vẫn có thể quản được!
- Chuyện này rất khó khăn, khó khăn, hy vọng cậu có thể xử lý thỏa đáng!
Trần Kinh trầm mặc không nói, trong lòng không ngừng kêu khổ.
Hiện tại công việc ở Ban tổ chức cán bộ khiến hắn khó có thể ứng phó, đặc biệt là xuống nông thôn điều tra nghiên cứu, cả tháng nay Trần Kinh đã bỏ ra ít nhất 1 tuần để xuống các quận, huyện bên dưới, hắn còn phải quay về xử lý việc khó khăn này, hắn làm sao có thể tự tin xử lý tốt chứ?
Nhưng, cũng như lúc nãy đánh bóng, không trâu bắt chó đi cày đấy, xử lý không tốt cũng phải chú tâm xử lý, không thể nào trả giá được
- Vừa rồi cậu cũng biết Ân tổng của Tập đoàn khách sạn Âu Lãng rồi đấy, cô ấy hình như có ấn tượng không tệ với cậu, hy vọng 2 người kết nối thuận lợi!
Sắc mặt Trần Chi Đức nghiêm túc:
- Có điều tôi đặc biệt nhấn mạnh, đó là cậu phải chú ý phương pháp!
Âu Lãng là tập đoàn khách sạn nổi tiếng quốc tế, bọn họ là tập đoàn có sức ảnh hưởng quan trọng ở nước cộng hòa, cậu không thể dùng sức mạnh, phải dùng tâm đi thuyết phục, dùng thành ý đi đả động người ta, cậu nghe rõ chưa?
Trần Kinh gật đầu nói:
- Cháu hiểu, cháu sẽ xử lý như bác nói!
- Tốt, chuyện tôi muốn dặn dò chỉ có thế, cậu có thể tự do hoạt động rồi!
Trần Chi Đức nói.
- Đúng rồi, còn 1 việc nữa, tôi đã xem qua tư liệu của cậu, tôi thấy bằng cấp của cậu còn hơi yếu, giờ cậu phải nhanh chóng coi trọng chuyện này, tốt nhất là kiếm được cái bằng thạc sĩ hay gì đó. Trường đã cũng là đường tắt để kiếm bằng đấy!
Nhưng cán bộ thanh niên, tốt nhất là đừng đi đường tắt gì đó, cậu có điều kiện có cơ sở, tốt nhất là đi học đi!
Trần Kinh liên tục gật đầu, chuẩn bị đứng dậy cáo từ.
Hắn vừa quay người đi, Trần Chi Đức nói:
- Hai đứa con trai của tôi, đúng là chẳng hăng hái cạnh tranh! Nhất là Tiểu Lâm, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi, cậu trưởng thành hơn nhiều, bớt so đo với chúng nhé!
Trần Kinh đứng ngẩn người, đằng sau lưng toát cả mồ hôi lạnh.
Hắn và Trần Lâm đó có chút xích mích, hắn nghĩ Trần Chi Đức không thể biết được, nhưng giờ xem ra, ông đã sớm rõ trong lòng bàn tay
Bước ra khỏi khu mát xa, tâm tình cảu Trần Kinh trở nên trầm trọng, hắn cảm thấy đang phải chịu 1 áp lực chưa từng có!
Thậm chí hắn không biết là may mắn hay là bi ai, dù sao hắn cũng cảm thấy thời gian không đủ!
Buổi chiều khi đánh bóng, Trần Kinh chỉ đánh được 2 gậy, chuông di động đã vang lên
- Trần Kinh, tên lừa gạt này, anh nói chiều về, anh lại lừa em!
Trong điện thoại Phương Uyển Kỳ bắt đầu nổi bão.
Trần Kinh giật mình nhớ ra, hôm nay là sinh nhật Phương Uyển Kỳ, hắn đồng ý chiều về với cô, hôm nay đột nhiên bị Uông Minh Phong đột kích, hắn quên bẵng mất chuyện này!
Trần Kinh hạ giọng nói:
- Em chờ 1 chút! Lát nữa anh về! Giờ Chủ nhiệm Uông đang gọi, anh đang đi với ông ấy!
- Anh đồng ý với em rồi, anh không thể nói dối em! Em ở nhà 1 mình buồn lắm!
Giọng Phương Uyển Kỳ bắt đầu trở nên đáng thương.
Trần Kinh vội vàng trấn an cô, hai người tán gẫu thêm vài phút, Trần Kinh cúp máy chạy đến xin phép Uông Minh Phong.
Uông Minh Phong hơi mất hứng, nói:
- Việc gì? Sao gấp vậy?
Trần Kinh trán đổ mồ hôi, nói
- Sức khỏe ba tôi không tốt, đưa đi viện, tôi... tôi...
- Muốn về chăm sóc bố thì cũng phải chú ý lái xe an toàn, bình tĩnh một chút!
Trần Kinh đột nhiên gật đầu, trong lòng rất hổ thẹn, nhưng hiện tại không phải là lúc để hắn hổ thẹn, hắn chỉ có thể lập tức trở về thật nhanh.
Hắn chạy đi thay đồ, phát hiện sau lưng lại có ánh mắt nhìn mình chằm chằm
Hắn chạy đến cửa phòng thay đồ, nhân cơ hộ mở cửa quay đầu lại, ở xa xa, người phụ nữ thần bí kia đang nhìn về phía này. Trần Kinh quay đầu lại, ánh mắt cô rời đi rất tự nhiên
Sở Giang, xuân ý dào dạt
Trần Kinh và Phương Uyển Kỳ đứng ở đê chống lụt hùng vĩ cao lớn, gió sông thổi mạnh làm rối tóc 2 người!
Phương Uyển Kỳ kéo tay Trần Kinh, chỉ vào nước sông cuồn cuộn:
- Kinh, chúng ta so thử xem ai hét to hơn!
Cô không chờ Trần Kinh lên tiếng đã buông tay Trần Kinh, miệng hét “A...”
Bờ đê trống trải, tiếng hét của cô khiến người ta đột nhiên cảm thấy lòng dạ hơi trống trải.
Trần Kinh cũng hét theo, 2 người đều cảm thấy thoải mái, quả nhiên là biên pháp tốt để giải tỏa áp lực
- Kinh, thế không được, chúng ta không được hô cùng lúc, không so sánh được!
Phương Uyển Kỳ nói:
- Thế này, em hô 1 tiếng, anh hô theo 1 tiếng! thế nào?
Trần Kinh cười ha ha, nói:
- Anh với em so giọng, đúng là không biết tự lượng sức mình
Phương Uyển Kỳ cười ha hả nói:
- Anh mà không hét thì anh sẽ là cún con! Giờ bắt đầu...
Phương Uyển Kỳ hé miệng, hét lớn:
- Em... yêu... anh...
Trần Kinh sửng sốt, ánh mắt Phương Uyển Kỳ theo dõi hắn, miệng hét, ánh mắt rất sắc bén!
Trần Kinh hít sâu 1 hơi, nhắm mắt lại, hắn đang muốn mở miệng, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ánh mắt đưa tình kia...
Trong lòng hắn nhảy thót, Phương Uyển Kỳ ngừng hét
Trần Kinh không quay đầu nhìn cô, lập tức hé miệng hô:
- Anh... yêu... em...
Nụ cười mới thu lại của Phương Uyển Kỳ lập tức nở ra, lại hét:
- Em... yêu... anh, Kinh...
Trần Kinh cũng hét em:
- Anh... yêu... em... Kỳ...
2 tiếng hét lẩn quẩn trong hư không, lúc lâu sau vẫn chưa tan, nước sông cuồn cuộn, gió thổi mạnh khiến mái tóc rối tung, thổi cả ánh mắt bi thương, nước mắt Trần Kinh rơi xuống, sau đó nhanh chóng bị gió thổi đi, biến mất trong hư ảo...