Quan Sách

Chương 485



(cầu vé tháng, canh ba hàn thành! Cuối cùng cũng xong!)

Phòng đốc tra tỉnh ủy việc điều tra vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang chính thức kết thúc.

Hồ sơ điều tra gửi lên tỉnh ủy, tỉnh ủy Cát Minh Đức triệu tập hội nghị chuyên môn nghiên cứu chuyện này, tình hình cụ thể, tỉnh ủy không hề tiết lộ ra bên ngoài chút nào, toàn bộ kết quả điều tra đều không công bố ra ngoài.

Ban tổ chức tỉnh ủy, cán bộ phòng giám sát Trần Kinh triệu tập hội nghị nội bộ.

Trong cuộc họp Trần Kinh tuyên bố, lãnh đạo tỉnh ủy và lãnh đạo ban tổ chức tổng hợp những vấn đề tồn tại của tập đoàn khách sạn Sở Giang, nhất trí cho rằng vấn đề của tập đoàn khách sạn Sở Giang chủ yếu tồn tại ở bộ máy bên trong tập đoàn không hợp lý, chế độ bổ nhiệm và miễn nhiệm nhân sự trong tập đoàn tồn tại chỗ hổng nghiêm trọng, cùng với việc bổ nhiệm và miễn nhiệm lãnh đạo các cấp tập đoàn, đề bạt cũng tồn tại lỗ hổng trình tự.

Tổng hợp những vấn đề này, lãnh đạo tỉnh ủy và lãnh đạo bộ ngành yêu cầu cán bộ phòng giám sát lập tức thành lập tổ điều tra chuyên môn, điều tra sâu sắc vấn đề bộ máy tập đoàn khách sạn Sở Giang, và yêu cầu lập báo cáo chi tiết báo lên tỉnh ủy và bộ.

Trần Kinh yêu cầu, lần này tổ điều tra do phó trưởng ban Triệu An Sơn đích thân dẫn dắt, do khoa số hai phụ trách việc điều tra vụ này, tiến độ công việc cụ thể phải báo cáo kịp thời cho Trần Kinh.

Đồng thời Trần Kinh nhấn mạnh, lần này điều tra phải bí mật, chỉ hạn chế ở mức điều tra nội bộ, không được khua chiêng gõ trống, làm cho mọi người đều biết.

Sau khi hội nghị kết thúc, Trần Kinh giữ lại Triệu An Sơn và trưởng khoa số 2 Triệu An.

Triệu An Sơn và Triệu An tên gần giống nhau, đọc lên chỉ hơn kém một chữ, mà quan hệ của hai người cũng rất thân.

Trần Kinh mặc dù đã xác định uy quyền ở phòng giám sát cán bộ, nhưng Triệu An và Trần Kinh vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định, Trần Kinh cũng không dễ dàng sai khiến công việc của khoa 2.

Phòng họp còn lại ba người, Trần Kinh rút ra một điếu thuốc nói:

-Nghỉ ngơi một chút đi, chắc cũng đều mệt rồi! Nói thật, họp hành đúng là ngột ngạt khó chịu! Con người tôi, hễ cứ gặp áp lực lớn, hút thuốc không hạn chế, là con nghiện thuốc lá rồi, ảnh hưởng đến trạng thái làm việc!

Hắn dừng một chút nói:

-Triệu trưởng khoa, vụ này cậu tiếp nhận, cậu thử cho ý kiến đi!

Triệu An tuổi tầm ba mươi, mặt mày sang sủa, bình thường ăn mặc rất nghiêm chỉnh, ứng xử cũng rất tiêu chuẩn.

Trần Kinh hỏi gã. Gã chậm rãi lúc lâu sau mới nói:

-Vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang này rất khó giải quyết, tôi nghĩ chỉ dựa vào chúng tôi, lực lượng có chút yếu, phòng 4 phụ trách cán bộ doanh nghiệp nhà nước, có thể để phòng 4 phối hợp làm việc với chúng ta không?

Triệu An Sơn ở bên cạnh nói:

-Tiểu Triệu nói có lý! Phòng giám sát cán bộ chúng ta mà ra mặt, chắc chắn đắc tội người ta! Anh nói xem bộ máy lãnh đạo tập đoàn khách sạn Sở Giang lúc đầu đều là ý kiến của phòng 4, nếu bây giờ chúng ta nghi ngờ bộ máy tập đoàn khách sạn Sở Giang, không phải là tát vào mặt phòng 4 sao?

Chúng ta là một bộ, nếu như không giao tiếp điều tiết thích hợp, ảnh hưởng đoàn kết, hơn nữa công việc cũng không hiệu quả!

Trần Kinh cười nhạt nói:

-Phó trưởng ban Triệu, ý kiến này rất hay, cậu đang đưa ra ý kiến, chứng tỏ cậu đang suy xét vấn đề. Điểm này rất tốt! Hiện tại nếu đã là cậu dẫn đội, Trưởng khoa Triệu phụ trách cụ thể, vậy cụ thể làm như thế nào, các cậu tự quyết định.

Phương pháp làm việc tôi không hỏi, tôi chỉ cần kết quả!

Triệu An Sơn ngần người, ngội trên ghế không nói lời nào.

Anh ta không hiểu ý Trần Kinh lắm.

Quan hệ giữa Triệu An Sơn và Cao Thọ Sơn rất thân, đây là bí mật công khai, Triệu An Sơn chưa từng nghĩ đến, đề cập đến vụ việc tập đoàn khách sạn Sở Giang, Trần Kinh sẽ để anh ta phụ trách đi đầu.

Nhưng hiện tại, Trần Kinh giao việc này cho phòng 2, hơn nữa lại còn cho Triệu An Sơn làm đội trưởng, Trần Kinh rút cuộc là có ý gì?

Hơn nữa, vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang, ngay từ đầu là từ tổ chức cán bộ mà ra, bây giờ sau khi phòng đốc tra chen ngang, quả bóng cao su được đá quay lại. Trong việc này có nguyên nhân sâu xa gì?

Lý Trưởng phòng phòng 4 tôi sẽ nói với anh ta một câu, cái này các cậu cứ yên tâm! Tính đoàn kết của ban không nằm ở công việc, công việc là công việc, quan hệ cá nhân là quan hệ cá nhân. Chỉ cần công việc của chúng ta thực sự cầu thị, thì không cần phải quá băn khoăn.

Trần Kinh bày tỏ, hắn dừng một chút lại nói:

-Tôi muốn tập trung nhấn mạnh một điểm, chúng ta đi điều tra một vụ án nào đó, không được lúc nào cũng nghĩ là mình đắc tội người khác! Chúng ta điều tra một vấn đề, vừa phải tìm hiểu rõ tình hình, tìm ra vấn đề, đồng thời cũng phải bảo vệ cán bộ của chúng ta!

Trần Kinh rút một xấp tài liệu từ trong văn kiện ra đưa cho Triệu An Sơn và Triệu An.

-Các cậu đều xem những tài liệu này đi, các tài liệu này đều là tin tức tố cáo mà chúng tôi tập hợp được thông qua việc tố cáo trên mạng, tất cả đều là tố cáo vấn đề tập đoàn khách sạn Sở Giang.

Những tố cáo này đa số đều có chứng cứ,đương nhiên cũng không loại trừ những trường hợp tin đồn vu vơ không có căn cứ, nhưng tố cáo nhiều như vậy, không thể không nói nội bộ bộ máy doanh nghiệp của chúng ta có vấn đề.

Ai có vấn đề, ai không có vấn đề, thì sau khi điều tra mới biết được!

Đối với những cán bộ có vấn đề, chúng ta đưa ra thông cáo, nên xử lý thế nào thì xử lý thế đó, còn đối với những đồng chí bị oan, việc điều tra của chúng ta chính là sự bảo vệ tốt nhất đối với bọn họ, điều này chúng ta phải biết!

Triệu An Sơn xanh mặt gật đầu nói:

-Trưởng ban nói đúng, chúng ta phải có thái độ nghiêm chỉnh!

Trần Kinh nói:

-Vậy tốt, các cậu có vấn đề gì thì cứ nói, nếu không có vấn đề gì nữa, vậy hãy chăm chỉ làm việc!

Trần Kinh nhìn Triệu An nói:

-Trưởng khoa Triệu, vụ án này rất cáp bách, cậu hiện tạI phải dốc toàn bộ sức lực vào vụ án này, phải nhanh chóng nghĩ cách lãm rõ tình hình.

Thiên hạ không có tường nào không lọt gió, tin tức vụ việc tập đoàn khách sạn Sở Giang quay trở về tay ban tổ chức đã nhanh chóng được truyền đi khắp Sở Giang.

Bên ngoài trước đó không lâu vẫn luôn đồn đại, nói tập đoàn khách sạn Sở Giang có vấn đề, chính là vấn đề mà ban tổ chức đã tiết lộ ra, hiện tại vụ án này lại trở về tay ban tổ chức, điều này có nghĩa là gì?

Điều này cho thấy Cao Thọ Sơn có vấn đề?

Trần Kinh đánh giá thấp mức độ quan tâm của công chúng tới việc này.

Ngay sau ngày Trần Kinh triệu tập hội nghị nội bộ vào sáng sớm, đài truyền hình tỉnh đã gọi điện đến, nói phóng viên muốn phỏng vấn hắn, mục đích là tìm hiểu tình hình tập đoàn khách sạn Sở Giang.

Trần Kinh ngạc nhiên, mớI biết mình có thể trạm kế tiếp sẽ đến đầu song ngọn gió.

Trần Kinh gọi điện cho Biên Kỳ báo cáo chuyện này, Biên Kỳ nói:

-Bất kể là chuyện gì, cậu phải chịu được áp lực! Vụ án này tôi cũng không quản được, đây là nhiệm vụ mà Mễ trưởng ban giao cho, chỉ đích danh phòng giám sát cán bộ các cậu phụ trách điều tra.

Đến đây Trần Kinh cuối cùng cũng hiểu, bản thân đã bị sa vào vụ án này.

Mặc dù Trần Kinh sớm đã biết, vụ án tập đoàn khách sạn Sở Giang, mình bắt buộc phải phụ trách, nhưng, tình thế hiện tại chuyển biến như vậy, vẫn làm cho hắn không kịp trở tay.

Hắn gọi điện cho Đơn Kiến Hoa hỏi thăm tình hình vụ án.

Đơn Kiến Hoa bật cười nói:

-Anh Trần, anh đã hỏi, tôi cũng không giấu! Lúc đầu nghiêm túc điều tra vụ án này là anh chỉ điểm cho tôi, bây giờ tôi có thể chịu trách nhiệm nói với anh, vấn đề trong này rất nhiều, vô cùng nhiều!

Có thể nói đều có vấn đề, cán bộ tồn tại đủ loại vấn đề, tập đoàn khi thực hiện các chính sách chỉ thị của ủy ban nhân dân tỉnh và tỉnh ủy cũng tồn tại một đống vấn đề.

Dù sao hồ sơ của tôi cũng đã gửi lên trên! Nếu tỉnh ủy thực sự muốn giải quyết những vấn đề này, vậy không cần anh điều tra, cứ trực tiếp dựa vào hồ sơ của tôi mà xử lý!

Hiện tại tỉnh ủy nếu đã để anh đến điều tra, vấn đề có thể không quan trọng, người mới quan trọng!

Trần Kinh nói:

-Ý anh là gì?

Đơn Kiến Hoa nói:

-Ạnh Trần, anh là người thông minh như vậy, còn cần phải hỏi sao? Tập đoàn khách sạn Sở Giang là doanh nghiệp nhà nước, chình là một khối máu thịt của tỉnh, tập đoàn khách sạn Sở Giang mà cứ thế tiêu tan toàn bộ, cái đả kích này quá lớn.

Tôi đoán lãnh đạo tỉnh ủy và ủy ban nhân dân đã lo lắng điều này…

Trần Kinh thở dài nói;

-Anh Đơn, hiện giờ anh được giải thoát rồi, đến lượt tôi bị làm khó rồi! Cái chừng mực vấn đề này tôi không nắm chắc.

Trần Kinh thực sự không nắm được, nhưng hắn không nắm được không phải là mức độ vấn đề, mà là vấn đề làm thế nào hoàn thành nhiệm vụ mà Trần Chi Đức giao cho hắn, hắn không nắm được.

Trước mắt việc cải cách tập đoàn khách sạn Sở Giang bắt buộc phải thực hiện, trước khi cải cách, tập đoàn khách sạn Sở Giang không được giải thể, nói cách khác, cho dù toàn bộ tập đoàn biến thành bã đậu, thì bên ngoài cũng phải có một vẻ mặt tốt, nếu không cải cách sẽ rất bị động.

Nhưng từ lời nói của Đơn Kiến Hoa Trần Kinh lại thấy được một tin tức khác.

Đó chính là ở tầng lớp tỉnh ủy và ủy ban nhân dân, việc hướng đi trong tương lai của tập đoàn khách sạn Sở Giang, giữa các lãnh đạo có thể vẫn có tranh cãi.

Rốt cuộc cái tập đoàn này hoàn toàn hỗn loạn, sau đó quyết đoán vứt bỏ gánh nặng, hay là duy trì hiện trạng, từng bước cải cách làm cho tập đoàn khách sạn Sở Giang hồi phục sức sống như lúc đầu?

Hai quan điểm này có thể vẫn đang giằng co không thôi.

Sự khác biệt trên quan niệm như vậy, chắc chắn sẽ gây phiền phức cho công việc của Trần Kinh, hơn nửa chỉ một cái sơ sẩy, bản thân Trần Kinh có thể rước họa vào thân, cuốn vào trong chận triến cấp cao.

-Đinh, đinh!

Trần Kinh vừa cúp điện thoại thì điện thoại trên bàn lại vang lên.

-Anh Kinh phải không?

-Cho hỏi ai vậy?

Trần Kinh nói.

-Tôi á, tôi là Tiểu Lâm, anh không nhận ra giọng tôi sao?

Trần Kinh vừa nghe nói là Trần Lâm bèn nói:

-Sao thế? Trần nhị công tử, lúc này gọi điện cho tôi có việc gì sao?

-Có việc, có việc! Lần trước tôi với anh làm quen rồi, sau đó vừa nói với anh trai tôi, anh ấy biết chúng tôi có một anh em đồng tông thì rất vui mừng, nhất định phải làm quen với anh! Thế này đi, hôm nay tôi mời ăn cơm, địa điểm là Vienna, mấy anh em chúng ta tụ tập, gặp mặt, cũng là để làm quen một chút?

Trần Lâm nói.

Trần Kinh chau mày, trong đầu hắn nghĩ bốn chữ “Thời buổi rối loạn”

Tục ngữ nói hội vô hảo hội, yến vô hảo yến, Trần Lâm mời ăn cơm, có thể có gì tốt đẹp chứ?

Nhưng giơ tay không đánh mặt người cười, Trần Lâm đã mở miệng, hơn nữa nói ngọt như vậy, Trần Kinh không thể từ chối.

Hắn trầm ngâm một chút nói:

-Được! Nhưng tôi có một điều kiện, đó chính là không được uống rượu! Gần đây công việc rất bận rộn, buổi tối tôi phải làm tăng ca!

-Tăng ca? Tăng ca gì chứ? Về nhà tăng ca với chị dâu?

Trần Lâm cười nói, có chút ác ý thú vị.

Trần Kinh nói:

-Tên tiểu tử này, trong đầu chỉ toàn nghĩ những chuyện này!

-Tôi là người lớn rồi đấy, thực, sắc tính. Cái này có gì đâu? Anh Kinh của tôi, anh đừng nghiêm túc mãi, không phải là chuyện gì mất mặt...

Trần Lâm vẫn đang nói liên miên, nói chuyện càng ngày càng không đáng tin cậy, Trần Kinh không buồn giằng co với cậu ta, Ba~ một cái cúp điện thoại…(chưa xong còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.