Trần kinh rất khó tin, Triệu Đại Lâm là lão nhân khô đét đang đứng trước mắt mình đây sao.
Ông ta vừa gầy lại vừa thấp, thân hình mỏng manh gầy yếu, chỉ sợ một trận gió thổi qua cũng làm ông ngã đảo lộn.
Triệu Đại Lâm dường như có chút hồi hộp, đôi mắt luôn nhìn chung quanh, trong ánh mắt luôn hiện ra thần sắc hoảng hốt.
Ông rất tiều tụy, mặt tái xám, xung quanh mắt có quầng thâm, còn môi đen sẫm, hơi run rẩy.
Một lão nhân khô quắt như vậy, bất luận một ngọn núi lớn nào ở Lễ Hà đều có thể tìm được nguyên hình này, một người như vậy là Phó giám đốc Sở tài chính sao?
- Ông Lâm, chúng ta uống một ly rượu được không? Trần Kinh thản nhiên nói, hắn nâng ly rượu lên, Triệu Đại Lâm tự xưng họ Lâm, gọi là Lâm Nhiêu Hoan, vốn họ này của ông ta được lấy từ một chữ cuối trong cái tên của ông.
Triệu Đại Lâm hơi sửng sốt, chậm chạp nâng chén nói: - Ông Trần, tôi không có sở trường uống rượu.
- Tùy ý, tùy ý. Trần Kinh cười nói.
Triệu Đại Lâm từ từ uống một ngụm rượu, ánh mắt nhìn Trần Kinh nói: - Xin hỏi ông Trần làm ở đâu?
Trần Kinh cười nói: - Tôi đến từ Trung Quốc, đến Hongkong học tập.
- Cậu lả cán bộ của Trung Quốc sao? Triệu Đại Lâm hỏi
Trần Kinh gật đầu nói: - Tôi là người của Ban tổ chức, Ban tổ chức Tỉnh ủy.
- Có triển vọng, rất có triển vọng, Triệu Đại Lâm cười, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Trần Kinh nhẹ nhàng uống một ngụm rượu nói: - Ông Lâm biết rõ Trung Quốc phải không?
- Chỉ biết, chỉ biết một chút thôi. Triệu Đại Lâm có chút lẩn tránh.
Trần Kinh theo dõi ông ta khẽ cười nói: - Vậy ông Lâm, chúng ta tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện được không?
Triệu Đại Lâm sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ kinh hoàng, vội đứng lên, Trần Kinh nói: - Đừng nên xáo trộn.
Triệu Đại Lâm chỉ cảm thấy sau lưng ông ta có một gì đó thô sáp, sắc mặt của ông ta trắng bệch, ngẩn người nhưng vẫn cố duy trì phong thái ổn định bình tĩnh, không nên động đậy dù cho chỉ một đầu ngón tay.
Lúc này Chu Nhu đã dung nhập vào trong cả bữa tiệc, cô nâng chén rượu không ngớt qua lại trong đám nam thanh nữ tú, tiếng cười của cô rất lớn, có một chút hương vị phóng đãng, đứng bên này nghe rất rõ ràng.
Trần Kinh thản nhiên áp tay nói: - Ngồi đi, lão Triệu, tìm được ông không dễ dàng gì.
- Cậu là người của an ninh quốc gia? Triệu Đại Lâm hỏi, ông ta nhẹ nhàng thở dài nói: - Tôi sớm đã biết xảy ra chuyện, Thẩm Hải muốn để cho tôi trở về, nhưng không có người nào có thể ngăn cản được.
Người của ông ta dường như suy sụp, uể oãi ngồi trên ghế.
- Trở về đi. Trần Kinh nói, hắn chỉ bữa tiệc đang ồn ào náo nhiệt. - Thế giới này không thuộc về chúng ta, ông không cảm thấy tôi ông rất dư thừa ở thế giới này sao?
Triệu Đại Lâm đột nhiên ngẩng đầu nhỉn chằm chằm Trần Kinh, có chút cố chấp nói: - Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Trần Kinh lắc đầu nói: - Tôi thật sự là họ Trần, không có quan hệ gì với an ninh quốc gia, tôi là Trần Kinh Trưởng phòng giám sát cán bộ của Ban tổ chức Tỉnh ủy.
- Cậu chính là Trần Kinh? Triệu Đại Lâm há miệng, sắc mặt rất phức tạp.
- Tôi không quay về, dù sao ở đâu cũng chỉ là con đường chết, tôi về để làm gì? Tôi về để các anh lột da lột gân của tôi sao? Tôi cả đời cống hiến cho đảng, khi tôi đến tuổi già, tôi muốn có ngày an phận cũng khó thế sao?
- Tôi hiện tại cũng không có nhiều tiền trên tay, cậu đánh chết tôi ở đây, để cho người đánh chết tôi. Triệu Đại Lâm nói. - Thần thái của ông ta có chút điên cuồng, cảm xúc rất kích động.
Mặt của Trần Kinh không có chút cảm xúc, hắn nhẹ nhàng nâng ly lên, khẽ quơ qua quơ lại, bộ dạng không nhanh không chậm.
Diệp Hải Duyên vẫn chưa xuất hiện, khôngthấy giấu vết đâu cả, Trần Kinh lúc này đặt một chai rượu vang bên trong chỗ tựa lưng tại chỗ ngồi của Triệu Đại Lâm, Triệu Đại Lâm cứ như vậy bị không chế.
Có chút khôi hài, trong lòng Trần Kinh thậm chí cảm thấy đây chính là một trò cười hết sức hoang đường.
Một quan chức phó giám đốc sở cấp cao, cốt cách rắn rỏi và khí độ như vậy, giống như hiện tại ông ta loại này biết rõ không thể làm, ngược lại có dáng dấp như trẻ 3 tuổi không biết xấu hổ, thực sự rất hài hước.
Cải cách tổ chức, tổ chức tuyển chọn đề bạt cánbộ, cuối cùng nên lấy cái gì làm thước đo?
Chọn ra cán bộ như Triệu Đại Lâm như vậy, khiến cho Trần Kinh thân là một cán bộ tổ chức cảm thấy rất xấu hổ.
- Lá rụng về cội thôi, chết tha hương cuối cùng không bằng lá rụng về cội. Trần Kinh nói.
Sắc mặt của Triệu Đại Lâm trắng nhợt, ánh mắt của ông ta nhìn chằm chằm Trần Kinh, đầu đã cụp xuống.
Diệp Hải Duyên cuối cùng đã xuất hiện, theo sau cô còn có hai người trung niên, ba người đứng kề sát bên cạnh Trần Kinh.
Diệp Hải Duyên nhìn chằm chằm Trần Kinh, Trần Kinh gật đầu, sau hướng về phía Triệu Đại Lâm nói: - Dẫn Phó giám đốc Sở Triệu đi, người giao cho cô rồi.
Diệp Hải Duyên ngẩn người, cô có chút giật mình nhìn Trần Kinh.
Khuyến khích trở về, khuyến khích trở về, sao lại làm xong nhanh như vậy?
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, cô không thể nào không tin.
Cô quay đầu gật đầu ra hiệu cho hai người trung niên, hai người trung niên bước lên trước, Triệu Đại Lâm chậm rãi đứng dậy, ánh mắt nhìn Trần Kinh lần cuối, thở dài nói: - Đi thôi.
Không quay đầu lại, ông ta bước nhanh về phía cánh cửa.
Khi ông ta bước đến cửa, bỗng một người phụ nữ la to: - Lâm, đi làm gì?
Chu Nhu bỗng nhiên lao đến cửa, khi cô đến bên cạnh Diệp Hải Duyên, Diệp Hải Duyên vừa cười vừa kéo cô ta nói: - Chị Chu, rượu còn chưa uống xong, chuyện của đàn ông, xá gì chúng ta can thiệp vào?
Chu Nhu quay đầu lại nhìn Diệp Hải Duyên, ánh mắt nhanh chóng đã rơi trên người Trần Kinh.
- Lâm đã làm gì? Cậu….Cậu là người nào? Chu Nhu la lớn, cô ta còn xông về phía trước, Trần Kinh thản nhiên nói: - Không cần đi, không kịp nữa rồi.
Chu Nhu đứng lặng người, vừa rồi cô đã tranh cãi âm ĩ như vậy, tất cả người của bữa tiệc đều xúm lại đây.
Trần Kinh vẫn ngồi thẳng, nhưng hắn đã trở thành nhân vật tiêu điểm trong mắt của mọi người.
Diệp Hải Duyên lúc này rất thông minh đã thối lui, làm ra bộ dáng cô ta không có liên quan gì đến chuyện này.
Rose gạt đám người ra tiến vào nói: - Chuyện gì thế? Xảy ra chuyện gì vậy?
Ánh mắt của cô nhìn về phía Chu Nhu nói: - Ông Lâm? Đi ra ngoài sao? Sao lặng lẽ đi mà không từ biệt hả?
Sắc mặt Chu Nhu có chút tái nhợt, cô vốn có sắc đep quyến rũ, nhưng lúc này bộ dáng của cô cũng làm cho người ta sợ hãi.
- Ông Lâm đi rồi, về Trung Quốc rồi. Trần Kinh thản nhiên nói. - Nơi đó mới là nhà của ông ta.
Hắn nhìn chăm chăm Chu Nhu, Chu Nhu chậm rãi lùi về phía sau, giống như con nai sợ hãi, một mực thối lui ra khỏi cửa đại sảnh, sau đó quay đầu chạy nhanh ra bên ngoài….
Người phụ nữ này sợ hãi, Triệu Đại Lâm trở về, đó chính là chuyện của Triệu Đại Lâm phát ra rồi.
Cô là tình nhân của Triệu Đại Lâm, chuyện này nhất định có liên quan đến cô?
Cô không phải là cán bộ, giải quyết vấn đề của cô rất dễ dàng, chỉ cần ở Hongkong khởi tố cô, thì cô sẽ không cách nào trốn thoát.
Trần Kinh đứng lên, tất cả mọi người xung quanh đều nhìn hắn, hắn rất thần bí trong mắt người khác ở đây, mà lúc này nhất cử nhất động của hắn đều làm cho mọi người cảm thấy thần bí.
Tất cả mọi người đều hiểu, Triệu Đại Lâm vừa rồi là bị bắt, người đó nhất định phạm chuyện gì ở Trung Quốc mới bỏ trốn sang đây.
Nhưng bắt giữ như vậy cũng khó bề tưởng tượng, bởi vì chưa thấy động tĩnh gì.
Trong mắt người Hongkong, quân đội và cảnh sát của Trung Quốc đều là lực lượng rất thần bí, trong mắt của bọn họ những người này thần thông quảng đại, tài nghệ của mỗi người đều siêu việt, mục tiêu mà bọn họ đã nhắm vào, hiếm có thể chạy trốn.
Còn Trần Kinh hôm nay, thật sự đã phô bày ra bản lĩnh cao siêu, điều này khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc?
Trong lòng Trần Kinh âm thầm lắc đầu, hắn có thể cảm nhận được trong ánh mắt của mọi người xung quanh ngoài sự hoảng hốt còn có chú tò mò hiếu kỳ, nhưng hắn có thể nói cái gì bây giờ?
Mặc dù nói Hongkong đã trở lại trong nhiề năm rồi, nhưng hắn không có cách nào dùng miệng lưỡi của hắn để nói chuyện cho những người xung quanh hiểu được Trung Quốc, hiểu rõ về thể chế của Trung Quốc.
Gặp tình huống này chỉ nên im lặng, cái gì cũng không nói.
- Cô Rose, hôm nay thật là xin lỗi, quấy rầy làm mất nhã hứng của mọi người tham gia tiệc, chúng tôi có một vấn đề cán bộ đến Hongkong, chúng tôi hôm nay mời ông ta trở về. Trần Kinh nói một cách thẳng thắn thành khẩn.
Rose vẫn còn ngớ người, cô kinh ngạc một chập lâu sau mới nói: - Không sao cả, không sao cả, không có ảnh hưởng gì đến chúng tôi cả.
Trần Kinh khẽ cười, gật đầu nói với Rose: - Cảm ơn cô Rose, đây là danh thiếp của tôi, rượu vang hôm nay rất ngon, sau này cô có đi Trung Quốc hãy liên lạc với tôi nhé, tôi sẽ mời cô uống rượu.
Trần Kinh khách khí lấy danh thiếp đưa cho Rose, Rose có chút kinh ngạc khẽ lấy tay che miệng, dường như cô cảm thấy mình vì được sủng ái mà tỏ ra lo sợ, cô ta cẩn thận tiếp nhận tấm danh thiếp trên tay của Trần Kinh, xem tới xem lui. Dùng tiếng phổ thông không mấy lưu loát nói: - Trần Kinh, Ban tổ chức tỉnh uỷ của Sở Giang…..
- Cảm ơn, cảm ơn, tôi nhất định sẽ giữ tấm danh thiếp này, sau này tôi đi Trung Quốc, nhất định sẽ liên lạc với anh, để anh mời tôi uống rượu. Rose nói rất vui vẻ.
Trần Kinh mỉm cười gật đầu nói: - Vậy tôi rất vinh hạnh, hôm nay tôi còn có chút việc, phải đi trước, chúng ta sau này gặp lại.
Trần Kinh xoay người rời đi rất tự nhiên, chầm chậm bước ra cửa, tất cả mọi người đều đứng phía sau kính lễ chào hắn, bỗng không biết có một cô gái bỗng nhiên nói một câu: - Vệ sĩ Trung Nam Hải.
Trần Kinh nghe được mấy chữ này, trong lòng giật mình, trên mặt có chút ửng đò.
Xem ra Hong Kong và Trung Quốc tuy rằng thống nhất rồi, thực sự muốn tăng mạnh sự hiểu biết giữa hai nơi, vẫn còn đi một chặng dường dài.
Sự hiểu biết như vậy không thể chỉ tập trung vào tầng lớp thượng lưu và các quan chức ở Hongkong, còn phải rải khắp cho những người dân thường, chỉ có như vậy mới thực sự chân chính dung hợp.
Nhiệm vụ cứ như vậy hoàn thành, khiến cho Trần Kinh cảm thấy rất dễ chịu, hắn đi ra cửa, bên ngoài không có xe.
Hắn đi chậm theo đường Bàn Sơn, không khí của buổi tối hôm nay đặc biệt tốt, trên bầu trời không có mây, bầu trời đầy sao.
Tại thành phố ồn ào náo nhiệt phồn hoa như vậy, e rằng cũng chỉ có nơi này có thể thưởng thức vẻ đẹp trên bầu trời, đây là cảnh sắc thiên nhiên đẹp nhất.
Cùng dưới một bầu trời xanh, HongKong và Trung Quốc vốn là một khối, chỉ là Trung Quốc xưa kia quá yếu đuối bất lực, khiến cho những hòn đảo nhỏ bị người khác xâm chiếm nhiều năm như vậy.
Hiện tại nó đã quay về trong vòng tay của Trung Quốc, nhưng vẫn có chút xa rời ngăn cách như trước, khiến trong lòng Trần Kinh không cảm thấy được mùi vị gần gũi.
Dân tộc phục hưng, đây là khẩu hiệu vang dội nhất ở nước cộng hoà, thế hệ của chúng ta đời đời bần cùng, nghèo hèn nhiều năm như vậy, lạc hậu nhiều năm như vậy, lúc này là thời điểm phải phục hưng.
Nhưng còn đường tiến lên phía trước này quá khó khăn gian khổ? Giống như Trần Kinh chỉ là một nhân vật nhỏ bình thường cũng cảm thấy con đường phía trước khó khăn trùng điệp, con đường phía trước còn gian khổ cỡ nào…