Cao Thọ Sơn cuối cùng cũng vứt bỏ được vấn đề lớn mà y suy nghĩ bấy lâu, y vốn nghĩ hôm nay sẽ rất khó khăn, y đã chuẩn bị rất nhiều thứ cho ngày hôm nay.
Nhưng cuối cùng Trần Kinh lại dễ chịu đến bất ngờ, dĩ nhiên cũng đồng ý đảm nhiệm nhiều việc rồi.
Không biết tại sao, bởi vì chuyện này, trong mắt y Trần Kinh càng trở nên thần bí.
Trần Kinh không phải đồ ngốc, nếu thật là vấn đề khó khăn lớn không giải quyết được, chắc chắn Trần Kinh sẽ không ôm đồm nhiều việc.
Nhưng vấn đề này sao Trần Kinh có thể giải quyết được? Tập đoàn khách sạn Âu Lãng khó chơi, Cao Thọ Sơn hiểu rõ điều này, y đã tung hoành ở Sở Thành lâu như vậy, cũng coi như rắn địa phương, nhưng bối cảnh Tập đoàn khách sạn Âu Lãng sâu khó lường, hơn nữa mấu chốt chính là người cầm lái cũng được coi là đa mưu túc trí, Cao Thọ Sơn căn bản không so được với người ta.
Nếu Trần Kinh có thể dễ dàng giải quyết được vấn đề này, vậy người này không hề đơn giản, sau này ở Sở Thành, phải cận thận với Trần Kinh, không thể nào đắc tội với người này!
Đơn Kiến Hoa cũng đồng cảm với Cao Thọ Sơn.
Đơn Kiến Hoa bình thường đối với mọi người đều xưng anh gọi em, tùy tiện, nhưng người này rất cẩn thận, rất có tâm cơ.
Y xưng anh gọi em với Trần Kinh, quan hệ của hai người hòa hợp như thế.
Nếu chỉ vì Trần Kinh đã từng kiên trì nguyên tắc về vấn đề của y, chuyện đó chắc chắn không thể.
Quan trường là nơi nào? Quan trường vốn không phải nơi cảm ơn cảm đức, đây là chốn danh lợi, tất cả đều là vì danh lợi.
Đơn Kiến Hoa và Trần Kinh qua lại thân thiết với nhau. Xét cho cùng là vì y xem trọng tiền đồ của Trần Kinh, cảm thấy Trần Kinh đáng để y trả giá.
Nhưng hôm nay, Đơn Kiến Hoa cảm thấy mình đã xem nhẹ Trần Kinh.
Bước ra khỏi hộp đêm, Đơn Kiến Hoa đưa Trần Kinh lên xe, y giữ tay Trần Kinh híp mắt nói: - Ông em Trần à, lão Đơn tôi không phục ai, thế mà hôm nay thực sự phải phục cậu rồi!
Trần Kinh cười ha hả. Nói: - Sao vậy? Anh nói rõ xem nào?
Đơn Kiến Hoa cười ha hả, nói: - Ông em cậu, ngày nào cũng ở trong Ban tổ chức cán bộ. Nhưng tầm mắt lại nhìn thấu toàn Sở Giang. Ngay cả chút bí mật của Phó trưởng ban thư ký Tô của Ủy ban nhân dân tỉnh mà cậu cũng biết được, khâm phục, khâm phục!
Trần Kinh gãi đầu không nghĩ ra được. Hắn với Tô Hoa Bình lần đầu tiên gặp mặt, trước kia căn bản cũng không quen biết, làm sao có thể nắm giữ được bí mật của Tô Hoa Bình?
Hắn nắm giữ bí mật của Tô Hoa Bình, cũng chỉ là chút chuyện của Tô Hoa Bình và Chu Đình, chuyện này Trần Kinh sao nhắc đến được? Đơn Kiến Hoa cũng không có lý do gì biết được!
Trần Kinh cười ha hả, nói: - Ông anh Đơn à, anh có ý gì thế? Tôi nghe mà không hiểu!
Đơn Kiến Hoa nhìn chằm chằm Trần Kinh, sắc mặt vô cùng mờ ám, thật lâu sau, y lại nói: - Trưởng ban thư ký Tô của chúng ta có một bí mật. Vị lãnh đạo này với Phó trưởng ban của ban cậu là tử địch đó! Chuyện hôm nay cậu nói, chính là chuyện hư hỏng trong Cục văn hóa Sở Thành, Trưởng ban thư ký Tô nghe thấy, liền ghi nhớ trong lòng.
Cậu yên tâm. Cục văn hóa Sở Thành không bị tra đến đáy, tôi thật sự không tin!
Trần Kinh chấn động, chuyện hôm nay hắn nói thuần túy chỉ là tiện miệng nhắc nhở. Nguyên nhân là vì hôm nay hắn bị Lý Dật Phong mắng cho một trận, trong lòng không được thoải mái.
Hắn cứ nghĩ chuyện hư hỏng của Cục văn hóa Sở Thành phải nghĩ một cách để ngăn lại. Lời của hắn là nói cho Đơn Kiến Hoa nghe, Đơn Kiến Hoa chẳng phải là nhân vật số một của Phòng đốc tra tỉnh ủy sao?
Phòng Đốc tra tỉnh ủy quản rất rộng, các thành phố và đơn vị bên dưới, bọn họ chính là Cẩm Y Vệ, chuyện chó má gì bọn họ cũng có thể nhúng tay vào được.
Hơn nữa một khi bọn họ nhúng tay chuyện này, không có chuyện cũng thành có chuyện, còn đắc tội không nổi.
Ai đắc tội phòng Đốc tra, đó không phải là vấn đề đắc tội cá nhân, đó là đắc tội với tỉnh ủy, điểm hoành tráng của Đơn Kiến Hoa là ở đây.
Trần Kinh hàm hàm hồ hồ nói với Đơn Kiến Hoa, Đơn Kiến Hoa lại hạ giọng nói: - Bên Âu Lãng không phải xảy ra chuyện sao? Cậu nói chuyện này tôi nên xử lý thế nào?
Trần Kinh cười nói: - Được rồi, Chủ nhiệm Đơn, anh là quan lớn ở Tỉnh ủy, sao còn hỏi tôi phải làm thế nào?
Trần Kinh lại đầy thâm ý mà nói: - Yên tâm đi, có người muốn mời anh đi ăn cơm đấy, anh có nể mặt người ta hay không, tất thảy đều phụ thuộc vào anh!
Đơn Kiến Hoa nói: - Ông em, cậu nói tôi điều tra vụ này, có ảnh hưởng đến công việc của cậu không?
Trần Kinh lắc đầu, nói: - Không đâu, không đâu! Anh thích làm gì thì làm, chỉ cần anh có thể điều tra ra là được!
Trần Kinh lấy từ trong túi ra một gói thuốc, đưa cho Đơn Kiến Hoa một điếu, mình một điếu, rít một hơi nói: - Nói đến đây, thực sự tôi cũng có một kiến nghị muốn nói với anh Đơn, ít giao tiếp với mấy công tử bột kia thôi, đám bọn chúng, tôi muốn chỉnh từ lâu rồi, phải đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!
Bằng không, anh sẽ không tránh được phiền phức, bọn họ có cái chiêu giật tấm cờ da hổ, nếu anh sợ tấm da hổ đó, vậy thì cứ đợi để bọn chúng đạp lên mặt mũi đi!
Đơn Kiến Hoa cười ha hả, nói: - Ông em thật sâu sắc, tổng kết thực sâu sắc, tôi học được rồi, học được rồi!
- Được rồi, không còn sớm! Anh cũng phải về, không là chị dâu lại bắt quỳ lên bàn chà đấy! Trần Kinh cười nói.
Hắn bước vào trong khởi động xe phất tay chào Đơn Kiến Hoa, sau đó nhanh chóng lái xe hòa vào dòng đường.
Đơn Kiến Hoa híp mắt mắt nhìn theo hướng Trần Kinh dần biến mất, cắn cắn môi.
Trần Kinh sâu không lường được, chuyện gì trong lòng hắn cũng biết rõ!
Qua lúc lâu sau, Đơn Kiến Hoa lấy điện thoại ra bấm một số, nói: - Lão Vương à, tình hình điều tra Tập đoàn khách sạn Âu Lãng thế nào rồi?
- Chủ nhiệm, tình hình điều tra của chúng ta, quả thực là có phát hiện ra trung tâm tắm hơi (Sauna) của họ có chút không sạch sẽ…
Đơn Kiến Hoa hít sâu một hơi thuốc, nói: - Được rồi, lão Vương! Người ta là doanh nghiệp đầu tư nước ngoài, có chút vấn đề nhỏ, chúng ta nhắc nhở với họ là được rồi, không cần đưa lên trên. Chuyện này mà đưa lên trên, chính là tát vào mặt chính phủ, cũng là đánh vào bộ mặt của Sở Giang chúng ta! Anh hiểu không?
- À… hiểu ạ, hiểu ạ! Mai tôi sẽ đưa tài liệu chỉnh sửa đến cho anh ký!
- Được! Đơn Kiến Hoa nói, y hơi nhíu mày, nói: - Được rồi, chuyện này không gấp, chúng ta tạm thời kéo dài một chút, kéo dài một chút..
…
Ngọn đèn có chút lờ mờ, mỹ nhân dưới ánh đèn hiện ra vẻ đẹp kiều diễm hơn.
Trần Kinh nhẹ nhàng hôn, Kim Lộ ư một tiếng, cả người bắt đầu nóng lên, cảm thấy khó chống đỡ được.
Nhưng cô vẫn cố hết sức giãy dụa, chua chát nói: - Sao vậy? Hôm nay còn biết đến tìm em à? Mấy hôm nay anh bận gì thế?
Trần Kinh ôm người đẹp trong lòng, ngượng ngùng cười nói: - Bận rộn lắm, công việc củ Ban tổ chức cán bộ em còn không biết à, đây là bộ phận bận nhất trong toàn tỉnh đấy!
Kim Lộ nhấp nháy mắt nói: - Sao? Không anh anh em em với vị hôn thê của anh à?
Trần Kinh hơi hơi nhíu nhíu mày, tay có chút nới lỏng!
Trần Kinh nhẹ nhàng cười cười, lấy tay sửa sang mái tóc Kim Lộ, nói: - Lộ Lộ, em là người phụ nữ… người phụ nữ đầu tiên của anh…
Kim Lộ ngơ ngẩn một chút, dụi đầu vào ngực Trần Kinh, tay ôm thật chặt.
Trần Kinh thò tay vào trong áo cô, nhẹ nhàng vuốt ve làn da như lụa sa tanh, chầm chậm thăm dò lên trê, cuối cùng chạm vào vùng căng tròn, hai nụ hoa nho nhỏ mềm mại vừa chạm vào đã có thể cảm giác có thể chảy ra nước.
Kim Lộ “a” lớn một tiếng, thân mình đột nhiên rung động.
Mắt cô như nước, nhìn chằm chằm Trần Kinh, muốn từ chối lại ra vẻ mời chào
Hai người không chỉ một lần ân ái, đã sớm tâm đầu ý hợp, Trần Kinh hôn thật sâu, trong lòng đột nhiên bừng lên sự hưng phấn không thể kìm chế được.
Vu sơn trải qua mây mưa, tiếng thở nặng nề, tiếng rên rĩ khoái hoạt, cũng với tiếng động giao hợp phát ra, tất cả cộng hưởng lại thành một khúc nhạc tiêu hồn cực độ…
- Kinh Tử, cái tên Trần Đoàn đúng là cái thứ khốn kiếp, anh có biết hắn làm gì không? Bây giờ hắn liên kết với Phòng đốc tra, liên kết với mấy tên ghen tỵ với Tập đoàn khách sạn Âu Lãng định đâm em, tìm điểm yếu của em, đúng là muốn đe dọa họ Âu nhà em mà! Kim Lộ gối trên tay Trần Kinh lạnh giọng nói.
Trần Kinh cười cười nói: - Được rồi! Em cứ rút đơn tố cáo Tập đoàn khách sạn Sở Giang trước đi, Trần Đoàn đó không làm được gì lớn đâu!
Hắn dừng một chút, nói: - Haizz, hôm nay anh nhận được điện thoại của Hầu Lâm, thế nào? Anh ta vẫn giúp em à!
Kim Lộ trợn mắt nhìn Trần Kinh, bỗng nhiên cười khanh khách nói: - Ồ, anh ghen à? Có phải ghen rồi không?
Trần Kinh vội ho một tiếng, có chút xấu hổ, theo bản năng lấy tay sờ sờ mũi.
- Ghen thì cứ nói đi! Anh đừng nói, Hầu Lâm hoàn hảo kia chỉ là đứa trẻ chưa lớn thôi. Nhưng Hầu quan Trung kia, cũng hơi giống ruồi bọ, cả ngày cứ ong ong, làm người ta phiền phức! Kim Lộ nói, cô lại chuyển đề tài: - Yên tâm đi, ngày mai em sẽ rút đơn kiện Tập đoàn khách sạn Sở Giang, kể ra, đơn tố cáo này em phải rút từ sớm, Cao Thọ Sơn hắn chịu khổ rồi, em cũng phải chịu khổ mà!
- Sao? Trong nội bộ các em cũng có vấn đề à? Trần Kinh nhìn chằm chằm Kim Lộ nói.
Kim Lộ thở dài nói: - Đâu phải chỗ nào cũng chắc như thép được, nhưng cũng sắp không vấn đề gì rồi! Ngũ Dũng này, đã đến lúc cho hắn biết thế nào là lễ độ rồi!
Trần Kinh nhìn sang Kim Lộ.
Kim Lộ lúc này có còn chút dịu dàng nào nữa không?
Vẻ mặt cô bây giờ, nghiễm nhiên là của một nữ cường nhân nắm trong tay quyền phán quyết, sát phạt!
Tay hắn dùng sức, ôm chặt Kim Lộ, nghĩ một cô gái mà quản nhiều việc như vậy, nói dễ chứ làm mới khó. Mấy năm nay, cô đã phải chịu không ít ủy khuất rồi!
- Sau này phải chú ý đến hình tượng khách sạn, mấy chuyện như trung tâm sauna phải tránh! Trần Kinh nói - Tấm biển vàng Âu Lãng không thể để hoen ố được!
Kim Lộ cả kinh, nói: - Sao? Bọn họ điều tra xong rồi? Ngũ Dung này, tội đáng chết vạn lần!
Trần Kinh vỗ vỗ Kim Lộ nói: - Em đó, đừng bao giờ coi thường người ta, em thông minh, người khác cũng không ngốc! Thế giới này ai là đồ ngốc? Lần này coi như anh che đậy cho em một lần…
Kim Lộ dựa đầu vào ngực Trần Kinh, trong lòng cảm thấy vừa bình yên vừa an toàn.
Trần Kinh trong mắt cô ấy chính là một ngọn núi, hắn mãi mãi là ngọn núi có thể dựa vào, cũng chỉ ở cạnh Trần Kinh trong lòng cô mới thực sự cảm thấy bình yên, sau này hãy để những ngày tháng thấp thỏm lo âu kia đi gặp quỷ đi!