Quan Sách

Chương 541: Tin tức bí mật?



Tô Hoa Bình chắp tay sau lưng, dạo bước trên hành lang giống như một con sư tử tuần tra lãnh địa của mình.

Tuy rằng Phó chủ tịch tỉnh Từ có gọi điện cho lão, bảo lão đến nói chuyện, nhưng lão vẫn bước đi bình thản như cũ!

Ở Ủy ban nhân dân tỉnh, ai cũng biết Tô Hoa Bình là tâm phúc của Từ Tự Thanh, mà Phó trưởng ban thư ký như lão cũng chỉ có chuyên môn là phụ vụ Phó chủ tịch tỉnh Tử, ngay cả vị trí Trưởng phòng phòng tổng hợp hai của Phó chủ tịch tỉnh cũng do lão kiêm nhiệm.

Lệnh của Phó chủ tịch tỉnh Từ đều do lão truyền đạt, có đôi khi, ý của lão cũng giống với suy nghĩ của Phó chủ tịch tỉnh Từ, lão là cái bóng đứng trước hoặc đứng sau Từ Tự Thanh, mỗi chỗ trên người lão đều có dấu vết của Từ Tự Thanh.

Đến cửa phòng làm việc của Từ Tự Thanh, lão đụng phải Quách Vĩ Toàn, lão bật cười ha hả nói:
- Ơ kìa, Chủ tịch thành phố Quách, sao vậy? Anh cũng có hẹn với Chủ tịch tỉnh Từ à?

Quách Vĩ Toàn bắt tay, nói:
- Trưởng ban thư ký, tôi đến tỉnh thành không chào hỏi Chủ tịch tỉnh thì cũng không được, đúng không nào? Haha…

Quách Vĩ Toàn cười ha hả, Tô Hoa Bình cũng cười ha hả, khoát tay nói:
- Mời, chúng ta cùng đi!

Ở tỉnh Sở Giang, muốn gặp Từ Tự Thanh thường phải chào hỏi Tô Hoa Bình trước, nhưng phàm là việc gì cũng có ngoại lệ, ví dụ như Quách Vĩ Toàn gặp Từ Tự Thanh cũng không cần phải có Tô Hoa Bình sắp xếp.

Quan hệ của Quách Vĩ Toàn và Từ Tự Thanh rất sâu, thậm chí trong tương lai hai người còn có quan hệ thân tích, Quách Vĩ Toàn cũng là một trong số ít người có thể khiến Từ Tự Thanh coi trọng.

Từ Tự Thanh đeo kính phê duyệt công văn, Tô Hoa Bình bước vào, hai tay chắp sau lưng sớm đã đặt phía trước, thái độ của lão cũng thay đổi 180°, lão cười ha hả nói:
- Chủ tịch tỉnh đang bận ạ?

Từ Tự Thanh ngẩng đầu lên nhìn hai người, vội bỏ văn kiện trong tay xuống, chỉ vào sofa nói:
- Ngồi, ngồi đi!

Bản thân ông cũng bước qua ngồi vào vị trí chủ tọa, Quách Vĩ Toàn và Tô Hoa Bình ngồi đối diện ông.

Từ Tự Thanh nói trước:
- Hai người đã đọc báo hôm nay chưa? Tập đoàn khách sạn Âu Lãng rút đơn kiện rồi! Hiệu suất kinh người, Cao Thọ Sơn đúng là hơi vô năng, chuyện mấy tháng trời hắn không làm được. Người ta chỉ cần một tối là giải quyết xong, kể ra chuyện này cũng buồn cười thật!

Từ Tự Thanh cười ha hả, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Hoa Bình nói:
- Trưởng ban thư ký Tô, anh có biết tình hình cụ thể trong chuyện này không?

Tô Hoa Bình lắc lắc đầu nói:
- Tôi thực sự không biết. Tôi chỉ biết hẳn là chuyện này do Trần Kinh ra mặt giải quyết, như thế xem ra, Sở Giang chúng ta thực sự đã sinh được nhân tài rồi!

Quách Vĩ Toàn ngồi cạnh có chút kinh ngạc, Từ Tự Thanh chuyển hướng nói:
- Cậu đến nhà Trần Kinh tặng quà? Thế nào? Không bị từ chối à?

Quách Vĩ Toàn thành thật trả lời:
- Không, quà của tôi cậu ta nhận, cũng chẳng hề từ chối tôi!

Từ Tự Thanh mặt nhăn nhíu mày, thông qua hai chuyện. ông càng ngày càng hứng thú với Trần Kinh.

Chuyện thứ nhất chính là Tập đoàn khách sạn Âu Lãng rút đơn kiện, việc này thuận lợi ngoài dự kiến của hầu hết mọi người, ông không tin Trần Kinh có năng lực đặc biệt hơn người, có thể trong một đêm dàn xếp được chuyện này.

Trần Kinh có thể làm được chuyện này, cách giải thích hợp lý nhất chính là Trần Kinh có một bối cảnh rất thần bí.

Mặt khác, chuyện Quách Vĩ Toàn đi thăm hỏi Trần Kinh cũng là do Từ Tự Thanh sắp xếp.

Trần Kinh có thể không để ý đến những lời đồn nhảm trước kia, thoải mái nhận quà. Điều này chứng tỏ người này rất tự tin, hắn không thèm để ý đến những lời đồn đãi bên ngoài, những chuyện đó không làm khó dễ được hắn!

Một cán bộ trẻ hơn hai mươi tuổi vì sao khí khái được như vậy?

Mặt khác, Từ Tự Thanh liên tưởng đến chuyện Trần Kinh vào Ban tổ chức cán bộ, sau chuyện này chắc có một bàn tay vô hình thúc đẩy, bàn tay này là của ai?

Từ Tự Thanh không thể nhìn thấu được điểm này.

Vốn, Trần Kinh có quan hệ với Phương Uyển Kỳ, Từ Tự Thanh là nhân vật tai to mặt lớn ở Sở Giang của hệ Tây Bắc, Trần Kinh hẳn phải dựa vào ông mới phải.

Trần Kinh dựa vào ông, đối với Trần Kinh mà nói, hắn có một chỗ dựa tốt, còn đối với Từ Tự Thanh mà nói, Trần Kinh là thiên tài mà ông đang cần.

Lần trước lên Bắc Kinh, Từ Tự Thanh gặp anh em họ Phuong, lúc đó ông cũng để lộ suy nghĩ về phương diện này.

Phương Lộ Bình và Phương Lộ Kiê đều không phản đối suy nghĩ của Từ Tự Thanh, dù sao, nền tảng của hệ Tây Bắc ở Sở Giang còn mỏng, căn cơ nông. Nếu như Trần Kinh thật sự là tài năng có thể bồi dưỡng, trả giá một chút vì một thanh niên như vậy cũng đáng.

Huống hồ bây giờ Phương Uyển Kỳ quyết tâm đi theo Trần Kinh, hai người đã thành đôi uyên ương không thể chia lìa, Trần Kinh cuối cùng cũng sẽ thành con rể họ Phương.

Người trong nhà nếu có thể có được một hạt giống tốt như vậy, đây chính là chuyện vui lớn!

Nhưng việc này nói là nói thế, Từ Tự Thanh là lãnh đạo, ông không thể chủ động đi tìm Trần Kinh đúng không nào?

Quan sát của ông đối với Trần Kinh, lại phát hiện Trần Kinh này chức vị không cao, năng lượng lại rất lớn, ở tỉnh thành không ngờ cũng có chút danh tiếng.

Điều càng khiến ông mê mẩn, đó là bối cảnh của Trần Kinh, coi như căn bản Trần Kinh không dùng đến sức mạnh Phương gia, ở Sở Giang hắn vẫn làm ra được nhiều chuyện, liên tiếp xung đột với mấy phe phái, nhưng vẫn có thể giải quyết đẹp những chuyện này.

- Kế hoạch đi Hoành Châu ngày mai đã xong chưa?
Từ Tự Thanh nhìn chằm chằm Tô Hoa Bình.

Tô Hoa Bình gật đầu nói:
- Xong xuôi cả rồi, danh sách những người cùng đi bên tôi có một bản, anh có cần xem qua không?

- Được, sắp xếp cụ thể anh toàn quyền phụ trách! Lần này nhất định phải chú trọng hành trình đi Hoành Châu, xâm nhập tìm hiểu khu hỏa hoạn, chỉ huy cứu tế, chuyện này liên quan đến lợi ích của người dân, không thể qua loa được!
Từ Tự Thanh dặn dò.

Ông thở dài một hơi nói:
- Mồi lửa này đốt ra rất nhiều vấn đề, cháy sạch Hoành Châu đúng là đại loạn! đúng là Hoành Châu cũng cần thay đổi rồi!

Quách Vĩ Toàn ngồi bên cạnh không nói nên lời, chỉ có ngượng ngùng cười.

Từ Tự Thanh nói:
- Vĩ Toàn à, bắt đầu từ bây giờ, cậu phải tìm hiểu Hoành Châu, xem nhiều tư liệu liên quan đến Hoành Châu vào! Nhất định Hoành Châu không thể so với Dung Châu, Dung Châu quá nghèo, nhưng Hoàng Châu lại gần với thành thị lớn như Sở Thành, kinh nghiệm của cậu ở Dung Châu chưa chắc đã dùng được ở Định Châu!

Quách Vĩ Toàn hơi sửng sốt, trên mặt lộ ra thần sắc kích động, nói:
- Chủ tịch tỉnh Từ, tôi nhất định sẽ ghi nhớ lời dặn dò của anh!

Quách Vĩ Toàn mím môi, trong lòng bỗng nhiên nảy sinh một cỗ hào khí, thất lợi uể oải ở Dung Châu lúc trước, lúc này đã biến mất hầu như không còn rồi.

Tái ông mất ngựa họa phúc khôn lường, ở Dung Châu thất lợi, về lại Hoành Châu, có gì không được chứ!



Hầu Lâm điện thoại đến rất đúng giờ.

Trần Kinh vẫn chưa hết giờ làm, đang họp nghiên cứu chỉ thị công tác mới nhất liên quan đến công tác giám sát cán bộ, hắn hơi thiếu kiên nhẫn nói:
- Anh nói địa điểm đi, tôi sẽ đến tìm anh!

- Ở Dạ Mông Lông đi! Anh tới nơi thì gọi điện cho tôi!
Hầu Lâm nói, cuối cùng anh ta còn bổ sung một cậu:
- Ngại quá lãnh đạo, quấy nhiễu công việc của anh rồi!

Trần Kinh hừ hừ, gác máy.

Biên Thạc Lâm đến gần nói với Trần Kinh:
- Trưởng phòng, hết giờ anh có việc à?

- Sao vậy?
Trần Kinh nhìn chằm chằm Biên Thạc Lâm, Biên Thạc Lâm xoa tay nói:
- Không có gì, chỉ muốn xin chút thời gian, có chuyện cần báo cáo với anh!

- Ngày mai, sáng mai anh đến phòng làm việc của tôi!
Trần Kinh nói.

Đại tỷ Trương Ái Hoa phụ trách Phòng tổng hợp nói:
- Trưởng phòng, sáng mai anh cùng lãnh đạo các phòng chúng tôi chọn người nói chuyện, sợ là…

- Vậy thì trưa!

Trương Ái Hoa nói:
- Buổi chiều cũng không được, buổi chiều yêu cầu điều tra nghiên cứu quận Lâm Giang, đây là lịch trình được định từ nửa tháng trước rồi!

Trần Kinh buông tay nói:
- Tiểu Biên, cậu thấy rồi đấy! Giờ tôi bận rộn vô cùng, ngay cả tí thời gian cũng không có, hay thế này đi, cậu nói chuyện với chị Trương, mọi người thương lượng xem khi nào thì tôi có thời gian!

Vẻ mặt Biên Thạc Lâm đau khổ ghé đến nói bên tai Trần Kinh:
- Thực sự chuyện tôi muốn báo cáo…

Trần Kinh nhìn chằm chằm Biên Thạc Lâm, thật lâu sau, gật đầu nói:
- Tan họp đến phòng làm việc của tôi!

Hắn đóng cặp công văn trên tay, nói:
- Được rồi, hôm nay họp đến đây, họp rồi, nhưng nhất định phải làm được đến nơi đến chốn, nhất là những cán bộ chúng ta phải đối mặt đều là cán bộ cao cấp, bất kỳ sơ sẩy nào cũng có thể dẫn đến vấn đề nghiêm trọng, cho nên không thể sơ sẩy được!

Sau khi tan họp, Trần Kinh về phòng làm việc, Biên Thạc Lâm vội vội vàng vàng chạy tới.

Trần Kinh nói:
- Cậu ấy, rốt cuộc có chuyện gì mà cậu cứ bí bí mật mật thế?


Biên Thạc Lâm đóng cửa lại, đi đến trước mặt Trần Kinh nói: Trưởng phòng,
- Ngày hôm qua về nhà trong lúc vô ý ba tôi có nói một chuyện, ba nói bộ máy lãnh đạo ban chúng ta có khả năng phải điều chỉnh!

Trần Kinh nhíu nhíu mày, Biên Thạc Lâm nói:
- Tình hình cụ thể tôi không rõ, nhưng tin này hẳn là thật, vì hôm qua ba tôi gọi điện thoại nhiều lắm, hình như trong điện thoại đều có nhắc đến chuyện này!

Trần Kinh sửng sốt, lấy kính mắt xuống lấy miếng vải lau nhẹ.

Tin này đúng là hơi đột ngột, chuyện Biên Thạc Lâm nói, trước kia hắn chưa từng nghe nói đến.

Điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ, chuyện này thường là sẽ chuẩn bị rất lâu, đầu tiên phải có tin đồi, sau đó là tạo ra ảnh hưởng rộng rãi, cuối cùng Hội nghị thường vụ tỉnh ủy sẽ bắt tay vào nghiên cứu chuyện này, dù sao Ban tổ chức cán bộ cũng không giống những nghành khác, thay đổi bộ máy lãnh đạo phải chuẩn bị tốt các mặt mới có thể làm được.

Gấp gáp thay đổi người, chỉ có khả năng dẫn đến sự bàn luận và nghi ngờ vô căn cứ của mọi người, làm như vậy tương đối thiếu nghiêm túc.

Nhưng Biên Thạc Lâm chắc sẽ không nói dối, cậu ta đua cần phải nói dối. Nhưng đạo lý này là gì chứ?

Mâu thuẫn!

Trần Kinh bỗng nhiên nghĩ tới hai chữ này, nếu bộ máy lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ gấp gáp điều chỉnh, có khả năng là vì mâu thuẫn.

Có lẽ giữa các lãnh đạo trong ban tồn tại mâu thuẫn, có lẽ là bởi vì tồn tại khác nhau giữa các lãnh đạo Tỉnh ủy, chỉ có hai khả năng này mới dẫn đến chuyện bí mật điều chỉnh bộ máy lãnh đạo Ban tổ chức cán bộ.

- Tiểu Biên, cảm ơn! Tin này là tuyệt mật, ra ngoài đừng nói lung tung!
Trần Kinh nói.

Biên Thạc Lâm nói:
- Yên tâm đi trưởng phòng, tôi chỉ nói với anh! Ngay cả chú Triệu tôi cũng chẳng tiết lộ chút tin tức gì đâu!

- Được, tôi biết rồi! Tuy nhiên điều chỉnh công tác như vậy cũng không ảnh hưởng gì đến công việc của chúng ta, công việc của chúng ta nên bắt vẫn bắt, không thể nào lơi lỏng được…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.