Trong ánh đêm lờ mờ của hộp đêm, khi Trần Kinh đến, Hầu Lâm đã mỉm cười đợi ở phía dưới.
Anh ta từ xa đã cười với Trần Kinh, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ, đợi khi Trần Kinh đến gần, anh ta mới nói: - Anh Trần, đã lâu không mời anh uống rượu, ngày hôm nay chúng ta phải uống vài chén.
Trần Kinh nói: - Là những người nào? Nói cho tôi nghe một chút được không?
- Đều là người quen, người quen mà. Hầu Lâm cười híp mắt nói.
Hầu Lâm thuê hẳn một phòng hấp dẫn, niềm nở lôi Trần Kinh đi thẳng vào phòng riêng của hộp đêm.
Khi đi vào phòng riêng, bên trong rất náo nhiệt, một nam một nữ đang cầm Microphone ca hát, hai người hát khá hay, hát như đang tâm tình vậy.
Những người khác ngồi trên ghế sô pha vỗ tay theo nhịp, có nam có nữ, không khí rất sôi nổi.
Người đàn ông đang hát là Trần Đoàn, người nữ bên cạnh anh ta là người mà Trần Kinh cảm thấy hơi quen, dường như đã thấy trên ti vi, không quá nổi tiếng, có thể cũng chỉ là một ngôi sao hạng ba mà thôi.
Hầu Quan Trung đang ngồi trên ghế sa lon thấy Trần Kinh, anh dừng vỗ tay vội đứng dậy nói: - Lãnh đạo Trần, hoan nghênh, hoan nghênh.
- Tuổi của anh ta lớn hơn Trần Kinh, trực tiếp xưng hô tên quả là không thích hợp, thêmmột từ lãnh đạo, nghe có vẻ đúng mức.
Trần Kinh gật đầu với anh ta, còn ở một ghế sô pha khác, thì Trần Lâm đang ôm một cô gái trong lòng, mặt của hai người áp sát vào nhau, anh ta cũng quay đầu lại vừa nhìn thấy Trần Kinh, vội buông cô gái kia ra đứng dậy nói: - Chao ôi, Trần Kinh à, tốt, tốt, tôi nói hôm nay lão Hầu người keo kiệt bủn xỉn sao lại hào phóng mời khách như thế, hoá ra là anh Kinh tới hả.
Anh ta vỗ cô gái bên cạnh mình nói: - Gọi anh, biết không?
Dáng dấp cô gái bên cạnh của Trần Lâm rất trẻ tuổi, dung nhan mỹ lệ, mặc dù hơi nhỏ, nhưng vóc dáng đầy đặn nở nang.
Hôm nay cũng bắt đầu nóng lên rồi, cho nên cô gái mặc rất mỏng, một chiếc áo cổ chữ V cá tính, cố ý để lộ ngực ra trước, khuôn ngực hình rãnh mương hấp dẫn người, rất là bạo dạn.
- Anh Kinh. Cô gái gật đầu nói với Trần Kinh.
Cô dừng lại một chút nói: - Em biết anh Kinh, cha của em thường xuyên nhắc đến anh ấy.
- Cha của cô? Trần Kinh cau mày nói.
Trần Lâm cười: - Cô ấy tên là Hồng Đan, cha của cô ấy là Hồng Lượng là chủ khách sạn Lệ Đô.
- À, ổ, tôi biết, tôi biết, vậy em được tính là nửa người của Lễ Hà rồi. Trần Kinh nói, sắc mặt của hắn có chút lúng túng, con gái trẻ hiện tại, người nào cũng ăn mặc khiến người không biết nói như thế nào mới phải.
Trần Kinh vừa vào nhìn thấy cô gái này, còn cho rằng cô bé này là một minh tinh hay là một ngôi sao ca nhạc hạng ba đấy, một nữa là dựa vào tay nghề, nửaa khác là dựa vào khuôn mặt.
Không ngờ xuất thân của cô bé này không đơn giản, là con gái của Hồng Lượng.
Hồng Lượng cũng được xem là nhân vật có mặt mũi ở Sở Thành, ông ta có thể cho phép con gái của mình mặc như thế này?
Trần Kinh ngồi trên ghế sô pha, công chúa bao phòng riêng đến đưa anh ta một ly rượu vang, bài hát của Trần Đoàn cũng vừa hát xong.
Anh ta quay đầu nhìn Trần Kinh, nhẹ nhàng hừ hừ, có chút âm dương quái khí nói: - Ông em, quan uy ngày càng thịnh. Cả phòng chúng tôi đều đợi cậu đó.
Cô gái bên cạnh anh ta có vóc dáng cao gầy hơn Hồng Đan nhiều, tóc búi cao, trên lỗ tai đeo khuyên tai hình giọt nước màu bạc. Cổ dài trắng nõn, ăn mặc kín đáo bao hàm trí tuệ, chí ít nhìn bề ngoài mà nói, người con gái này rất ưu tú, hấp dẫn ánh mắt của người.
Ánh mắt Trần Kinh không dừng lại thêm trên người cô gái, nhưng người con gái này ngược lại vẫn nhìn chăm chú Trần Kinh.
Người con gái như vậy, đối với mọi thứ nhỏ nhặt xung quanh đều rất nhạy cảm, trong mấy vị nam sĩ hôm nay.
Trần Lâm và Hầu Lâm hai người đều không nói, hai người này đều có tướng mạo đứng đầu trong nhóm, tuy nói tướng mạo khá tốt, nhưng chỉ có thể nháy mắt giết chết những em gái nhỏ kia, đối với những cô gái thành thục một chút, lực hấp dẫn vẫn kém một chút.
Còn Trần Kinh trong ba người, Trần Kinh không phải là người đẹp trai nhất, nếu như nói đẹp trai thì Trần Đoàn mới gọi là đẹp.
Vóc dáng cao to, làn da trắng nõn, sóng mũi cao, còn có nụ cười thành thục đến mê người, phong dộ và khí chất kia khiến cho tim của người phụ nữ xao động.
Mà Hầu Quan Trung cũng không kém, vóc dáng tuy rằng thấp hơn một chút, nhưng thân thể cân xứng, sắc mặt biểu cảm, tai to mặt lớn, vừa nhìn đã thấy tướng phú quý, là người đàn ông thành công điển hình.
Trong ba người Trần Kinh được xem là có vai trò thấp nhất, không giống hai người kia toàn thân đều là hàng hiệu, Trần Kinh chỉ mặc một bộ đồ đơn giản, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ.
Mà loại khí thế nổi bật nhất ở Trần Kinh, chính là hắn ngồi ở chỗ đó, bưng một ly rượu vang, khiến cho mọi người cảm thấy trong gian phòng này, dường như hắn là nhân vật trung tâm. Mọi người đều là xếp hàng vây quanh chỗ ngồi của hắn.
Tuýp đàn ông như thế cực kỳ có sức hấp dẫn?
Không thể nghi ngờ sự hấp dẫn của người đàn ông có quyền lực là lớn nhất, nhẹ nhàng vung tay một cái, đã được nhiều người ủng hộ, Trần Kinh vẫn chưa đạt đến trình độ đó, nhưng sự hướng nội và hàm súc trên người của Trần Kinh đối với phụ nữ mà nói cũng là một nam châm khó có thể kháng cự lại được.
Đối mặt với sự ghen tuông của Trần Đoàn, Trần Kinh chỉ cười nhẹ nhàng, cũng không thèm để ý.
Hầu Quan Trung bưng một lý rượu đến nói với Trần Kinh: - Lãnh đạo Trần, đến, chúng ta cụng một ly nào?
Trần Kinh nâng chén cụng với anh ta, nhẹ nhàng nếm một miếng rượu vang, sau đó gật đầu nói: - Rượu khá ngon, mùi vị cũng tốt.
Hầu Quan Trung nói: - Có thể được lãnh đạo tán thành, xem ra sự chuẩn bị của tôi hôm nay quả là không uổng công.
Anh ta lại nâng một ly lên đến bên cạnh Trần Đoàn nói; - Lớp trưởng Trần, anh em chúng ta uống một chén.
Trần Đoàn cười ha hả nói: - Quan Trung, anh hiện tại rất tuyệt vời, là ông chủ lớn rồi. Anh còn nhìn thấy loại thường dân nhỏ như chúng tôi, nếu nói uống rượu, cũng phải để cho tôi kính anh chứ.
Hầu Quan Trung cười khan một tiếng; - Lớp trưởng Trần, lời này là thế nào đây? Tình cảm giữa anh em chúng ta đã nhiều năm như vậy, anh còn khách khí với tôi làm chi.
Trần Đoàn cười lạnh lùng, bưng chén rượu lên cụng với Hầu Quan Trung một cái, sau lại nói: - Được, Quan Trung, khi anh phát tài sao tôi không nghe anh gọi là anh em, sao hôm nay lại gọi tôi là anh em nhỉ?
Trần Lâm đứng một bên có chút bối rối, không biết tại sao, vừa nãy anh ta còn dám không coi ai ra gì, ôm ấp Hồng Đan giở trò tán tỉnh trắng trợn trước mọi người, nhưng Trần Kinh vừa mới đến, anh ta ngược lại đã ngồi chỉnh tề quy củ trên ghế.
Uống xong một chén rượu, Hầu Quan Trung lại nói: - Lớp trưởng, hôm nay tôi đặc biệt mời lãnh đạo Trần đến, muốn để cho cậu ấy làm chứng. Tôi Hầu Quan Trung và anh là anh em lâu năm như vậy, hôm nay tôi thật sự mang theo lòng thành mà đến, chuyện kia của Âu Lãng còn nhờ anh giúp đỡ anh em.
Như vậy được không, hiện tại Đức Cao Âu Lãng quốc tế mà tôi và Âu Lãng hợp tác đầu tư đã bắt đầu tiến hành xây dựng mới.
Sau khi xây dựng, Âu Lãng quốc tế của chúng ta sẽ là khách sạn xa hoa nhất ở Đức Cao, không có cái khác. Việc này còn có một phần của anh, anh em chúng ta còn có cái gì khó nói?
Trần Đoàn đặt chén rượu xuống, cười lạnh, nhìn chằm chằm Hầu Quan Trung nói: - Quan Trung à, anh nghĩ tôi chưa từng thấy qua tiêu tiền sao. Âu Lãng là tấm biển gì? Đó có thể là nơi có nhiều hình ảnh khiêu dâm, tuy rằng hiện tại cải cách mở rộng, nhưng tôi Trần Đoàn cho dù nghèo, cũng không bao giờ dính vào việc phạm pháp loạn kỷ cương này.
Quan Trung, tình bằng hữu của chúng ta cũng không cần che giấu, ý tứ của anh hôm nay tôi đã hiểu rõ cả rồi, chính là muốn thay Âu Lãng mời khách vậy có nên nói hay không, nhưng anh chỉ là một người thường dân tóc húi cua mà thôi, anh tìm tôi chẳng khác gì là râu ông nọ cắm cằm bà kia, tôi thì chẳng có biện pháp gì?
Anh ta dừng lại một chút sau nói: - Cho nên, anh hôm nay mời tôi đến chơi, tôi mặc sức chơi đùa, nhưng là nói đến chuyện của Âu Lãng, anh đừng trách tôi trở mặt.
Hầu Quan Trung sững sờ, nụ cười trên mặt dần dần tan biến.
Trần Đoàn đây rõ ràng là không kiêng nể tình, điều này làm cho anh ta rất khó chịu.
Trần Kinh từ trong túi quần lấy ra một điếu thuốc lá, bàng quan lạnh lùng, chuyện này hắn không muốn nhúng tay vào, hắn chỉ ngồi xem hai công tử bột này đối kháng với nhau.
Hầu Quan Trung nói: - Lớp trưởng Trần, chuyện này thật không thể thương lượng sao?
Trần Đoàn nhìn chằm chằm Hầu Quan Trung, cười lạnh nói: - Quan Trung, tôi có lời muốn nhắc nhở anh, anh đừng làm kẻ ngốc vậy đừng chơi đùa qua người phụ nữa kia. Âu Lãng người phụ nữ lẵng lơ kia không phải là cái quái gì tốt đẹp, anh đừng vùi đầu vào chơi đùa. Xem ra hiện tại Hầu thúc cũng có một tương lai đầy hứa hẹn, anh phải nghĩ tới bà xã trong nhà một chút.
Làm cái gì mà không kiếm tiền? Chỉ muốn muốn bò dưới đũng quần của phụ nữ ?
- Trần Đoàn, anh không nên quá đáng. Hầu Quan Trung nghiêm mặt nói, rõ ràng, anh ta đã quá tức giận.
- Làm sao vậy? Hầu tử, anh còn giở giọng với tôi à. Lời này tôi đặt ở nơi này, bố của người phụ nữ họ Âu kia đã định rồi, anh gọi ai đến cũng đều vô dụng, vậy thì sao chứ? Trần Đoàn gằng cổ nói, trên mặt lộ ra vẻ tàn ác.
Khí thế của Hầu Quan Trung bị đoạt, anh ta đang muốn nói tiếp, nhưng cảm thấy một cỗ lực mạnh mẽ đang ngăn tay của anh ta, anh ta quay đầu lại, không ngờ là Trần Kinh ra tay.
Anh ta thuận thế đứng một bên.
Sắc mặt Trần Kinh rất khó nhìn, hắn vốn không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng Trần Đoàn này nói chuyện kiêu ngạo càn quấy rất khó nghe, Kim Lộ là người đàn bà của anh ta, Trần Đoàn lại nói năng lỗ mãng, Trần Kinh ngay lập tức đã nổi nóng, nếu không phải có nhiều người trong phòng riêng, hắn nhất định là đã vung tay tát một cái rồi.
Kéo Hầu Quan Trung, Trần Kinh dùng lực dập tắt tàn thuốc.
Trần Đoàn vui vẻ nhìn chằm chằm Trần Kinh nói: - Sao rồi? Ông em, cậu còn muốn thay Hầu tử ngẩng đầu hay sao?
Trần Kinh chậm rãi nén khí giận trong lòng ngực, sự cố gắng khiến cho tâm tính của hắn cũng vững vàng hơn sau đó lại nói: - Trần Đoàn, tôi cho anh một lời khuyên, chuyện này, anh nên dừng cương trước bờ vực.
- Cậu nói cái gì? Trần Đoàn đứng dậy, cười ha ha, anh ta dùng tay chỉ Trần Kinh: - Cậu xem con mẹ cậu là ai, đáng là ông em của tôi, cậu cũng không cần rải nước đái của chính mình.
Trần Kinh cầm bình rượu lên, vung lên đập vào cánh tay của Trần Đoàn.
“Ầm” một tiếng, bình rượu vỡ vụn thành những mảnh thuỷ tinh nhỏ, Trần Đoàn vươncánh tay kia ra chỉ nghe một tiếng “răng rắc”, sau đó thấy máu tuôn ra.
Trần Đoàn hét to một tiếng, ngay lập tức chạy tới ghế sa lon, đau đến nỗi nằm lăn lộn trên ghế salon, Trần Lâm đột nhiên đứng dậy, quát: - Cậu làm gì? Cậu….
- Ngồi xuống. Trần Kinh quát to một tiếng, hai mắt của hắn đỏ rực, phát ra ánh hào quang khiếp người, Trần Lâm khi đối diện với ánh mắt của hắn, liền lùi sau một bước, không dám bước lên trước, sững sờ ngồi xuống ghế salon.
Lực ném bình rượu của Trần Kinh không nhẹ, nhưng vẫn chưa tới nỗi làm gãy xương, nhiều nhất cũng chỉ là trật khớp mà thôi, nhưng đây chẳng qua một chút đau đớn trầy xước về da thịt.
Nhưng dù là thế nào, ánh mắt của anh ta đã trở nên đỏ bừng, anh ta không thể tin nhìn Trần Kinh, một tay băng bó, bờ môi khẽ rung, bởi vì phẫn nộ quá mức nên không nói ra lời.
- Một bài học cho anh. Về sau đừng dùng tay chỉ người nói chuyện. Trần Kinh nhìn chằm chằm Trần Đoàn nói. - Đương nhiên, cũng để cho anh câm miệng một chút, đừng nghĩ là có thể đùa giỡn với tôi.