Quan Sách

Chương 58: Âm mưu



Ô tô từ khách sạn Bộ Nông nghiệp chầm chậm đi ra, sự náo nhiệt của thành phố bé nhỏ chính là ở ngoài cánh cửa kia, cả thành phố Lễ Hà bé nhỏ này đều được thu gọn trong tầm mắt Trần Kinh!

Liên tục một tuần ở trong khách sạn, Trần Kinh không chỉ cảm thấy cơ thể mệt mỏi, mà nghiêm trọng hơn là áp lực tinh thần cũng nặng nề, làm cho hắn đêm đêm mất ngủ, thần kinh mệt mỏi.

Cái mùi vị đứng ở đầu sóng ngọn gió, bị đặt vào thế như lửa đốt thật không dễ chịu chút nào, bây giờ cả thành phố Lễ Hà chỉ trông mong vào Phòng Lâm nghiệp, mọi người mỗi người một tâm trạng không biết Trần Kinh dùng cách nào để cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha.

Trần Kinh có thể cảm giác rất rõ ràng những tiếng cười nhạo của những kẻ xu nịnh sau lưng hắn,bọn họ đang chờ xem Tây Dương Kính, leo càng cao ngã càng đau, những lời này dường như đúng như những gì mà Trần Kinh dự đoán. Hắn bây giờ đi đến đâu cũng là tâm điểm của sự chú ý, sự thu hút đó còn lớn hơn cả của Ủy viên thường vụ huyện ủy.

Nhưng thực tế đúng là Trần Kinh đang đứng trên một sợi thép rất nhỏ, chỉ cần hắn bất cẩn một chút thôi thì sẽ bị rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Làm quan đã khó, tuổi trẻ làm quan lại càng khó, Trần Kinh là con người thông minh và linh hoạt, nhưng bây giờ lại trở thành một con chim đầu đàn, phóng nhãn nhìn toàn bộ thành phố Lễ Hà, không biết có bao nhiêu người nhìn Trần Kinh một mình độc diễn mà cười thầm trong bụng.

“Xì ....” một tiếng, chiếc ô tô dừng lại.

Trần Kinh nhăn mặt, chỗ xe dừng lại đúng là trước cửa của nhà hàng Kim Ngọc.

Trong tình cảnh này nhìn thấy nhà hàng Kim Ngọc, trong lòng Trần Kinh rất phức tạp, trước đó không lâu hắn cùng Kim Lộ uống rượu tại thành phố này, mới có vài ngày thôi nhưng hắn lại cảm giác đã lâu lắm rồi.

Không thể không thừa nhận rằng, khi Trần Kinh khi đối diện với Kim Ngọc trong lòng cũng có rung động.

Người phụ nữ đó quá đẹp, cái sắc đẹp mĩ miều đó, bất cứ người đàn ông nào cũng không thể thờ ơ được.

Nhất là cái đêm uống rượu đó,dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn, Kim Ngọc ngà ngà say, đêm hôm đó nhìn thế nào cũng thấy là một đêm xảy ra chuyện.

Nhưng đến phút cuối cùng, Trần Kinh bỗng ý thức được hoàn cảnh của mình, một chút dục vọng đang lên trong lòng hắn, trong khoảnh khắc liền tan thành mây khói ...

Sự nghiệp không có, tiền không có, thì dựa vào cái gì để tìm phụ nữ đây ?

Kim Lộ là loại phụ nữ như thế nào? Một người phụ nữ có thể một mình tại Liễu Hà mở một nhà hàng đẳng cấp như vậy, hơn nữa lại quen biết loại người quái dị như Hứa Vân Phong trên tỉnh, lại chẳng là loại người dễ dãi sao ?

Trần Kinh nghĩ rằng, hắn và Kim Lộ không đơn giản là vấn đề hợp hay không hợp, mà căn bản không phải là người đi chung trên một con đường, nếu đã không phải là người đi chung một đường thì làm sao có thể bên nhau được chứ?

Đêm đó ở thành phố, Trần Kinh có thể nói là hốt hoảng chạy trốn, mà từ khi đó trở đi, Trần Kinh không muốn đi qua nhà hàng Kim Ngọc, nhất là vào lúc này, trong lòng hắn với đủ mọi áp lực dày vò, hắn càng không muốn đến nhà hàng Kim Ngọc.

Đó là tâm tư rất tế nhị của người đàn ông, không đủ dũng khí để đạt được một thứ gì đó, là sự tự ti, chính là sự tự ti trong con người Trần Kinh.

Nhưng khi đối diện với khó khăn, sự tự ti đó lại tăng lên gấp bội, trong tình cảnh đó bắt hắn lại phải đối mặt với thứ đó, trong lòng hắn nghĩ gì thì chỉ có hắn biết mà thôi.

- Phó phòng Trần, Vương Sam ở ngay trước mặt rồi, có cần lướt qua cô ấy một đoạn không?
Lái xe Tiểu Lương quay đầu hỏi.

Trần Kinh nhíu mày, khua tay nói :
- Không cần, hôm nay chúng ta không làm việc,cậu lái xe đến quán trà Hồng Biên, chúng ta đi uống trà.

- Uống trà? Phó phòng Trần...
Tiểu Lương quay đầu ngạc nhiên, y không kìm được ngạc nhiên, y là lái xe, ybiết rằng dạo này Trần Kinh bận tối tăm mặt mũi, ngày ngày ngủ không ngon giấc, sao hôm nay lại có thời gian đi uống trà ?

- Sao? Cậu nghe không rõ tôi nói gì à?
Trần Kinh cao giọng nói.

Tiểu Lương không dám nói thêm lời nào, chân nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi ...

Trần Kinh thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng,hắn dùng tay mò mẫm tìm quyển sách trên ghế ngồi, hôm nay hắn nhân tiện cầm theo một quyển sách không ngờ lại là tác phẩm kinh điển “ Thái thượng cảm ứng thiên”.

Trần Kinh nhẹ nhàng lật từng trang sách, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói :
- Đợi một lúc nữa cậu gọi điện cho Nghiêm Thanh thông báo cho anh ta biết tôi đi đâu, còn những người khác phải giữ bí mật, mấy ngày nay chúng ta sẽ ở lại quán trà uống trà, nếu như Nghiêm Thanh có việc gì đột xuất sẽ biết đường đến tìm ta.

Trần Kinh nói xong liền vỗ vỗ đệm ghế ngồi sau, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên cười khẩy nói :
- Con thỏ lúc cuống lên còn cắn người, con chó lúc bức bách còn biết nhảy qua tường thoát thân, huống hồ là một con người đã trưởng thành như vậy.

...

Chu Sâm Lâm có cảm giác chính mình là kẻ trộm, từ Phòng Lâm nghiệp đến nhà hàng Kim Ngọc, con đường có hơi xa một chút nhưng trong lòng hắn cảm giác không yên, luôn cảm giác như có người theo dõi sau lưng mình vậy, chốc chốc lại quay đầu về phía sau dò xét.

Đến cửa nhà hàng Kim Ngọc, khi nhìn thấy xe của Trần Kinh ở đó y đã suýt nữa ba chân bốn cẳng bỏ chạy, tim đập loạn xạ.

Dù chưa làm Phó Phòng Lâm nghiệp, nhưng bây giờ Chu Sâm Lâm đảm nhận chức Trạm trưởng Trạm điều tra vật liệu gỗ Cục Lâm nghiệp, vị trí này cũng đã làm y rất mãn nguyện, xét về các mặt đều được, về quyền lực trong tay hắn vẫn còn có lợi ích thực tế hơn so với những Phó phòng khác, hơn nữa xét về cấp bậc hành chính cũng là Phó phòng, con đường thăng chức về sau khá rộng lớn.

Hôm nay Mã Văn Hoa mời khách,Chu Sâm Lâm sau khi vào phòng tay vẫn không ngừng lau mồ hôi túa ra trên trán.

- Ôi Trạm trưởng Chu, anh làm sao thế này? Sao trán lại toát nhiều mồ hôi thế này?
Mã Văn Hoa đứng dậy chào đón Chu Sâm Lâm một cách nhiệt tình.

Chu Sâm Lâm khua tay nói :
- Lão Mã à, tôi biết anh có chuyện, dạo này tôi lại nhiều việc quá, nếu anh có chuyện thì cứ nói đi, đừng lòng vòng nhiều.

Mã Văn Hoa sửng sốt, rồi chợt cười to nói :
- Sâm Lâm, chúng ta là người cùng làng mà, tôi lần này vào thành phố mời anh ăn bữa cơm là nhất định có việc hay sao? Tình cảm giữa anh và tôi, và cả Chủ tịch huyện chúng ta nữa, có khác gì anh em một nhà đâu? Sao hôm nay anh lại nói như vậy chứ ?

- Được, được ! Lão Mã, cái lòng dạ hẹp hòi ấy anh không cần khoe khoang ra nữa!
Chu Sâm Lâm liền ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm Mã Văn Hoa nói :
- Lão Mã à, anh hãy nói thật với tôi trong thời gian này anh tìm tôi có phải là có ám chiêu gì không? Anh chẳng phải là không quên được chuyện của Trần Kinh hay sao?

Mã Văn Hoa cười ha hả nói :
- Sâm Lâm à, đây là anh nói chứ không phải tôi nói nhé !

Chu Sâm Lâm gõ ngón tay lên bàn nói :
- Mã Văn Hoa, anh giả bộ ít thôi, tôi nói với anh bao nhiêu lần rồi. Thằng tiểu tử Trần Kinh không dễ đối phó đâu, chúng ta không có việc gì thì đừng động vào hắn,hắn cứng đầu, đắc tội với nhiều người, chắc chắn sẽ có người nhìn không thuận mắt sẽ trừng trị hắn, đợi đến lúc đó chúng ta sẽ thừa nước đục thả câu ?

Mã Liên Hoa khua khua tay nói:
- Sâm Lâm, tôi thật sự không phải muốn như thế nào. Hôm nay làm phiền anhđến đây là có chuyện liên quan đến việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, cái này không sai, nhưng tuyệt đối không phải là nhằm vào người nào ! Càng không phải nhằm vào lãnh đạo.

- Vậy thì tìm tôi làm cái gì?
Chu Sâm Lâm ồm ồm nói.

Mã Văn Hoa tiến đến bên Chu Sâm Lâm hạ giọng nói :
- Tin chính xác đây, lâm trường Hồng Thổ Pha cần bán, tôi đang cân nhắc, chuyện bán đất lâm trường này chúng ta đã từng gặp rồi, màn kịch đó thật náo nhiệt! Mấy lần xảy ra chuyện ầm ĩ ở lâm trường Bình Động chúng ta,đến nay nghĩ lại trong lòng tôi vẫn còn chút sợ hãi, cho nên việc này, chúng ta phải cân nhắc một chút !

Chu Sâm Lâm nheo mắt lại nói :
- Anh biết được tin này từ đâu vậy ?

Mã Văn Hoa lắc lắc đầu nói :
- Nguồn tin từ đâu không thể tiết lộ, nhưng tin này chính xác tuyệt đối! Trăm phần trăm !

Chu Sâm Lâm không nói gì, im lặng một hồi lâu rồi y gằn giọng nói :
- Tôi còn tưởng rằng Trần Kinh không giống với những người khác chứ, xem ra hắn cũng không có nhiều trò thủ đoạn, chuyện Hồng Thổ Pha vẫn nằm trong dự đoán của mọi người !
Y ngừng nói, ánh mắt hướng về phía Mã Văn Hoa hỏi :
- Mã Văn Hoa, anh có kế gì không? Nói xem nào ?

Mã Văn Hoa cười thầm :
- Tôi thì làm gì có kế gì, tôi chỉ là muốn thông báo tin tốt này cho bên Hồng Ngọc Khê biết trước mà thôi, xem phản ứng cũng như thái độ của quần chúng nhân dân như thế nào!

- Anh ...
Sắc mặt Chu Sâm Lâm biến sắc, tay chỉ Mã Văn Hoa nói :
- Anh ... anh định gây sự làm ầm chuyện này lên đấy à, những tin tức như thế này có thể truyền ra ngoài được sao? Anh quên việc cảnh cáo lâm trường Bình Động chúng ta lần trước rồi à? Lúc đó chúng ta điều tổ công tác đi làm việc, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện lớn, bây giờ anh lại ...

Chu Sâm Lâm nói được nửa câu đột nhiên hiểu ra ý đồ của Mã Văn Hoa.

Mã Văn Hoa định châm ngòi cho Hồng Ngọc Khê, Hồng Ngọc Khê là địa bàn của Vương Quốc Thư, nên người hứng chịu tội chính là Vương Quốc Thư.

Tất nhiên, nếu như Hồng Ngọc Khê xảy ra chuyện, có người gây rối, người chỉ đạo việc cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha chính là Trần Kinh cũng khó thoát tội! Đến lúc huyện truy cứu trách nhiệm, Trần Kinh làm sao có thể trốn trách nhiệm đây!

Cả Vương Quốc Thư và Trần Kinh, Mã Văn Hoa đều không ưa gì hai con người này.

Trong vấn đề cải cách lâm trường Hồng Thổ Pha, Vương Quốc Thư ỷ mình là Giám đốc lâm trường luôn muốn nuốt hết những phần ngon nhất, chỉ để lại cho Mã Văn Hoa một chút thức ăn thừa thãi còn lại, chẳng khác gì bố thí.

Còn Trần Kinh thì không cần phải nói, Trần Kinh niêm phong mấy trăm mét vuông gỗ Bình Động, chụp một cái mũ rác rưởi lên đầu Mã Văn Hoa, làm cho Mã Văn Hoa trở thành người tiêu tiền như nước, phạt là chuyện nhỏ, quan trọng là y không còn thể diện nữa, làm cho người dân trong huyện cười nhạo Mã Văn Hoa xui xẻo.

- Đúng là một mũi tên trúng hai đích !
Chu Sâm Lâm thầm nghĩ, mắt nhìn chằm chằm Mã Văn Hoa, lúc này Mã Văn Hoa rất đắc chí, từ từ uống nốt chỗ rượu còn lại trong ly, phấn khởi tự rót tự uống.

Chu Sâm Lâm lại nghĩ đến Trần Kinh, Trần Kinh tuổi còn trẻ, trên mặt luôn nở nụ cười như một đứa trẻ, miệng còn hôi mùi sữa.

Nhưng chẳng lẽ lại đơn giản như vậy sao? Chu Sâm Lâm là người hiểu rõ Trần Kinh nhất, y trước mặt Trần Kinh thực sự rất khổ sở rồi, có một lần, Chu Sâm Lâm hận không thể chặt rơi đầu Trần Kinh xuống. Nhưng bây giờ, khi Chu Sâm Lâm biết được diệu kế của Mã Văn Hoa, trong lòng y lại cảm giác không vui chút nào.

Dù sao Mã Văn Hoa cũng là người buôn bán, làm việc mà không suy nghĩ tính toán, giống như vụng trộm thì làm sao có thể leo lên chức vụ cao như vậy được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.