Việc Chu Sâm Lâm chủ động khiến Trần Kinh rất cảnh giác.
Bằng kinh nghiệm đọc được suy nghĩ của người khác, Trần Kinh nhận ra lời nói của Chu Sâm Lâm không phải là tin đồn vô căn cứ, vẻ sợ hãi của Chu Sâm Lâm cũng không phải là giả tạo.
Đây chính là nguyên nhân khiến Trần Kinh cảnh giác.
Bởi vì Chu Sâm Lâm ít nhất cũng nói rõ được hai điểm, điểm thứ nhất Phòng lâm nghiệp quả thực đang tồn tại nhiều vấn đề, hơn nữa những vấn đề đó lại rắc rối, phức tạp, Lâm Trung Tắc trở thành cán bộ chiếm một vị trí không nhỏ trên diễn đàn chính trị của Lễ Hà, vấn đề liên lụy đến việc y rớt đài cũng không phải đơn giản.
Điểm thứ hai, bây giờ Phòng lâm nghiệp chiếm một vị trí rất khiêm tốn trong lòng mọi người, hiện tượng Chu Sâm Lâm có thể không phải là hiện tượng cá biệt, hơn nữa trong lúc rất nhiều người sợ hãi thì sẽ không thể nào sử dụng những cách giống như với Chu Sâm Lâm, đây cũng chính là điều khiến Trần Kinh lo lắng.
Nếu vấn đề của Phòng lâm nghiệp rất nghiêm trọng thì việc tìm ra ngọn nguồn nguyên nhân như vậy, công việc của toàn bộ trong Phòng làm sao để bảo đảm rằng sẽ trót lọt đây?
Nếu hiện tại tiếp tục theo đuổi tình hình như vậy thì một khi xuất hiện vấn đề nhân viên có chuyện, giả dụ, xuất hiện hiện tượng bỏ trốn, vậy sẽ ảnh hưởng tiêu cực kia đều rất lớn.
Xem ra, Phòng lâm nghiệp gặp phải tình hình khó khăn trăm bề như vậy thì Trần Kinh cũng sẽ phải đối diện với tình hình khó khăn tương tự.
Có vẻ như cho dù rẽ phải hay rẽ trái thì kết quả đều rất tệ hại, Trần Kinh bảo đảm kế hoạch ổn định toàn Phòng khó mà thực hiện được.
Trần Kinh thật sự không ngờ tới, sẽ có một ngày, việc đấu tranh của tầng tầng lớp lớp Huyện ủy sẽ lấy Phòng lâm nghiệp bị người ta xem thường kia làm chiến trường đấu trí, bây giờ xem ra, Phòng lâm nghiệp càng ngày càng giống như điểm tập trung đấu võ của hai bên.
Dựa vào những chuyện lớn xảy ra gần đây ở huyện, Trần Kinh cẩn thận phân tích, đầu tiên là chuyện của nhà máy xi măng Dịch Chu, bởi vì vấn đề đã được Mã Văn Hoa điều tra, trước mắt là các cấp lãnh đạo nhà máy xi măng Dịch Chu, sau khi nhà máy xi măng Dịch Chu xuất hiện thì gã xây dựng sự nghiệp rồi trở nên giàu có.
Đây là sợi dây ràng buộc duy nhất mà Trần Kinh có thể tìm thấy để giúp cho nhà máy xi măng Dịch Chu liên hệ lại với Phòng lâm nghiệp, nếu là lúc bình thường thì sợi dây ràng buộc mà Trần Kinh tìm thấy sẽ khiến người ta cảm thấy quá nhạy cảm, nhưng thời gian gần đây, đặc biệt là việc sau khi Mã Văn Hoa gặp chuyện không bao lâu thì Lâm Trung Tắc liền có chuyện, sau đó bên phía Dịch Chu gây rối, đánh người, những việc này liên tiếp xảy ra, dường như không phải là ngẫu nhiên.
Mặt khác, thực thi dự án cầu Trường Bình ở xã Bình Động, dự án này thiết lập và thi công thời gian đầu, lúc đó Bí thư Đảng ủy của Bình Động là Hoàng Tiểu Hoa - Đảng ủy Huyện ủy đương nhiệm, Chủ nhiệm Huyện ủy – mà dự án này lại được hoàn tất trong thời gian Vương Thanh Nhàn nhậm chức Bí thư Đảng ủy.
Về phía Phòng xây dựng, khi thực thi dự án ở Bình Động, Trưởng phòng Phòng xây dựng là Tả Thu Minh – Ủy viên thường vụ Huyện ủy và Bí thư Đảng ủy thị trấn Lễ Hà.
Trần Kinh xâu chuỗi lại tất cả dữ kiện, phát hiện hắn vốn không có cách nào phán đoán sau khi việc này xảy ra thì tình hình sẽ đi theo hướng nào. Cuộc đua của mọi người ở cấp Huyện ủy, những chuyện này cuối cùng sẽ rơi vào tay ai, e rằng chỉ có bàn tay nắm lấy nguồn người kia thì mới biết được thôi.
Trần Kinh cảm giác được nguy cơ rất mạnh, nguy cơ này trước giờ chưa từng có.
Bây giờ hắn như hổ rình mồi, không ngừng nhìn chằm chằm chính mình, rất nhiều người mà mình đã đắc tội, vẫn còn có rất nhiều người mà mình chưa từng tiếp xúc, chưa từng xuất hiện cùng một lúc.
Lấy Chu Sâm Lâm làm ví dụ, nếu Trần Kinh không tiếp xúc với Chu Sâm Lâm thì hắn làm sao không biết sau lưng Chu Sâm Lâm là Mã Bộ Bình.
Vấn đề Chu Sâm Lâm chủ động nói rõ, y đang cảnh báo cho Trần Kinh, hay là y lo sợ bởi vì mình liên lụy đến Mã Bộ Bình, hay là vì nguyên nhân sâu xa hơn?
Suy nghĩ của con người ta là thứ biến đổi nhiều nhất, cũng là thứ phức tạp nhất, ai mà biết trong lòng người khác đang nghĩ gì.
Mà chính trị khó nhất là việc nắm lấy, bạn nhìn thấy một người, bạn nhìn không ra lòng người ta, thậm chí bạn không nhìn thấy người sau lưng người đó là ai.
Suy nghĩ mỗi người đều thay đổi khá nhiều, mỗi người không phải tồn tại độc lập, các mối quan hệ đi lên từng tầng một, người sau lưng một người khác, sau lưng họ lại là một người khác nữa, cái lưới to như vậy được đan lại với nhau, ai ai cũng đều chiếm một nút thắt trong cái lưới đó, nhưng nếu một nút thắt xảy ra chuyện thì sẽ liên lụy đến cả cái lưới.
...
Trần Kinh rất thích Kim Dung, bởi vì Kim Dung có quan niệm, đạo lý trong võ học, yên lặng chính là mức độ cao nhất.
Cho dù võ học có cao siêu thế nào, chỉ cần xuất chiêu thì sẽ lộ ra sơ hở, bạn dùng chiêu thuật để đánh đối thủ và đối thủ cũng có thể đánh đúng điểm yếu của bạn.
Bản thân Trần Kinh cũng thích chơi cờ vây, trong cờ vây có một cách nói là “Giữ lại”, nói về “Giữ lại” chính là có một số chỗ vốn có thể phân rõ giới hạn của hai bên, nhưng cố ý không làm rõ như vậy, giữ lại không cho đi. Mục đích của việc không đi chính là phải giữ lại sự biến hóa, bởi vì đi rồi thì không có sự biến hóa, không còn sự biến hóa thì có khi có nghĩa là không có cơ hội.
Cơ hội trong khi biến hóa, biến hóa lại là việc giữ lại mà đến, cũng có thể nói là yên lặng mà đến.
Giống như tình hình mà hiện tại Trần Kinh đang gặp phải, nó rắc rối phức tạp, khó mà phân biệt, có bao nhiêu thay đổi, có bao nhiêu phương hướng, hắn vốn không hiểu rõ, lúc này đây, trừ việc lấy bất biến ứng vạn biến ra thì Trần Kinh còn có thể làm gì nữa đây?
Nhất định phải vững vàng! Đây chính là lời Trần Kinh dặn dò chính mình.
Hắn nói chuyện với Chu Sâm Lâm được một tiếng, chủ yếu là về hai điểm, điểm thứ nhất, Chu Sâm Lâm có thể chủ động nói rõ vấn đề, việc này là sự khẳng định đầy đủ của Trần Kinh.
Nhưng mặt khác, Trần Kinh không chủ trương Chu Sâm Lâm mở rộng vấn đề này ra ngoài, trước mắt toàn Phòng không nên để xảy ra chuyện nữa, nếu lại xảy ra chuyện thì sẽ không có lợi cho toàn Phòng! Trần Kinh biểu hiện với Chu Sâm Lâm, quyết định là do hắn làm ra, tất cả trách nhiệm do hắn chịu.
Nếu Ủy ban kỷ luật tra được Chu Sâm Lâm, Trần Kinh nhất định sẽ đứng ra giúp Chu Sâm Lâm giải thích, nói ra chuyện Chu Sâm Lâm từng chủ động bàn giao vấn đề, nhẹ nhàng xử lý.
Cuối cùng, Trần Kinh động viên Chu Sâm Lâm, đặc biệt là động viên y phải kiểm tra tài nguyên gỗ, nhất định phải nắm vững.
Trần Kinh đã sẵn sàng, trong lòng hắn rất rõ, thử thách khốc liệt ngay lập tức đến.
Con tàu Phòng lâm nghiệp bị thương tạm thời nằm trong tay hắn, nhưng hắn lại khó có thể nắm chắc trục lại, mục tiêu bây giờ của hắn là phải khống chế con tàu này trở lại quỹ đạo bình thường, nhưng mà trước mắt vô cùng khó khăn, khắp nơi đều có người nhìn chằm chằm, khói thuốc súng lan rộng.
Chỉ cần một quả pháo nhỏ thì con tàu này có lẽ sẽ bị chìm, lúc chìm xuống, Trần Kinh có lẽ cũng sẽ theo gót nó mà tan xương nát thịt.
...
Vấn đề của khu kinh tế mới cuối cùng cũng được giải quyết, Triệu Nhất Bình trở về Huyện ủy thì bụi bám đầy mặt, Hoàng Tiểu Hoa chờ ở dưới lầu Huyện ủy để báo cáo tình hình cho y biết.
Triệu Nhất Bình khoát tay với y, nói: Đối với tình cảnh này thì anh vẫn có cách, sau khi mở rộng khu bên đó thì phải chú ý nhiều hơn!
Y chuyển đề tài, nói: Chuyện này chúng ta phải nhanh chóng làm cho người ta điều tra, tại sao lại đột ngột gây ra nhiều rắc rối đến như vậy? Chúng đi làm khu kinh tế mới, chính sách bồi thường đất đai đã thực hiện chưa? Tại sao lại xuất hiện vấn đề nghiêm trọng như thế này?
Lời nói này của Triệu Nhất Bình có chút hổn hển, y dùng giọng chất vấn.
Lúc y quay đầu lại nói chuyện với Hoàng Tiểu Hoa thì lại nhìn thấy tòa nhà chính phủ đối diện, vừa nhìn thấy tòa nhà thì y liền nhớ tới lời nói đầy khí phách mà Mã Bộ Bình từng nói trước hội nghị thường vụ quốc hội: Lễ Hà chúng tôi là huyện nông nghiệp, huyện của chúng tôi làm sao mới được gọi là phát triển đây? Tôi cho rằng nông dân sống rất tốt, thu nhập của họ tăng cao, đây mới là sự phát triển thực sự!
Huyện của chúng tôi như vậy thì phải làm khu kinh tế mới gì? Bây giờ ở mỗi địa phương trên cả nước đều có khu kinh tế mới, làm khu kinh tế mới giống như là một loại mốt, điều tôi muốn nói là Lễ Hà của chúng tôi có thể không cần loại mốt này được không?
Triệu Nhất Bình vừa nghĩ tới những lời này thì y liền cảm thấy đầu mình giống như có người dùng kim đâm vào, vẻ mặt hống hách của Mã Bộ Bình lượn quanh trong đầu y, y không chịu nổi mà phải kích động.
Chuyện này cần phải điều tra tới cùng! Phải tìm cho ra bàn tay gây tội ác đứng phía sau tấm màn! Khi Triệu Nhất Bình bước đến cửa văn phòng của mình thì y gần như càng lúc càng không thể bình tĩnh.
Hoàng Tiểu Hoa vẫn bám sát đằng sau Triệu Nhất Bình, khi đi đến cửa, điện thoại đi động ở hông y reo lên.
Y cười áy náy với Triệu Nhất Bình rồi nói: Bí thư Triệu, anh chờ tôi nghe điện thoại!
Hoàng Tiểu Hoa cầm điện thoại lên, xoay người đi đến cuối hành lang, điện thoại đặt ở bên tai, một giọng nói trầm thấp trong điện thoại truyền đến: Bí thư Hoàng, có người để lộ chuyện cầu Trường Bình, gần đây Vương Thanh Nhàn thường xuyên chạy đến đầu cầu ở Bình Động, tôi lo là...
Tay cầm điện thoại của Hoàng Tiểu Hoa run lên, chân của y cũng dừng lại một chút.
Nhưng giọng điệu của y vẫn bình tĩnh như trước, gã nói: Chuyện đó có gì mà lộ tẩy, chỗ nào cũng có một số chuyện vụn vặt, bất cứ khi nào, anh chỉ cần báo cáo cho tôi biết tình hình của họ là được rồi!
Y nhẹ nhàng dập máy, trong tích tắc sắc mặt trở nên thật khó coi!
Bình Động, cầu Trường Bình!
Hoàng Tiểu Hoa đang nghĩ đến hai địa danh này, một loại cảm xúc vô cùng bực bội đang nảy nở trong lòng y, y mơ hồ cảm thấy y đã bị một đôi mắt theo dõi, đó là ánh mắt thật đáng ghét!
Nhất định phải bóp nát đôi mắt đó! Hoàng Tiểu Hoa híp mắt, trong lòng Hoàng Tiểu Hoa dường như đang hạ quyết tâm ở mặt nào đó!
Chủ nhiệm Hoàng, chủ nhiệm Hoàng! Bí thư đến tìm ngài. Hoàng Tiểu Hoa bỗng dưng tỉnh táo, y thở một hơi thật dài, quay đầu lại nhìn thấy Triệu Văn Trác, thư ký của Thư Trị Quốc, đang đi về bên này, sắc mặt có chút nôn nóng.
Lòng y bỗng nhiên trùng xuống, y có thể nhận thấy có chuyện xảy ra, y vội vàng sửa sang lại vạt áo, tìm được cửa lầu rồi nhanh chóng xuống lầu, đi thẳng đến văn phòng của Thư Trị Quốc.