Quân Sinh Ta Chưa Sinh, Ta Sinh Quân Đã Lão

Chương 4



Tới nhà hàng, tôi khách quan đánh giá Diệp Lan: Hơi phát tướng nhưng không quá béo, trong ánh mắt vẫn còn sót lại vài phần thướt tha của tuổi trẻ, so với người phụ nữ năm xưa đương nhiên cô ấy vượt trội hơn. Nhưng nếu đứng chung với Triết Dã tuấn tú, cô ấy già hơn nhiều lắm.

Cô ấy rất tốt với tôi, rất thân thiết, đúng kiểu yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Về tới nhà Triết Dã hỏi tôi: Cháu thấy cô Diệp như thế nào? Tôi đáp: Cô chú đã chuẩn bị kết hôn rồi, còn hỏi cháu làm gì.

Tôi thức trắng đêm không ngủ được.

Trở lại trường học tôi lăn ra ốm. Mặc dù sốt cao nhưng tôi vẫn cố đi học, rốt cục ngất xỉu trên giảng đường.

Tỉnh lại thấy mình nằm trong bệnh viện, tay treo một bình nước biển, Triết Dã ngồi đọc sách ở kế bên.

Tôi mệt mỏi cười: Cháu đang ở đâu?

Triết Dã nhanh chóng ấn đầu tôi vào gối: Cuối cùng cũng tỉnh, bị cảm chuyển sang viêm phổi, đứa nhỏ này thật bất cẩn. Tôi cười: Nếu bị bệnh thật thì cẩn thận có ích lợi gì?

Ngoài giờ đi làm Triết Dã đều trông ở bệnh viện. Mỗi khi tôi thức giấc liền tìm bóng dáng của chú, thấy được rồi mới có thể yên tâm. Tôi nghe chú gọi điện thoại cho Diệp Lan: Yêu Yêu bị bệnh, mấy ngày nay anh không rảnh, chờ cháu khỏe rồi lại anh sẽ liên lạc với em. Tôi cười khổ, nếu như bệnh của tôi có thể khiến chú ở bên cạnh tôi hàng ngày, tôi sẵn sàng bị bệnh liệt giường.

Nằm viện một tuần mới có thể về nhà. Triết Dã đặt một cái ghế sô pha trước cửa phòng tôi, buổi tối nằm ngủ ở trên đó, tôi có động tĩnh gì liền ngồi dậy hỏi han.

Tôi nhớ hồi tôi còn nhỏ, bô để ở trong phòng Triết Dã, nửa đêm tỉnh dậy liền tự đi lục lọi. Triết Dã lúc nào cũng nhanh chóng phát hiện, giúp tôi bật đèn, nói: Yêu Yêu ngoan lắm. Mãi cho đến khi tôi vào tiểu học mới ngủ riêng.

Diệp Lan mua hoa tươi và trái cây đến thăm bệnh. Tôi lễ phép cám ơn cô ấy, cô ấy nấu đồ ăn rất ngon, nhưng tôi lại ăn không vô. Tôi vội trở về phòng nằm nghỉ.

Tôi nằm mơ. Mơ thấy Triết Dã cuối cùng cũng kết hôn với Diệp Lan, bọn họ vẫn còn trẻ, chiếc váy trắng của Diệp Lan đẹp vô cùng, mà tôi lớn như vậy lại còn làm phù dâu xách váy.[2] Triết Dã sung sướng nở nụ cười, nhưng không hề nhìn về phía tôi một lần nào, tôi còn có thể ngửi được mùi hương bách hợp thơm ngát từ bó hoa của cô dâu…Tôi giật mình ngồi bật dậy, tỉnh ngủ. Một lát sau lại nằm xuống, tuyệt vọng nhắm mắt lại.

Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Triết Dã. Đèn ở đầu giường sáng lên. Chú thở dài: Mơ thấy cái gì không biết? Khóc nhiều như thế. Tôi giả bộ ngủ, nhưng nước mắt cứ như cái vòi nước bị hỏng, từ khóe mắt chảy xuôi xuống bên tai. Cho dù có đầu ngón tay ấm áp của Triết Dã có lau đi bao lần cũng không thể ngừng được.

Lần bệnh đó kéo dài đến mười ngày. Chờ khỏi hẳn, tôi và Triết Dã đều sút mất mấy cân. Triết Dã bảo: Cháu về nhà đi, ký túc xá trường học nhiều người ở, môi trường không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.