Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 1



Tiết Tử

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão.

Ta hận quân sinh trễ, quân hận ta sinh sớm.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão.

Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.

Tôi là Hác Manh.

Đúng vậy mọi người không có nhìn lầm… Hảo Manh. (1)

Nếu như tôi biết hai mươi mấy năm sau internet sẽ sản sinh ra cái từ điên đảo chúng sinh “Manh” (2) kia, đương nhiên tôi nhất định sẽ khóc la yêu cầu ba mẹ lập tức đổi tên.

(1) Hác Manh cùng Hảo Manh : trong tiếng Trung phát âm giống nhau còn từ “Manh” “萌” nghĩa là nảy sinh, manh nha.

Manh - 萌 : bắt nguồn dùng là từ “moe” (萌え) trong tiếng Nhật thường dùng cho những nv trong anime-manga

萌え đồng âm với 燃え, nghĩa là bốc cháy, tức để biểu hiện tình cảm tha thiết, cháy bỏng với nhân vật. Cho nên moe 萌え trở thành 1 kiểu nói ý chỉ rằng đối tượng đc nói đến rất “yêu” (adorable, cute, lovely, etc… nói chung là thay những tính từ khen ngợi) hoặc là biểu hiện rằng người nói rất có cảm tình với đối tượng đc nói đến. (by MeteoraX)

Ngày hôm nay thời tiết thật là tốt một cách hiếm thấy, sàn nhà được lau chùi lóng lánh, tay nắm cửa cũng được lau chùi phát quang rạng rỡ như hoàng kim, thậm chí ngay cả bồn cầu cũng được cọ rửa sạch bóng gần như làm lóa mắt người nhìn vào… Tôi nghĩ tháng này tôi có khả năng tìm gặp CEO , đề nghị tăng lương cho bà bác dọn vệ sinh khả kính của chúng ta.

Đúng vậy, lúc này tôi ở trong WC, ngồi trên toalet sáng bóng nghe ngóng người bên ngoài, tiếp tục chờ đợi…

Ngoài cửa mấy nữ nhân viên líu ríu gần như không có ham muốn rời khỏi WC…

“Hi hi, tên của quản lý bộ phận của mấy cậu buồn cười nhỉ, tên là Hảo Manh?”

“Đúng vậy, chúng tớ thật nghi ngờ cô ấy tới thời kỷ mãn kinh rồi, suốt ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng, một năm bốn mùa chưa từng thấy cô ấy mặc y phục nào khác ngoài màu đen ra…”

Tôi cúi đầu nhìn về bộ váy màu đen của mình, kỳ thực chỉ là vì màu đen không sợ bẩn…

“Công tác dưới quyền của cô ấy rất áp lực đúng không, cô ta đã ba mươi tuổi còn chưa lấy chồng, nghe nói gái ế như vậy rất khủng bố, suốt ngày bới tóc lên một cục như trứng gà, hận không thể đem toàn bộ nữ nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp dưới tay thao luyện thành giống như cô ấy nội tiết mất cân bằng.”

Không thể phủ nhận, tôi kỳ thực là một quản lý rất nhân tính, đợi các nàng ấy phàn nàn xong, mới kín đáo nhẹ nhàng gõ cửa, nhắc nhở mấy cô bé bên ngoài chuẩn bị tâm lý một chút, sau đó kéo tay nắm cửa chậm rãi đi ra.

Giống như là bị võ lâm cao thủ điểm trúng huyệt câm, toàn trường thoáng chốc yên lặng, khi tôi đi ra khỏi buồng vệ sinh, hai cái đầu trước mắt toàn vạch đen.

“Mọi người đang nói chuyện gì vậy?” Tôi thờ ơ nói. Buổi chiều còn có hai cuộc hội nghị, tôi trực tiếp đi tới bồn rửa tay, soi gương bắt đầu chỉnh trang lại y phục.

Phía sau lập tức truyền đến lời xin lỗi thống nhất như khẩu lệnh huấn luyện: “Quản lý, chúng tôi sai rồi.”

“Uhm, các cô quả thật sai rồi.”

Mấy cô gái nín thinh không nói, cúi đầu ngoan ngoãn.

Tôi quay đầu, nghiêm túc chăm chú nhắc nhở sai lầm trí mạng của các nàng, “Nhớ kỹ, tôi năm nay hai mươi chín tuổi rưỡi, không phải ba mươi tuổi.”

Làm từ chi nhánh công ty chuyển đến tổng bộ vừa vặn nhậm chức quản lý, đặc biệt là ở tổng bộ ý thức nam quyền cực kỳ dày đặc chỉ duy nhất có một nữ quản lý, thật đáng tiếc, ngoại trừ nhân viên nam không phục, không ngừng nỗ lực khiêu chiến bên ngoài, phụ nữ thù địch cùng xem thường cũng là không thể thiếu.

“Quản lý, kế hoạch của tuần này…”

“Buổi trưa tôi sẽ.”

Phụ trách kế hoạch xinh đẹp nhỏ giọng nói: “ Quản lý, hiện tại đã gần 11 giờ…”

Tôi không dấu vết trở mình liếc mắt xem thường, mỹ nữ, ngày hôm qua nói với cô rồi.

“Có thể cho tôi… thêm một chút thời gian không.”

Tôi đặc biệt dịu dàng nói, “Khấu trừ tiền lương của cô nha ~ ”

“…”

“Quản lý, về báo cáo hội nghị lần trước…”

“Đã sắp xếp xong rồi?”

“…Không phải, còn có một phần nhỏ, có thể hay không…”

Tôi nham hiểm cười “Khấu trừ tiền lương của cô nha ~ ”

“…”

“Quản lý, về sân bãi hoạt động lần này…”

“Đã an bài xong rồi?”

“An bài xong rồi. Chỉ là chủ trì của hoạt động lần này, các khách hàng phản ánh, tốt nhất vẫn là lựa chọn nhân viên liên hệ quen thuộc, tham gia trao đổi cùng khơi thông phương diện sẽ càng thuận tiện hơn…”

“Ý của cô là, cô tương đối thích hợp.” Bé cưng, dám đem lãnh đạo trực tiếp của cưng tàng hình sao.

“Không phải, ý của tôi là…”

Nhóc con, đời người ngoại trừ đùa giỡn tâm nhãn ra, chuyện phải làm còn nhiều lắm. Tôi đong đưa ngón trỏ chặn đứng câu chuyện. “Không phải là tốt rồi, nếu như vậy, cô đem tất cả báo cáo liên quan đến hoạt động lần này chỉnh lý lại một lần nữa, hơn nữa đem mấy cái “quen thuộc, quen thuộc” gì đó, hai giờ sau giao cho tôi.”

“Hai giờ, làm sao có khả năng…”

Tôi nhẹ giọng nhỏ nhẹ nói: “Khấu trừ tiền lương của cô nha ~ ”

“…”

Xem, đây là chỗ tốt khi trở thành quản lý, có thể danh chính ngôn thuận bóc lột công nhân.

Mọi người đều là như thế này đi từng bước từ một người vợ trở thành người mẹ, nghĩ lại khi tôi mới vào công ty cũng bị róc xương lột da hết ba năm mới chậm rãi ngẩng đầu, hôm nay rốt cục bò lên bảo tọa của giai cấp bóc lột, làm sao có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy.

“Cậu xem, cậu xem lại bộ dáng cậu đi, thảo nào trong công ty danh tiếng của cậu càng lúc càng kém.” La Lỵ cắn một miếng pizza mơ hồ không rõ nói.

Tôi nhìn cô nàng ngực to đối diện, mặt không biểu tình nói: “ Danh tiếng kém đã kém rồi, ai dong dài khấu trừ tiền lương người đó.”

“Cậu như thế này không được.” Ngón tay trắng thon thon hướng về ót tôi chọt một cái, “Không có việc gì suốt ngày giơ ra khuông mặt kén cá chọn canh dọa trừ tiền lương người ta, không thấy mấy nhân viên dưới quyền cậu cả ngày đều muốn kéo cậu rớt đài. Tìm cơ hội thay đổi đi.”

“Muốn nghĩ gì cũng được.”

“Nghe đi nè, tớ nói, cậu cũng trưởng thành rồi, còn muốn hồ đồ như thế này tiếp sao?”

Tôi giương mắt nhìn cô ấy, “ Cậu lo cho gia đình nhỏ của mình trước đi, đừng quan tâm vớ vẩn, tớ không sao.”

“Không có việc gì thì đừng phí thời gian nữa! Cậu cho là phụ nữ đời này đều có thể dựa vào tình yêu mà sống sao, tớ nói...”

Nói được phân nửa, mặt bàn bị gõ nhẹ, người vừa đến hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô ấy. Đầu lông mày anh chau lại thấp xuống, đen đậm mà sắc bén, đỉnh mày lại giương cao ngạo mạn, có vài phần cảm giác bị tà khí xâm nhập. Liếc mắt một cái là biết anh là người khó chung sống, bờ môi cũng rất là xinh đẹp, khóe miệng hơi vểnh, khi không cười có vẻ hung ác, độc địa, bá đạo.

La Lỵ bị ánh mắt anh nhìn xuống ngượng ngùng ngừng câu chuyện, hai mắt phát điên nhìn về phía tôi viết rõ ràng: “ Tại sao lại gặp anh ta ở chỗ này! Đây là tại sao, tại sao!”

Tôi vội ho một tiếng: “Anh ấy hôm qua vào công ty chúng ta làm thực tập sinh. Ừ… trước mắt phân tại bộ phận của tớ.”

“Em chừng nào có thể đi?” Anh quay đầu nhìn về phía tôi.

“Anh ở bên ngoài chờ em đi, em xong ngay đây.”

Chờ đến lúc anh ấy đi xa, La Lỵnhỏ giọng lẩm bẩm, “Thằng nhóc này, tính cách vẫn khó chịu, nhiều năm như vậy không biết cậu làm sao nhịn được.”

“Anh ấy từ trước đến nay tính tình không tốt, nhìn lâu tự nhiên cũng quen mắt.” Hơn nữa, tôi với anh cũng xem như là bên tám lạng bên nửa cân.

“ Tớ nói cậu đừng ủy khuất bản thân như vậy, anh ta ngoại trừ khuôn mặt không tệ, tính cách thật là làm ngươi ta không dám khen tặng.Hiện tại lại thành thục lợi hại hơn khi còn là trẻ con khi xưa, đặc biệt là lúc không lớn không nhỏ này đây,” La Lỵ tận tình khuyên bảo nói tiếp: “Bọn họ biết cảm giác của phụ nữ đối với bản thân mình , biết làm thế nào để các nàng không rời khỏi họ, hưởng thụ mập mờ ỷ vào tuổi tác không hứa hẹn điều gì, đến khi cậu thực sự hãm sâu, lại có thể không chút biểu tình bỏ đi...”

Tôi đương nhiên biết những điều này... Nhưng vẫn còn cùng anh gập ghềnh lâu như vậy.

“ Manh manh, Thượng Hải lớn như vậy, người trẻ đẹp cũng không ít, đàn ông tính cách tốt lại càng nhiều, những cái khác không sợ, chỉ sợ cậu quá thuần túy.”

“Tớ biết.” Tôi vỗ vỗ tay La Lỵ “Tớ sẽ cân nhắc.”

Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, tôi nhìn xem là tên của anh, trực tiếp ấn từ chối, : “Anh ấy thúc giục rồi, tớ đi đây a.”

“Các cậu hiện tại sống cùng nhau?”

Tôi dừng lại “Ừ” một tiếng.

Cô ấy há hốc mồm, “Các cậu ở đây ba năm, sống chung từ khi nào?”

Tôi nhìn cậu ấy dáng dấp đã muốn phát điên, lo lắng đem lời nói thật nuốt nhanh trở lại, chỉ vội vã phất tay: “Không được không được, tớ hôm nay đang vội, lần sau nói.”

“Bọn em nói những việc gì vậy.”

Tôi vừa lên xe, tài xế tiên sinh trên mặt rõ ràng chuyển đầy mây đen, mưa rào sấm chớp lại nổi lên rồi.

Tôi lắc đầu “Không có gì.” Qua một hồi, tôi nghiêng đầu nhìn anh “Em nói, anh rốt cục tính toán cái gì?” Câu này từ năm tôi hai mươi bảy tuổi ấy vẫn nghẹn tới bây giờ.

Năm ấy vừa thất tình, anh như tằm ăn lá thôn tính xâm lược cuộc sống của tôi, vốn tưởng rằng chỉ là chu toàn một đoạn đam mê tuổi trẻ của anh, nhưng mà nay...

“Em còn không biết anh muốn gì?” Mưa rào kèm sấm chớp đã chuyển thành mưa xối xả, anh lạnh giá nói: “Anh muốn bảo lưu lại bộ dáng mẹ già thùy mị nổi bật của em.”

Khụ, đứa nhỏ đáng chết này, tôi đâu có già như vậy.

Bầu không khí trầm lạnh lại, mãi đến lúc cùng nhau vào siêu thị mua thức ăn, về nhà làm cơm, mới rửa được phân nửa chén đủa, trên lưng căng thẳng, bị người đàn ông phía sau dùng sức đè lên.

“Sặc, không phải anh còn đang chiến tranh lạnh với em sao?” Anh ấy ngày hôm nay không hé răng, ai cũng nhìn ra được tâm tình anh hết sức khó chịu.

Người đàn ông sau lưng trầm mặc, vẫn như cũ ôm chặt thắt lưng tôi không buông tay, sau cùng từ trong miệng rầu rĩ nói ra vài chữ, “...Hôm nay là thứ sáu.”

Tôi mồ hôi tuôn như thác, thiếu chút nữa không nhịn được cười. Bởi tôi thường ngày muốn lên chức, công việc lại nhiều, nên khi anh dọn vào ở liền lập ra gia quy, mỗi tuần ba năm sáu là thời gian cố định ML (make love á), khoảng thời gian khác thì không được quấy rầy tôi.

Anh dứt khoát thẹn quá hóa giận, trực tiếp đem tôi từ trên mặt đất ôm lên, ôm ngang đến phòng ngủ: “Em còn cười sao, đợi xem em còn cười được không.”

“Lưu manh, em còn chưa rửa chén xong đâu!” Tôi đồng thời sử dụng tay chân giãy dụa cùng lo nghĩ.

Anh một bên ôm chặt, bên bước đi như bay “Chén có thể để ngày mai rửa.”

“Vậy chí ít cũng phải để em rửa tay lại cho sạch... Đừng!”

Miệng bị hung hăng ngăn chặn, mặc kệ, tôi cũng dứt khoát đem ý định muốn rửa tay hung hăng quệt lên áo T shirt của anh,tay vừa mới cọ một hồi,anh phần phật đem T shirt cởi ra, tay dò xét vào trong y phục của tôi.

Thân thể dần dần nóng lên, muốn tan ra thành nước, chậm rãi rã rời xuống phía dưới.

Anh không thể ức chế phát sinh thở dốc, nhanh mà hỗn loạn, khi tiến nhập động tác có hơi thô bạo, nhưng đã tốt hơn so với ban đầu rất nhiều, chí ít dần dần tiết chế hiểu được chăm sóc đối phương.

“Hác Manh... Manh Manh, Manh Manh...”

Anh cúi đầu bên tai tôi, một lần lại một lần gọi tên tôi, thanh âm trầm thấp rồi lại rõ ràng, mang theo vài phần từ tính nguy hiểm.

Hai người gắt gao quấn lấy nhau, mồ hôi anh tỏa ra dán bên tai tôi, tôi nhắm mắt lại ôm chặt anh, phát hiện khuôn mặt anh tiếp cận lại gần, không dứt cuốn lấy lưỡi hôn môi...

“... Sinh nhật ba mươi tuổi gả cho anh đi...”

Tôi không có trả lời, chỉ là càng ôm chặt lấy anh, trong nháy mắt gần như là thật, cứ như vậy gật đầu, cùng anh bạc đầu.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão.

Ta hận quân sinh trễ, quân hận ta sinh sớm.

Ta sinh quân chưa sinh, quân sinh ta đã lão.

Hận không sinh đồng thời, ngày ngày cùng quân hảo.

Trong đầu mơ mơ màng màng, nhớ mang máng lại lần đầu tiên gặp nhau, khi ấy ánh mắt anh tràn ngập địch ý cùng đề phòng, ngày ấy mặt trời sáng rực chiếu lóa cả mắt, anh nhỏ bé thấp giọng nói:

Tôi là Nhâm Tây Cố, “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu Tây Cố...” (3)

(3) Câu này thì nghĩa là : Con thỏ trắng cô đơn, chạy từ đông sang tây ??? .

****************************************

Chúng ta không phải vừa sinh ra là đã lớn lên như vậy, khi còn trẻ, ước mơ, thất vọng, chùn chân, mê võng... những điều này trải qua không ít. Ban đầu chính mình cũng từng không biết trời cao đất dày, lập hạ một mục tiêu to lớn, đáng tiếc khảo nghiệm chồng chất ngày qua ngày năm qua năm mỗi lúc mỗi cao làm bản thân lạc lõng dần dần hiểu rõ chênh lệch giữa lý tưởng cùng hiện thực.

Sau này hiểu rõ toàn bộ những chồng chất này. Thời kỳ niên thiếu tôi nguyên bản không là một nhân vật xuất chúng.

Cũng bởi vậy nhiều năm sau quay về trường học cũ tham gia hội đồng học, nghe được tôi đang làm quản lý tại một công ty lớn mà người bình thường chen lấn bể đầu cũng không vào được, vô số kính mắt rớt bể.

Kỳ thi đại học là cửa khẩu tối trọng yếu của đời người.

Năm ấy tôi mười tám tuổi, mới vừa lên cấp ba trong truyền thuyết làm người nghe biến sắc không bao lâu, 9-11 bạo phát, giáo viên ngữ văn giáo viên lịch sử dứt khoát xâu chuỗi câu chuyện, theo dõi phân tích sự kiện lần này đồng thời sắp xếp trích lục các tin tức quan trọng.

9-11: sự kiện ngày 11/9/2001 ấy.

Nắng gắt cuối thu luôn làm người ta khô nóng. Tôi chỉnh điều hòa đến độ thấp nhất.

“Lạch cạch, binh, xoảng…”

Sát vách lại ầm ĩ không yên, tôi đóng hết tất cả cửa sổ, nhảy vào trong chăn, thanh âm lúc này mới thoáng yên lặng. Rốt cục nhà bên cạnh còn muốn lăn qua lăn lại bao lâu, từ buổi tối ngày hôm qua bắt đầu dọn nhà, giờ là ngày thứ ba rồi, tại sao còn chưa dọn xong.

Ngủ dậy thì đã giữa trưa, mở cửa, thật làm lãng phí ánh mặt trời của tôi.

Tôi mơ mơ màng màng đứng lên thay quần áo xuống lầu kiếm ăn, hành lang cuối cùng yên tĩnh. Tôi vui mừng vạn phần, mang theo mấy miếng bánh mì cùng một túi truyện tranh tiểu thuyết về giải trí.

Lấy một hộp sữa ngậm một miếng bánh mì, tôi đem truyện tranh đến ban công hít thở không khí trong lành.

Vào mùa đông việc phơi nắng này đúng là chuyện hưởng thụ, có điều bây giờ vẫn là mùa thu mặt trời vẫn còn vài phần độc hại.

Tôi ngồi ngoài ban công đã nhiều giờ đang chuẩn bị vào nhà, ban công nhà sát vách cách tôi chưa đầy hai thước, có một làn khói nho nhỏ lượn lờ tỏa qua đây.

Tôi nhíu mày, đến gần nhìn, nhịn không được hò hét dẹp đường, “Ê, em làm cái gì đó!”

Thằng bé kia bực mình ngẩng đầu, tuổi còn nhỏ, mặt mũi cực kỳ sắc bén, vẫn còn ngây thơ, khuôn mặt bộ dáng rất được. Chỉ là trên tay lại đang mang theo một điếu thuốc lá! Tầm mắt lướt qua trên huy hiệu trường tiểu học trước ngực cậu bé ấy, “Nhóc con, không có việc gì lại làm ra vẻ người lớn, thứ này chờ em trưởng thành rồi hút vẫn còn kịp.”

Cậu liếc mắt trừng tôi, dùng sức lại hút một hơi, tức khắc nhịn không được ho sặc lên.

Tôi nhướng mày, cười xùy một tiếng.

Cậu không phản ứng lại tôi, tiếp tục chăm lo cho mục đích bản thân hút thuốc tiếp, vừa hút vừa ho, động tác rất không thuần thục, tàn thuốc cũng run run rơi xuống đất.

“Ê, con nít hút thuốc cái gì, không thấy TV nói hút thuốc có hại cho sức khỏe sao.”

“Chị ầm ĩ quá, tôi hút thuốc ở nhà tôi, liên quan gì đến chị.” Giọng điệu cậu rất hăng, mang theo một loại phát tiết bất lực.

Sau này tôi mới biết được, thì ra ngày đó bọn họ mới vừa dọn vào nhà mới, ngày thứ hai ba mẹ anh lại đưa ra ý muốn sống riêng, tôi có thể hiểu rõ suy nghĩ của anh khi đó. Tuy nhiên lúc này, đối với thiếu niên tương lai bất lương này tôi không thể nào trưng ra bộ mặt hòa nhã.

“Giống như tiểu quỷ cậu đây tôi thấy nhiều lắm rồi, kịch truyền hình chiếu quá trời? Không có việc gì học người ta ra vẻ tàn khốc, thuốc của cậu hút hay không hút tùy cậu, cậu tối đa cũng chỉ lén lút trong góc này thôi.”

Cậu cứng người, vô ý thức xiết chặt điếu thuốc.

Tôi loảng xoảng một tiếng đóng cửa, quay về trong phòng.

Tiểu quỷ mười một mười hai tuổi, đầu có thể chứa cái gì mà chán chường, đây là quyền lợi của các anh chị lớn.

Liên tiếp vài ngày kế, tôi mỗi lần đi ra ngoài đều có thể tại trên ban công tình cờ gặp cậu, có lúc là ban ngày, có lúc là buổi tối. Cậu ấy mỗi lần đều lấy trong túi ra một hộp thuốc, vừa ho vừa luyện, đại khái quyết tâm muốn học cái xấu thể hiện vẻ phản nghịch.

Tôi không biết cậu ấy vì sao chấp nhất như thế, cứ muốn chạy trên con đường niên thiếu bất lương không có tiền đồ này.

Ngẫm lại quan hệ đồng hương, bà con xa không bằng láng giềng gần thì không có khả năng rồi, chỉ là hiện tại tính ra có chút quen mặt, ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy. Tại hành lang gặp gỡ, tôi cúi đầu nhìn cậu nhóc mới cao bằng bả vai mình: “Nè, em tên gì thế?”

Cậu ấy lưng đeo cặp sách, đồng phục, thẻ tên treo lỏng lẻo trước ngực, liếc mắt quét tôi, khẩu khí vẫn không tốt như cũ “Hỏi tên của tôi để làm chi.”

“Không nói cũng không sao.” Tôi nhún nhún vai, cùng cậu ấy chỉ là gặp gỡ thoáng qua, chuẩn bị về nhà.

“... Tôi là Nhâm Tây Cố.”

Cậu bé phía sau do dự nói.

Tôi quay đầu lại.

Cậu lại nói tiếp, là Tây Cố trong “Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố.”

Quỳnh quỳnh bạch thỏ, đông tẩu tây cố.

Y bất như tân, nhân bất như cố.

“Tên này là mẹ của cậu đặt đúng không.” Chỉ cần gọi tên của cậu, chính là đang nhắc nhở chồng mình người mới không bằng người cũ, phải quý trọng phần tình nghĩa này đây, thật là một người phụ nữ rất thông minh.

Cậu cong khóe môi, thanh âm mang theo một tia trào phúng không thể diễn tả “Tên đặt cho dù tốt cũng đánh không lại lòng người.”

Tôi kinh ngạc nhìn cậu, cảm thấy kỳ quái khi cậu nói ra những lời này. Diện mạo cậu ấy rất đường hoàng, ánh mắt rất trầm tĩnh, nhìn qua so với mấy tiểu hài tử xấu xa cùng tuổi chín chắn rất nhiều.

“Manh Manh! Còn không vào đây ăn cơm?” Ước chừng nghe được thanh âm bên hành lang, mẹ tôi giục nói.

Tôi lên tiếng trả lời, quay đầu lại thấy tiểu quỷ kia cặp sách trên lưng cũng không quay đầu tiếp tục đi xuống dưới, thân ảnh thon gầy nho nhỏ dần dần ẩn vào trong bóng tối.

Đã trễ thế này còn không đi về nhà, một mình chạy ra ngoài làm gì?

“Manh Manh! Manh Manh...”

Mẹ tôi lại thúc dục nóng nảy, tôi “Dạ, dạ!” trả lời, chạy về trong nhà.

“Vừa rồi con cùng ai nói chuyện vậy?” Mẹ tôi trong phòng bếp hỏi .

Tôi đi vào giúp mẹ rửa rau, nói “Là đứa bé của gia đình mới dọn đến sát vách.”

“A, thì ra là bọn họ. Người lớn bên nhà đó sao lại không quản gì như thế, đã trễ thế này còn cho đứa nhỏ ở bên ngoài đi loạn ...”

“Ai biết, chuyện nhà người ta, không thể nói.”

“Con xem, hiện tại biết ba mẹ thương con chưa, mỗi ngày đều cho con ăn ngon mặc đẹp...”

Thi đại học sắp tới, tôi hiện nay đang ở ban 2, trước mắt quan trọng nhất là cuộc thi vào ban 1.

F là trường học trọng điểm của thành phố, chia thành cao trung cùng sơ trung cùng với trường tiểu học phụ thuộc vừa mới xây dựng vào năm nay. Trong đó hằng năm đều dựa vào thành tích phân ban, 50 người có thành tích ưu tú nhất phân đến 1 ban, những người khác thì sắp xếp lộn xộn từ ban 2 đến ban 8.

Do đó có thể hiểu rõ ràng, được vào trong ban 1, chẳng khác nào đảm bảo tương lai có thể vào được một trường đại học tương đối tốt. Trong đại học tốt có thể chọn một bộ môn đứng đầu, đợi đến khi tốt nghiệp có thể chọn một công việc tương đối tốt, gặp được một công việc tốt cũng tựa như có thể gặp được nhiều đàn ông có điều kiện tốt, chọn lựa đàn ông có nhiều điều kiện tốt sau đó kết hôn...Dừng! Dừng lại dừng lại!

Tôi đem đời người quy hoạch thành một bản kế hoạch, tôi trước tiên phải hoàn thành bước đầu tiên ----- gia nhập ban 1.

“Manh Manh” La Lỵ lại gọi tôi “Giờ tự học buổi tối mấy hôm nay đều không gặp cậu.”

Cô ấy là bạn tốt cùng lớp sơ trung của tôi, tuy rằng sau này cô ấy thi vào ban 1, ít đi thời gian ở chung, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giao tình của chúng tôi.

“Tớ nghĩ buổi tối tự học không có ích gì, xung quanh luôn nói nhao nhao ồn ào, căn bản là học không vô, cho nên mỗi lần đều về sớm nửa giờ.” Nếu không phải trường học cưỡng chế yêu cầu mỗi người đều phải tự học, tôi căn bản đến cũng không muốn.

“Vậy cậu lại ban 1 tự học đi, học tập bầu không khí một chút.”

“Khỏi cần, chờ khi nào tớ thi vào được ban 1 đã.”

“Cậu thật cứng nhắc, có gì đâu.”

Tôi không lên tiếng.

Thật ra còn có một nguyên nhân...

Trong thời kỳ trưởng thành mập mờ mà mông lung này, trong lòng mỗi người ít nhiều đều cất dấu một bóng hình.

Người đó không nhất định là một người thật xuất chúng, nhưng ở trong lòng của bạn, người đó nhất định là người ưu tú nhất.

Người đó không nhất định đặc biệt hơn những người khác, nhưng ở trong lòng của bạn người đó nhất định độc nhất vô nhị, ai cũng vô pháp thay thế được.

Tôi trở lại lớp mình, không dấu vết vuốt chỉnh tề lại mái tóc đang loạn lung tung, giơ ra ngay ngắn bài tập tiếng Anh tối hôm qua cho đại diện lớp trước bàn, “Ngô Việt, cho cậu.”

Cậu ấy quay đầu, mắt hẹp dài trong sáng, ngũ quan nhu hòa đặc biệt lộ ra phong độ trí thức của đàn ông Giang Nam.

Trước 25 tuổi tôi không thích đàn ông trương dương, ôn nhu bao dung dáng vẻ thư sinh mười phần mới là kiểu đàn ông tôi thích.

Lúc 25 tuổi, không ở trong vòng dự liệu của tôi, tình yêu cường ngạnh can thiệp vào bản kế hoạch sản sinh người tốt mà tôi kế hoạch ra khi xưa, hoàn toàn nhiễu loạn tôi, tiến độ ngoan cố mà bình tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.