Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 12



Nhâm Tây Cố ánh mắt bình tĩnh dời khỏi mặt Chung Ý, không có lên xe, mà nhìn về phía tôi: “Tối nay hai người hẹn hò? Tôi không muốn làm bóng đèn Philips.”

Tôi đương nhiên nói, “Hẹn hò gì chứ, nếu đã đáp ứng em thi xong sẽ mời đi ăn, chị tất nhiên sẽ không lỡ hẹn.”

Chung Ý ngồi ở ghế lái thảnh thơi nói: “Em trai Tây Cố, cùng anh và chị ăn cơm không tốt sao? Cơm nước xong người lớn chúng ta có cuộc sống về đêm, đến lúc đó anh cùng Manh Manh sẽ đưa em trở về nhà, tuy nhiên chị em lúc đó sẽ theo anh đi tiếp nhé.”

“Chú hai, tôi và chú không quen.” Nhâm Tây Cố lạnh lùng thốt, “Chú quản hơi nhiều rồi đó.”

“Vì sao cô ấy là chị còn anh là chú hai?” Chung Ý sầu muộn ôm ngực.

Tôi thấy chung quanh mình ánh mắt của các học sinh đã chuyển hướng ác liệt, bất đắc dĩ lần thứ hai ngoắc ngoắc tay gọi Nhâm Tây Cố đang giằng co ở cửa xe, “Đừng nghe Chung Ý nói lung tung nữa, cơm nước xong chị đi về với em, tư liệu lần trước chị còn chưa đánh máy xong, nào có tâm tư đi chơi.”

Chung Ý bất chấp: “Tư liệu có thể ngày mai đánh, chúng ta đã lâu lắm không có hẹn hò.”

“Anh câm miệng!” Tôi liếc mắt, “Ngày mai em sẽ phỏng vấn, đêm nay không đánh thì lúc nao đánh.”

Tây Cố lưu loát mở cửa xe, “Phịch,” một tiếng đóng cửa “Đói muốn chết rồi, lái xe nhanh một chút.”

“Em trai cưng, ngồi xe người khác phải lễ phép một chút, tính tình của em quá kém.”

Tây Cố tùy ý ném cặp qua một bên, cười xùy nói: “Chuyên tâm lái xe của anh đi, thật ra tôi càng lo lắng kỹ thuật lái xe của anh hơn.”

“Manh Manh, cậu ta đây là di truyền trời sinh tính tình như vậy hay là lớn lên hình thành?”

Tôi suy nghĩ một chút, ba Nhâm cùng mẹ Nhâm thường ngày tuy rằng bất hòa nhưng đã từng có tác phong nhã nhặn, giọng điệu này, “Đại khái là đột biến gien đi.”

Qua nửa giờ thì đến nơi.

Đỗ xe xong, chúng tôi ba người nối đuôi nhau đi vào một nhà hàng trang hoàng trang nhã, trong phòng đầy người, chỉ có một mình Tây Cố mặc trang phục sơ trung, cực kỳ bắt mắt.

“Thiếu chút nữa quên, nơi này là nơi người lớn hẹn hò, em Tây Cố bây giờ coi như là thể nghiệm sớm đi.”

Tây Cố thật ra bình thản ung dung, tuy rằng khí thế hung bạo, nhưng dung mạo cậu từ trước đến nay luôn làm người khác chú ý, hôm nay một thân đồng phục đi vào, ngang qua làm các khách nữ liên tiếp quay đầu lại.

Chung Ý đi đầu, tôi cùng Tây Cố sóng vai theo sau, không ngừng chú ý tới ánh mắt trút vào người cậu, tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy, kinh ngạc phát hiện cậu đã cao hơn tôi nửa cái đầu, “Em hiện tại cao đến 1m7 chưa?”

“Ừ, hơn một chút.” Tuy rằng vẻ mặt của cậu cố giữ bình tĩnh, nhưng thời kỳ dậy thì thanh thiếu niên rất chú ý đến chiều cao, trước kia cậu vẫn luôn luôn bị tôi vững vàng đặt ở phía dưới, chắc là đã ngóng trông những lời này của tôi thật lâu.

Tôi thầm than một tiếng, giả vờ căm giận huých tay, hết sức thỏa mãn tâm lý hư vinh của cậu: “Nhóc con này, năm ngoái còn không phải cao bằng chị hay sao, tại sao năm nay lại vượt lên nhiều như vậy.”

Cậu rõ ràng rất hưởng thụ, “Đã sớm nói với chị rồi, thời kỳ dậy thì con trai chậm hơn con gái, sau đó thì sẽ mau lớn hơn.”

Vâng vân vâng, cậu cứ vênh mặt đi.

“Chúng ta ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ?” Chung Ý lẻ loi không được quan tâm quay đầu lại nói với tôi.

“Cũng được” Tôi không thể không đồng ý nói, lôi kéo Nhâm Tây Cố ngồi xuống.

Đây là bàn ăn bốn người, sau khi tôi ngồi, Chung Ý cùng Nhâm Tây Cố không hẹn mà gặp cùng kéo lại cái ghế bên cạnh tôi, cái ghế đáng thương bị hai người một trước một sau cầm, nhà hàng tĩnh mịch bỗng nhiên vang lên tiếng “Két, kẹt “ chói tai.

Tôi đen mặt một chút, bọn họ hai người liếc nhau, ăn ý mười phần buông tay ra bước một bước đến vị trí đối diện tôi, lại đột nhiên không hề báo động trước quay đầu lại lôi kéo ——

“Két ——“ trong nhà hàng lần thứ hai truyền đến âm thanh rên rỉ chói tai.

Tôi âm thầm che mặt, thầm nghĩ làm bộ không nhận ra bọn họ xoay người bỏ trốn.

Lần này bôn họ an phận, lần thứ hai không hẹn mà gặp cùng ngồi ở vị trí đối diện tôi, tay kề tay ngồi xong, hai bên đều hung dữ lạnh nhạt, bắt đầu gọi món ăn.

Tôi lẻ loi một mình, không khỏi tìm kiếm ánh mắt đồng tình, nhưng nhìn hai người đối diện chặt chẽ gắn vào nhau, tôi nghĩ vẫn là một mình thoải mái hơn.

Bữa cơm này miễn cưỡng xem như là khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Chung ý lái xe đưa chúng tôi về dưới lầu thì đột nhiên kéo tay tôi, nhìn Tây Cố nói: “Em trai, em đi lên trước đi, anh có chuyện muốn nói riêng với chị em.”

Tôi cào tóc vài cái: “Muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi, đừng cằn nhằn như thế.”

Nhâm Tây Cố đan cặp sách trên vai, đi tới bậc cầu thang, không kiên nhẫn nhìn đồng hồ đeo tay nói: “Anh muốn nói gì thì nói nhanh một chút, tôi không phải là người biết nhẫn nại.”

Chung Ý cười, cúi người dán bên tai tôi nói: “Đứa nhỏ này rất ỷ lại vào em, dọc đường đi cứ giương nanh múa vuốt với anh, chỉ sợ anh đoạt em.”

“Anh nói cái gì vậy a.” Tôi bật cười, “Cậu ấy không phải nhằm vào anh, Tây Cố tính nết trước giờ đều như vậy.”

“Là nhằm vào hay tính tình như vậy anh phân biệt được rõ ràng.” Chung Ý nghiêm mặt hiếm thấy nhìn tôi, “Thời kỳ trưởng thành, con trai thường bị hormone làm mê hoặc, em không như thế, em đã trưởng thành rồi, đừng theo cậu ta đùa giỡn. Độc chiếm cùng yêu thích là hai việc khác nhau, em ở cùng cậu ta đã bốn năm, bốn năm này cậu ấy không tiếp xúc nhiều với phụ nữ khác, có khả năng hiểu lầm mông lung, nhưng em nhớ kỹ không được để đầu óc mơ hồ, đến lúc đó bị thương cũng chính là em.”

Tôi nghĩ rất hoang đường, trong lòng ngực nhất thời nảy lên tức giận: “Chung Ý đầu óc anh không lành mạnh cũng đừng đem tất cả mọi người gom đến một chỗ như anh, anh đây... Anh nói cái gì vậy a!” Tôi tức giận âm thanh run lên, “Em cùng cậu ấy hơn kém như vậy, người ta bây giờ còn là một học dinh trung học, anh... Nói chuyện ma quỷ gì thế!”

“Học sinh trung học cũng đã đủ lớn, anh khi học tiểu học cũng đã có bạn gái, biết cái gì gọi là yêu thích.” Chung Ý cảnh báo nói, “Tùy em, tin cũng được không tin cũng được, con trai thời kỳ này rất dễ bị mê hoặc, em ít nhiều nên cùng cậu ấy bảo trì khoảng cách, cậu ta đối với em ý muốn độc chiếm quá mạnh mẽ, không phải là chuyện tốt.”

Tôi cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mơ hồ có loại cảm giác bị vũ nhục: “Chung Ý, thấy chúng ta có nhiều năm làm bạn bè, em không muốn cùng anh trở mặt, đề tài này dừng ở đây. Bằng không thì chúng ta bạn bè cũng không làm!”

Anh xoay người lên xe, vẻ mặt bị thùng xe che khuất, tôi khó có thể nhận ra.

Anh lẳng lặng nói, “Chính vì chúng ta là bạn bè nhiều năm, anh mới không muốn em nhảy vào hố lửa, nghe anh, bảo trì khoảng cách, đừng để bị thương chính mình.”

Chiếc xe màu đỏ một đường lẳng lặng rời khỏi phạm vi nhìn của tôi, tôi vô ý thức nhình theo, đáy lòng không hiểu sao có cảm giác ủ dột.

“Làm sao vậy, hai người vừa cãi nhau?” Bên cạnh đột nhiên truyền đến âm thanh của Nhâm Tây Cố.

Tôi quay đầu, “A, không có…”

Cậu mẫn cảm nói: “Là bởi vì tôi?”

“Không có đâu, em đừng suy nghĩ nhiều.”

“Coi như là cũng không quan trọng, dù sao thì chị cũng không thích anh ta.” Nhâm Tây Cố một tay nắm cặp sách, một tay theo thường lệ mạnh mẽ kéo tay tôi, “Đi thôi.”

Tôi vô ý thức rút tay về.

Cậu sửng sốt, nhanh chóng mím chặt môi, cũng không nói cái gì, chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào tôi.

Bầu không khí thoáng chốc trở nên xấu hổ, tôi quay đầu đi, bàn tay rút về giả vờ tự nhiên vuốt tóc, thấp giọng nói “Đi thôi, Tây Cố.”

Sau đó dẫn đầu bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.