Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 38



Con người là loại sinh vật mâu thuẫn.

Thường hay quanh quẩn lưỡng lự giữa cảm tính cùng lý tính, ý chí bị tiêu mòn hết lần này đến lần khác dần dần trở nên mềm yếu mà lơ là.

Tôi rủ mí mắt, trong lòng ngực nói không rõ là áy náy, hay bất an.

May mà cậu không tiếp tục dây dưa chủ đề này, hai mắt quét một vòng xung quanh: “Ngôi nhà này là chị cùng với đồng nghiệp thuê chung?”

“Ừ, là bạn học cũ với chị.”

Cậu bình thản ung dung đứng dậy, đúng chính xác tìm được gian phòng của tôi: “Vẫn giống như ngày trước…”

Tôi có chút không được tự nhiên đi thu dọn cái bàn, hơn phân nửa mặt bàn là các loại sách tài liệu cùng máy laptop màu đen của tôi, dây điện nguồn tối qua đã quên rút, dây điện dài ngoằng cùng bộ nạp điện quấn thành một đoàn trên bìa mặt tài liệu, bên cạnh còn nửa tô mì gói cùng ly coke uống dở… Tuy nhiên trừ mấy thứ đó ra bên trong thập phần sạch sẽ ngăn nắp.

Khép lại cửa phòng, những lời nói cứng nhắc trước đó giờ lại thêm xấu hổ cục xúc, tôi lần nữa mở lời: “Tây Cố, em lần này tới là…”

“Tôi muốn ở gần đây thuê một gian phòng ở.” Nhâm Tây Cố lật bài trước một bước, cau mày che bụng: “Những chuyện cụ thể có thể chờ tôi dùng cơm xong rồi hãy nói không? Mặt khác, chị có thuốc đau bao tử không?.”

“Em từ lúc nào lại mắc bệnh đau bao tử?” Sắc mặt cậu hơi trắng càng làm cho tôi hoảng sợ, vội vã đi nhanh vài bước đến nhà bếp, lục tung tìm thuốc đau dạ dày. Trước đây cậu được tôi nuôi dưỡng cao to cường tráng, chưa từng nghe cậu nói qua đau bệnh gì.

“Hơn một năm trước.” Cậu nhàn nhạt nói ra.

Động tác trên tay tôi bỗng ngừng lại.

Trong lời nói của cậu không có ưu tư nhấp nhô gì, vẫn như cũ vân đạm phong khinh: “Là say rượu quá độ.”

Tôi buông mắt xuống, ngón tay run nhè nhẹ, dường như hết sức không thể vô sự tiếp tục tìm kiếm thuốc đau dạ dày, hơi thở phun ra gần như bị một cảm giác vô hình bao phủ ứ đọng…

Tháng 8 hoa nở, lần thứ hai gặp lại, đối mặt với sự đau xót hời hợt của cậu, tôi hầu như một lần nữa mất đi dũng khí quyết tuyệt.

“Trong tủ lạnh có thịt tươi không?”

Ở trong phòng khách nghỉ ngơi một trận, Nhâm Tây Cố cũng đi theo vào nhà bếp, thân thể cao to chiếm giữ một không gian không lớn, mở tủ lạnh soi mói đánh giá.

“Buổi chiều ngày hôm qua mới mua.” Tôi đem lọ thuốc đặt trên bàn cơm, vừa mặc tạp dề: “Em chờ thêm một lát, chị đi nấu đồ ăn sáng, ăn xong mới uống hai viên.”

Cậu bình tĩnh cúi đầu nhìn tôi vài giây, đột nhiên nói: “Không cần, để tôi nấu.”

Mắt tôi nhất thời choáng váng, cậu xác định?

Cậu không để ý tới tôi, trực tiếp lấy thịt từ trong tủ lạnh ra đặt trong lò viba rã đông, xắt miếng, nấu canh ,động tác có chút trúc trắc, nhưng cũng ra dáng ra vẻ: “Trong nồi còn cơm hay không?”

Tôi lúc này mới phản ứng lại, lắc đầu: “Chị vừa mới rời giường, còn chưa kịp nấu.”

“Có mì không?”

“Mì gói được không?” Tôi từ trong góc lôi ra hai gói mì đưa cho cậu: “Trước lấp đầy bao tử đi… Bao tử em không thể chịu đói được.”

Cậu nghiêng đầu liếc tôi, kế tiếp không còn chuyện của tôi nữa, tôi phân vân, vẫn đứng sau lưng cậu để có thể xử lý tình huống đột phát trước tiên, nếu nhà bếp này bị cháy tôi sợ ông chủ nhà sẽ nôn ra máu.

Nhâm Tây Cố có bài bản hẳn hoi nhóm lửa, tiếp đó, thậm chí còn chiên hai quả trứng để lên mặt. Sau khi xong hết cậu bưng lên bàn, đẩy về hướng tôi, bản thân mình thì cúi đầu hai ba đũa giải quyết hơn phân nửa tô mì.

Tôi gắp một đũa thử mùi vị, cũng được, ngoại trừ canh mặn một chút, trứng tráng hơi cháy, không có mùi gì khác lạ.

“Tôi làm thêm ở tiệm cà phê gần đây.” Sau khi Nhâm Tây Cố ăn xong nói: “Đầu tháng 9 khai giảng, tôi đại khái làm thêm một tháng, cho nên một tháng này dự định thuê phòng ở.”

Tôi ngạc nhiên nói: “Làm sao đột nhiên lại muốn đi làm thêm?”

“… Tôi không muốn trở về.” Cậu trầm mặc một hồi lâu, mặc không biểu tình nói: “Đấy không gọi là nhà.”

Lòng tôi đau xót, chẳng biết nên nói gì mới tốt.

Chú Nhâm và dì Lưu hiện tại đều có gia đình con cái của riêng mình. Tây Cố, cậu đã bị bọn họ bỏ qua lâu lắm, lâu lắm, gia đình đã không còn thuộc về mình nữa nhìn bọn họ vui vẻ bên con cháu, tôi biết nhẫn nại của cậu đã đến cực hạn.

“Vốn là muốn trọ ở trường, nhưng trường học còn phải đợi hơn một tháng nữa mới báo danh, hiện tại không có biện pháp vào ở.” Nhâm Tây Cố nói: “Cho nên ở trên đường phố gần nhà trường nhất tìm việc làm thêm ba tháng hè, nhưng quán cà phê này chỉ bao ăn không bao ở, tôi nghĩ chị cũng ở gần đây, cho nên ngày hôm nay tới đây xem.”

Giá thuê nhà ở Thượng Hải đều rất cao, nếu không có người quen biết, mặc dù làm việc một tháng trừ đi tiền chi tiêu hàng ngày không biết có đủ trả tiền thuê nhà hay không.

“Em chờ một chút.” Tôi gọi điện thoại cho La Lỵ, ngôi nhà này là bạn của La Lỵ giới thiệu, giá cả giảm rất nhiều, muốn nhờ cô ấy hỏi bạn mình một chút xem bây giờ trong tay có thể dành ra một phòng đơn hay không.

Đương nhiên, nếu như chọn phòng tập thể tiền thuê mấy trăm tệ xác thực có thể đối phó, nhưng là một giường một cửa, còn có phòng vệ sinh có thể tắm giặt thì tiền thuê nhà ít nhất hơn một nghìn.

La Lỵ ở đầu bên kia nói: “Ngạc nhiên nha, cậu từ khi nào lại vui vẻ giúp người như thế?”

Tôi nhướng mày: “Làm sao vậy, mình thường ngày không tốt với cậu sao?”

Cô ấy bất mãn hừ một tiếng, hào khí nói: “Có có, mình hỏi cho cậu một chút, lát nữa cậu chờ mình điện thoại lại.”

Tây Cố ở một bên nhìn, chờ sau khi tôi buông điện thoại mới nói: “Làm phiền rồi.”

Tôi cực kỳ không quen cậu hữu lễ như thế, vung tay: “Việc nhỏ mà thôi.”

Sau nửa tiếng La Lỵ gọi điện trả lời: “Cuối tuần có một hộ gia đình hết hạn thuê, tiền thuê nhà là 1200, trang bị cơ bản đầy đủ, internet cũng có sẵn, trong khu này không tìm được giá rẻ như thế nữa đâu.”

Tôi báo giá cho Tây Cố: “Được không?”

Cậu gật đầu.

Việc này quyết định như thế, hai bên hẹn thời gian cùng đi xem phòng, tuy nhiên có một vấn đề.

Tôi đau đầu nói: “… Đối phương nói cuối tuần mới có thể dọn ra khỏi phòng, vậy 4 – 5 ngày này…”

“Để bạn cậu ở tạm nhà chúng ta đi.” La Lỵ trôi chảy nói, cô ấy tới cuối cùng vẫn không biết là Tây Cố.

Tôi chỉ có thể xấu hổ đè thấp giọng: “… Như vậy không có tiện lắm đâu.”

La Lỵ ở đầu bên kia mất tự nhiên nói quanh co: “Việc này… Việc này mấy ngày nay mình có khả năng không quay về, về sau này nếu… Ấy, nói ra thì cậu có người bầu bạn cũng tốt.”

Nghĩ cũng biết là ai dụ dỗ Tiểu Bạch này, tôi tức giận nói: “Có trở về hay không không phải là chuyện cấp bách, cậu phải nhớ kỹ, không có bao không cho làm! Đã biết chưa? Không thì đến lúc đó chưa lên xe đã phải mua thêm vé bổ sung, rất mất mặt á.” Lúc này tôi là một nửa trêu chọc một nửa là lời khuyên, ai ngờ tương lai, thật đúng là làm cho tôi một câu thành lời sấm.

La Lỵ ở đầu bên kia quẫn bách lúng túng đáp lại, vội vàng quíu đít cúp điện thoại.

“Tây Cố…” Tôi quay đầu lại nghĩ nên làm thế nào dàn xếp cho cậu.

Cậu một mực nhìn chằm chằm bên cạnh, rõ ràng nghe được từ đầu đến đuôi.

Hiện tại cậu không có chỗ nào có thể đi, tôi cũng không tiện đuổi cậu ra khỏi nhà, sau cùng tầm mắt dừng ở sô pha trên phòng khách: “Nếu là không ngại, em có muốn ở trên sô pha vài ngày hay không?”

Cậu phối hợp gật đầu: “Chị không ngại là được.”

Hai người ăn ý mười phần không đề cập tới năm đó, giả tạo cảnh thái bình.

Sáng sớm cách ngày, tôi cầm túi xách ra cửa thì quay đầu nhìn Tây Cố đang đóng quân tại phòng khách một chút, cậu tay dài chân dài, làm ổ trên sô pha, hai chân lòi ra mặt đất, nhíu mày rõ ràng có chút không thoải mái.

Tôi do dự, cũng chỉ có thể khiến cho cậu nhịn một vài ngày nữa thôi.

Nhớ tới lương thực trong nhà tối hôm qua cũng đã cạn hết, cậu đau bao tử không thể chịu đói được, tôi nhìn đồng hồ một chút, còn kịp, vội vã xuống lầu mua sữa đậu nành cùng bánh quẩy, lại tiện thể mang thêm bánh bao lên lầu, vừa mới mở cửa nhà, Nhâm Tây Cố nằm ở trên sô pha bỗng dưng mở mắt ra ——

“Chào.” Tôi gật đầu với cậu, “Đợi lát nữa em rửa mặt chải đầu xong, thừa dịp còn nóng ăn đi.”

5 phút đầu tiên khi cậu vừa tỉnh là thời khắc vô hại nhất, còn uể oải, ngồi vịn ghế sô pha mơ mơ màng màng, xoa đôi mắt thuận theo gật đầu.

Tôi bật cười, đột nhiên nhớ tới năm tháng trước kia hai người làm bạn, khóe miệng mới cong lên phân nửa lại cứng đơ lại, tôi hướng đi ra cửa lớn: “Chìa khóa ở trên bàn, ra ngoài thì nhớ khóa cửa.”

Cậu chậm chạp ừ một tiếng.

“Vậy nha, chị đi làm.”

Đóng cửa lại, tim đập có chút gấp rút, tôi chán nản âm thầm rủa một tiếng, vội vã chạy tới tàu điện ngầm.

Liên tiếp ba ngày sau, ngoại trừ mỗi khi sáng sớm ra khỏi nhà ra, những thời gian khác đều không đụng Nhâm Tây Cố, thỉnh thoảng nghe tiếng mở cửa, cũng đều nhanh đến nửa đêm.

Thái độ của cậu đối với tôi trở nên lạnh nhạt hữu lễ, giống như đối với một chị gái hàng xóm chăm sóc cậu, chừng mực an toàn không vượt quá lễ giáo.

Lòng tôi thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng thỉnh thoảng còn có chút buồn vu vơ, nhưng rất may mắn năm đó không có cắm đầu ngã xuống dưới, bằng không chờ đến khi nhiệt tình thiếu niên kiệt quệ, giờ phút này không biết kết cục bản thân sẽ như thế nào.

Cậu dần dần lớn lên hiểu chuyện, mê luyến một thời xa xưa cũng như mây khói thoảng qua tiêu tan đi. Có lẽ là tâm trạng vẫn tồn đọng khúc mắc cùng không cam lòng, nhưng tôi nghĩ thời gian có thể làm hao mòn tất cả…

Mang đi tất cả.

Sau cùng có một hôm hiếm thấy cậu trở về lúc tôi tan tầm, khi Lữ Lương chở tôi về tới dưới lầu thì xa xa Tây Cố đang dựa lưng vào bức tường đỏ leo đầy dây trường xuân đợi. (chém cái tên cây nhé, chứ tên tiếng Anh của cái cây ấy là Evergreen woody liana )

“Đến rồi.” Tôi đẩy cửa xe ra, bước ra ngoài xe thì đón nhận ánh mắt Nhâm Tây Cố.

Trên người cậu đồng phục quán cà phê còn chưa thay ra, áo sơ mi trắng bên ngoài khoác áo ghi lê đen ngắn, nơ bướm được kéo quá nửa, nới lỏng hơi buông xuống, ánh sáng hoàng hôn nhu hòa vuốt ve bức tường đỏ rậm rạp dây trường xuân phía sau lưng cậu, ánh mắt cậu sâu thẳm, trên mặt không mang tình cảm gì, ngưng kết lại tựa như một bức tranh tươi đẹp.

Đứa nhỏ bắt mắt như vậy làm cho người qua đường liên tiếp quay đầu lại, thậm chí còn có mấy cô bé lấy điện thoại ra giả vở lơ đãng chụp ảnh lại.

Lữ Lương không tránh được cũng chú ý tới cậu, hai mắt nhìn sâu sắc: “… Trước đây ở tiểu khu chưa từng gặp qua cậu ta, vẫn cảm thấy có chút quen mắt.”

“Có lẽ là gia đình nào đó mới vừa đến.” Tôi mơ hồ nói, cái lần đêm khuya nhìn thấy Nhâm Tây Cố đã cách hơn nửa năm, nhìn thoáng qua, hơn nữa Tây Cố tận lực lảng tránh, Lữ Lương mới không thể nhận ra cậu.

May là Tây Cố không có đi qua, chỉ là xa xa liếc xéo chúng tôi, xoay người lên lầu.

“Tuần này đi đến nhà anh ăn cơm đi, mẹ anh từ lâu đã muốn gặp em, cũng do anh che giấu em hơn nửa năm nay.” Lữ Lương ôm thắt lưng tôi nửa đùa nửa thật nói.

“… Có thể qua một thời gian nữa không,” tôi trầm mặc trong chốc lát, hơi mềm giọng nói: “Có hơi nhanh quá.”

“Được rồi,” anh không miễn cưỡng nữa, tuy rằng trong mắt có chút thất vọng, nhưng vẫn vung lên nụ cười: “Cũng là anh quá nhanh… Không sao, vậy em đi lên đi, buổi tối ngủ sớm một chút.”

“Anh cũng vậy,” tôi nhìn theo anh lên xe, cắn môi: “Đi đường cẩn thận.”

Anh nghiêng đầu hôn lên mặt tôi, cách cửa sổ xe nói tạm biệt, chớp mắt đi như tên bắn.

Tôi xoay người chậm rãi lên lầu, khi thấy bóng dáng ấy đứng lặng ngay bậc thềm lầu hai cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

“Đứng ở dưới lầu sợ quấy rầy đến hai người, cho nên đứng ngay bậc này.” Tây Cố bước tới một bước, cơ thể cao to ngay dưới ánh mặt trời hoàng hôn rất có cảm giác áp bách: “… Vốn tưởng rằng chị sẽ mời anh ta lên lầu.”

“Anh ấy còn có ca tối, phải về công ty lập kế hoạch.” Tôi tận lực tự nhiên nói: “Có chuyện gì sao?”

Cậu dừng bước trước một vị trí cách tôi không xa: “Thật ra ngày hôm nay tôi lén đi ra, vốn muốn mời chị đến tiệm dùng thử cà phê tôi pha…” Nói đến đây cậu dừng lại, nghiêng mặt: “Tuy nhiên xem chừng chị đã ăn uống rồi, ăn không vô mấy thứ đó đâu, quên đi thôi.”

Tôi chần chờ, không có lập tức trả lời.

Cậu thản nhiên nói: “Đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác, chỉ đơn thuần muốn cảm ơn chị đã hỗ trợ lần này, sau này cũng sẽ không dây dưa nữa.”

Tôi nhanh chóng giương mắt lên nhìn cậu.

“Mấy ngày nay, tôi một mực lo lắng vấn đề này,” cậu lui ra phía sau một bước: “Quá khứ vẫn mang đến phiền phức cho chị, rất xin lỗi… Tôi sẽ thử quên chị, không còn tạo thành phiền phức của chị nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.