Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 49



Từ lúc thường trú ở Thượng Hải liên lạc với Chung Ý cũng dần dần phai nhạt.

Hai bên đều có công việc, trừ bỏ ngày lễ ngày tết thỉnh thoảng trở về cùng Chung Ý tụ tập chốc lát, bấm ngón tôiy tính toán thời gian, thật sự có chút hổ thẹn.

Khụ... Tuy nhiên bạn bè dùng để làm gì? Chính là khi cần thì lấy ra bóc lột. Khó khi từ Lâm tổng móc ra sợi dây nối đến Chung Ý, không thể nào dễ dàng buông tha.

Tôi ngó mắt qua đồng hồ báo thức, đêm nay đã qua 10 giờ, ngẫm lại cuộc sống về đêm của Chung Ý muôn màu muôn vẻ, tôi hít một hơi, quyết định vẫn là chờ ngày mai tái chiến.

Hai năm qua đến chức vị của Chung Ý cũng là thăng rồi lại thăng, cõi lòng tôi tràn đầy oán niệm, còn đang làm một tổ trưởng nhỏ, không biết đến khi nào mới có cơ hội bò đến chức chủ quản... Có lẽ, cơ hội của tôi ở ngay trước mắt.

Tôi vuốt ve tư liệu của Lâm tổng, bàn về tư lịch và có thể lực, nếu như tôi lần này có thể bắt lấy cái hợp đồng lớn này, có Beata nâng đỡ, trong kỳ tranh cử này hẳn là có thể chen lên trên.

Sống lâu như vậy,cũng không phải là tấm lòng ham mê danh lợi của tôi chọn lựa lúc này bùng nổ, chẳng qua là...

Tôi quay đầu không dấu vết nhìn về phía Nhâm Tây Cố đang dựa trên ghế sô pha xem NBA.

Giữa nam và nữ, trong tình yêu dù sao vẫn có một bên trả giá nhiều hơn, gánh vác trách nhiệm nhiều hơn.

Tôi so với anh lớn tuổi hơn, trọng trách này tự nhiên là tôi gánh lấy, vây cánh anh chưa đủ, làm sao có thể bao che cho tôi.

Hai người cùng nhau chung sống, qua cả đời, tuyệt không chỉ có thể dựa vào tình yêu mà duy trì.

Hoàn cảnh, gia đình, kinh tế... Những điều này đó có lẽ Tây Cố còn chưa nghĩ tới, nhưng tôi không thể không lo lắng.

Tôi có thể làm, chính là tận hết khả năng ở trước khi anh trưởng thành sớm chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ tương lai hai người sẽ cần đến, đem trở ngại giữa hai bên giáng xuống mức thấp nhất. Thậm chí tôi cũng có nghĩ tới, nếu là đợi không kịp anh lập nghiệp làm giàu, tôi cũng không phải là người theo đuổi cuộc sống xa hoa lãng phí, anh còn ba năm nữa mới tốt nghiệp, trước khi anh tốt nghiệp tôi phải nắm chặt cơ hội bò lên trên, đem cơ sở kinh tế xây dựng cho tốt rồi chờ anh.

Tiền là tục vật.

Nhưng có tiền, cũng giống như có một cái đường lui. Nói một đường lui, nếu là hai nhà không đồng ý, tôi với anh vẫn như cũ có thể đặt mua nhà mới tiếp tục chung sống, cùng trong nhà dây dưa kháng chiến bảy tám năm . Lại có vạn nhất... Nếu Tây Cố cuối cùng không chịu được áp lực và cám dỗ, tôi cũng có một con đường sống.

Ai quy định là đàn ông mới nuôi gia đình, sẽ không phổ biến trước khi đàn ông kịp xây dựng sự nghiệp nhường cho phụ nữ góp vào một tay?

Chỉ là Tây Cố tính tình kiêu ngạo như vậy, nhất định sẽ không tiếp nhận.

Tôi cắn môi suy nghĩ trái phải một lúc lâu, nắm chắc chủ ý nhất định phải bò lên trên, tận hết khả năng vì tương lai hai người tranh thủ thêm nhiều bảo đảm.

"Em vẫn còn bận?"

Không biết khi nào thì Tây Cố đã tắt TV mò tới trên giường.

Đôi mắt tôi toàn dính vào trên tài liệu, dành không ra thời gian đáp lời anh.

Anh vô cùng mất hứng , trực tiếp đem cằm gác lên hõm cổ tôi, một đôi tay không biết nặng nhẹ bắt đầu móc lên.

"Đừng quậy, " tôi cau mày, bảo tồn trước thời gian, "Tự anh qua một bên chơi đi, em đang làm chính sự."

Anh "Ừ" một tiếng, chậm rãi bò xuống giường mở notebook.

"Nếu muốn lên mạng thì qua phòng kế bên." Trong nhà có ba máy tính, một là máy desktop của tôi, Tây Cố cùng tôi đều có một notebook. Tôi đang làm thì chịu không nổi ầm ĩ, bởi vậy mỗi khi Tây Cố lúc tôi làm việc muốn nghe nhạc chơi game đều tôi đá sang phòng cách vách.

"Vậy anh lên diễn đàn chút, " dừng dừng, anh tiếp tục nói, “Em còn phải làm bao lâu?"

"Có chuyện gì?"

Anh phẫn nộ nhiên, nửa ngày mới phun ra một câu, "... Không có."

Qua tiếp một giờ, Tây Cố lên diễn đàn lại thấy không thú vị chạy tới phòng khách xem TV, ngồi trong phòng khách cái mông còn chưa kịp nóng, lại quay đầu chạy về trong phòng.

Tôi xem anh cả đêm chăm chỉ lắc lư từ trong ra ngoài, nhìn đống tài liệu, đầu cũng không nâng lên nói, "Anh làm cái gì vậy?"

Đột nhiên sau lưng nằng nặng, giường ngủ hơi hơi lõm xuống, anh vòng một cánh tay qua lưng tôi, "Hết bận chưa?"

Tôi nhún nhún vai kéo anh đẩy ra ngoài, "Đừng quậy, đi đi đi, qua một bên đi."

Anh nhất thời âm mặt, bất mãn đem cánh tay đang ôm tôi trèo lên trên, một đường trèo đến ngực trái tôi, bàn tay nóng rực bao lấy, nháy mắt chụp lấy bộ ngực ——

Tim tôi nảy lên, con chuột trên tay run run, thiếu chút nữa ấn nhầm nút delete, "Nhâm Tây Cố!" Tôi giận dữ đùng đùng quay đầu nhìn anh.

Anh càng thêm vô tội nhìn lại tôi.

"Anh rốt cuộc muốn làm gì hả?"

Anh xấu mặt, bàn tay đang chụp trên ngực tôi nhẹ vuốt ve xuống dưới, mang theo chút nghẹn khuất buồn bực nói, "...Cuối tuần rồi."

"..."

Tôi nghĩ đây cũng là điểm khiến cho người ta vừa hận vừa yêu của Tây Cố.

Anh đã từng hung hãn mãnh liệt, lại duy nhất đối với tôi sẽ làm nũng yếu thế, ngọt ngào thì là ngọt ngào như vậy, tổn thương người ta cũng có thể tổn thương đến tận trong xương.

Tôi thở dài, xoa xoa mái tóc rối bời của anh, gác lại mọi suy nghĩ, đem tư liệu lưu lại hết, khép lại máy vi tính đặt qua bàn bên cạnh...

Anh lập tức bổ nhào lên!

"Chờ một chút..." Tôi thoáng chốc bị đè hụt cả hơi, trên mặt trên cổ bị hung hăng tàn sát hết một lần, mê man bất tỉnh, trong đầu đột nhiên nhớ tới còn có chuyện chưa làm, thở phì phò muốn đẩy anh ra, "Tây Cố, khoan! Đừng, anh trước chờ một chút..."

Anh không nghe, tôi chỉ thoáng giãy dụa, lập tức bị anh giữ lấy tay chặt chẽ đặt ở hai bên gối đầu, hai chân tức thì bị bắp đùi thon dài rắn chắc gắt gao chen giữa, không động đậy được tí tẹo nào.

Người trẻ tuổi quả thật tinh lực tràn đầy, nhưng tôi tự nhận mỗi tuần ba, năm, sáu là thời gian cố định "Hoạt động" đã rất hợp khoa học, anh bày ra bộ dạng dục cầu bất mãn này là vì cái gì?

Đầu lưỡi anh dò thám tiến vào, tinh tế liếm mỗi một chiếc răng, trình tự hôn môi tựa như bình thường anh nhấm nháp bánh ga-tô. Trước tiên liếm liếm môi xem thử hương vị, rồi sau đó vừa lòng mới ngậm hút lấy đôi môi, lại đưa vào đầu lưỡi, từ hàm răng liếm lên, lại quấn lấy đầu lưỡi mút vào nhiều lần, đầu lưỡi thô ráp vuốt ve lẫn nhau, vô cùng thân mật đến nỗi tôi một thân nổi đầy da gà...

Tôi đối với việc hôn lưỡi này trước giờ vẫn là tránh từ đằng xa, thật sự không thể lý giải vì sao đàn ông đối với loại hành vi này lại làm không biết mệt.

Anh hôn lại hôn, mãi đến khi môi tôi bắt đầu hơi đau anh mới dời đi trận địa, cởi bỏ áo lót của tôi, nằm ở trên người tôi bắt đầu chuyển hướng tiến công qua ngực.

Phát hiện lực đạo của anh trên tay tôi hơi hơi nới lỏng một chút, tôi giãy ra một tay mò đến di động bên cạnh, tinh tế thở gấp quay đầu đi né tránh nụ hôn của anh, "Đừng, trước chờ một chút, em có chính sự..."

Anh nhíu mày hơi ngẩng đầu, thanh âm khàn khàn nghe không rõ được, "Chuyện gì?" Vừa nói vừa không kiên nhẫn bắt đầu xé rách váy ngủ của tôi.

Tôi dùng sức vỗ cánh tay anh, muốn ngồi dậy, "Gởi tin nhắn."

Anh không buông tha, bàn tay to nhấn một cái, một lần nữa đem tôi đè lại trên giường, thở phì phò có vài phần khó chịu dán sát lại, "Gởi tin nhắn cho ai, cũng không nên gởi vào lúc này?"

Tôi không nói cho anh, thật cho anh biết thế nào anh cũng phải giậm chân.

Vừa nghĩ đến Chung Ý, cái người này lịch làm việc rất chặt chẽ, mỗi lần hẹn gặp đều phải hẹn trước từ sớm, bởi vậy tôi nghĩ dứt khoát trước gởi tin nhắn đem thời gian liên lạc ngày mai quy định sẵn , cũng tiện cho Chung Ý sắp xếp. Tuy rằng tôi không biết tình thú cũng không nghĩ sẽ vừa đương đầu với Tây Cố vừa gởi tin nhắn cho Chung Ý, nhưng mà bây giờ không gởi, đợi đến lúc Tây Cố không nặng không nhẹ ép buộc xong, lần nữa mở mắt ra, chỉ sợ cũng đã đến ngày hôm sau .

Nhâm Tây Cố nén lòng chờ tôi gởi xong tin nhắn lập tức bắt lấy điện thoại ném xuống đuôi giường, bổ nhào đến mải miết.

Ai ngờ tin nhắn gởi qua chưa tới hai phút, chuông di động lại vang lên...

"Tây Cố... Tây Cố, đợi thêm một chút, điện thoại của em..."

Tiếng lý sự mơ hồ vang lên, "Đừng quản nó!"

"Nhưng mà... Đừng,Tây Cố..."

Tiếng chuông vang lên từng hồi từng hồi gần mười phút,cuối cùng từ từ yên lặng trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.