Quân Sinh Ta Đã Lão

Chương 54



D ưới đèn đường, bóng dáng cao to của Tây Cố cơ hồ cùng với bóng đêm tan vào một chỗ.

Tôi cứng ngắc đứng nguyên tại chỗ, không hiểu sao lại không dám tiến lên trước một bước.

Anh từng bước một đi ra khỏi bóng râm, mặt như sương lạnh, môi mím chặt, mặt mày sắc bén làm cho người khác không dám nhìn gần, tôi cùng anh quen biết nhiều năm, tự nhiên biết anh giờ phút này đã giận đến cực điểm. Không khỏi tiến lên một bước cúi đầu kêu, "Tây Cố..."

Anh cắt ngang, "Em chỉ cần trả lời câu hỏi của anh là được rồi."

Tôi theo bản năng xiết chặt trong túi xách trong tay.

"Em nói hôm nay cùng La Lỵ tụ hội, em nói người đến đều là phụ nữ, còn nói phụ nữ người ta tụ tập anh một đại nam nhân đừng đi theo chen vào?"

Theo mỗi một câu nói của anh sắc lạnh liền càng lạnh thêm vài phần, lỗ chân lông cả người tôi không khỏi run rẩy, "Em..."

Anh quát, "Em chỉ cần trả lời anh, là có đúng hay không!"

Tôi cắn môi, "... Đúng."

"Như vậy hiện giờ thì sao, phụ nữ tụ tập làm sao lại có Chung Ý? Em có phải kêu La Lỵ phối hợp với em gạt anh cùng anh ta gặp mặt?"

Tôi thở sâu, "Đúng."

Anh nắm chặt nắm tay, đen mặt cắn răng lại hỏi một câu, "Em có phải hay không cùng anh ta hai người đơn độc đi ra ngoài, cùng nhau đến nửa đêm mới về?"

"... Đúng." Tôi nhìn anh, "Tây Cố anh đừng như vậy..."

Lại ngay vào lúc này Chung Ý phát giác tình huống không bình thường, hướng về phía tôi chạy tới, "Manh Manh, xảy ra chuyện gì?"

Một câu này không thể nghi ngờ chính là lửa cháy đổ thêm dầu.

Tây Cố nghe tiếng nheo mắt lại, lạnh lùng lướt qua tôi, bước nhanh không ngừng trực tiếp đi về phía Chung Ý.

Tôi lại càng hoảng sợ, "Tây Cố, anh muốn làm gì!"

Anh không nói một câu, thân hình tràn đầy cảm giác áp bách, hùng hổ tới gần Chung Ý.

Tôi có ngốc cũng biết hiện tại không thể để cho bọn họ đối diện, cuống quít đuổi theo từ sau lưng ôm chặt eo anh, ngăn lại, "Tây Cố, anh đừng như vậy!"

Anh cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói, "Buông ra!"

Chung Ý nhanh hơn vài bước rốt cục đứng ở trước mặt chúng tôi, hai người mới vừa đối mặt, tôi liền có thể cảm giác được cơ thể Tây Cố căng ra, vận sức chờ phát động, "Tây Cố, Tây Cố chúng ta về nhà đi, anh muốn nghe cái gì em đều giải thích với anh. Đêm nay Chung Ý chỉ là xe chỉ luồn kim cho em với khách hàng, thật sự cái gì cũng không có..."

"Manh Manh." Chung Ý lo lắng nhìn tình hình giờ phút này, nhấc chân muốn tới đến xem tôi.

"Chung Ý, anh đi về!" Tôi lớn tiếng nói, hai tay ôm Tây Cố không dám buông lỏng lực nói, vừa nhiều lần gọi tên của anh, "Tây Cố, Tây Cố... Chúng ta về nhà bàn lại."

Anh không hé răng, vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm Chung Ý.

Tôi thả nhẹ giọng, hai má nhẹ cọ lên sống lưng căng cứng của anh, trấn an anh, nhỏ nhẹ nói, "Tây Cố, Tây Cố... Về nhà đi."

Anh vẫn không mở miệng, thân thể rốt cục chầm chậm từng chút từng chút trầm tĩnh lại, tôi cũng không dám thả lỏng, kiên trì giữ chặt anh, từng tiếng từng tiếng vỗ về anh, mãi đến khi anh quay người lại chụp giữ tay của tôi, lôi kéo tôi lập tức quay về.

Tôi không dám quay đầu nhìn xem Chung Ý đã đi chưa, cũng không dám nhìn vẻ mặt của anh, trong lòng căng thẳng treo cao, mãi cho đến khi Tây Cố mở ra cửa phòng kéo tôi đi vào.

—— "Em đêm nay cùng anh ta làm cái gì?"

Anh vừa vào cửa thì nói ra những lời này.

Tôi cân nhắc dùng từ, tận lực dùng từ ngữ trung tính giản lược đem sự tình nói ra một lần, "... Bởi vậy lần này em gặp Chung Ý, cũng chỉ là hy vọng anh ta giúp em bắt lấy hợp đồng này, dù sao bọn họ là bạn bè, cho nên em mới nhờ Chung Ý ra mặt."

Nghe xong lời tôi nói, trên mặt Tây Cố thấy không rõ vui buồn, chỉ bình tĩnh khóa trụ hai mắt tôi.

Tôi có chút chột dạ, mới vừa rồi bỏ bớt chi tiết đêm nay giả vờ thành bạn gái Chung Ý, chuyện này không đề cập tới chỉ sợ sẽ làm tức giận anh. Tuy rằng trong lòng có chút không yên, nhưng là nhiều năm công việc rèn luyện công phu ngoài mặt của tôi tự nhiên vững chắc, vẫn bình tĩnh nhìn lại anh.

Anh lẳng lặng nhìn tôi một lát, rồi sau đó xòe tay ra, "Đưa di động của em cho anh."

Tôi lấy điện thoại cầm tay đưa ra cho Tây Cố.

Anh nhìn trên mặt tin báo cuộc gọi nhỡ, "Lại là tắt tiếng?"

Tôi lúng ta lúng túng không nói gì.

Anh trầm mặc sau một lúc lâu, cầm điện thoại nhẹ nhàng để trên bàn, "Manh Manh, đây là lần thứ mấy rồi? Về sau khi một mình đi ra ngoài có thể hay không đừng tắt tiếng điện thoại, phát hiện cuộc gọi của mình bị người yêu tắt tiếng cảm giác thật sự rất khó chịu."

Tôi cảm thấy tim mình bị nhéo một chút, chậm rãi cầm tay anh.

"Mười hai giờ em còn không có quay về, em có biết hay không lúc nãy anh liên lạc không được em thì có bao nhiêu lo lắng? Em chưa từng nói cho anh biết điện thoại của bạn em, khi anh muốn tìm em thì hoàn toàn không có cách nào..."

Tôi chủ động ôm anh trong ngực, "Tây Cố... Thật sự rất xin lỗi."

Anh vịn vai tôi cúi đầu nhìn tôi, "Đúng, anh biết anh quá nhỏ, trên rất nhiều chuyện quả thật không thể cho em yên tâm, nhưng em có thể nói cho anh biết nên làm như thế nào, anh sẽ nỗ lực đạt tới yêu cầu của em, anh thật sự muốn cùng em cùng nhau nắm tay đi tiếp..."

Tôi nhón mũi chân, nhẹ nhàng vừa hôn khóe miệng của anh, phóng thích xin lỗi.

Mắt Tây Cố tối sầm lại, ôm ngang lấy tôi, hướng phòng ngủ đi đến.

Giữa hai người yêu nhau, phương pháp tốt nhất trừ đi mâu thuẫn đó là chuyện trên giường.

Nhẹ nhàng đem tôi thả lên trên giường, anh cởi áo lót trên người, kéo xuống khóa quần jeans, cởi quần ra, thân mình cao lớn chầm chậm phủ tới.

Tôi mắc cỡ không dám mở mắt, muốn cởi quần áo trên người mình.

Anh nâng tay ngừng động tác của tôi, cong khuỷu tay chống dậy nửa người trên, một tay đem toàn bộ nút áo trên người tôi cởi ra, tuột quần áo đến khuỷu tay tôi xong, trực tiếp vén váy lên, khúc dạo đầu còn chưa làm đã đi vào ——

Tôi nức nở một tiếng, hai tay nắm lấy ra giường dưới thân, nhíu mày nhẫn nại.

Động tác anh bỗng dưng ngừng lại, đứng dậy cứ như vậy trần trụi đi ra ngoài.

Tôi kéo chăn che khuất thân thể, không biết anh đột nhiên đi ra ngoài để làm chi.

Lại lần nữa trở lại trên giường, trong tay anh thêm một lọ... thuốc bôi trơn.

Tôi thoáng chốc xấu hổ quay đầu, "Anh làm sao lại chạy đi mua cái này?"

Anh kéo ra cái chăn đang bao bọc tôi, hai tay ôm giữ lấy tôi, bên tai cũng có chút đỏ lên, lớn tiếng nói, "Còn không phải mấy ngày nay chỉ cần anh đến gần em, em cứ như lâm đại địch muốn đuổi anh ra ngoài, anh mới..."

Tôi mơ hồ ừ một tiếng, anh liền tách chân tôi ra, đổ ra thuốc bôi tinh tế ... Vẽ loạn, "Anh nhanh lên..." Tôi nhắm hai mắt để vào trong ngực anh, nào dám nhìn nữa.

Anh cười nhẹ, "Đây chính là em nói được..."

Khi tình triều đột kích, tôi mở mắt ra...

Cánh tay anh chống ở bên tai tôi, đắm chìm trong tình dục, nâng lên nửa người trên, cao cao nhìn xuống tôi, nheo nửa mắt lại... Thân thể úp sấp lẫn nhau, như sóng biển nhấp nhô từng đoạn nối tiếp nhau che khuất tầm mắt.

Bờ môi duyên dáng khẽ nhếch, theo xoang mũi tràn ra thở dốc dồn dập ngọt ngào...

Tôi nâng tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.

Đôi mắt mờ mịt tình dục của thiếu niên nhìn tôi.

Tôi thấp giọng nói, "... Em yêu anh."

Đây là sự thật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.