Cẩn Hiên âm hàn hé ra mặt, không nói được lời nào ngóng nhìn người làm cho hắn vừa
yêu lại vừa hận, hắn đang đợi, chờ y cười đủ, sau đó chủ động giải thích với hắn……
Hôm nay khi hắn đi tìm y, lại phát hiện y căn bản không ở trong phòng, trong lúc kỳ quái khi nào y chạy đi mất, Chu bá hoang mang rối loạn vội vã chạy tới
tìm hắn, nói với hắn Quân đi Yên Vũ lâu, nhất thời giống như tình thiên
phích lịch [1], làm cho hắn ngay cả đứng cũng đứng không vững: Y sao có
thể đợi hắn, y trước kia phong lưu như thế nào, hắn không thể quản,
nhưng tại sao sau khi hắn thổ lộ với y, còn quang minh chính đại đi Yên
Vũ lâu tìm hoan mua vui như thế? Chẳng lẽ nửa tháng qua, dụng tâm hắn
đối với y thế nào y đều xem nhẹ sao? Khi nghĩ đến y tả ủng hữu ôm [2],
cùng nữ tử phong trần Yên Vũ lâu tán tỉnh hỉ hả cười, thậm chí….. Nghĩ
tới, tâm hắn đau đau quá, lại vừa đố kỵ vừa tức giận…… Hắn không thể đợi được nữa, hắn nhất định phải đi tìm y………
Lại một lần nữa đi vào Yên Vũ lâu tuy xa lạ nhưng lại quen thuộc, Cẩn Hiên cảm thấy trong lòng trăm vị tạp trần, bình sinh lần đầu tiên đặt chân nơi yên
hoa là vì nữ tử hữu duyên vô phận [ý ka là nàng Tuyết đó], lúc này đây lại là vì một “Nam tử phong lưu vô tình vô tâm”, thật sự là châm chọc a!
Hắn vừa đi
vào, tú bà Vân Nương rất nhiệt tình tiếp đón, khiến cho hắn cảm thấy
dường như hắn là khách quen của nơi này, theo lời Vân Nương biết được
chỗ của Quân, điều làm hắn nghi hoặc là, Vân Nương nói ở trong phòng còn có thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương Tuấn Hạo, mà Quân là bằng
hữu của kẻ kia. Quân khi nào thì nhận thức nhân vật phú hào này, chưa
từng nghe y nói qua, nhưng thực rõ ràng Quân đột nhiên lại tới nơi này,
nhất định là có hẹn với Đông Phương Tuấn Hạo kia nên mới đến, hắn tiếp
cận Quân có mục đích gì hay không?
Mang theo
tức giận, đố kị, nghi hoặc, hắn đi tới chỗ cửa phòng Quân, sợ sau khi đi vào nhìn thấy trường hợp hắn chịu không nổi, cho nên luôn bồi hồi ở
trước cửa, thẳng đến bên trong một thanh âm nũng nịu vang lên: “Từng có
một tình yêu chân thành xảy ra trước mặt ta, ta không quý trọng, đợi khi mất đi mới hối tiếc không kịp, trong cuộc sống chuyện tình thống khổ
nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, nếu trời cao có thể cho ta một
lần cơ hội nữa, ta sẽ đối nam nhân kia nói ba chữ ‘Ta yêu ngươi’. Hơn
nữa nếu cấp cho tình yêu này một kỳ hạn, ta hy vọng là, ‘một vạn năm’.”
Nói xong câu này nữ tử kia thật lâu không động đậy, thẳng truyền đến
tiếng cười to thất thường của Quân, còn có một thanh âm lo lắng của nam
tử, không thể nghi ngờ người nọ nhất định chính là Đông Phương Tuấn Hạo, hắn thế nhưng xưng Quân là Ngạo Quân, bọn họ đã thân thiết như thế sao?
Rốt cuộc
khống chế không được chính mình, nhưng vừa tiến vào, quả nhiên thấy được trường hợp làm hắn chịu không nổi, không phải Quân cùng nữ tử trêu đùa, mà là Quân lại tựa vào người một nam tử tuấn mỹ, cười đến vui vẻ như
thế, nhận thức y lâu như vậy, hắn chưa từng thấy qua Quân cười đến sáng
lạn như thế…..
“Ha ha….
Cẩn Hiên, sao ngươi lại tới đây?” Ngạo Quân rốt cục chậm rãi ngưng cười, nhưng vẫn có ý cười trong suốt hỏi Cẩn Hiên, hoàn toàn không chú ý tới
hắn tức giận đến mặt xanh mét.
“Ta như thế nào đến đây? A…… Ngươi nói xem?” Cẩn Hiên mặt âm trầm, lạnh lùng cười nói.
“Chẳng lẽ
ngươi……” Ngạo Quân nháy mắt sắc mặt tối sầm lại, lẩm bẩm nói, thế này
mới phát hiện Cẩn Hiên đang ôm mình, mà Tuấn Hạo cũng đang có chút đăm
chiêu nhìn hai người bọn họ, nhanh chóng tránh khai. Này Yên Vũ lâu là
nơi nào, nàng hiện tại thật sự rõ ràng, mà Cẩn Hiên là một nam tử lại
xuất hiện nơi này, không cần phải nói cũng biết là vì sao mà đến, trong
lòng đột nhiên đau xót: Nguyên lai hắn cũng giống như các vương tôn quý
tộc khác, thích đến nơi yên hoa tìm hoan mua vui, một khi đã như vậy,
tại sao còn khổ sở thổ lộ thâm tình với mình như thế, đối xử với mình
săn sóc tỉ mỉ như thế? Làm hại lòng nàng từ nay về sau không còn bình
tĩnh nữa, làm hại nàng cả ngày phải giãy dụa đấu tranh…….
“Đình chỉ
loạn tưởng của ngươi, ta là tới tìm ngươi. Hừ……. Ta cũng không giống
ngươi, vô tình vô tâm như thế…….” Cẩn Hiên tà liếc Ngạo Quân một chút,
lạnh lùng châm chọc nói, ngữ khí so mới khi nãy thoải mái không ít, thấy vẻ mặt Ngạo Quân đã biết y suy nghĩ cái gì, tâm tình cảm thấy thư sướng không ít, nguyên lai y vẫn để ý hắn.
“Nga, ngươi như thế nào biết ta ở đây? Là Chu bá nói với ngươi đi!” Ngạo Quân vừa
nghe Cẩn Hiên nói là tới tìm nàng, đột nhiên ánh mắt trong lúc đó như có ánh sáng, ngữ khí xuất hồ ý liêu [3] thoải mái nói, còn có điểm nghịch
ngợm ngay cả chính mình cũng không phát hiện.
“Ngươi hỏi
xong chưa? Đến ta hỏi, như thế nào đến loại địa phương này?” Cẩn Hiên
hai tay ôm ngực lạnh lùng hỏi, trong lòng tức giận kỳ thật đã biến mất,
aiz, xem y nói như vậy, hắn làm sao còn tức giận được a!
“Ta có hẹn với Tuấn Hạo nên đến.” Ngạo Quân chi tiết nói.
“Nga, thiên hạ đệ nhất phú thương Đông Phương sơn trang — trang chủ Đông Phương
Tuấn Hạo?” Cẩn Hiên lời này tuy là nói với Ngạo Quân, nhưng ánh mắt tà
nghễ chính là nhìn chằm chằm Đông Phương Tuấn Hạo đang ngắm Ngạo Quân,
hận không thể đem mắt hắn ta cấp đào ra, khiến cho hắn không thể nhìn
trộm vẻ đẹp của Ngạo Quân.
“Đúng là
tại hạ.” Đông Phương Tuấn Hạo vẻ mặt nhàn nhã tự tại đối với Cẩn Hiên
vái chào nói, trên mặt lộ vẻ mỉm cười mê người, trong mắt cũng là tràn
ngập ý cười trong suốt, nhưng trong lòng lại tràn ngập nghi hoặc còn có
hơi hơi chua xót: Cẩn vương gia không phải yêu đương kim hoàng hậu sao?
Như thế nào hắn khẩn trương để ý Ngạo Quân như thế? Theo hành vi của
hắn, ánh mắt của hắn đều biểu hiện tinh tường tính chiếm hữu Ngạo Quân
vô cùng mãnh liệt, còn có địch ý thật sâu đối với ta, từ biểu hiện của
hắn đối với Ngạo Quân, hắn tựa hồ yêu Ngạo Quân. Chẳng lẽ Ngạo Quân
chính là đương kim hoàng hậu? Không, không có khả năng, mặc dù nghe đồn
hoàng hậu làm việc thường không theo lẽ thường, nhưng Ngạo Quân mà hắn
biết cá tính so với hoàng hậu hoàn toàn bất đồng, không có khả năng là
hoàng hậu, vậy Ngạo Quân là loại người nào? Cùng Cẩn vương gia là quan
hệ gì? Nàng với Cẩn vương gia tựa hồ cũng có……
“Quân khi
nào quen biết được với Đông Phương trang chủ đại danh lừng lẫy? Ta cũng
không biết.” Cẩn Hiên cũng không thèm liếc mắt nhìn Đông Phương Tuấn Hạo một cái, hai tròng mắt âm trầm chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào Ngạo
Quân.
“Hôm nay
vừa quen, cho nên Tuấn Hạo mới hẹn ta đến Yên Vũ lâu gặp mặt.” Ngạo Quân hiện tại chỉ có thể là hỏi một câu đáp một câu, bởi vì nàng căn bản
không biết nàng làm sai cái gì? Vì sao Cẩn Hiên âm trầm nhìn nàng như
thế, còn đối với Tuấn Hạo tràn ngập địch ý, chẳng lẽ hắn không thích
việc nàng giao kết bằng hữu? Không khỏi rất bá đạo đi?
“Hôm nay
vừa mới quen ? Thấy các ngươi quen biết như thế, ta còn nghĩ các ngươi
là lão bằng hữu nhận thức đã lâu!” Cẩn Hiên cười lạnh trào phúng nói.
“Bằng hữu
không cần nhận thức thời gian dài hay ngắn, tại hạ cùng Ngạo Quân nhất
kiến như cố [4], trong lòng chúng ta sớm đã nhận thức bằng hữu quen nhau từ lâu. Đúng không, Ngạo Quân?” Đông Phương Tuấn Hạo nhíu mày, cười đến thập phần vô hại nói, nhưng ánh mắt nhìn về phía Cẩn Hiên cũng là tràn
ngập khiêu khích. Chính hắn cũng không hiểu được là vì cái gì, làm như
vậy có lẽ hội đắc tội với Cẩn vương gia dưới một người trên vạn người,
nhưng là y đối với Ngạo Quân giữ riệt lấy khiến cho hắn thập phần khó
chịu, làm cho hắn bất kể hậu quả muốn khiêu khích Cẩn vương gia, nữ nhân với hắn mà nói, chỉ cần hô một tiếng là đến, nói một tiếng là đi, hắn
không đáng vì một nữ nhân mà đắc tội quyền quý, tương phản hắn có khi
còn có thể đưa mỹ nhân cấp cho quyền quý này, đây là thương nhân, mà hắn là thương nhân tối thành công đương nhiên vẫn lấy ích lợi là trên hết,
hôm nay cũng là ngoại lệ, vì nữ nhân mới quen biết trong một ngày này.
“Ân.” Ngạo
Quân do dự một chút lại chỉ phải thành thật gật đầu nhẹ, vì cái gì ngay
cả Tuấn Hạo cũng có điểm là lạ đâu? Tuy rằng hắn cười đến vô hại, nhưng
ánh mắt khiêu khích của hắn, nàng vẫn là thấy rõ ràng, hắn và Cẩn Hiên
có phải có cừu oán từ trước không a? Như thế nào vừa thấy mặt liền một
bộ giương cung bạt kiếm, vậy nàng có nên ăn ngay nói thật hay không! Cẩn Hiên có mất hứng không? Cuối cùng, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật,
bởi vì hắn nói là sự thật a! Trong lòng của nàng cũng là nghĩ như vậy.
“Hừ, khá
lắm nhất kiến như cố, ta xem là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đi!” Cẩn Hiên
sắc mặt càng âm trầm, giận dữ cười lại nói. Đông Phương Tuấn Hạo phong
lưu hoa tâm, y đã sớm nổi tiếng từ lâu.
“Tại hạ không rõ ý tứ Vương gia?” Đông Phương Tuấn Hạo nhàn nhã vung bào lên hỏi. Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã? Nói gì vậy?
“Hừ, trở
về.” Cẩn Hiên không nghĩ lại để ý khiêu khích của Đông Phương Tuấn Hạo,
đối với kẻ phong lưu kia hừ lạnh một tiếng, một tay kéo tay Ngạo Quân,
muốn đi ra ngoài, hắn sợ nếu còn tiếp tục ở lại, hắn hội không khống chế được chính mình mà đánh người, hơn nữa hắn còn muốn trở về hảo hảo mà
cùng Quân tính tính toán sổ sách!
“Đằng
đằng.” Ngạo Quân nắm trụ tay Cẩn Hiên, giữ lại nói, nhận được ánh nhìn
căm tức của Cẩn Hiên, thực không cốt khí rụt đầu một chút, nhưng vẫn
buông tay Cẩn Hiên ra, chậm rãi đi tới bên người Đông Phương Tuấn Hạo,
nhưng chỉ hai bước đi này lại làm nàng cảm thấy như đi trên miếng băng
mỏng, trước mặt là Đông Phương Tuấn Hạo cười đến vô hại nhưng quỷ dị,
phía sau, mặc dù nhìn không thấy, nhưng vẫn có thể cảm giác được rất rõ
ràng hai tầm mắt thúc giục, nóng rực tràn ngập tức giận.
“Tuấn Hạo,
ta đi về trước.” Ngạo Quân thản nhiên nói với Đông Phương Tuấn Hạo, sau
đó rất nhanh liền xoay người hướng Cẩn Hiên đi đến, bởi vậy cũng không
chú ý tới Đông Phương Tuấn Hạo thùy hạ đôi mắt thất vọng, nhưng thấy
được Cẩn Hiên ánh mắt chợt lóe vui sướng.
“Ngạo Quân, ta đây có thể đến Cẩn vương phủ đi tìm ngươi hay không a?” Ngay khi Cẩn Hiên và Ngạo Quân vừa muốn ra khỏi cửa, sau lưng truyền đến thanh âm
sang sảng của Đông Phương Tuấn Hạo.
“Có thể a!” Ngạo Quân quay đầu lại khẳng định nói, nửa điểm cũng không muốn hỏi ý
tứ Cẩn Hiên, nói như thế nào hắn cũng là chủ nhân của vương phủ, hơn nữa bây giờ còn đứng ở bên người nàng nha!
Lại đi về
phía trước hai bước, trong nghi hoặc của Cẩn Hiên, Ngạo Quân lại đột
nhiên quay đầu lại, đối với Sương nhi đã muốn ngây người hỏi: “Sương nhi nói đi? Những lời vừa nãy kia là ai dạy ngươi nói?” Bởi vì Cẩn Hiên đột nhiên xuất hiện, làm cho nàng lập tức đã quên lời kịch kinh điển của
Tinh gia, nàng thực khẳng định liền lời ấy nhất định là có người dạy cho nàng ta, hơn nữa người dạy ấy cũng là người xuyên qua mà đến như nàng,
sẽ là Tuyết sao? Nhưng Tuyết không phải xuyên qua đến ngay tại hoàng
cung sao? Mà Sương nhi là thanh lâu nữ tử, hai người tại sao có thể gặp
nhau?
“A! Là hỏi
ta ư? Nga, là Tiêu Vũ tỷ tỷ giáo.” Sương nhi còn đang sững sờ bên trong
ngây ngốc đáp, khi nghĩ đến Tiêu Vũ tỷ tỷ đối đãi nàng vô cùng tốt,
Sương nhi mặt không khỏi ảm đạm: Tiêu Vũ tỷ tỷ rốt cuộc ở đâu?
“Tiêu Vũ?”
Ngạo Quân có chút đăm chiêu tự hỏi tên này, đột nhiên có người lôi kéo
tay mình một chút, Ngạo Quân nghi hoặc nhìn về phía Cẩn Hiên sắc mặt khẽ biến, trong ánh mắt rõ ràng viết: Ngươi nhận thức Tiêu Vũ?
“Chúng ta
đi thôi!” Cẩn Hiên lảng tránh ánh nhìn chăm chú của Ngạo Quân, quay đầu
lôi kéo Ngạo Quân thản nhiên nói, nâng chân lên muốn đi.
“Đằng
đằng……” Thanh âm vang lên này không phải của Ngạo Quân, mà là Sương nhi, Sương nhi bước nhanh chạy đến trước mặt Cẩn Hiên, rốt cục thu hết dũng
khí nói: “Vương gia, ngươi biết Tiêu Vũ tỷ tỷ ở đâu sao?”
Ngạo Quân
nghi hoặc nhìn Sương nhi lại nhìn Cẩn Hiên, không rõ Sương nhi vì sao
hỏi Cẩn Hiên? Chẳng lẽ Cẩn Hiên nhận thức Tiêu Vũ, Tiêu Vũ? Tiêu Vũ?
“Không biết.” Cẩn Hiên lạnh lùng nói, bước nhanh về phía trước, tựa hồ còn có điểm chạy trối chết.
“Ngươi
không thể không biết, ngươi không phải cùng Tiêu Vũ tỷ tỷ rất quen thuộc sao?” Sương nhi không tin giữ chặt Cẩn Hiên vội vàng nói, Tiêu Vũ tỷ tỷ giống như là thân tỷ tỷ của nàng, tỷ ấy mất tích đã hơn một năm, nàng
không lúc nào là không nhớ tới tỷ ấy.
Đối mặt vấn đề của nàng, Cẩn Hiên giải khai ống tay áo bị nàng giữ chặt, không nói
được lời nào tiếp tục hướng phía trước mà đi. Mà Ngạo Quân bị hắn lôi đi lại đột nhiên bứt lên một cái sáng tỏ tươi cười quỷ dị: Nàng nghĩ nàng
biết Tiêu Vũ này là ai! Tiêu Vũ? Tiêu Vũ Tình? Ha ha…… Tuyết, không thể
ngờ được ngươi vẫn là không thay đổi, không thể dùng tư duy bình thường
để suy nghĩ tới ngươi…….
Trên ngã tư đường yên tĩnh, hai người đồng dạng tuấn mỹ nam tử nắm tay nhau, tương
đối trầm mặc tiến về phía trước, Cẩn Hiên nắm tay Ngạo Quân đã có mồ hôi lạnh, hắn có dự cảm không hề tốt, Quân và hoàng tẩu sớm muộn gì sẽ hội
gặp mặt, hơn nữa sẽ rất nhanh……
Hôm nay Cẩn vương phủ cảnh tượng vui mừng náo nhiệt, bình thường khó có thể đi vào
Cẩn vương phủ, bách quan lúc này tề tụ ở tiền viện Cẩn vương phủ, trên
mặt treo đầy vẻ tươi cười nịnh nọt, hỏi hôm nay là ngày gì? Hì hì…… Hôm
nay chính là sinh nhật ‘Lãnh Diện Chiến Thần’ Cẩn vương gia bách chiến
bách thắng của chúng ta. Cẩn Hiên vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, sinh
nhật năm rồi, hắn cũng không ở kinh đô, cho nên này quan viên phú thương muốn xu nịnh liền không chỗ xuống tay, khó có được năm nay hắn ở kinh,
lại là vừa thắng trận trở về, cơ hội ngàn năm một thuở như vậy, bọn họ
làm sao có thể buông tha. Bởi vậy cho dù Cẩn Hiên không nghĩ sẽ làm long trọng như vậy, cũng không có biện pháp. Vốn Cẩn vương phủ có vẻ quá mức rộng rãi, lúc này cũng là chật chội vô cùng, quan cấp nhỏ đều đứng ở
ngoài cửa.
“Hôm nay là sinh nhật Vương gia, hạ quan kính Vương gia một ly.” Một quan viên dẫn
đầu bưng lên chén rượu đối với Cẩn Hiên trên chủ tọa nói.
“Trương đại nhân thỉnh.” Cẩn Hiên bưng lên chén rượu thản nhiên nói, nếu hôm nay
không phải sinh nhật hắn, hắn thật sự là lười xã giao với những người
này, còn không bằng hồi hậu viện đi bồi Quân đâu! Không biết Quân sẽ
chuẩn bị lễ vật gì cho hắn, hỏi y lại không nói, làm hại tâm hắn vẫn
luôn ngứa ngáy, hận không thể bỏ lại một đống lớn người mạc danh kỳ diệu này, đi tìm Quân đâu! Nhưng hắn không thể làm như vậy, bởi vì hắn là
Vương gia, đại biểu là hoàng tộc, hắn cũng không thể vì vài tiểu nhân
dối trá này mà đánh mất mặt mũi, cũng không thể làm làm khó các trung
lương thiệt tình vì nước vì dân.
Bất quá
điều làm hắn buồn bực là, hôm nay bách quan đến, đều là mang theo nữ
nhi, chất nữ nhà mình tham dự, khiến cho hình như là hắn lấy tiệc khánh
công và sinh thần của mình là danh, đến để tuyển mĩ nữ mới là thật, cái
gọi là danh môn thiên kim, còn vẫn thẹn thùng nhìn lén hắn, sau đó liền
cúi đầu vẻ mặt đỏ bừng, những nữ tử làm thế, cho dù hắn trong lòng không có người cũng không thèm để ý các nàng. Hơn nữa như thế nào ngay cả
Liễu lão đều mang theo nữ nhi tham dự, bất quá thực hiển nhiên nữ nhi
lão tâm tư cũng không ở trên người hắn, bởi vì ánh mắt nàng vẫn mơ hồ
không chừng, giống như đang tìm người nào? Cẩn Hiên trong lòng đột nhiên hiểu rõ, gợi lên một cái cười lạnh: Muốn thấy Quân? Hừ, may mắn hắn đã
sớm phân phó Quân không cần đi ra, nếu không, về sau hắn lại gặp phiền
phức, nghĩ đến nữ nhân giống ác lang như vậy nhìn Quân, hắn liền hận
không thể đem Quân vĩnh viễn giấu đi mất, không cho người thấy được y.
Tiếp theo
càng ngày càng nhiều quan viên không ngừng mà hướng Cẩn Hiên kính rượu,
cũng không ngừng đem nữ nhi chính mình giới thiệu cho Cẩn Hiên, Cẩn Hiên chỉ lạnh lùng uống rượu, xem cũng không thèm xem cái gọi là mỹ nhân
này.
“Hoàng Thượng giá lâm……” Một thanh âm thập phần bén nhọn trong huyên náo đột ngột vang lên.
Lập tức tất cả mọi người đều yên lặng, đồng loạt quỳ xuống hô: “Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn tuế…….”
Chính Hiên
đỡ Cẩn Hiên một chút, ôn hòa nói: “Hôm nay là sinh nhật của Cẩn đệ,
không cần đa lễ.” Khoát tay chặn lại, đi qua nâng Tiêu Tề Uyên dậy nói:
“Thừa tướng mau mau đứng lên, trẫm đã sớm nói, Thừa tướng là nhạc phụ
của trẫm, miễn cho các nghi thức xã giao. Còn có Liễu đại nhân, trẫm
cũng đã nói, nhìn thấy trẫm không cần hành lễ.”
“Tạ Hoàng
Thượng.” Tiêu Tề Uyên cùng Liễu Kính Minh đứng dậy cung kính nói, tuy
rằng bọn họ biết Hoàng thượng thật tâm, nhưng bọn họ luôn quan niệm quân là quân, thần là thần, cho dù Hoàng thượng là con rể hắn, là học trò
hắn, bọn họ cũng không thể vượt qua.
“Các khanh bình thân.” Chính Hiên lúc này mới uy nghiêm nói với bách quan còn đang quỳ.
“Tạ Hoàng Thượng.”
“Cẩn đệ hôm nay là thọ tinh [5] của ngươi, ngươi là quan trọng nhất, đến đến, trẫm
kính ngươi một ly.” Chính Hiên bưng lên ly rượu mà Lý công công đã sớm
vì hắn chuẩn bị tốt đối với Cẩn Hiên vui vẻ nói.
“Hảo, ha ha……” Chính Hiên sang sảng cười lớn, mọi người thấy Hoàng thượng cao hứng, thọ tinh công [ám chỉ Cẩn Hiên] tựa hồ cũng không lãnh khốc như bình thường, mọi người đều thả lỏng sung sướng đến trò chuyện.
Kỳ thật rất nhiều đại thần trong lòng đều có nghi vấn: Hoàng thượng và
hoàng hậu như hình với bóng, như thế nào hôm nay là sinh nhật của Cẩn
vương, chuyện lớn như thế, hoàng hậu lại vắng mặt, chỉ có một mình Hoàng Thượng đến tham dự, chẳng lẽ Hoàng Thượng với hoàng hậu đã xảy ra
chuyện gì? Như vậy, nữ nhi bọn họ không phải lại có cơ hội tiến cung
sao……
“Cẩn đệ,
hôm nay ta muốn gặp mặt Mạc Quân một lần.” Chính Hiên nói khẽ với Cẩn
Hiên, sắc mặt hơi trầm xuống, hồi tưởng lại Tình nhi mỗi ngày đều nhắc
tới Mạc Quân này Mạc Quân nọ, hắn trong lòng liền ứa ra toan thủy [6],
nhất là sau khi đã biết ‘Quá khứ’ của hai người bọn họ .
“Hảo.” Cẩn Hiên do dự một chút, gật gật đầu nói, sắc mặt cũng trở nên không tốt lắm, suy nghĩ một chút. Lại nói: “Vũ Tình……”
Chính Hiên
biết hắn muốn nói gì, nói tiếp: “Nàng hiện tại hẳn đã đến trong miếu
dâng hương.” Hôm nay là sinh nhật Cẩn Hiên, hắn là hoàng đế nhất định
phải đến, nhưng nếu Tình nhi đã ở trong cung, nhất định không thể gạt
được nàng, sinh nhật Cẩn Hiên nàng nhất định sẽ đến, đến lúc đó chỉ sợ
nàng sẽ gặp được Mạc Quân, vậy hắn cùng Cẩn Hiên này hơn nửa tháng cố
gắng không phải oan phế hay sao? Cho nên hôm qua, hắn liền nghĩ đến cầu
phúc Thái tử lừa Tình nhi đi dâng hương, mà hắn vì chính sự bận rộn nên ở lại.
“Ân.” Cẩn Hiên thế này mới yên lòng, gật gật đầu.
Một người
là hoàng đế, một người là Vương gia lại lén lút thấp giọng bàn tán ‘Âm
mưu’ như vậy, thấy thế nào cũng không giống là một hoàng đế hay một
Vương gia.
“Hoàng
Thượng, Vương gia, biểu diễn sắp bắt đầu.” Đang lúc hai người đều thấp
giọng thương lượng điều gì đó, Chu bá thanh âm cung kính vang lên.
“Ân.” Hai người lúc này mới ngồi thẳng, một bộ uy nghiêm trời sinh.
Không gian
phía trên tiền viện Cẩn vương phủ, lúc này có một hình thế to lớn kỳ lạ
‘Sân khấu kịch’, chúng bách quan nhìn thấy liền nổi lên từng trận nghi
hoặc, lại từng trận sợ hãi than, ‘Sân khấu kịch’ có tâm ý như thế, thật
đúng là thấy những điều chưa hề thấy, văn sở vị văn, rốt cuộc là người
phương nào thiết kế ? Thủ hạ Vương gia quả nhiên đều là kỳ nhân! Nhưng
lẫn vào mọi người, có một gã sai vặt, là người có biểu hiện không giống
với mọi người, trên mặt tuyệt mỹ là khiếp sợ cùng nghi hoặc thật sâu,
mắt to linh tinh mang theo ý tứ hàm súc tìm tòi nghiên cứu nhìn vũ đài
vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.
Khi mọi
người sợ hãi than thở chưa xong, một tiếng sáo du dương vang lên, nháy
mắt bắt được tâm thần của mọi người, tiếng sáo kia như khóc như tố, lại
giống như hào hùng ngàn vạn, Ngụy Tử Tề, Triệu Chi Dương vừa múa kiếm
vừa xuất trướng, kiếm thế sắc bén kia cùng tiếng sáo hỗ trợ lẫn nhau,
làm cho mọi người ở thị giác, thính giác đều chiếm được hưởng thụ thật
lớn, hơn nữa theo tiếng sáo du dương kia, trong kiếm khí Ngụy Tử Tề và
Triệu Chi Dương cùng nhau múa, nhưng lại ẩn ẩn xuất hiện bốn chữ: Sinh
nhật vui vẻ.
“Cẩn đệ, ai an bài vậy ? Là ai đã thổi sáo?” Chính Hiên cũng nhìn say mê, nghe được như si như túy, hắn rất muốn trông thấy người độc đáo như thế rốt cuộc
là ai?
Biểu tình
đầu tiên của Cẩn Hiên là một chút rung động thật sâu, từ trong lòng tràn ngập vui mừng thưởng thức, y vì hắn chuẩn bị sinh nhật yến hội, y thật
sự là cho hắn kinh hỉ quá lớn, nhắm mắt lại, tinh tế lắng nghe tấu khúc y thổi cho hắn, làn điệu thực tân kỳ [7], chưa bao giờ nghe qua, bất quá
vô cùng dễ nghe. Đắm chìm ở trong tiếng sáo du dương Cẩn Hiên vẫn chưa
nghe được câu hỏi của Chính Hiên, lòng tràn đầy vui sướng làm cho hắn
hoàn toàn nghe không được ngoại giới ầm ỹ, một lòng đắm chìm trong thế
giới của hắn và Quân, đây là lễ vật tốt nhất mà hắn nhận được.
Tên mặc đồ
gã sai vặt kia lại tuyệt không giống như gã sai vặt. Người này từ khi
tiếng sáo vang lên, đã bị chấn đắc liên tục lui về phía sau vài bước,
trong miệng lẩm bẩm nói: “Không, không có khả năng, không có khả năng……. Vì sao người nọ biết thổi thủ khúc này? Không, không có khả năng……” Mọi người tâm tư đều trôi theo tiếng sáo du dương và màn múa kiếm đầy phấn
khích kia, không người nào chú ý tới một gã sai vặt hành động kỳ quái,
ngay cả hoàng đế và Vương gia cũng là một lòng một dạ trôi theo khúc
nhạc tân kỳ kia.
Mọi người
tâm theo tiếng sáo, theo trên đài hai người múa kiếm mà trầm mê thật
sâu, thẳng đến tiếng sáo biến đổi, tâm mọi người cũng biến đổi theo,
trên đài hai người múa kiếm cũng dừng lại,sau đó mấy chục binh lính
tướng quân thân khôi giáp động tác trật tự hòa vào.
Ngụy Tử Tề
cùng Triệu Chi Dương còn có tướng quân khác tiến lên trước từng bước, có tay cầm đao, có tay cầm kiếm, có tay cầm mâu, đều tự thi triển bản lĩnh giữ nước của mình, trong loạn có tự, thị giác có một loại hưởng thụ
khác, hơn nữa mấy người vừa vũ vừa cùng nhau xướng lên:
大河如龙群山有虎
Đại hà như long quần sơn hữu hổ
Sông lớn có rồng, dãy núi có hổ — Ngụy Tử Tề
长啸仰天长歌当哭
Trường khiếu ngưỡng thiên trường ca đương khốc
Thét dài ngửa mặt lên trời dùng thơ văn để giải toả nỗi buồn — Triệu Chi Dương
龙盘虎踞有钟有鼓
Long bàn hổ cứ hữu chung hữu cổ
Rồng lượn hổ ngồi có chuông có trống — Hồng tướng quân
龙腾虎跃有文有武
Long đằng hổ dược hữu văn hữu võ
Rồng cuốn hổ chồm có văn có võ — Bạch tướng quân
一把剑花开万丈天幕
Nhất bả kiếm hoa khai vạn trượng thiên mạc
Một nhát kiếm mở ra màn che mờ ảo trên trời cao vạn trượng — Trần tướng quân
一腔血注解千秋史书
Nhất khang huyết chú giải thiên thu sử thư
Một lời máu ghi chép tri thức vào sách sử thiên thu — Ngụy Tử Tề
降大任苦心志劳筋骨
Hàng đại nhậm khổ tâm chí lao cân cốt
Gieo xuống gánh vác đầy khổ tâm quyết lao gân cốt — Triệu Chi Dương
但道义出文章展抱负
Đãn đạo nghĩa xuất văn chương triền bão phụ
Nhưng đạo nghĩa ra văn chương chuyển thành khát vọng — Hồng tướng quân
立身堂堂男子汉壮怀凛凛大丈夫
Lập thân đường đường nam tử hán tráng hoài lẫm lẫm đại trượng phu
Lập thân đường đường nam tử hán chí lớn lẫm lẫm đại trượng phu — Bạch tướng quân
日月沉哥云吐好个中华名族藏龙卧虎
Nhật nguyệt trầm ca vân thổ hảo cá trung hoa dân tộc tang long ngọa hổ
Ngày tháng chìm đắm trong văn từ ca Trung Hoa tàng long ngọa hổ– hổ — Trần tướng quân
Đưa mắt nhìn giang sơn không thể đếm phóng nhãn lưu quang bay ra xa — hợp [hợp xướng]
日月沉哥云吐好个中华名族藏龙卧虎
Nhật nguyệt trầm ca vân thổ hảo cá trung hoa dân tộc tàng long ngọa hổ
Ngày tháng chìm đắm trong văn từ ca Trung Hoa tàng long ngọa hổ– hợp [hợp xướng]
[8]
Phía sau
không sai biệt lắm khoảng hai mươi binh lính đánh một bộ quyền quân thể
do Ngạo Quân dạy, thật không hổ là tinh anh, đùa giỡn cũng uy vũ sinh
phong, thật sự là rất đẹp mắt.
Ngụy Tử Tề
và vài vị tướng quân hát xong âm tiết cuối cùng, hơn hai mươi binh lính
cũng đánh xong bộ quyền, đồng loạt đứng ngay ngắn, nhìn chăm chú vào các vị tướng quân khác còn múa kiếm, tiếng sáo phụ họa, chí khí hào hùng
lại vang lên:
Bao nhiêu thủ túc trung thành đã vùi xương nơi đất khách
何惜百死报家园
Há tiếc chết trăm lần để báo đền nước nhà
忍叹惜更无语血泪满眶
Không lời oán than huyết lệ tràn mi
马蹄南去人北望
Vó ngựa về nam còn ngóng người ở lại phương bắc
人北望草青黄尘飞扬
Người ở lại phương bắc cỏ xanh cát vàng trời cao
我愿守土复开疆
Tôi nguyện bảo vệ đất nước mở mang bờ cõi
堂堂龙轩要让四方
来贺
Đường đường Long Hiên há lại để bốn phương xâm phạm.
[9]
Ở đây mọi
người phần lớn đều là quan văn, nhưng bị áp lực tràn ngập tâm hào hùng
trong lời ca ấy, trong lòng tràn ngập tràn đầy hào hùng, mắt không nháy
nhìn chằm chằm trên đài, bên tai vẫn quanh quẩn tiếng sáo hào hùng.
heo tiếng
sáo chậm rãi dừng lại, Ngụy Tử Tề cùng các tướng quân đều thu vũ khí
trong tay lại, binh lính cũng xướng xong ca từ, nhất tề hướng mọi người
phía dưới đài liền ôm quyền, Ngụy Tử Tề tiến lên từng bước, ôm quyền
nói: “Vương gia, Tử Tề đại diện cho toàn quân tướng sĩ chúc Vương gia
sinh nhật vui vẻ!”
“Vương gia
sinh nhật vui vẻ!” Trên đài tất cả mọi người đều ôm quyền cao giọng nói
với Cẩn Hiên. Theo chúng tướng sĩ thanh âm hạ xuống, vũ đài bốn phía đột nhiên ‘Phanh’ bốn âm thanh, bốn phía lại là khói lửa đồng thời đạn
hướng trên không, lập tức xuất hiện ánh sáng trong suốt, bốn chữ to vàng tươi: Sinh nhật vui vẻ!
Cẩn Hiên bá một cái từ chỗ ngồi đứng lên, biểu tình lãnh khốc bị khiếp sợ thay thế
bằng biểu tình kinh hỉ, trong mắt chứa đựng nhu tình thật sâu cùng yêu
say đắm, nội tâm cảm xúc cuồn cuộn: Quân, ngươi thật sự là làm cho ta
rất chấn kinh rồi, ngươi lại một lần làm cho ta biết tài hoa hơn người
của ngươi, ngươi…… Lễ vật này thật sự làm cho ta kinh hỉ, ta hiện tại
thật muốn buông sở hữu ngươi, hảo hảo mà đem ngươi ủng trong ngực, hảo
hảo mà yêu thương ngươi! Hảo muốn ôm ngươi, muốn tuyên bố khắp thiên hạ
ngươi là của Âu Dương Cẩn Hiên ta……
Chính Hiên
lúc này cũng đứng lên, trong lòng tràn đầy tán thưởng, nhân tài như thế, càng làm Long Hiên hoàng triều bọn họ thêm mạnh a! Một câu ‘Đường đường Long Hiên há lại để bốn phương xâm phạm’ kia thật sự là nói đúng tâm ý
của hắn, người này hôm nay vô luận như thế nào, hắn cũng phải gặp. Trong lòng cũng có chút chua xót, có người tài tình như thế, Tình nhi và y
trước đây…… Đột nhiên trong lòng có điểm sợ, có điểm không tự tin, sợ
Tình nhi nếu tái kiến ‘Tình nhân’của nàng, nàng có thể vì y mà bỏ lại
hắn hay không?
Vốn mọi
người đang chưa phục hồi tinh thần lại theo lý tưởng hào hùng vừa mới
rồi, lập tức lại bị kỳ cảnh trước mắt gậy chấn kinh thật sâu, miệng mỗi
người không sai biệt lắm há to ngay cả cái trứng chim cũng có thể bỏ lọt vào, ngay cả danh môn thiên kim tự xưng là cười không thấy răng miệng
cũng há hốc, vẻ mặt say mê, ngạc nhiên nhìn trên trời bốn chữ thật to
vàng óng ánh thật lâu không tiêu tan. Mà gã sai vặt kia lúc này đã hoàn
toàn hoang mang, thì thào nhìn bốn chữ to kia, tựa hồ xuyên thấu qua bốn chữ to kia nhìn phía phương xa, nhớ lại đủ chuyện, trong mắt ẩn ẩn nước mắt xuất hiện, cũng thật sâu mê mang……..
“Hảo, hảo,
rất thần kỳ……” Tiêu Tề Uyên dẫn đầu định thần lại, liên tục tán dương,
nói trái tim hắn đã bị nữ nhi hành vi hành động một cách tinh quái rèn
luyện đủ cường đại rồi, đối với chuyện kỳ lạ gì đó đã có thể rất nhanh
tiếp nhận được rồi, nhưng hôm nay tiết mục này thật sự rất phấn khích,
làm cho hắn không thể lại không khiếp sợ, chính là, đây là người nào gây nên, là Tình nhi sao? Quay đầu nhìn về phía Hoàng Thượng, lại phát hiện hắn cũng là vẻ mặt khiếp sợ, thẳng tắp nhìn trên không.
Tiêu Tề Uyên vừa mở miệng, làm tất cả mọi người phục hồi tinh thần lại, đều vẻ mặt kích động mà thảo luận:
“Lão phu
sống hơn nửa đời người, cũng tự nhận biết rõ những chuyện khó tin trong
thiên hạ, lại chưa bao giờ thấy được tiết mục phấn khích như thế, người
này vì chúc mừng Vương gia thật sự là nhọc lòng, cũng có thể thấy được
người nọ nhất định tài hoa hơn người, cứ nhìn xem tân kỳ khúc kia và ca
từ lý tưởng hào hùng như thế liền biết……” Một lão thần chòm râu hoa râm
vỗ về chòm râu nhìn bốn chữ to trên không vẻ mặt sợ hãi than nói, nói
còn chưa nói xong liền bị một lời nói khác tiếp theo lấn át.
“Đúng vậy! Thật không hiểu người nọ dùng biện pháp gì có thể làm cho chữ đứng ở giữa không trung?”
“Còn có,
nhãn hoa không phải bình thường ở buổi tối phóng sao? Không thể ngờ được ở ban ngày ban mặt cũng có thể sáng rọi chói mắt như thế, thật sự là
rất thần kỳ……”
“Thật muốn trông thấy kỳ nhân kia…….”
…….
Cả triều
văn võ bá quan đều vẻ mặt sợ hãi tham dự thảo luận, ngay cả các đại thần bình thường bất đồng đảng phái, tranh đấu gay gắt giờ này khắc này
giống như hảo huynh đệ, thảo luận thập phần lửa nóng.
Chúng đại
thần còn đang đắm chìm trong kinh sợ, Ngụy Tử Tề và các tướng sĩ khác đã đi đến trước mặt Cẩn Hiên, nhất tề giơ chén rượu đối với Cẩn Hiên nói:
“Vương gia, thuộc hạ kính ngài một ly, chúc ngài niên niên hữu kim nhật, tuế tuế hữu kim triều [10]….
“Hảo, bổn
vương kính chúng tướng sĩ một ly, mời.” Cẩn Hiên cũng là vẻ mặt hào hùng nâng chén đối với chúng tướng sĩ cao giọng nói, trong lòng chưa bao giờ có một khắc giống như hiện tại tràn ngập hào hùng vô hạn, kích tình vô
hạn.
“Mời.” Đám người Ngụy Tử Tề cũng cầm lấy chén rượu đối với Cẩn Hiên hào hùng nói.
“Ha ha……” Chúng tướng sĩ và Cẩn Hiên cùng nhau cười.
Nhất thời
bách quan ở đây nhìn thấy lại là ngẩn ngơ: Nguyên lai Vương gia cũng
cười a? Hơn nữa cười rộ lên đẹp mắt như vậy, hào hùng như vậy, không thể lại không bội phục người thiết kế tiết mục này, cũng chính là người
thổi sáo kia vì sao không xuất hiện, nếu bọn họ đoán đúng, người thổi
sáo kia là người thiết kế tiết mục này, bởi vì từ đầu tới đuôi, các
tướng sĩ đều là chiếu theo tiếng sáo tân kỳ kia mà biểu diễn……
Mà thiên
kim khuê các đang mải mê ngắm chữ vàng lúc nãy tức thì bị dung nhan tươi cười này cấp đoạt phương tâm, trong lòng đập mạnh, vẻ mặt mê trai nhìn
chằm chằm Cẩn Hiên, nhưng là đang trong nhiệt huyết hào hùng Cẩn Hiên
cũng không biết vì nụ cười này của hắn làm cho tâm của bao nhiêu cô gái
nhảy loạn.
“Triệu
tướng quân, xin hỏi, tiết mục này là ai an bài, còn người thổi sáo kia
là ai thế? Vì sao nghe thấy tiếng sáo mà không thấy thân ảnh?” Có một
đại thần rốt cục nhịn không được, lặng lẽ hỏi Triệu Chi Dương nói, một
tiếng này mặc dù hỏi nhỏ giọng, nhưng mọi người vẫn rất rõ ràng nghe
được, lúc này bách quan đều nhất tề xoát xoát nhìn Triệu Chi Dương, nóng vội chờ hắn trả lời.
Triệu Chi
Dương vừa nghe, vẻ mặt lập tức thần bí nói: “Ngươi thật sự muốn biết?”
Thấy người nọ gật đầu không ngừng, Triệu Chi Dương lại vẻ mặt tự hào
nói: “Trừ bỏ thiên hạ đệ nhất quân sư, đương kim Thái phó thái tử Mạc
Quân hiện nay còn có ai đâu! Các tiết mục này đều là hắn an bài, còn có
bài ca rất êm tai kia cũng là do quân sư dạy bọn ta xướng.”
Không ngoài ý muốn, Triệu Chi Dương tự đắc vừa nói xong, tất cả mọi người đổ hít
một hơi, nguyên lai đúng là Mạc Quân công tử thần bí, bọn họ sớm nên
thầm nghĩ, không thể càng gia tăng nghi ngờ rồi mọi người đều quyết tâm
muốn gặp Mạc Quân công tử, nhất là các danh môn thiên kim.
“Vương gia, không biết hôm nay ta có thể trông thấy Mạc Thái phó được không?” Liễu
Kính Minh vì nữ nhi luôn mãi yêu cầu muốn gặp, đối với Cẩn Hiên vái chào nói.
“Mạc Thái
phó tính thích yên tĩnh, không thích quá náo nhiệt.” Cẩn Hiên thản nhiên nói, sắc mặt hơi trầm xuống, ý tứ hàm súc cự tuyệt thập phần rõ ràng.
Hắn sẽ không để người này kẻ nọ dòm ngó người ấy của hắn!
Đều là
người pha trò trong quan trường, như thế nào không rõ trong nháy mắt
Vương gia ẩn hiện hờn giận đâu! Tuy rằng trong lòng bất mãn, nhưng không nói gì, chỉ có thể thảo luận lẫn nhau đủ loại sự tích về Mạc Quân công
tử, kỳ thật có không ít người trong lòng đều nghi hoặc: Vì sao Vương gia đem Mạc Quân công tử giấu nhanh như vậy, vì sao y không được gặp người
khác, chẳng lẽ vì đồn đãi có chỗ sai lầm, kỳ thật tướng mạo Mạc Quân
công tử xấu vô cùng?
Nhìn bách
quan vì một Mạc Quân thảo luận không ngớt, lòng tràn đầy hưng phấn,
Chính Hiên vừa muốn nói gì, đột nhiên một người trong bộ dáng gã sai vặt vọt ra, cầm áo Cẩn Hiên, vội la lên: “Mạc Quân ở đâu? Mang ta đi gặp
hắn.”
Cẩn Hiên
nhất thời không bắt bẻ, nhưng lại bị nắm áo vặn hỏi, định tức giận, sau
khi nhìn người thanh niên nọ là ai, cả người đều thẳng tắp ngây ngẩn ra, còn bên kia Chính Hiên cũng thấy người này đột nhiên lao tới, chính là
người không nên xuất hiện, hắn sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng,
cũng không muốn quan tâm đệ đệ chính mình trên tay đối phương, xoay
người định bỏ trốn…… [BB: Anh thật có nghĩa khí nha!! Chính Hiên: mạng nhỏ quan trọng hơn!][Lệ Nguyệt: *Ánh mắt xem thường*]
“Âu Dương
Chính Hiên, ngươi đứng lại đó cho ta.” Gã sai vặt kia gầm lên giận dữ,
ánh mắt lại thẳng tắp nhìn chằm chằm Âu Dương Chính Hiên đầu đổ mồ hôi
lạnh.
“Khụ, Tình
nhi, sao ngươi lại tới đây?” Chính Hiên tránh cũng không thể tránh, chỉ
phải ngượng ngùng đi tới trước mặt gã sai vặt kia, không, là hoàng hậu
hắn, ôn nhu nói.
“Ta như thế nào đến đây? Hừ, ta còn muốn hỏi ngươi, sao ngươi lại tới đây? Còn có
cả triều bách quan như thế nào đến đây?” Ngạo Tuyết lạnh lùng cười nhìn
Chính Hiên, bách quan hoàn toàn bị ánh mắt của nàng bắn phá dọa đến
choáng váng, có vài võ tướng còn vẫn duy trì tư thế muốn xông lên cứu
giá.
Vừa thấy có người dám trước mặt nhiều người như vậy tập kích Vương gia, lại dám
rống giận tục danh Hoàng thượng, đây chính là lúc biểu thị lòng trung,
hơn nữa đối phương chính là một thiếu niên nhỏ gầy, cho nên ngay cả quan văn sợ chết cũng đều muốn xông lên cứu giá, sau lại nghe đến hoàng đế
tựa như ‘cún vẫy đuôi’ lấy lòng nói, tập thể người bị đông cứng lại.
“Này…… Hôm
nay là sinh nhật…… sinh nhật Cẩn đệ……” Chính Hiên càng nói càng nhỏ
giọng, cuối cùng cơ hồ là làm cho người ta nghe không được thanh âm của
hắn, bất quá hai người đứng ở bên nghe được. Hắn là vị hoàng đế hoàn
toàn bị hoàng hậu cấp ăn gắt gao, điểm ấy mọi người toàn Long Hiên đều
biết.
“Sinh nhật? Hừ, sinh nhật Cẩn Hiên ta thân là hoàng tẩu của hắn vội tới chúc mừng
hắn không đúng sao?” Ngạo Tuyết ngoài cười nhưng trong không cười nhìn
Chính Hiên nói.
“Đúng
đúng…….” Chính Hiên liên tục gật đầu nói. Xong rồi, mỗi lần Tình nhi lộ
ra nụ cười này, liền tỏ vẻ hắn sẽ không hay ho, không biết lần này nàng
hội trừng phạt hắn như thế nào đây. Chính Hiên chấp nhận hoàn toàn ‘Tra
tấn vô nhân đạo’ của Ngạo Tuyết.
“Hừ.” Ngạo
Tuyết lại đối với Chính Hiên lạnh lùng hừ một tiếng, quay đầu lạnh lùng
nhìn Cẩn Hiên đang có ý đồ đào tẩu, thanh âm âm trầm như đáy sâu địa vực làm tất cả mọi người đều run lên: “Cẩn Hiên, nói lại lần nữa xem, mang
ta đi gặp Mạc Quân.” Hôm nay bất luận như thế nào, nàng cũng phải nhìn
thấy Mạc Quân, y thật sự sẽ là nàng ta sao? Nhưng nàng ta làm sao có thể như nàng xuất hiện ở Long Hiên hoàng triều?
“Vũ, không, hoàng tẩu, Mạc Quân y tạm thời có việc, chỉ sợ không thể gặp được, ngày mai ta sẽ để y tiến cung, đến lúc đó hoàng tẩu có thể gặp y, được
không?.” Cẩn Hiên dưới khí thế cường lực của Ngạo Tuyết bất đắc dĩ gật
đầu, nuốt khẩu khí, tuy là hỏi, nhưng ngữ khí vẫn kiên định nói, có thể
tạm thời trì hoãn thời gian.