Quân Sủng: Cô Vợ Nhàn Rỗi

Chương 24: Lại té xỉu



Editor: Lãnh Nguyệt Dạ

Lời cô bé nói đã khiến cho Trưởng Tôn Ngưng có thể suy đoán ra tình huống sơ lược, hẳn là người phụ nữ xinh đẹp này đã ly hôn với cha của cô bé, lúc ấy cũng không hề tranh thủ quyền nuôi dưỡng cô bé, về sau lại lập gia đình mới cùng với người khác, còn có con riêng của bọn họ. Bây giờ người phụ nữ xinh đẹp bỗng nhớ tới máu mủ của mình, mong muốn gần gũi cô bé, nhưng vì từ nhỏ đã không ở bên cạnh cô bé nên cô bé cực kỳ ghét bỏ, không chịu đi với cô ta.

"San San ...." Người phụ nữ xinh đẹp nhìn cô bé với vẻ mặt hết sức đáng thương, muốn giải thích, nhưng lại không thể nói thành lời.

"Tránh ra, tránh ra đi!" Cô bé rất bướng bỉnh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào trước ngực Trưởng Tôn Ngưng, không muốn nhìn người phụ nữ xinh đẹp nữa.

Trưởng Tôn Ngưng giống như bỗng nhiên hiểu được vì sao cô bé lại chạy đến bên cạnh mình, thật sự là một cô bé thông minh, nhưng nếu mà mình vẫn còn là Trưởng Tôn Ngưng nhát gan sợ phiền phức trước kia thì cô bé này nên làm cái gì bây giờ đây?

"Vị phu nhân này, nếu đứa trẻ đã không muốn đi theo cô,thì cô cần gì phải cố gắng gò ép đây? Cô có cuộc sống của cô, có công việc của cô, hai bên đều biết được bên kia khỏe mạnh bình an không phải là được rồi sao? Dù cô có mạnh mẽ dẫn nó trở về, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ cũng không nhất định con bé sẽ vui vẻ. Lúc trước cô đã vứt bỏ quyền nuôi dưỡng cô bé, không hề cố gắng hết sức với trách nhiệm của người mẹ, hiện tại mới biết hối hận, cô cảm thấy mình có tư cách sao?" Trưởng Tôn Ngưng đứng ra can thiệp giúp cô bé nói với người phụ nữ xinh đẹp như cô bé mong muốn, nhưng cô cũng biết mình không có tư cách dùng giọng điệu chất vấn mà nói với cô ta.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi nói những lời này ra khỏi miệng, cô bỗng cảm thấy mình với cô bé này vốn không có gì khác nhau, cô bé chính là cô của ngày xưa, kiếp trước cô vẫn luôn muốn hỏi rõ ràng. Cái người gọi là mẹ kia, không hề có một tí trách nhiệm, cố gắng đối với cô, nếu đã vậy vì sao phải đưa cô đến thế giới này, còn ích kỷ mạnh mẽ lựa chọn đường đời cho cô?

"Cô là ai? Cô thì biết cái gì? Cô dựa vào cái gì mà quản chuyện giữa mẹ con chúng tôi? Buông con gái tôi ra!" Người phụ nữ xinh đẹp quát lên, cô ta vốn đang ghen tị việc con gái mình thân thiết với Trưởng Tôn Ngưng, lại xa lánh cô ta, đúng lúc tìm được cớ trút giận.

Trưởng Tôn Ngưng vô ý thức nhăn lông mày xuống, ôm đầu cô bé chặt hơn, khó trách con gái ruột của chính mình cũng không thân thiết với cô ta, thái độ của cô ta cơ bản là có vấn đề. Rõ ràng chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân, lại không để ý với tới cảm nhận của cô bé. Nếu đổi thành cô, chắc chắn cô cũng lựa chọn giống như cô bé này, diễn đàn lê quý đôn, ví như người mẹ kiếp trước cũng là người như vậy, vậy cô tình nguyện mãi mãi cái gì cũng không hiểu rõ, giữ lại hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ, để còn có một cái mà nhớ nhung.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là ... Cô nhìn thấy con gái mình quan hệ với người ngoài như tôi còn thân thiết hơn với cô, chẳng lẽ cô cũng không biết tự kiểm điểm xem lỗi của mình là ở đâu sao?" Lúc này đã không còn là vặn hỏi, Trưởng Tôn Ngưng chỉ nhàn nhạt nói.

Người phụ nữ xinh đẹp này, thân là một người mẹ, lại không hề có có một chút ý thức với tỉnh ngộ nào của người làm mẹ. Muốn gì làm nấy, không muốn thì lập tức vứt bỏ, còn không bằng đối xử với con chó lang thang bên đường, làm con gái của cô ta cũng thật là xót xa.

"Con nhóc này chui ra từ chỗ nào, tôi làm như thế nào cũng không nhờ cô dạy, tốt nhất cô nên mau nhanh chóng buông con gái tôi ra, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát đó." Người phụ nữ xinh đẹp hô, tiến lên đưa tay ra muốn túm cô bé Trưởng Tôn Ngưng đang ôm trong lòng đi.

Trưởng Tôn Ngưng vô ý thức né tránh, người phụ nữ xinh đẹp vồ hụt, thân thể lung lay lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

"Cô người phụ nữ này, tôi mới không chú ý một lúc đã đến cướp đoạt cháu gái tôi, muốn báo cảnh sát phải không, có bản lĩnh thì cô báo đi, tôi cũng muốn nhìn xem trong chúng ta người nào có lý."

Người phụ nữ xinh đẹp còn chưa kịp đứng vững, vừa nhìn thấy người tới thì thân thể thoáng cái run rẩy dữ dội, nhất thời sắc mặt cô ta trắng bệch, hơi há mồm, muốn nói gì đó, cuối cùng lại không phát ra âm thanh nào, giống như bị mắc kẹt ở trong cổ họng vậy.

Trưởng Tôn Ngưng đoán, người tới xác nhận là bà nội theo như lời cô bé, chẳng qua nhìn vẻ ngoài của bà ấy nhiều lắm cũng chỉ 34, 35 tuổi mà thôi, không phân cao thấp với người phụ nữ xinh đẹp kia, cách ăn mặc cũng rất thời thượng, nhưng lại không phải theo mốt, mà lộ ra một hơi thở nghệ thuật. Bà ấy vừa xuất hiện đã lập tức khiến người phụ nữ xinh đẹp sợ tới mức ba hồn bay mất hai hồn, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ có thể thấy được người tới này cũng không phải nhân vật đơn giản.

"Vẫn còn chưa nhanh chóng cút đi, nhìn cái gì!" Người tới vừa ngoảnh mặt về phía người phụ nữ xinh đẹp trách mắng.

Người phụ nữ xinh đẹp không dám cãi lại một câu, cực kì không muốn nhìn cô bé, cuối cùng vẫn là rời khỏi ở trong tiếng nghị luận của mọi người. Trưởng Tôn Ngưng xem cục diện đã thay đổi trước mắt, cực kì tò mò, nhìn thấy người con dâu này đứng trước mặt mẹ chồng, giống như chuột thấy mèo, chẳng lẽ bên trong có chuyện cũ phức tạp gì sao? Thật thú vị.

"Bà nội!" Cô bé vùi đầu vào trong lòng người vừa mới tới, "Bà nội, bà mà không trở về thì San San đã bị cô ta bắt đi rồi, là chị Điềm Tâm (Điềm Tâm ở đây là chỉ tên cửa hàng bánh ngọt Trưởng Tôn Ngưng đã từng làm) giúp con." Thấy người chống lưng cho mình đến, cô bé cũng chưa quên Trưởng Tôn Ngưng, ngón tay chỉ về phía cô.

Chị Điềm Tâm? Người tới đã sớm chú ý tới cô gái đang che chở cháu gái mình, bộ dáng xinh đẹp càng xem càng dễ nhìn, khí chất cũng hết sức độc đáo. Im lặng ngồi ở chỗ kia, giống như một đóa hoa sen lặng lẽ nở rộ, lạnh lẽo cao quý, đặc biệt là đôi mắt trong suốt sâu thẳm kia, giống như một tờ giấy trắng, sạch sẽ tinh khiết, nhưng lại chứa Càn Khôn ở bên trong, sâu không lường được, khiến người ta không dám nhìn thẳng, nhưng làm sao người như vậy lại có quan hệ với “Điềm Tâm”.

"Cảm ơn cô nhé." Đánh giá Trưởng Tôn Ngưng xong, bà nội cô bé dùng thái độ vừa ôn hoà vừa khách sáo nói, thay đổi rõ ràng so với tư thế lên mặt bắt nạt người lúc răn dạy người phụ nữ xinh đẹp.

"Tôi cũng không có làm gì, là cháu gái bác thông minh thôi." Trưởng Tôn Ngưng đứng dậy, sờ đầu cô bé nói.

"Bà nội, chị Điềm Tâm biết làm rất nhiều rất nhiều bánh ngọt ăn ngon đó, rất lợi hại. Nhưng mà chị Điềm Tâm nói, ăn nhiều bánh ngọt lớn lên sẽ không đẹp, không thể kiêng ăn, chờ một lát chúng ta đi mua thêm một chút rau dưa hoa quả đi." Cô bé nghiêm túc nói.

Mắt bà nội cô bé chứa ý cười nghe xong liên tục nói hai tiếng tốt, ngẩng đầu nói với Trưởng Tôn Ngưng: "Cũng là cô có biện pháp, con nhóc này rất kén ăn, khiến một nhà chúng tôi đều lo lắng muốn chết, như thế rất tốt, cám ơn cô đã giúp chúng tôi một chuyện lớn."

"Không có gì, bác không cần khách sáo." Trưởng Tôn Ngưng cảm thấy mình là vô tâm trồng liễu, liễu Thành cây (vô ý làm một việc gì đó lại nhận được kết quả không ngờ tới), được cảm ơn cô cũng có chút xấu hổ.

"Thời gian không còn sớm, vậy tôi mang con nhóc đi mua đồ ăn trước, kẻo lát nữa con bé lại đổi ý."

"Bác cứ đi trước đi ạ."

"Tạm biệt chị Điềm Tâm, chờ tay chị Điềm Tâm tốt hơn, nhớ phải làm bánh ngọt ăn ngon cho em đó!" Cô bé vừa quay đầu vừa phất tay nói.

"Được, tạm biệt."

Bà cháu hai người đi rồi, Trưởng Tôn Ngưng cũng lái xe rời khỏi.

Lái xe đi được một đoạn, cơn quặn đau trong bụng lại kéo tới, kèm thêm phía sau lưng với hai chân đều đau nhức đến chết lặng. Cô lái xe bằng một tay, ngón tay run nhè nhẹ, trán chảy ra một tầng mồ hôi lạnh buốt, d↕ⓔn đ✩n lⓔ quy♪ đ☀n♫ may mà cô có ý chí mạnh mẽ chống đỡ, cuối cùng chỉ bị dọa sợ hãi chứ không gặp nguy hiểm thuận lợi về đến nhà.

Mặc dù mới tám giờ tối, nhưng bởi vì thời tiết rét lạnh, trong tiểu khu ngoại trừ đèn đường cao vút cô đơn, thì không hề có nửa bóng người.

Trưởng Tôn Ngưng cõng ba lô đựng báu vật phía trước, những thứ mua trong siêu thị với hộp gấm đều xách bên cánh tay phải, sau đó khiêng con cá tầm nặng hơn chín mươi cân lên loạng choạng đi vào trong lầu, giống như một người chạy nạn lại có lòng tham không đáy. Về sau, lúc Trưởng Tôn Ngưng nghe Hoa Tử Ngang nói đến đoạn này, cũng không khỏi tự mình cười mình cố chấp.

Lúc cô đang chịu đựng cơn đau đớn muốn chết, khiêng tất cả mọi thứ đến sát cửa phòng, nghe được có tiếng động bên trong, cô dùng đầu gối đụng vào cửa vài cái. Cửa phòng mới mở ra từ bên trong, cô vừa kêu một tiếng ông xã, trước mắt bỗng tối sầm, cả người mang đồ cắm đầu ngã quỵ xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.