Dương Tử nói như vậy cũng không thật sự kỳ quái, nhìn cô lớn lên, dù thế nào cũng do tụi anh nuông chiều thì bản thân phải chịu, chỉ có điều so với các cô gái trong đại viện thì Ôn Uyển chững chạc hơn nhiều, cũng khéo léo hiểu chuyện hơn, ở đại viện có tiếng là tốt.
Ôn Uyển cười khanh khách, nhẹ giọng mở miệng với Dương Tử: “Anh Dương Tử, Giản Dung! Các anh đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?” Nói xong Ôn Uyển đi đến bên cạnh Giản Dung, kéo Giản Dung tới trước mặt Dương Tử.
Dương Tử ngước mắt nhìn Giản Dung, lúc ánh mắt rơi vào nơi khóe mắt Giản Dung, hơi sững sờ, lại có chút không thể tin, anh không ngờ mặt Giản Dung bị phá hủy, chuyện như vậy có vẻ như không ai biết, bởi lqd vì trong đại viện không truyền ra, bên trong chỗ quen biết cũng không có ai nói.
Giản Dung thuận theo đón nhận ánh mắt Dương Tử, Ôn Uyển kéo tay Giản Dung, cười nói: “Giản Dung, không phải anh đã nói muốn làm chủ nhà đãi khách sao? Lát nữa anh phải mời em và anh Dương Tử ăn cơm.”
Cô biết Giản Dung, bởi vì chuyện này cô không nói với người trong nhà, mà Giản Dung lại trực tiếp về doanh trại, ngày nghỉ phép thăm người nhà vẫn chưa đến, cho nên tạm thời không có ai biết mặt Giản Dung bị thương.
“Được, nhà ăn bộ đội! Tùy ý gọi!” Giản Dung nhìn Ôn Uyển cười cười, Ôn Uyển liếc Giản Dung một cái, nói thầm: “Còn tưởng anh xa hoa quá mức chứ? Nhà ăn bộ đội!”
Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cũng thật vui vẻ, ít ra Giản Dung còn biết nói đùa, như vậy anh Dương Tử cũng không nhìn ra cái gì.
Dương Tử nhìn Giản Dung, mở miệng trước: “Hôm nay là chủ nhật, nghỉ nửa ngày cũng không được sao? Tiểu Uyển cần bồi bổ.” Giản Dung là phó đoàn trưởng, hôm nay là ngày nghỉ, Dương Tử biết, chuyện xin nghỉ này chỉ cần một câu nói của Giản Dung là có thể thành.
“Nhất định phải ra ngoài ăn chứ, cậu từ nơi xa xôi đến một lần, thức ăn bộ đội dở, cậu ăn cũng không quen.” Giản Dung nhìn Dương Tử đáp lời, Ôn Uyển cười nhìn Giản Dung, người đàn ông này cuối cùng cũng mở ra điểm mấu chốt rồi, một điệu bộ cô dâu nhỏ hạnh phúc.
--- ------Puck---- -----
“Được, có những lời này của anh là được.” Dương Tử gật gật đầu, thuận tay mang mắt kính lên, cảm thấy cảnh trước mắt cực kỳ chói mắt, có một số chuyện nhỏ mặc dù đã qua rất lâu, nhưng nó vĩnh viễn khắc sâu vào đáy lòng, không có cách nào xóa đi.
Dương Tử thở dài: “Được, tiểu Uyển, mang cho em ăn, cũng mang vào đi, anh ở đây chờ hai người, chúng ta ra ngoài ăn cơm.”
Nói xong Dương Tử đi ra sau xe, mở cốp xe, tràn đầy cốp xe là đồ ăn, điều này làm cho Ôn Uyển sung sướng đến phát rồ rồi, Giản Dung cũng cười nhạt một chút, một cô nương ăn nhiều đồ như vậy, thật sự trở thành cô nương béo phì rồi, tiểu tử này cũng không có lòng tốt.
Nhìn Giản Dung đứng một bên không cử động, Ôn Uyển quay đầu gọi: “Giản Dung, anh giúp em một tay đi, nhiều như vậy lqd em cầm không hết!” Tất cả đều là đồ ăn cô thích ăn, thích uống, liền biết anh Dương Tử thương yêu cô.
Giản Dung “Oh” một tiếng, nói với nhân viên cảnh vệ ở bên kia: “Mấy người các cậu, tới đây mang đồ giúp chị dâu các cậu!”
Anh cũng không muốn nhìn, chỉ muốn trả lại, chỉ có điều, trong lòng không thoải mái, anh không biết là cô nương này nhìn thấy đồ ăn vặt lại có thể vui vẻ đến mức này.
Ra lệnh một tiếng, vốn là mấy người lính canh cửa, lập tức la to một tiếng: “Rõ!” Nói xong chạy đều tới, vốn là một đống đồ ăn vặt, đám lính ngụy trang này, tam hạ lưỡng hạ *, dời hết ra ngoài.
(*) Tam hạ lưỡng hạ: Từ điển Trung Quốc giải thích: mô tả những hành động nhanh chóng gọn gàng.
Vẻ mặt sùng bái của Ôn Uyển nhìn Giản Dung, những ngày này, mỗi ngày cùng Giản Dung kết thúc huấn luyện, cô đã cảm thấy Giản Dung đặc biệt đẹp trai, hơn nữa, người đoàn trưởng này rất uy vũ?
“Tiểu Uyển, ở đây đi, em và Dương Tử ở đây đợi anh một lát, anh dẫn bọn họ mang đồ về nhà.” Giản Dung dặn dò Ôn Uyển một tiếng, Ôn Uyển ừ một tiếng.
Giản Dung dẫn đám lính đi về phía nhà ở, nhìn bóng lưng Giản Dung rời đi, Dương Tử mở miệng: “Vào trong xe ngồi đi? Ở bên ngoài nắng quá.”
Nha đầu này chính xác là làm quân y chưa ăn khổ, nếu không, thật khiến cho người ta đau lòng rồi, cô không giống như Phó Sủng, ném đến đại đội đặc chủng, Đường Dật huấn luyện muốn chết, đã không giống người rồi…
Vừa nói chuyện, lúc Dương Tử muốn mở cửa tay lái phụ cho Ôn Uyển thì Ôn Uyển đã ngồi lên phía sau, nghĩ tới một lát nữa Giản Dung cũng sẽ ngồi ở phía sau, nhìn Ôn Uyển như vậy, Dương Tử cười tự giễu.
Bản thân tỉnh ngộ đi, người ta đã lqd kết hôn, lại còn chưa từ bỏ ý định sao? Huống chi, Ôn Uyển cũng cảm thấy anh là người đàn ông phong lưu, trừ việc đối tốt với anh, còn gì thích hợp?
Không giống Giản Dung, cô vẫn nhớ mãi không quên đại anh hùng, liều mạng phải gả cho người ta, cho dù phá tướng, nhưng trong mắt Ôn Uyển không ai có thể so sánh.
Không nghĩ lại nữa, Dương Tử nhảy lên ghế lái xe, trong xe mở một bài tiếng Anh tiết tấu nhẹ nhàng:
“You’re on the phone with your girlfriend, she’s upset.
Cậu đang tám điện thoại với bạn gái, và cô ấy thất vọng
She’s going off about something that you said
Cô ta gạt đi tất cả những điều cậu nói
Cause she doesn’t, get your humor like I do
Bởi vì cô ấy chẳng có được óc hài hước như tôi
I’m in my room, it’s a typical Tuesday night
Tôi nằm dài trong phòng, một tối thứ ba như bao hôm khác
I’m listening to the kind of music she doesn’t like
Và nghe một loại nhạc mà cô ấy chẳng bao giờ tiếp thu nổi
And she’ll never know your story like I do
Và cô ấy đâu có biết chuyện của cậu rõ như tôi
But she wears short skirts, I wear T-shirts
Nhưng cô ấy mặc váy ngắn, còn tôi chỉ trung thành với T-shirts
She’s cheer captain and I’m on the bleachers
Cô ấy là đội trưởng đội cổ vũ và tôi chỉ ngồi ở khán đài
Dreaming about the day when you wake up
… Luôn mơ về một ngày khi cậu thức giấc
And find what you’re looking for has been heree the whole time
Và biết rằng điều cậu đang tìm kiếm đã luôn ở nơi đây, mọi lúc.”
(*) Trích đoạn bài hát “You belong with me” của Taylor Swift.
Giống như tính cách cởi mở của Dương Tử, Ôn Uyển nhẹ giọng hừ, Dương Tử ngồi vào chỗ tài xế, chợt mở miệng: “Nha đầu, nói thật cho anh, cuộc sống bộ đội như thế, em thật sự muốn sao?”
Anh là người buôn bán lòng vòng, vài thế hệ trước, trong nhà không có ai làm lính, đến đời anh đương nhiên là kế thừa gia nghiệp, khi đó nhìn Diệp Hàng, rồi Văn Hải đều đi làm lính, khó tránh khỏi động lòng, nhưng không còn cơ hội, trong dòng họ không ai đồng ý.
Anh không phải là người đại viện, nhưng thường chơi chung với người đại viện, đi doanh trại nhiều hơn, cảm thấy đó là nơi nghiêm túc nghèo khổ, mặc dù thành tựu là một nhóm đàn ông nhiệt huyết, nhưng suy cho cùng vẫn là nơi buồn khổ khô khan, vừa khổ lại vừa mệt.
Mà anh là người không an phận, vốn không thích hợp với nơi như vậy.
Ôn Uyển trầm mặc một lúc, mở miệng nói: “Cuộc sống kiểu như thế nào, đối với em không quan trọng, em cảm thấy sống vui vẻ là được rồi, hơn nữa, ba là quân nhân, ông ngoại là lão quân nhân, sinh ra trong gia đình quân nhân, tình cảm đối với bộ đội đại khái là như thế, trại lính là nhà em!”
Mặc dù nói kiểu già mồm cãi láo, cô biết Dương Tử không hiểu, nhưng cũng không cần phải hiểu, mỗi người có một cuộc sống khác nhau.
Dương Tử cười cười, tư tưởng nha đầu này vĩnh viễn lớn như vậy, làm người ta không quên trong lòng, cũng khiến người ta thương tiếc.
Hôm nay anh tới đây cũng bởi vì Thành Tử nghe Từ Diêu nói, Giản Dung muốn ly hôn với Ôn Uyển, cụ thể là nguyên nhân gì, Ôn Uyển không nói, không biết thật giả, Thành Tử không thể phân thân.
Để cho anh tới đây thăm dò thật hư, chuyện như vậy, cũng là giấu trong nhà, nếu không nhà ông Ôn, cả nhà họ Hách cũng muốn lật trời rồi.
Nếu là thật, anh sẽ không bỏ qua cho Giản Dung, người phụ nữ tốt như thế, nhưng Giản Dung không biết quý trọng, chính là kẻ hèn!