Ông cụ kiên trì vẫn cùng tới, ông cụ nhà họ Ôn càng không cần phải nói, nên đều đã tới, lãnh đạo quân khu cũng đi theo, có thể nói cả phòng bệnh bồng tất sinh huy* trong nháy mắt
(*) bồng tất sinh huy: bồng = mây tre lá, tất = cành mận gai: đây là những vật liệu làm nhà của người nghèo, vì vậy “bồng tất” tức là “Nhà tranh vách lá” hay còn có ý ám chỉ “Người nghèo hèn không có địa vị.”
“Sinh huy” = phát sáng
Nghĩa của cả cụm: nhà nghèo vinh hạnh rạng rỡ khi đón khách quý đến thăm, tương đương với “Rồng đến nhà tôm.”
“Là lập được công.” Giản Dung cười nhìn Ôn Uyển, cảm giác làm cha, không cách nào nói lên tâm tình kích động, những người khác cũng cười theo, mọi chuyện cuối cùng cũng tốt rồi, ông cụ cũng vui vẻ.
“Lấy cái tên đi lão Giản!” Ông cụ Ôn nhìn ông nội Giản Dung, mở miệng cười, chính là chờ Giản Dung tới, đặt cho đứa nhỏ cái tên hay.
Ông cụ Giản nhìn ông ngoại Ôn Uyển, xua tay lia lịa: “Ngài lấy đi, lão là người có tri thức, có kiến thức nhiều hơn tôi.”
“Ông ngoại, vậy ông lấy cho một cái tên đi.” Ôn Uyển nhìn ông ngoại mình, gương mặt tiều tụy khẽ mỉm cười, ông cụ Ôn gật đầu, nhìn đứa bé, khẽ cau mày trong chốc lát, lúc này mới lên tiếng: “Giản Cẩm, san phồn tựu giản, cẩm thượng thiêm hoa *! Tên này thế nào?”
(*) san phồn tựu giản: đơn giản ngắn gọn
Cẩm thượng thiêm hoa: thêu hoa lên gấm (cẩm có nghĩa là gấm)
“Hay! Được đấy, nói ông có văn hóa, đặt tốt hơn chúng ta nhiều.” Không đợi người khác nói chuyện, ông cụ Giản cười ha ha, tên này quả nhiên không tệ.
Giản Dung nhìn ông cụ, cũng cười, Giản Cẩm, quả thật là tên không tệ, rất có cảm giác thơ văn, Ôn Uyển vuốt tóc bé cưng, nhẹ giọng mở miệng: “Về sau con tên là Giản Cẩm, tiểu Cẩm, thật tốt.”
Ngày hôm nay, Dương cũng tới, đi cùng với Kim Lân Nhi, anh muốn tới đây, Kim Lân Nhi không nói hai lời, xin nghỉ cùng tới, Kim Lân Nhi kéo Dương, mặt vui vẻ: “Người có tình hạnh phúc mỹ mãn, kết cục rất tốt.”
Dương quay đầu nhìn Kim Lân Nhi, cô nhóc này không có tư tưởng lớn, cứ muốn theo anh, đã nói bản thân mình lớn hơn cô mười hai tuổi, không thích hợp, làm một phép tính, anh kém cha mẹ Kim Lân Nhi cũng không bao nhiêu tuổi.
Đúng như Kim Diệu nói, em họ anh thiếu hụt tình thương của cha! Ai khuyên cũng vô dụng.
“Nhìn cái gì, về sau em cũng sẽ sinh cho anh một thằng nhóc mập mạp, không cần hâm mộ người khác.” Kim Lân Nhi cười hồn nhiên với Dương, một câu khiến Dương thiếu chút nữa sặc chết, mà người khác thì cười theo.
“Cô nhóc này, cũng không xem trong tình huống nào, nói lung tung.” Vẻ mặt Dương thất bại, hận không thể kéo Kim Lân Nhi lập tức rời khỏi phòng bệnh.
Nghe lời Dương nói, Kim Lân Nhi mặc kệ, hai mắt thật to nhìn chằm chằm: “Em nói lung tung gì, em nhận định anh, chính là thích anh, hơn nữa anh xem, người ta rất hạnh phúc, anh chỉ cần yêu thích em anh sẽ có hạnh phúc như vậy, phải không?”
Người đàn ông này rất thú vị, cô rất thích Dương, cũng vô cùng may mắn, gặp được người đàn ông tốt như vậy, chết cũng sẽ không buông tay, yêu nghiệt như Phó Sủng, nói cái gì cũng dám nói, lại càng dám nói thật, không có chút dáng vẻ kệch cỡm nào.
“Cô là con gái, cảm phiền dè dặt chút đi có được không, bà cô?” Dương nhíu chặt chân mày, Thành lqd nói đúng, đời này anh thiếu nợ phụ nữ quá nhiều, nửa đời sau chỉ có thể trả nợ.
Kể từ khi cô gái này nhận định anh, bên cạnh không có cô gái nào dám đến gần, uy danh thái tử phong lưu đã sớm bay theo gió.
“Được rồi, trọng điểm hôm nay là Giản Cẩm, em sẽ dè dặt một chút.” Kim Lân Nhi giữ Dương chặt hơn, cười hồn nhiên, chọc cho mấy bậc bề trên cũng vui mừng, nhà họ Ôn cảm thấy không thể nào nói nổi Dương.
Cưng chiều Ôn Uyển nhiều năm như vậy, quan hệ rất tốt với Thành, hôm nay thấy cô gái tốt như vậy quyết tâm đi theo cậu ta, mọi người cũng vui vẻ không thôi.
Ôn Uyển nhìn cặp đôi này, khóe môi nhếch lên cười, vừa bắt đầu cô đã từng nói hai người này nhìn rất thích hợp, không ngờ thật sự có thể đi chung, chỉ không rõ vì sao cô gái này lại thích anh Dương.
Lúc ấy anh Dương giống như không cẩn thận hôn cô ấy, còn nhìn như kẻ thù, hôm nay lại dính anh Dương như vậy, thật sự khiến người ta nghĩ không ra, xem chừng chỉ có thể hỏi sau, hỏi anh Dương, anh ấy chắc chắn sẽ không nói.
Mỗi người đều có hạnh phúc của riêng mình, cũng là kết cục mỹ mãn, khóe môi Ôn Uyển nhếch lên nở nụ cười, cuộc sống rất tốt đẹp, tất cả sao yên bình, cô, còn có Giản Dung, còn có Giản Cẩm, còn có anh Dương và Kim Lân Nhi, bọn họ sẽ rất hạnh phúc, vô cùng hạnh phúc.
Thời gian giống như nước chảy, cuối cùng nước chảy đá mòn, từ từ chảy qua, hạnh phúc cũng tốt, không vui cũng sẽ dừng không tiến, sau khi Ôn Uyển làm mẹ, cũng trở nên trưởng thành khá nhiều, ngược lại Giản Dung trở nên trẻ con rất nhiều.
Sẽ thường ghen với đứa bé, cảm giác Ôn Uyển dành quá nhiều tinh thần và thể lực cho con, đây là bản năng của người mẹ.
“Giản Dung, tiểu Cẩm gọi mẹ.” Ôn Uyển ôm tiểu Cẩm khoe khoang với Giản Dung, Giản Dung buông quần áo trong tay, liếc tiểu Cẩm: “Nó mới bảy tháng, sao gọi mẹ được, nói rõ từng chữ còn chưa được, em đúng là quá thú vị rồi.”
Cuối tuần này Giản Dung trôi qua không thật thoải mái, khó khăn lắm mới có thể ở chung một chỗ với Ôn Uyển, ba Ôn lại kéo mẹ Ôn đi dạo phố rồi, ném đứa bé lại cho bọn họ.
Một buổi sáng nay Ôn Uyển chỉ vậy quanh tiểu Cẩm, không để ý đến anh một lần, nhiều bực tức, anh là người sống sờ sờ ra đó, không phải bảo mẫu, góp chút sức không được cám ơn, bảo mẫu còn không bực tức như vậy.
“Anh rất ghét con của chúng mình sao?” Ôn Uyển nhìn Giản Dung chằm chằm, người đàn ông này, cũng là con anh, làm gì mà bất đắc dĩ như vậy? Không đợi Giản Dung nói chuyện, Ôn Uyển mở miệng lần nữa: “Không thích phục vụ mẹ con chúng em thì anh về đơn vị đi, em tự mình làm.”
Giản Dung mấp máy môi, hút khí một tiếng, cũng không nhịn được nữa: “Đồng chí Ôn Uyển! Anh cũng là người, anh cũng cần quan tâm như vậy, em nói sau khi thằng nhóc này ra đời, em không coi trọng anh, không chơi bất bình đẳng như vậy, trước kia em dính lấy anh nhiều mà?”
Trước kia cô nhóc này luôn dính lấy anh, đi đâu cũng đi theo, bây giờ vừa tan tầm chỉ hận không thể chạy như bay về nhà nhìn đứa bé, cuối tuần vẫn là con.
“Ha ha, ha ha…” Lúc này Ôn Uyển không nhịn được cười, ôm tiểu Cẩm cười đau cả bụng, “Anh nói xem anh là một người đàn ông to lớn, lại đi ghen với con trai mình, còn nói sao?” điendlqudonn
Ngược lại Ôn Uyển không ngờ Giản Dung vì vậy mà mất hứng, còn trẻ con như thế.
“Đây là một vấn đề nghiêm túc, em phải coi trọng anh, biết chưa?” Giản Dung buông quần áo trong tay, đi tới pha sữa bột cho tiểu Cẩm, “Anh không cầu gì khác, chỉ cầu đối đãi ngang hàng, em cưng chiều nó như thế nào thì cũng phải cưng chiều anh như thế.”
Ôn Uyển thuận tay nhận bình sữa trong tay Giản Dung, cười cười: “Được, sữa bột con uống một nửa, còn dư anh phải uống hết, em sẽ cưng chiều anh nhiều.”