Quân Sủng

Chương 31: Ngày Thứ Hai Mươi Ba (1)



“Lục Diệp?! Sao con lại về đây?!” Lục phu nhân ngẩng đôi mắt đẫm lễ, kinh ngạc nhìn đứa con trai đang đẩy mọi người ra đi tới, trong lòng thầm kêu không ổn.

“Vân Thường đâu?” Đôi con ngươi đen thẫm của Lục Diệp nhìn thẳng vào Lục phu nhân: “Vân Thường ở đâu?”

“Mẹ. . . . . .không phải mẹ bảo con ở lại bệnh viện ư, sao con. . . . . .” Lục phu nhân lúng túng không trả lời được. Ánh mắt mãnh liệt của con trai giống như một thanh kiếm bén nhọn, đâm thẳng vào tim bà, không tiếng động tố cáo việc bà sơ sót.

“Vân Thường ở đâu?” Trong đáy mắt Lục Diệp chứa đầy lửa giận, tình cảm bị đè nén hơn sáu giờ liền bung ra cùng một lúc, gần như muốn ép đôi con ngươi đen sẫm kia thành màu đỏ!

Lục phu nhân bị ánh mắt của anh làm cho kinh ngạc, không tự chủ lui về sau một bước, nước mắt vừa ngừng lại tiếp tục rơi xuống.

“Anh đang làm gì đó? Tạo phản sao?” Lục Thượng tướng đưa tay ôm lấy lưng Lục phu nhân, âm thanh nghiêm nghị khác thường: “Vân Thường bị cha con bé bắt cóc rồi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Lục Diệp liền trầm xuống, gân xanh trên trán nhanh chóng nổi lên, giật giật đầy dữ tợn, bắp thịt toàn thân căng cứng, giống như một cánh cung đã bị kéo căng, chỉ trong nháy mắt sẽ lao vút ra ngoài.

Nhìn bộ dạng này của anh, sao Lục Thượng tướng lại không biết anh đang nghĩ cái gì, ông trừng mắt nói: “Anh đừng ầm ĩ nữa, yên lặng ngồi ở nhà đi! Không tìm thấy Vân Thường, trong lòng chúng ta cũng sốt ruột chẳng khác gì anh, nhưng bây giờ anh đi ra ngoài thì làm được gì chứ? Gây phiền thêm sao?”

Lục Diệp không nói lời nào, chỉ gắt gao cắn răng, tiếng nghiến răng vang lên trong phòng khách đang yên tĩnh, càng khiến lòng người ta thêm hốt hoảng.

“Đừng cắn răng!” Lục Thượng tướng nhướng mày, quát lớn. Lúc Lục Diệp đang vô cùng tức giận hoặc là vô cùng căm hận thường không tự chủ cắn răng, Lục Thượng tướng không thích thói xấu này của anh, nhưng ông đã cố gắng uốn nắn hai mươi năm cũng chẳng thấy chút thay đổi nào.

Não Lục Diệp nổ tung, Lục Thượng tướng nói gì anh căn bản không nghe vào. Vân Thường bị bắt cóc? Lại là do cha của cô bắt!

Là lỗi của anh, anh nên sớm đề phòng mới phải! Nếu cha Vân Thường đã có thể bán cô cho mình, khẳng định đó chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì! Anh phải nên nghĩ tới điều này từ sớm mới đúng!

Lục Diệp chợt lướt qua Lục Thượng chạy lên lầu, mặc cho Lục Thượng tướng đứng phía sau tức giận quát lớn cũng không ngừng lại!

Từ trước đến giờ anh luôn không phải là kẻ chỉ ngồi yên một chỗ mà chờ đợi, dù thế nào, anh cũng muốn tự mình đi tìm cô, chỉ như vậy anh mới có thể an tâm!

Lục Diệp kéo ngăn tủ đầu giường, lấy ra cây súng bắn tỉa trước giờ vẫn nằm yên trong đó, sự lạnh lẽo trong đáy mắt gần như có thể kết thành băng.

Lục Thượng tướng thấy con trai vác súng chạy ra ngoài hết sức tức giận, nhưng thân thể ông đã không còn cường tráng như năm đó nữa, cho dù bây giờ Lục Diệp đang bị thương, ông cũng chẳng thể đuổi kịp anh.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục diệp nhảy lên chiếc xe việt dã hung hãn, như một làn khói biến mất trong tầm mắt ông.

“Khốn kiếp! Thật là khốn kiếp!” Lục Thượng tức giận gần như nghẹn thở, lúc trẻ tính tình ông rất nóng nảy, già rồi mới hiền hòa hơn đôi chút, hôm nay bị Lục Diệp giáng cho một kích như vậy, nhất thời bộc phát ra.

“Nhìn xem bộ dạng của nó đi! Có chút nào giống người đã trưởng thành không!” Trong con ngươi Lục Thượng tướng lóe lên lửa giận, tiện tay nhấc một chiếc ly sứ tinh xảo trên khay trà lên ném mạnh xuống đất!

“Chỉ một mình nó lo lắng sao? Nói năng kiểu gì vậy chứ! Em nhìn ánh mắt vừa rồi của nó đi, cứ như chúng ta là kẻ thù của nó không bằng?!”

Bị Lục Diệp náo loạn như vậy, nên ngay cả sự tức giận khi Vân Thường bị bắt cóc của Lục thượng tướng cũng trút luôn xuống người anh.

“Lão Lục, anh yên tĩnh chút đi!” Lục phu nhân kéo Lục Thượng tướng qua ấn xuống ghế sa lon, vuốt lồng ngực của ông giúp ông thuận khí: “Lục Diệp cũng là do quá nôn nóng thôi, lúc này rồi anh còn so đo với con nó làm gì. Thiệt là!”

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cho dù Lục Thượng tướng có lửa giận ngập trời thì cũng chẳng nỡ phát lên người Lục phu nhân, chỉ có thể yên lặng ngồi ở đó, thở hổn hển.

“Nấu một bình trà, cầm thêm một cái cốc nữa tới đây.” Lục phu nhân vừa nói với người giúp việc, vừa vuốt vuốt huyệt thái dương, lau khô vệt nước mắt còn vương lại, sau đó bà tựa người vào bả vai Lục Thượng tưỡng: “Được rồi, anh đừng nóng giận nữa, tìm thấy Vân Thường mới là quan trọng nhất.”

Lục Thượng tướng nặng nề thở ra một hơi, không nói chuyện nữa.

Lục Diệp biết mình vác súng ra ngoài như bây giờ là trái luật, nhưng thời khắc này anh chẳng còn đủ tâm lực để nghĩ đến những chuyện đó nữa. Hiện tại, anh chỉ muốn tận dụng từng giây từng phút để tìm kiếm Vân Thường mà thôi!

“Yên tâm đi, anh Lục, cứ để em lo!”

“Lục Diệp? Được! Chuyện nhỏ!”

“Vâng! Anh Diệp yên tâm! Nhất định sẽ tìm được chị dâu!”

. . . . . .

Anh gọi vô số cuộc điện thoại, những người có thể nhờ cậy đều duyệt qua hết một lần, nhưng anh vẫn lo lắng! Lo lắng gần như nghẹn thở!

Người cha không bằng cầm thú kia có ngược đãi cô không? Bây giờ cô đã ăn cơm chưa? Có đói bụng không? Có lạnh không?

Lục Diệp đỏ mắt, như một tên điên lái xe xông thẳng ra ngoài, vừa rồi cha anh gọi điện thoại nói cho anh biết Vân Thường bị đưa đến vùng ngoại ô, nhưng địa điểm cụ thể thì vẫn chưa xác định được.

Dù cho có phải lật từng tấc đất lên cũng không sao! Chỉ cần có thể tìm được cô, thì có phải trả giá lớn hơn nữa anh cũng tuyệt đối không chút do dự!

Động cơ chiếc Hummer đen nổ vang, giống như một tia chớp, lao thẳng lên trời, âm thanh bén nhọn gần như có thể phá vỡ bóng đêm đen đậm lúc này. . . . . .

……………..

Vân Quang Phương thế nhưng không ở nhà? Làm sao có thể?

Đã nhiều năm sống cùng nên có thể nói Lâm Ngạn hiểu rất rõ con người Vân Quang Phương. Mặc dù ông ta là một kẻ khốn kiếp, nhưng ở những lúc không bị người ta truy đuổi đòi nợ, mỗi buổi tối ông ta nhất định phải về nhà.

Đây cũng không phải do ông ta có ý thức trách nhiệm gì đó với gia đình mình, mà là ông ta sợ chết, ở bên ngoài luôn không thể ngủ được, chỉ sợ ai đó thừa dịp ông ta ngủ say mà ám hại.

Lâm Ngạn châm chọc nhếch môi, ông ta nghĩ mình là ai chứ? Người nào thèm quan tâm cái mệnh hạ tiện đó của ông ta!

Lâm Ngạn lật người, kéo chăn chặt một chút, không hiểu sao, anh ta có cảm giác tối nay cực kỳ lạnh.

Anh ta nhắm mắt lại, đang chuẩn bị ngủ, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, âm thanh trong đêm khuya thanh vắng nghe cực kỳ chói tai. Lâm Ngạn nắm lấy điện thoại, có chút bực mình nhấn nút nghe.

“Ngạn ca, bây giờ anh đang ở nhà sao?”

Lâm Ngạn ghét nhất là bị quấy rầy lúc ngủ, vào lúc này thái độ vô cùng ác liệt: “Có chuyện gì nói mau! Không thì biến”

“Vừa rồi em đến quán bar có nhìn thấy Vân Quang Phương lén lút mang theo một người đến, em sợ ông ta lại gây ra chuyện gì đó nên gọi báo cho anh một tiếng.”

Lâm Ngạn cau mày: “Mang theo ai?”

“Không biết, không thấy rõ, quá tối.” Âm thanh bên kia điện thoại hơi dừng, hình như có chút chần chờ: “Chẳng qua vừa rồi em có hỏi thăm, hình như Vân Quang Phương có liên lạc với Bò Cạp!”

Bò Cạp chính là tên buôn người trong kho hàng kia, hắn tinh ranh như khỉ, làm việc buôn người đã nhiều năm vậy rồi nhưng chưa bị ai bắt, mọi người trên giang hồ đều gọi hắn ta là Bò Cạp.

Đại não Lâm Ngạn nhanh chóng chuyển động, chẳng trách mấy ngày nay Vân Quang Phương lại hào phóng như vậy, thì ra là kiếm được một vụ làm ăn!

Nhưng việc này cũng chẳng quan hệ gì đến anh ta, Vân Quang Phương muốn tìm chết thì cứ đi! Anh ta sẽ rất vui nếu thấy Vân Quang Phương vào ngục! Cả đời này không nhìn thấy ông ta nữa thì càng tốt!

Lâm Ngạn ngáp một cái, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, không có. . . . . .”

Lời còn chưa nói hết, liền bị âm thanh bên kia điện thoại cắt đứt, “Ngạn ca. . . . . .” Người nọ có chút chần chờ, nhưng vẫn là cắn răng nói ra: “Em nghe nói người Vân Quang Phương muốn bán là một cô gái. . . . . .”

Lâm Ngạn nheo mắt, trở mình ngồi dậy: “Nói tiếp!”

“Em cảm thấy chuyện này có chút kì lạ, người kia. . . . . . Ngạn ca, không phải chị anh đã từng bị bán một lần rồi sao, hơn nữa em nghe nói hình như tối nay Lục gia cũng đang tìm người nào đó, em chỉ muốn. . . . . .”

Người nọ nuốt nước miếng, nghe tiếng hô hấp đột nhiên trở nên nặng nề của Lâm Ngạn, bỗng có chút thấp thỏm. Đám người đi theo Lâm Ngạn chinh chiến ai mà không biết, chị kế Lâm Ngạn chính là người mà anh ta yêu.

“Nói hết một lần cho xong!” Giọng của Lâm Ngạn đã trở nên âm trầm mà thô bạo.

Người nọ cũng không dám dừng, một hơi nói ra suy luận của mình: “Không phải Vân Quang Phương muốn bán chị anh lần thứ hai đấy chứ?”

Chết tiệt! Vân Quang Phương!

Lâm Ngạn nghiêng đầu kẹp điện thoại, vội vã mặc quần, vừa khoác áo vừa chạy ra ngoài.

“Biết Vân Quang Phương ở đâu không?”

“Biết, biết.” Người nọ luôn miệng trả lời: “Em đã phái người giám sát ông ta rồi, sau khi đến ngoại ô, xe của ông ta chạy về hướng nhà Bò Cạp!”

“Làm rất tốt!” Trong mắt Lâm Ngạn chợt lóa qua một tia sáng lạnh, anh ta nhanh chóng cúp điện thoại, lái xe chạy thẳng tới nhà Bò Cạp.

“Anh Diệp! Phía sau vòng xuyến chỗ quán bar Lãm Nguyệt! Nơi đó có một ngôi nhà nhỏ, là ở chỗ đó!”

Nhận điện thoại xong, Lục Diệp nhanh chóng quay đầu xe, chạy thẳng tới vòng xuyến: “Người anh em, cảm ơn nhiều.”

Thời gian trôi qua một giây, Vân Thường lại càng nguy hiểm thêm một phần! Lục Diệp quả thật hận không thể bay đến Bắc thành ngay lập tức, cảm giác sốt ruột như bị chiên trên chảo dầu nóng thế này sắp bức anh đến điên rồi!

Không nên để cô rời khỏi anh một bước nào nữa! Một giây cũng không thể! Ngực vừa trướng lại vừa đau, không biết là bởi vì vết thương nứt ra hay là bởi vì cái gì khác, hai tròng mắt Lục Diệp đỏ ngầu, từ bên trong lóe lên ánh sáng bức người, nếu Vân Thường của anh bị thương tổn dù chỉ là một chút, anh nhất định sẽ bằm thây Vân Quang Phương!

“Đếm đi, đây là mười vạn.” Bò Cạp lấy ra một va li tiền mặt cho Vân Quang Phương, kẻ làm nghề này như bọn họ cho tới bây giờ luôn không dùng chuyển khoản, dù là thời điểm nào cũng luôn sử dụng tiền mặt.

Vân Quang Phương cười hắc hắc, ngồi xổm xuống phun nước bọt ra tay, chẳng ngại phiền toái mà đếm từng tờ một!

Chỉ là đếm khoảng mười phút, ông ta liền mệt, đành phải cài nút va li lại, ra vẻ yên tâm nói với Bò Cạp: “Được rồi, tôi tin chú! Người giao cho chú, từ nay về sau không có quan hệ gì với tôi nữa.”

Bò Cạp gật đầu một cái, ước gì Vân Quang Phương đi nhanh chút.

Vân Quang Phương cũng theo ý nguyện của hắn, xách theo va li đi, nhìn cũng chưa từng nhìn Vân Thường một cái.

Vân Thường ngồi ở trên mặt đất lạnh lẽo, tay chân đều bị trói, miệng cũng bị chận lại, cảm nhận được tên buôn người kia từng chút đến gần mình, tưởng tượng đến chuyện sắp xảy ra cô vừa tức giận lại vừa sợ hãi.

“Ai u, Vân Quang Phương thế nhưng có thể sinh ra được một đứa con gái đẹp như vậy sao! Chậc chậc, thật là đẹp mê người.”

Tên đàn ông cười bỉ ổi, vừa cởi quần vừa thưởng thức gương mặt của Vân Thường.

Dây lưng rơi xuống nền xi măng phát ra một tiếng kêu thanh thúy, Vân Thường gắt gao nắm chặt quả đấm, móng tay gần như cào rách lòng bàn tay, ý đồ của người này quá rõ ràng, nhưng dù có chết cô cũng sẽ không để hắn ta được như ý!

“Đừng nắm, anh nhìn sẽ đau lòng.” Trong đôi mắt của Bò Cạp chứa đầy vẻ dâm loạn.

Hắn ta đè chặt Vân Thường xuống, ánh mắt lưu luyến trên đôi môi đỏ tươi ướt át của cô: “Cái miệng nhỏ nhắn này. . . . . . Không biết nếm được sẽ là tư vị gì đây. . . . . .”

Đã từng lăn lộn ở thành phố này một thời gian khá dài, nên Lâm Ngạn khá quen thuộc với những địa điểm nơi đây, xe anh ta thuận lợi lướt thẳng một đường đến nhà Bò Cạp.

Lâm Ngạn nhanh chóng xuống xe, đá văng cửa chính xông thẳng vào trong! Hôm nay anh ta đã hạ quyết tâm, nếu ai dám ngăn cản, anh ta liền bắn chết người đó!

Trong nhà Bò Cạp có nuôi một con chó săn to lớn hung mãnh, hình ảnh của nó đập vào thị giác lúc đêm khuya thế này quả thật khiến cho người ta thấy kinh hãi, nhưng Lâm Ngạn lại chẳng thèm liếc nó một cái, chỉ chăm chú vọt thẳng vào trong.

Cảnh tượng đập vào mắt khiến anh ta gần như phát điên, người con gái anh ta chỉ dám lén ái mộ ở đáy lòng, lúc này, lại bị tên đàn ông bỉ ổi kia đè ở phía dưới, quần áo thiếu chút nữa cũng bị cởi ra!

Máu cả người bỗng xông thẳng lên não, Lâm Ngạn phẫn nộ vọt tới, đưa tay nhấc người Bò Cạp lên, tung cước đạp mạnh hắn ta vào góc nhà, liều mạng giơ súng bắn mấy phát.

“Lục Diệp. . . . . . Là anh sao?”

Anh ta đến gần Vân Thường, cởi áo khoác ra đắp lên người cô, ôm chặt cô vào lòng.

Thiếu chút nữa. . . . . .chỉ kém chút nữa thôi. . . . . .

Nhưng còn chưa kịp nói chuyện, lời nói mang theo tiếng khóc nức nở của Vân Thường giống như là một chậu nước lạnh, dội thẳng xuống đầu anh ta.

Lâm Ngạn lấy lại bình tĩnh, ghì sát gương mặt nhỏ nhắn bị đông lạnh của Vân Thường vào ngực mình, giọng nói cứng rắn, nhưng không khó khăn để nghe ra tình cảm ẩn chứa trong đó: “Không phải anh ta, là tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.